Tác giả:

CHƯƠNG 1: CHIẾN THẦN TRỞ LẠI Đầu tháng chín, gió thu se lạnh. Lá cây khô vàng rơi trên đôi vai rộng. Giang Nghĩa đứng dưới gốc cây cổ thụ, nơi ánh mắt có thể nhìn thấy chính là tòa nhà văn phòng của công ty Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng. “Anh, bọn họ liên thủ tính toán hãm hại em, em không thể sống tiếp được nữa.” Hai tháng trước. Tiền vốn của công ty Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng bị cắt đứt, chủ tịch hội đồng quản trị Giang Châu gánh trên lưng món nợ khổng lồ 3600 tỷ, công ty bị thế chấp cho Hà Diệc Nho của xí nghiệp Thiên Đỉnh. “Anh, xin lỗi, em trai đi trước một bước đây.” 12 giờ đêm, Giang Châu từ trên sân thượng nhảy xuống, chết ngay tại chỗ. Một thế hệ tài tuấn của giới kinh doanh cứ như vậy mà rơi xuống. Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều nhìn ra được vấn đề ở bên trong, thương trường như chiến trường, Giang Châu chính là vật hi sinh đáng thương. Trong gió lạnh. Giang Nghĩa hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn những ngôi sao sáng trên bầu trời. “Châu, xin lỗi, anh về muộn rồi…

Chương 2086

Chiến Thần Tu LaTác giả: AK NAMTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: CHIẾN THẦN TRỞ LẠI Đầu tháng chín, gió thu se lạnh. Lá cây khô vàng rơi trên đôi vai rộng. Giang Nghĩa đứng dưới gốc cây cổ thụ, nơi ánh mắt có thể nhìn thấy chính là tòa nhà văn phòng của công ty Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng. “Anh, bọn họ liên thủ tính toán hãm hại em, em không thể sống tiếp được nữa.” Hai tháng trước. Tiền vốn của công ty Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng bị cắt đứt, chủ tịch hội đồng quản trị Giang Châu gánh trên lưng món nợ khổng lồ 3600 tỷ, công ty bị thế chấp cho Hà Diệc Nho của xí nghiệp Thiên Đỉnh. “Anh, xin lỗi, em trai đi trước một bước đây.” 12 giờ đêm, Giang Châu từ trên sân thượng nhảy xuống, chết ngay tại chỗ. Một thế hệ tài tuấn của giới kinh doanh cứ như vậy mà rơi xuống. Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều nhìn ra được vấn đề ở bên trong, thương trường như chiến trường, Giang Châu chính là vật hi sinh đáng thương. Trong gió lạnh. Giang Nghĩa hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn những ngôi sao sáng trên bầu trời. “Châu, xin lỗi, anh về muộn rồi… Chương 2086Nhưng cũng không thể cứ nhận sợ như vậy được?Lưu Hàn nói tiếp: “Giang Nghĩa? Tôi nhớ trong danh sách không có cậu mà, sao đây, không mời mà tới, không biết xấu hổ như vậy hả?”Tất cả thôn dân đều nhìn phía Giang Nghĩa với ánh mắt khinh bỉ.Thời buổi này còn có người đến ăn chùa?Hầu Quang Vinh vội hoà giải: ‘Lưu Hàn…”Lưu Hàn trừng mắt liếc anh ta một cái: “Lưu Hàn là cái tên xứng cho mày gọi sao?”“À… ông chủ Lưu.” Hầu Quang Vinh ăn nói khép nép: “Dù sao Giang Nghĩa cũng là bạn ngày bé của chúng ta, cứ để cậu ấy tham gia tiệc sinh nhật này đi, không sao chứ?”Lưu Hàn lạnh mặt, không nói lời nào.Lúc này, đột nhiên một thôn dân kêu lên: “Ấy, trưởng thôn tới, mọi người mau ra tiếp đón đi.”Tất cả thôn dân đều ra cửa.Lưu Hàn nhìn Giang Nghĩa, hừ lạnh một tiếng, quay người đi về phía cửa đón trưởng thôn.Lúc này Hầu Quang Vinh mới thở phào nhẹ nhõm.Anh ta nhìn Giang Nghĩa nói: ‘Lão Giang à, cậu cũng đừng tức giận, bước vào xã hội chính là như vậy, ai có tiền người đó có quyền lên tiếng.”“Tôi biết trong lòng cậu khó chịu, nhưng khó chịu cũng phải nhịn.”“Cậu mà đối cứng với Lưu Hàn sẽ chỉ dẫn tới sự trả đũa cay độc hơn. Hết cách rồi, ai bảo chúng ta không có tiền cơ chứ?”“Àj “Sau đó, mọi người chào đón trưởng thôn vào phòng vip khách sạn.Đây là một căn phòng đầy đủ chứa được hơn bốn mươi người, vây thành một vòng lớn, có rất nhiều người ngồi.Trưởng thôn ngồi ở ghế đầu tiên đối diện cửa, mà Lưu Hàn ngồi ở bên cạnh trưởng thôn trưởng, những thôn dân khác ngồi xuống theo thứ tự dựa vào địa vị xã hội.Cách Lưu Hàn càng xa thì địa vị xã hội càng thấp, càng không có tiền.Hai người Giang Nghĩa và Hầu Quang Vinh ngồi ở ngay đối diện Lưu Hàn, bởi vì trong suy nghĩ của mọi người, hai người bọn họ kém cỏi nhất trong tất cả thôn dân.Không bao lâu, thịt rượu được bưng lên hết.Sơn hào hải vị và các món ngon hiếm lạ, món chính và đồ nhắm có hơn một trắm loại, trước mặt mỗi người đều đặt một bình rượu ngon hạng sang có giá hơn mấy trăm.Một bàn đồ ăn như thế, nếu không có chín trăm triệu thì rất sượng mặt.Thêm cả phí dịch vụ, ánh sáng và phí địa điểm, nếu bạn muốn đặt một phòng VIP lớn như vậy ở đây để tổ chức tiệc sinh nhật thì một tỷ rưỡi mới chỉ là khởi điểm.Hai từ thôi: Chịu chỉi Một cô nông thôn cầm điện thoại vừa chụp ảnh vừa nói: “Đây là bữa ăn thịnh soạn nhất trong đời tôi từng ăn.”Những người khác đều phụ họa.“Đúng đấy, một bữa ăn đã ngốn hết lương mấy năm của tôi, lắm tiền thật đấy.”

Chương 2086

Nhưng cũng không thể cứ nhận sợ như vậy được?

Lưu Hàn nói tiếp: “Giang Nghĩa? Tôi nhớ trong danh sách không có cậu mà, sao đây, không mời mà tới, không biết xấu hổ như vậy hả?”

Tất cả thôn dân đều nhìn phía Giang Nghĩa với ánh mắt khinh bỉ.

Thời buổi này còn có người đến ăn chùa?

Hầu Quang Vinh vội hoà giải: ‘Lưu Hàn…”

Lưu Hàn trừng mắt liếc anh ta một cái: “Lưu Hàn là cái tên xứng cho mày gọi sao?”

“À… ông chủ Lưu.” Hầu Quang Vinh ăn nói khép nép: “Dù sao Giang Nghĩa cũng là bạn ngày bé của chúng ta, cứ để cậu ấy tham gia tiệc sinh nhật này đi, không sao chứ?”

Lưu Hàn lạnh mặt, không nói lời nào.

Lúc này, đột nhiên một thôn dân kêu lên: “Ấy, trưởng thôn tới, mọi người mau ra tiếp đón đi.”

Tất cả thôn dân đều ra cửa.

Lưu Hàn nhìn Giang Nghĩa, hừ lạnh một tiếng, quay người đi về phía cửa đón trưởng thôn.

Lúc này Hầu Quang Vinh mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta nhìn Giang Nghĩa nói: ‘Lão Giang à, cậu cũng đừng tức giận, bước vào xã hội chính là như vậy, ai có tiền người đó có quyền lên tiếng.”

“Tôi biết trong lòng cậu khó chịu, nhưng khó chịu cũng phải nhịn.”

“Cậu mà đối cứng với Lưu Hàn sẽ chỉ dẫn tới sự trả đũa cay độc hơn. Hết cách rồi, ai bảo chúng ta không có tiền cơ chứ?”

“Àj “

Sau đó, mọi người chào đón trưởng thôn vào phòng vip khách sạn.

Đây là một căn phòng đầy đủ chứa được hơn bốn mươi người, vây thành một vòng lớn, có rất nhiều người ngồi.

Trưởng thôn ngồi ở ghế đầu tiên đối diện cửa, mà Lưu Hàn ngồi ở bên cạnh trưởng thôn trưởng, những thôn dân khác ngồi xuống theo thứ tự dựa vào địa vị xã hội.

Cách Lưu Hàn càng xa thì địa vị xã hội càng thấp, càng không có tiền.

Hai người Giang Nghĩa và Hầu Quang Vinh ngồi ở ngay đối diện Lưu Hàn, bởi vì trong suy nghĩ của mọi người, hai người bọn họ kém cỏi nhất trong tất cả thôn dân.

Không bao lâu, thịt rượu được bưng lên hết.

Sơn hào hải vị và các món ngon hiếm lạ, món chính và đồ nhắm có hơn một trắm loại, trước mặt mỗi người đều đặt một bình rượu ngon hạng sang có giá hơn mấy trăm.

Một bàn đồ ăn như thế, nếu không có chín trăm triệu thì rất sượng mặt.

Thêm cả phí dịch vụ, ánh sáng và phí địa điểm, nếu bạn muốn đặt một phòng VIP lớn như vậy ở đây để tổ chức tiệc sinh nhật thì một tỷ rưỡi mới chỉ là khởi điểm.

Hai từ thôi: Chịu chỉi Một cô nông thôn cầm điện thoại vừa chụp ảnh vừa nói: “Đây là bữa ăn thịnh soạn nhất trong đời tôi từng ăn.”

Những người khác đều phụ họa.

“Đúng đấy, một bữa ăn đã ngốn hết lương mấy năm của tôi, lắm tiền thật đấy.”

Chiến Thần Tu LaTác giả: AK NAMTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: CHIẾN THẦN TRỞ LẠI Đầu tháng chín, gió thu se lạnh. Lá cây khô vàng rơi trên đôi vai rộng. Giang Nghĩa đứng dưới gốc cây cổ thụ, nơi ánh mắt có thể nhìn thấy chính là tòa nhà văn phòng của công ty Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng. “Anh, bọn họ liên thủ tính toán hãm hại em, em không thể sống tiếp được nữa.” Hai tháng trước. Tiền vốn của công ty Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng bị cắt đứt, chủ tịch hội đồng quản trị Giang Châu gánh trên lưng món nợ khổng lồ 3600 tỷ, công ty bị thế chấp cho Hà Diệc Nho của xí nghiệp Thiên Đỉnh. “Anh, xin lỗi, em trai đi trước một bước đây.” 12 giờ đêm, Giang Châu từ trên sân thượng nhảy xuống, chết ngay tại chỗ. Một thế hệ tài tuấn của giới kinh doanh cứ như vậy mà rơi xuống. Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều nhìn ra được vấn đề ở bên trong, thương trường như chiến trường, Giang Châu chính là vật hi sinh đáng thương. Trong gió lạnh. Giang Nghĩa hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn những ngôi sao sáng trên bầu trời. “Châu, xin lỗi, anh về muộn rồi… Chương 2086Nhưng cũng không thể cứ nhận sợ như vậy được?Lưu Hàn nói tiếp: “Giang Nghĩa? Tôi nhớ trong danh sách không có cậu mà, sao đây, không mời mà tới, không biết xấu hổ như vậy hả?”Tất cả thôn dân đều nhìn phía Giang Nghĩa với ánh mắt khinh bỉ.Thời buổi này còn có người đến ăn chùa?Hầu Quang Vinh vội hoà giải: ‘Lưu Hàn…”Lưu Hàn trừng mắt liếc anh ta một cái: “Lưu Hàn là cái tên xứng cho mày gọi sao?”“À… ông chủ Lưu.” Hầu Quang Vinh ăn nói khép nép: “Dù sao Giang Nghĩa cũng là bạn ngày bé của chúng ta, cứ để cậu ấy tham gia tiệc sinh nhật này đi, không sao chứ?”Lưu Hàn lạnh mặt, không nói lời nào.Lúc này, đột nhiên một thôn dân kêu lên: “Ấy, trưởng thôn tới, mọi người mau ra tiếp đón đi.”Tất cả thôn dân đều ra cửa.Lưu Hàn nhìn Giang Nghĩa, hừ lạnh một tiếng, quay người đi về phía cửa đón trưởng thôn.Lúc này Hầu Quang Vinh mới thở phào nhẹ nhõm.Anh ta nhìn Giang Nghĩa nói: ‘Lão Giang à, cậu cũng đừng tức giận, bước vào xã hội chính là như vậy, ai có tiền người đó có quyền lên tiếng.”“Tôi biết trong lòng cậu khó chịu, nhưng khó chịu cũng phải nhịn.”“Cậu mà đối cứng với Lưu Hàn sẽ chỉ dẫn tới sự trả đũa cay độc hơn. Hết cách rồi, ai bảo chúng ta không có tiền cơ chứ?”“Àj “Sau đó, mọi người chào đón trưởng thôn vào phòng vip khách sạn.Đây là một căn phòng đầy đủ chứa được hơn bốn mươi người, vây thành một vòng lớn, có rất nhiều người ngồi.Trưởng thôn ngồi ở ghế đầu tiên đối diện cửa, mà Lưu Hàn ngồi ở bên cạnh trưởng thôn trưởng, những thôn dân khác ngồi xuống theo thứ tự dựa vào địa vị xã hội.Cách Lưu Hàn càng xa thì địa vị xã hội càng thấp, càng không có tiền.Hai người Giang Nghĩa và Hầu Quang Vinh ngồi ở ngay đối diện Lưu Hàn, bởi vì trong suy nghĩ của mọi người, hai người bọn họ kém cỏi nhất trong tất cả thôn dân.Không bao lâu, thịt rượu được bưng lên hết.Sơn hào hải vị và các món ngon hiếm lạ, món chính và đồ nhắm có hơn một trắm loại, trước mặt mỗi người đều đặt một bình rượu ngon hạng sang có giá hơn mấy trăm.Một bàn đồ ăn như thế, nếu không có chín trăm triệu thì rất sượng mặt.Thêm cả phí dịch vụ, ánh sáng và phí địa điểm, nếu bạn muốn đặt một phòng VIP lớn như vậy ở đây để tổ chức tiệc sinh nhật thì một tỷ rưỡi mới chỉ là khởi điểm.Hai từ thôi: Chịu chỉi Một cô nông thôn cầm điện thoại vừa chụp ảnh vừa nói: “Đây là bữa ăn thịnh soạn nhất trong đời tôi từng ăn.”Những người khác đều phụ họa.“Đúng đấy, một bữa ăn đã ngốn hết lương mấy năm của tôi, lắm tiền thật đấy.”

Chương 2086