“Cô Thẩm, người nhà của cô không đến đây với cô sao?” Thẩm Tri Ý ngơ ngác ngẩng đầu. Không phải chỉ là đến nhận kết quả kiểm tra sức khỏe thôi sao, cần người nhà đi cùng làm gì? Với cả… cô còn người nhà nào nữa đâu? Mẹ cô đã qua đời ngay sau khi sinh cô ra, bố lại coi cô như công cụ kiếm tiền, anh trai thì đổ hết mọi nguyên nhân gây nên cái chết của mẹ cho cô, hận cô thấu xương. Còn chồng… là do cô cướp về. Nếu không phải vị bác sĩ trước mặt đột nhiên nhắc tới người nhà, cô đã quên luôn ý nghĩa của hai chữ này rồi. Thẩm Tri Ý trầm ngâm một hồi rồi lắc đầu đáp: “Chỉ có mình tôi thôi”. Bác sĩ hơi nhíu mày, đẩy gọng kính trên sống mũi, thở dài một hơi, ánh mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ và nuối tiếc. Ông ta lấy ra một tập kết quả xét nghiệp đưa cho cô. “Cô Thẩm, đây là kết quả xét nghiệm của cô, ung thư dạ dày giai đoạn cuối”. Có vẻ như ông ta đang rất thương xót cô gái trẻ tuổi trước mặt mắc phải căn bệnh quái ác, cả lời nói và hành động đều vô cùng cẩn trọng như sợ làm tổn thương đến cô.…
Tác giả: