Muốn cõng không? Edit: Gypsy Ánh đèn sáng rực, bệnh viện nồng đậm mùi thuốc sát trùng. Điền Noãn đối với mùi này đã quen, sắc mặt thanh tú tái nhợt, nước mắt khô lại trên mặt, đờ đẫn nhìn bác sĩ y tá cả người mặc áo blouse trắng rút ống trên người Điền Chu. Buổi sáng người vẫn còn sống sờ sờ giờ đã nhắm chặt hai mắt, nửa khép hờ, như lời vẫn chưa nói hết. Mạng sống đang hấp hối cùng người chết thật sự không giống nhau, không có giọng nói kia nhan sắc trong nháy mắt dường như trở nên tro tàn, nhìn không ra sức sống. Cô quay đầu đi không nhìn lại gương mặt đó. Trong trí nhớ cô Điền Chu luôn mang một bộ dáng hiền từ, không nên nhớ đến bộ dáng này của ông ấy. Ngoài phòng một trận tiếng bước chân dồn dập. "Con thấy cô ấy rồi." Trong hành lang rất an tĩnh, một tiếng này Điền Noãn nghe rất rõ ràng, ngẩng đầu lên trong nháy mắt cô có chút giật mình. Người đàn ông cao lớn trắng ngần đang nghe điện thoại đứng ở cửa, cách cô hai mét, âu phục phẳng phiu, khuôn mặt tuấn tú sáng rực, tóc cũng được…
Tác giả: