Đêm đó. Sanh Ca ngủ không yên giấc. Cô cảm giác mình bị thân thể người khác đè lên, gần như không thở nổi. Có hơi thở nặng nề và gấp gáp ở bên tai. Ngay sau đó. Sau khi nhận ra điều gì đó, Sanh Ca hoảng sợ mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông đè lên người mình. “Ngự Niên, là...!anh sao?” Trong cổ họng người đó phát ra một tiếng “ừ” rất nhẹ, trên người nồng nặc mùi rượu. Sau đó không nói gì nữa, Nghe được âm thanh quen thuộc, Sanh Ca thở phào nhẹ nhõm. Kết hôn ba năm, cuối cùng Phong Ngự Niên cũng nguyện ý chạm vào cô. Bởi vì cô là người vợ mà ông nội anh cưỡng ép đưa cho anh, những năm này Phong Ngự Niên chưa từng liếc nhìn cô dù chỉ một lần. Lần này, không cần biết vì lý do gì mà anh vào phòng của cô. Cô cũng thấy rất vui. Ánh trăng bên ngoài cửa sổ kính phác họa dáng người hoàn hảo của anh. Sanh Ca lắng nghe nhịp tim cực nhanh của anh, chân thật lại giống như một giấc mơ. Nếu đây là một giấc mơ cô thà không bao giờ tỉnh lại nữa. Cô ôm lấy cổ anh, gần như mê…
Tác giả: