Mùa thu, tán cây vốn xanh biếc bên ngoài cửa sổ đã đổi màu, rất thưa thớt, một trận gió vừa thổi tới, lá vàng xuyên qua kẽ lá rơi xào xạc. Vừa yên tĩnh vừa lãng mạn, nhưng vẫn không kém phần thanh lịch tao nhã. Nhưng mà, người đang vẽ tranh bên trong cửa sổ lại không có loại tâm tình văn nghệ này. Một chiếc lá vàng theo gió bay vào đậu lên cánh tay đang vẽ tranh của cô, bị cô thô bạo hất xuống. Tâm trạng bực bội chẳng khác nào khi đọc tin tức trên điện thoại mà quảng cáo cứ nhảy ra, hết lần này đến lần khác, kéo dài thê thê. Cộc cộc ------ Cửa phòng bị gõ vang, ngay sau đó, có người đẩy cửa tiến vào. "Tang Tang à." Người ngồi trước giá vẽ không hề quay đầu lại, "Con chưa nói có thể vào mà." "Chậc, con nhỏ này..." Người phụ nữ trung niên mặc váy nhã nhặn, nhan sắc được bảo dưỡng rất tốt, nhẹ chân nhẹ tay đi đến ngồi xuống chiếc giường sau lưng cô, "Ui da, lần nào ngồi xuống eo cũng như muốn đứt ra." Lộc Tang Tang thở dài, cô quay đầu lại: "Có chuyện gì vậy mẹ, không có việc gì thì ra…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...