Chuông điện thoại di động reo liên tục, thật khó khi vừa nghe lời khai của nạn nhân được thu âm lại qua máy ghi âm, vừa vẽ lại hiện trường vụ án lại tiếp tục nhận điện thoại, Chân Đông Triều do quá căng thẳng nên quát vào máy : -Cái gì ? Nghe qua như là sếp, Chân Đông Triều nhỏ giọng lại, tháng lương vừa rồi không đủ xoay sở cho việc điều tra lần này. Cô tạm gác lại vụ án đang điều tra, để cái tay còn lại viết nhiệm vụ mới. Cô lẩm bẩm : -Dạ, em biết rồi. Là một vụ trộm ạ ? Em đã bảo sếp canh chừng mà không nghe. – Người trong điện thoại có quát cô hay sao mà cô cự lại. – Chứ còn gì nữa ? Đã bảo sếp là em thấy cặp mắt hắn thèm thuồng rồi còn gì! Biết rồi ! Cúp máy đây ! Đông Triều bấm nút tắt. Cô lại có thêm vụ án mới. Cô xem sơ lược rồi lưu vào hồ sơ. -Địa điểm là Viện bảo tàng, kẻ trộm là gã râu mốc hôm bữa, mất trộm miếng ngọc bội thời Ung Chính. Rồi! Ôi, trộm với đạo, biết chọn thời mà trộm báu vật đấy thời nay ở tù sơ sơ chứ ngày xưa là chém đầu rồi. Cô vẽ miếng ngọc bội bị mất…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...