Váy dài màu đỏ tươi chạm đất, giày cao gót mười phân, được nam diễn viên cùng đoàn giúp Trình Hạ nâng làn váy, giày cao gót mười phân của cô cuối cùng cũng vươn ra khỏi xe, an toàn đứng vững trên thảm đỏ.Trong nháy mắt, ánh đèn flash liên tục lóe sáng, âm thanh tách tách tách không ngừng vang lên.Trình Hạ ngẩng đầu lên, trên mặt lúc này là nụ cười chân thành nhất, rực rỡ nhất, nhỏ giọng nói tiếng cám ơn với nam diễn viên.Tiếng la hét đinh tai nhức óc.Dĩ nhiên, không phải dành cho Trình Hạ."Nhất Ngạn! Nhất Ngạn!""Ninh Nhất Ngạn có thể nhìn qua bên này một chút không?""Tại sao đột nhiên lại muốn về nước phát triển vậy?"Trình Hạ vốn đi lại khó khăn chợt lảo đảo một cái, gót giày giẫm vào váy, cả người chuẩn bị ngã trên thảm đỏ.Vốn, lúc này, cô nên suy nghĩ ngã xuống đất như thế nào sẽ đẹp nhất, làm sao mới có thể khiến cho phóng viên chụp ra hình đẹp mà không nhếch nhác, nhưng hôm nay, trong đầu của cô chỉ có ba chữ to.Ninh Nhất Ngạn. Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn L’ê Q…
Chương 10: Cãi Vả
Nhật Ký Nổi Tiếng Của Nữ Minh TinhTác giả: Cẩm Thì An HảoTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhVáy dài màu đỏ tươi chạm đất, giày cao gót mười phân, được nam diễn viên cùng đoàn giúp Trình Hạ nâng làn váy, giày cao gót mười phân của cô cuối cùng cũng vươn ra khỏi xe, an toàn đứng vững trên thảm đỏ.Trong nháy mắt, ánh đèn flash liên tục lóe sáng, âm thanh tách tách tách không ngừng vang lên.Trình Hạ ngẩng đầu lên, trên mặt lúc này là nụ cười chân thành nhất, rực rỡ nhất, nhỏ giọng nói tiếng cám ơn với nam diễn viên.Tiếng la hét đinh tai nhức óc.Dĩ nhiên, không phải dành cho Trình Hạ."Nhất Ngạn! Nhất Ngạn!""Ninh Nhất Ngạn có thể nhìn qua bên này một chút không?""Tại sao đột nhiên lại muốn về nước phát triển vậy?"Trình Hạ vốn đi lại khó khăn chợt lảo đảo một cái, gót giày giẫm vào váy, cả người chuẩn bị ngã trên thảm đỏ.Vốn, lúc này, cô nên suy nghĩ ngã xuống đất như thế nào sẽ đẹp nhất, làm sao mới có thể khiến cho phóng viên chụp ra hình đẹp mà không nhếch nhác, nhưng hôm nay, trong đầu của cô chỉ có ba chữ to.Ninh Nhất Ngạn. Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn L’ê Q… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.A.Cô luôn ra vẻ bị tổn thương như vậy.Rõ ràng chính cô phụ mình, vậy mà vẫn có bản lĩnh khiến mình năm lần bảy lượt cho rằng mình phụ bạc cô.Nhưng mà, sẽ không có sau này nữa.Ninh Nhất Ngạn thu hồi ánh mắt từ bóng lưng đơn độc của Trình Hạ.Tài xế nhìn thấy Ninh Nhất Ngạn chợt mở cửa, trái tim muốn nhảy ra ngoài."Anh Nhất Ngạn."Nhưng, Ninh Nhất Ngạn vẫn mở cửa, không để ý tới anh.Anh nhìn chiếc xe 16 chỗ màu trắng dừng ở cách đó không xa, khoảng cách này, đủ cho đối phương chụp được một bộ ảnh liên hoàn rồi.Tài xế nóng nảy, "Anh Trương Tử.""Câm miệng."Trương Tử bực bội xoa xoa đầu lông mày, làm sao chuyện giữa hai người này lại trở thành nút thắt không thể tháo được rồi, nhưng sau khi lý trí trở về vẫn hỏi một câu, "Chuyện gì?"Tài xế nóng nảy: "Có paparazzi đi theo.""Có paparazzi......" Lúc này Trương Tử mới quay đầu, liếc mắt nhìn một vòng ngoài xe, đôi mắt, liền thấy chiếc xe 16 chỗ màu trắng dừng ở đối diện, "Ôi trời, thật sự có paparazzi đi theo!"Anh vội vàng quay đầu lại, liền nghe thấy, "Bốp" một tiếng, Ninh Nhất Ngạn đã đóng cửa lại, trên mặt nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì.Nhất định đã nghe được đoạn đối thoại của hai người.Trương Tử vội vàng bày tỏ, "Không biết là người mới nhà nào không hiểu quy củ, em chắc chắn sẽ xử lý tốt."Yên lặng ngắn ngủi.Ninh Nhất Ngạn: "Liên lạc với đối phương, lấy hình."Anh đột nhiên nhớ lại, mới vừa rồi, bảo vệ ở cổng gọi cô là, Hạ tiểu thư?Một phen trắc trở trôi qua, lúc Trình Hạ về đến nhà đã không còn sớm."Chị." Truyện chỉ được đăng tải tại diễn đàn L ^ ê Q #úy Đ *ôn*Người kêu Trình Hạ là em trai cô, Hạ Lâm."Tại sao chị luôn chạy xe cũ của em?".....Trình Hạ cầm một hạt dẻ lên, chạy xe cũ cái gì, không phải nửa năm chỉ thỉnh thoảng chạy đi chạy lại chừng mười lần sao."Xe của em cái gì, em trưởng thành rồi sao, có thể lái xe rồi sao?"Hạ Lâm uất ức, "Ở nước ngoài có thể."Trình Hạ: "......Cũng đã lên lớp mười hai rồi, ngày ngày còn suy nghĩ chuyện không đâu."Hạ Lâm không phục, đang muốn phản bác, bị mẹ Trình chặn trước.Mẹ Trình từ trong phòng bếp ló đầu ra, " Hiên Hiên, con về rồi à, đúng lúc, lập tức liền có thể ăn cơm."Hạ Lâm kịp thời bổ sung: "Cha ở phòng sách trên lầu, chị thật giỏi, là người cuối cùng."Trình Hạ trừng Hạ Lâm một cái, vỗ vỗ quần áo mới của mẹ Trình bị lăn qua lăn lại nên hơi nhăn, chột dạ nhét vào trong túi, nói với mẹ Trình: "Mẹ, quần áo con lấy dùm mẹ con để trên ghế sa lon."Mẹ Trình cười đến mức mắt híp thành một.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
A.
Cô luôn ra vẻ bị tổn thương như vậy.
Rõ ràng chính cô phụ mình, vậy mà vẫn có bản lĩnh khiến mình năm lần bảy lượt cho rằng mình phụ bạc cô.
Nhưng mà, sẽ không có sau này nữa.
Ninh Nhất Ngạn thu hồi ánh mắt từ bóng lưng đơn độc của Trình Hạ.
Tài xế nhìn thấy Ninh Nhất Ngạn chợt mở cửa, trái tim muốn nhảy ra ngoài.
"Anh Nhất Ngạn."
Nhưng, Ninh Nhất Ngạn vẫn mở cửa, không để ý tới anh.
Anh nhìn chiếc xe 16 chỗ màu trắng dừng ở cách đó không xa, khoảng cách này, đủ cho đối phương chụp được một bộ ảnh liên hoàn rồi.
Tài xế nóng nảy, "Anh Trương Tử."
"Câm miệng."
Trương Tử bực bội xoa xoa đầu lông mày, làm sao chuyện giữa hai người này lại trở thành nút thắt không thể tháo được rồi, nhưng sau khi lý trí trở về vẫn hỏi một câu, "Chuyện gì?"
Tài xế nóng nảy: "Có paparazzi đi theo."
"Có paparazzi.
.
.
.
.
." Lúc này Trương Tử mới quay đầu, liếc mắt nhìn một vòng ngoài xe, đôi mắt, liền thấy chiếc xe 16 chỗ màu trắng dừng ở đối diện, "Ôi trời, thật sự có paparazzi đi theo!"
Anh vội vàng quay đầu lại, liền nghe thấy, "Bốp" một tiếng, Ninh Nhất Ngạn đã đóng cửa lại, trên mặt nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì.
Nhất định đã nghe được đoạn đối thoại của hai người.
Trương Tử vội vàng bày tỏ, "Không biết là người mới nhà nào không hiểu quy củ, em chắc chắn sẽ xử lý tốt."
Yên lặng ngắn ngủi.
Ninh Nhất Ngạn: "Liên lạc với đối phương, lấy hình."
Anh đột nhiên nhớ lại, mới vừa rồi, bảo vệ ở cổng gọi cô là, Hạ tiểu thư?
Một phen trắc trở trôi qua, lúc Trình Hạ về đến nhà đã không còn sớm.
"Chị." Truyện chỉ được đăng tải tại diễn đàn L ^ ê Q #úy Đ *ôn*
Người kêu Trình Hạ là em trai cô, Hạ Lâm.
"Tại sao chị luôn chạy xe cũ của em?"
.
.
.
.
.
Trình Hạ cầm một hạt dẻ lên, chạy xe cũ cái gì, không phải nửa năm chỉ thỉnh thoảng chạy đi chạy lại chừng mười lần sao.
"Xe của em cái gì, em trưởng thành rồi sao, có thể lái xe rồi sao?"
Hạ Lâm uất ức, "Ở nước ngoài có thể."
Trình Hạ: ".
.
.
.
.
.
Cũng đã lên lớp mười hai rồi, ngày ngày còn suy nghĩ chuyện không đâu."
Hạ Lâm không phục, đang muốn phản bác, bị mẹ Trình chặn trước.
Mẹ Trình từ trong phòng bếp ló đầu ra, " Hiên Hiên, con về rồi à, đúng lúc, lập tức liền có thể ăn cơm."
Hạ Lâm kịp thời bổ sung: "Cha ở phòng sách trên lầu, chị thật giỏi, là người cuối cùng."
Trình Hạ trừng Hạ Lâm một cái, vỗ vỗ quần áo mới của mẹ Trình bị lăn qua lăn lại nên hơi nhăn, chột dạ nhét vào trong túi, nói với mẹ Trình: "Mẹ, quần áo con lấy dùm mẹ con để trên ghế sa lon."
Mẹ Trình cười đến mức mắt híp thành một
.
Nhật Ký Nổi Tiếng Của Nữ Minh TinhTác giả: Cẩm Thì An HảoTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhVáy dài màu đỏ tươi chạm đất, giày cao gót mười phân, được nam diễn viên cùng đoàn giúp Trình Hạ nâng làn váy, giày cao gót mười phân của cô cuối cùng cũng vươn ra khỏi xe, an toàn đứng vững trên thảm đỏ.Trong nháy mắt, ánh đèn flash liên tục lóe sáng, âm thanh tách tách tách không ngừng vang lên.Trình Hạ ngẩng đầu lên, trên mặt lúc này là nụ cười chân thành nhất, rực rỡ nhất, nhỏ giọng nói tiếng cám ơn với nam diễn viên.Tiếng la hét đinh tai nhức óc.Dĩ nhiên, không phải dành cho Trình Hạ."Nhất Ngạn! Nhất Ngạn!""Ninh Nhất Ngạn có thể nhìn qua bên này một chút không?""Tại sao đột nhiên lại muốn về nước phát triển vậy?"Trình Hạ vốn đi lại khó khăn chợt lảo đảo một cái, gót giày giẫm vào váy, cả người chuẩn bị ngã trên thảm đỏ.Vốn, lúc này, cô nên suy nghĩ ngã xuống đất như thế nào sẽ đẹp nhất, làm sao mới có thể khiến cho phóng viên chụp ra hình đẹp mà không nhếch nhác, nhưng hôm nay, trong đầu của cô chỉ có ba chữ to.Ninh Nhất Ngạn. Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn L’ê Q… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.A.Cô luôn ra vẻ bị tổn thương như vậy.Rõ ràng chính cô phụ mình, vậy mà vẫn có bản lĩnh khiến mình năm lần bảy lượt cho rằng mình phụ bạc cô.Nhưng mà, sẽ không có sau này nữa.Ninh Nhất Ngạn thu hồi ánh mắt từ bóng lưng đơn độc của Trình Hạ.Tài xế nhìn thấy Ninh Nhất Ngạn chợt mở cửa, trái tim muốn nhảy ra ngoài."Anh Nhất Ngạn."Nhưng, Ninh Nhất Ngạn vẫn mở cửa, không để ý tới anh.Anh nhìn chiếc xe 16 chỗ màu trắng dừng ở cách đó không xa, khoảng cách này, đủ cho đối phương chụp được một bộ ảnh liên hoàn rồi.Tài xế nóng nảy, "Anh Trương Tử.""Câm miệng."Trương Tử bực bội xoa xoa đầu lông mày, làm sao chuyện giữa hai người này lại trở thành nút thắt không thể tháo được rồi, nhưng sau khi lý trí trở về vẫn hỏi một câu, "Chuyện gì?"Tài xế nóng nảy: "Có paparazzi đi theo.""Có paparazzi......" Lúc này Trương Tử mới quay đầu, liếc mắt nhìn một vòng ngoài xe, đôi mắt, liền thấy chiếc xe 16 chỗ màu trắng dừng ở đối diện, "Ôi trời, thật sự có paparazzi đi theo!"Anh vội vàng quay đầu lại, liền nghe thấy, "Bốp" một tiếng, Ninh Nhất Ngạn đã đóng cửa lại, trên mặt nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì.Nhất định đã nghe được đoạn đối thoại của hai người.Trương Tử vội vàng bày tỏ, "Không biết là người mới nhà nào không hiểu quy củ, em chắc chắn sẽ xử lý tốt."Yên lặng ngắn ngủi.Ninh Nhất Ngạn: "Liên lạc với đối phương, lấy hình."Anh đột nhiên nhớ lại, mới vừa rồi, bảo vệ ở cổng gọi cô là, Hạ tiểu thư?Một phen trắc trở trôi qua, lúc Trình Hạ về đến nhà đã không còn sớm."Chị." Truyện chỉ được đăng tải tại diễn đàn L ^ ê Q #úy Đ *ôn*Người kêu Trình Hạ là em trai cô, Hạ Lâm."Tại sao chị luôn chạy xe cũ của em?".....Trình Hạ cầm một hạt dẻ lên, chạy xe cũ cái gì, không phải nửa năm chỉ thỉnh thoảng chạy đi chạy lại chừng mười lần sao."Xe của em cái gì, em trưởng thành rồi sao, có thể lái xe rồi sao?"Hạ Lâm uất ức, "Ở nước ngoài có thể."Trình Hạ: "......Cũng đã lên lớp mười hai rồi, ngày ngày còn suy nghĩ chuyện không đâu."Hạ Lâm không phục, đang muốn phản bác, bị mẹ Trình chặn trước.Mẹ Trình từ trong phòng bếp ló đầu ra, " Hiên Hiên, con về rồi à, đúng lúc, lập tức liền có thể ăn cơm."Hạ Lâm kịp thời bổ sung: "Cha ở phòng sách trên lầu, chị thật giỏi, là người cuối cùng."Trình Hạ trừng Hạ Lâm một cái, vỗ vỗ quần áo mới của mẹ Trình bị lăn qua lăn lại nên hơi nhăn, chột dạ nhét vào trong túi, nói với mẹ Trình: "Mẹ, quần áo con lấy dùm mẹ con để trên ghế sa lon."Mẹ Trình cười đến mức mắt híp thành một.