Khi Hứa Hoan Ngôn tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn choáng váng, miệng khô khốc, cô vừa mở mắt ra thì đập vào mắt là trần nhà đầy mạng nhện, quay đầu nhìn sang bên cạnh thấy cái bàn thiếu một chân, còn ba chân mà vẫn có thể đứng được. Thấy bát nước trên bàn, theo bản năng cô muốn với lấy để uống nhưng cả người vô lực, cô vừa xoay người đã lại bị ngã xuống giường. Hình như bên ngoài đã nghe được tiếng động trong phòng, ngay lập tức có một bé gái mở cửa đi vào. Đôi mắt đen láy, to tròn, tóc tết hai bím, ăn mặc trông lôi thôi, trên quần áo có mảnh vá nhưng nhìn chung vẫn khá sạch sẽ. "Chị ơi, chị tỉnh rồi, chị có muốn uống nước không?"Nhóc con nói xong thì cầm lấy bát nước trên bàn đưa cho Hứa Hoan Ngôn. Hứa Hoan Ngôn nghe thế không quan tâm đến chuyện gì khác nữa mà bưng bát lên uống từng ngụm lớn. Sau khi uống cạn một hơi, đầu cô cũng đỡ đau hơn, cô từ từ chống tay trên giường để ngồi dậy. Cô quan sát nơi này, đây là một ngôi nhà được xây từ gạch, trên tường dán mấy tờ báo, trừ mấy thứ bị hỏng…

Chương 5: 5: Đòi Công Bằng

Từ Tu Chân Giới Xuyên Đến Năm 1971Tác giả: Ốc Đỉnh Thượng Đích Tiểu Lung BaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngKhi Hứa Hoan Ngôn tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn choáng váng, miệng khô khốc, cô vừa mở mắt ra thì đập vào mắt là trần nhà đầy mạng nhện, quay đầu nhìn sang bên cạnh thấy cái bàn thiếu một chân, còn ba chân mà vẫn có thể đứng được. Thấy bát nước trên bàn, theo bản năng cô muốn với lấy để uống nhưng cả người vô lực, cô vừa xoay người đã lại bị ngã xuống giường. Hình như bên ngoài đã nghe được tiếng động trong phòng, ngay lập tức có một bé gái mở cửa đi vào. Đôi mắt đen láy, to tròn, tóc tết hai bím, ăn mặc trông lôi thôi, trên quần áo có mảnh vá nhưng nhìn chung vẫn khá sạch sẽ. "Chị ơi, chị tỉnh rồi, chị có muốn uống nước không?"Nhóc con nói xong thì cầm lấy bát nước trên bàn đưa cho Hứa Hoan Ngôn. Hứa Hoan Ngôn nghe thế không quan tâm đến chuyện gì khác nữa mà bưng bát lên uống từng ngụm lớn. Sau khi uống cạn một hơi, đầu cô cũng đỡ đau hơn, cô từ từ chống tay trên giường để ngồi dậy. Cô quan sát nơi này, đây là một ngôi nhà được xây từ gạch, trên tường dán mấy tờ báo, trừ mấy thứ bị hỏng… Những người dân xung quanh cũng bắt đầu phản ứng lại, nhìn thấy biểu cảm trên mặt Bạch Văn Văn, đều cho rằng đây là tình hình thực tế, rốt cuộc người nhà này đã giúp đỡ cô ta, vì sao không nói ra chứ, làm người thì cần phải thành thật.Bà nội của Bạch Văn Văn là Vương Hòe Hoa - người phản ứng lại nhanh nhất, lập tức kéo Bạch Văn Văn qua tát thẳng vào cô ta một cái.“Cháu, đứa nhỏ này, sao không nói chứ, Hoan Ngôn cũng chẳng có chuyện gì, có phải cháu đang sợ bản thân bị ai mắng đúng không, nên mới không dám nói ra?”Hứa Hoan Ngôn nghe xong thì lập tức biết đây là bà ta có dự định muốn vứt hết chuyện ra ngoài, tốt nhất là để cho gia đình bọn họ không dính líu đến vấn đề gì.Lưu Quế Lan cũng có thể hiểu được, xoay người rồi lập tức nhổ một bãi nước bọt lên mặt đất.Vương Hòe Hoa cũng không dám phản bác lại, đành phải giả vờ trưng gương mặt tươi cười.“Đây chỉ là mấy đứa trẻ cãi nhau ầm ĩ mà thôi, không thể coi là thật được, không phải Hoan Ngôn không có vấn đề gì hay sao?”Đương nhiên Hứa Hoan Ngôn không muốn xử lý như thế, rốt cuộc cô cũng không phải nguyên thân, dù trong tay cô lại không có chứng cứ nhưng cũng không thể để cho Bạch Văn Văn giải quyết như vậy được.Tay chọc chọc Lưu Quế Lan.Lưu Quế Lan nhìn thoáng qua đứa cháu gái của mình, nháy mắt cũng có chút hiểu rõ.“Lời của Vương Hòe Hoa không thể nói như thế, như vậy được không, nếu không thì bây giờ cứ để cho Bạch Văn Văn rớt xuống sông một lần, coi như chúng ta huề nhau, như vậy có được không?”Sau khi Bạch Văn Văn nghe xong mấy lời này thì trong nháy mắt liền lui về sau theo bản năng, cô ta không biết bơi, hơn nữa bây giờ là mùa đông, nước trong sông đã đóng băng, nếu cô ta ngã xuống, thì sẽ không bảo toàn được mạng.Vương Hòe Hoa có chút không kiên nhẫn, vốn dĩ bà ta cũng không thích đứa cháu gái này, nhưng mà rốt cuộc cũng là người nhà mình, có nhiều hương thân trong làng đều đang đứng chỗ này nhìn, cho nên bà ta vẫn không thể mặc kệ được.Bà ta lại cười hắc hắc một cái.“Lão tẩu tử, mấy lời của bà không đúng lắm, đây là vào mùa đông, trên mặt sông đã đóng băng hết, không thể làm việc này được.”Lưu Quế Lan nâng cằm lên hừ một tiếng.“Vương Hòe Hoa, bà cái này cũng không chịu, cái kia cũng không chịu, vậy bà nói xem phải làm sao? Hoan Ngôn nhà tôi xứng đáng chịu tội hay sao?”Mặt mèo của Vương Hòe Hoa nổi lên sự ngượng nghịu, thật ra bà ta nguyện ý bảo bản thân Bạch Văn Văn tự nhảy xuống sông còn hơn, nhưng chắc chắn việc này không được, dứt khoát cắn răng một cái, giơ hai ngón tay lên.“Bên tôi sẽ cho Hoan Ngôn hai quả trứng gà, bồi bổ cơ thể, bà xem như thế có được không?”Bà ta thật sự không còn cách nào.Mấy văn thân trong làng vây quanh nghe được những lời này, cũng thấy có thành ý, bây giờ hai quả trứng quà cũng rất quý giá, cầm một quả trứng gà đến Cung Tiêu Xã là có thể đổi được vài đồng tiền, hai quả thì đổi được một mao tiền.Hứa Hoan Ngôn biết điều kiện bây giờ không tốt, nhưng mà hai quả trứng gà? Chắc chắn không được.“Năm quả.”Cô giơ tay, trực tiếp xòe năm ngón, không còn cách nào, chỉ có thể xử lý việc này như thế trước đã.Để cho nhà bọn họ chảy ra chút máu cũng được.Vương Hòe Hoa nghe năm quả trứng gà, đau lòng đến mức biểu cảm trên mặt cũng không giữ được.“Này có phải quá nhiều hay không? Ba quả có được không?”Lưu Quế Lan nhíu mày, cháu gái nhà bà quý giá như vậy, năm quả trứng gà cũng quá ít, bà Vương Hòe Hoa còn cò kè mặc cả..

Những người dân xung quanh cũng bắt đầu phản ứng lại, nhìn thấy biểu cảm trên mặt Bạch Văn Văn, đều cho rằng đây là tình hình thực tế, rốt cuộc người nhà này đã giúp đỡ cô ta, vì sao không nói ra chứ, làm người thì cần phải thành thật.

Bà nội của Bạch Văn Văn là Vương Hòe Hoa - người phản ứng lại nhanh nhất, lập tức kéo Bạch Văn Văn qua tát thẳng vào cô ta một cái.

“Cháu, đứa nhỏ này, sao không nói chứ, Hoan Ngôn cũng chẳng có chuyện gì, có phải cháu đang sợ bản thân bị ai mắng đúng không, nên mới không dám nói ra?”Hứa Hoan Ngôn nghe xong thì lập tức biết đây là bà ta có dự định muốn vứt hết chuyện ra ngoài, tốt nhất là để cho gia đình bọn họ không dính líu đến vấn đề gì.

Lưu Quế Lan cũng có thể hiểu được, xoay người rồi lập tức nhổ một bãi nước bọt lên mặt đất.

Vương Hòe Hoa cũng không dám phản bác lại, đành phải giả vờ trưng gương mặt tươi cười.

“Đây chỉ là mấy đứa trẻ cãi nhau ầm ĩ mà thôi, không thể coi là thật được, không phải Hoan Ngôn không có vấn đề gì hay sao?”Đương nhiên Hứa Hoan Ngôn không muốn xử lý như thế, rốt cuộc cô cũng không phải nguyên thân, dù trong tay cô lại không có chứng cứ nhưng cũng không thể để cho Bạch Văn Văn giải quyết như vậy được.

Tay chọc chọc Lưu Quế Lan.

Lưu Quế Lan nhìn thoáng qua đứa cháu gái của mình, nháy mắt cũng có chút hiểu rõ.

“Lời của Vương Hòe Hoa không thể nói như thế, như vậy được không, nếu không thì bây giờ cứ để cho Bạch Văn Văn rớt xuống sông một lần, coi như chúng ta huề nhau, như vậy có được không?”Sau khi Bạch Văn Văn nghe xong mấy lời này thì trong nháy mắt liền lui về sau theo bản năng, cô ta không biết bơi, hơn nữa bây giờ là mùa đông, nước trong sông đã đóng băng, nếu cô ta ngã xuống, thì sẽ không bảo toàn được mạng.

Vương Hòe Hoa có chút không kiên nhẫn, vốn dĩ bà ta cũng không thích đứa cháu gái này, nhưng mà rốt cuộc cũng là người nhà mình, có nhiều hương thân trong làng đều đang đứng chỗ này nhìn, cho nên bà ta vẫn không thể mặc kệ được.

Bà ta lại cười hắc hắc một cái.

“Lão tẩu tử, mấy lời của bà không đúng lắm, đây là vào mùa đông, trên mặt sông đã đóng băng hết, không thể làm việc này được.

”Lưu Quế Lan nâng cằm lên hừ một tiếng.

“Vương Hòe Hoa, bà cái này cũng không chịu, cái kia cũng không chịu, vậy bà nói xem phải làm sao? Hoan Ngôn nhà tôi xứng đáng chịu tội hay sao?”Mặt mèo của Vương Hòe Hoa nổi lên sự ngượng nghịu, thật ra bà ta nguyện ý bảo bản thân Bạch Văn Văn tự nhảy xuống sông còn hơn, nhưng chắc chắn việc này không được, dứt khoát cắn răng một cái, giơ hai ngón tay lên.

“Bên tôi sẽ cho Hoan Ngôn hai quả trứng gà, bồi bổ cơ thể, bà xem như thế có được không?”Bà ta thật sự không còn cách nào.

Mấy văn thân trong làng vây quanh nghe được những lời này, cũng thấy có thành ý, bây giờ hai quả trứng quà cũng rất quý giá, cầm một quả trứng gà đến Cung Tiêu Xã là có thể đổi được vài đồng tiền, hai quả thì đổi được một mao tiền.

Hứa Hoan Ngôn biết điều kiện bây giờ không tốt, nhưng mà hai quả trứng gà? Chắc chắn không được.

“Năm quả.

”Cô giơ tay, trực tiếp xòe năm ngón, không còn cách nào, chỉ có thể xử lý việc này như thế trước đã.

Để cho nhà bọn họ chảy ra chút máu cũng được.

Vương Hòe Hoa nghe năm quả trứng gà, đau lòng đến mức biểu cảm trên mặt cũng không giữ được.

“Này có phải quá nhiều hay không? Ba quả có được không?”Lưu Quế Lan nhíu mày, cháu gái nhà bà quý giá như vậy, năm quả trứng gà cũng quá ít, bà Vương Hòe Hoa còn cò kè mặc cả.

.

Từ Tu Chân Giới Xuyên Đến Năm 1971Tác giả: Ốc Đỉnh Thượng Đích Tiểu Lung BaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngKhi Hứa Hoan Ngôn tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn choáng váng, miệng khô khốc, cô vừa mở mắt ra thì đập vào mắt là trần nhà đầy mạng nhện, quay đầu nhìn sang bên cạnh thấy cái bàn thiếu một chân, còn ba chân mà vẫn có thể đứng được. Thấy bát nước trên bàn, theo bản năng cô muốn với lấy để uống nhưng cả người vô lực, cô vừa xoay người đã lại bị ngã xuống giường. Hình như bên ngoài đã nghe được tiếng động trong phòng, ngay lập tức có một bé gái mở cửa đi vào. Đôi mắt đen láy, to tròn, tóc tết hai bím, ăn mặc trông lôi thôi, trên quần áo có mảnh vá nhưng nhìn chung vẫn khá sạch sẽ. "Chị ơi, chị tỉnh rồi, chị có muốn uống nước không?"Nhóc con nói xong thì cầm lấy bát nước trên bàn đưa cho Hứa Hoan Ngôn. Hứa Hoan Ngôn nghe thế không quan tâm đến chuyện gì khác nữa mà bưng bát lên uống từng ngụm lớn. Sau khi uống cạn một hơi, đầu cô cũng đỡ đau hơn, cô từ từ chống tay trên giường để ngồi dậy. Cô quan sát nơi này, đây là một ngôi nhà được xây từ gạch, trên tường dán mấy tờ báo, trừ mấy thứ bị hỏng… Những người dân xung quanh cũng bắt đầu phản ứng lại, nhìn thấy biểu cảm trên mặt Bạch Văn Văn, đều cho rằng đây là tình hình thực tế, rốt cuộc người nhà này đã giúp đỡ cô ta, vì sao không nói ra chứ, làm người thì cần phải thành thật.Bà nội của Bạch Văn Văn là Vương Hòe Hoa - người phản ứng lại nhanh nhất, lập tức kéo Bạch Văn Văn qua tát thẳng vào cô ta một cái.“Cháu, đứa nhỏ này, sao không nói chứ, Hoan Ngôn cũng chẳng có chuyện gì, có phải cháu đang sợ bản thân bị ai mắng đúng không, nên mới không dám nói ra?”Hứa Hoan Ngôn nghe xong thì lập tức biết đây là bà ta có dự định muốn vứt hết chuyện ra ngoài, tốt nhất là để cho gia đình bọn họ không dính líu đến vấn đề gì.Lưu Quế Lan cũng có thể hiểu được, xoay người rồi lập tức nhổ một bãi nước bọt lên mặt đất.Vương Hòe Hoa cũng không dám phản bác lại, đành phải giả vờ trưng gương mặt tươi cười.“Đây chỉ là mấy đứa trẻ cãi nhau ầm ĩ mà thôi, không thể coi là thật được, không phải Hoan Ngôn không có vấn đề gì hay sao?”Đương nhiên Hứa Hoan Ngôn không muốn xử lý như thế, rốt cuộc cô cũng không phải nguyên thân, dù trong tay cô lại không có chứng cứ nhưng cũng không thể để cho Bạch Văn Văn giải quyết như vậy được.Tay chọc chọc Lưu Quế Lan.Lưu Quế Lan nhìn thoáng qua đứa cháu gái của mình, nháy mắt cũng có chút hiểu rõ.“Lời của Vương Hòe Hoa không thể nói như thế, như vậy được không, nếu không thì bây giờ cứ để cho Bạch Văn Văn rớt xuống sông một lần, coi như chúng ta huề nhau, như vậy có được không?”Sau khi Bạch Văn Văn nghe xong mấy lời này thì trong nháy mắt liền lui về sau theo bản năng, cô ta không biết bơi, hơn nữa bây giờ là mùa đông, nước trong sông đã đóng băng, nếu cô ta ngã xuống, thì sẽ không bảo toàn được mạng.Vương Hòe Hoa có chút không kiên nhẫn, vốn dĩ bà ta cũng không thích đứa cháu gái này, nhưng mà rốt cuộc cũng là người nhà mình, có nhiều hương thân trong làng đều đang đứng chỗ này nhìn, cho nên bà ta vẫn không thể mặc kệ được.Bà ta lại cười hắc hắc một cái.“Lão tẩu tử, mấy lời của bà không đúng lắm, đây là vào mùa đông, trên mặt sông đã đóng băng hết, không thể làm việc này được.”Lưu Quế Lan nâng cằm lên hừ một tiếng.“Vương Hòe Hoa, bà cái này cũng không chịu, cái kia cũng không chịu, vậy bà nói xem phải làm sao? Hoan Ngôn nhà tôi xứng đáng chịu tội hay sao?”Mặt mèo của Vương Hòe Hoa nổi lên sự ngượng nghịu, thật ra bà ta nguyện ý bảo bản thân Bạch Văn Văn tự nhảy xuống sông còn hơn, nhưng chắc chắn việc này không được, dứt khoát cắn răng một cái, giơ hai ngón tay lên.“Bên tôi sẽ cho Hoan Ngôn hai quả trứng gà, bồi bổ cơ thể, bà xem như thế có được không?”Bà ta thật sự không còn cách nào.Mấy văn thân trong làng vây quanh nghe được những lời này, cũng thấy có thành ý, bây giờ hai quả trứng quà cũng rất quý giá, cầm một quả trứng gà đến Cung Tiêu Xã là có thể đổi được vài đồng tiền, hai quả thì đổi được một mao tiền.Hứa Hoan Ngôn biết điều kiện bây giờ không tốt, nhưng mà hai quả trứng gà? Chắc chắn không được.“Năm quả.”Cô giơ tay, trực tiếp xòe năm ngón, không còn cách nào, chỉ có thể xử lý việc này như thế trước đã.Để cho nhà bọn họ chảy ra chút máu cũng được.Vương Hòe Hoa nghe năm quả trứng gà, đau lòng đến mức biểu cảm trên mặt cũng không giữ được.“Này có phải quá nhiều hay không? Ba quả có được không?”Lưu Quế Lan nhíu mày, cháu gái nhà bà quý giá như vậy, năm quả trứng gà cũng quá ít, bà Vương Hòe Hoa còn cò kè mặc cả..

Chương 5: 5: Đòi Công Bằng