Úy Nam nghiêng người dựa vào đầu giường, ánh mắt đờ đẫn vô hồn. Tuy rằng đã hơn một giờ trôi qua nhưng cô vẫn không thể tin được bản thân đã xuyên qua như thế này!Chỉ một khắc trước cô vẫn đang ngồi trong phòng ngủ ấm áp, vừa ăn chocolate vừa lướt điện thoại. Khoảnh khắc tiếp theo, cô liền xuất hiện trong căn phòng lạnh lẽo và ẩm ướt này, biến thành một cô gái hai mươi tuổi vì ngất xỉu mà được đưa đến bệnh viện. Bởi vì trong đầu thỉnh thoảng xuất hiện một vài hình ảnh, nên ít nhiều gì Úy Nam cũng biết được một chút tình huống của cô gái này. Mặc dù Úy Nam biết được cuộc đời ngắn ngủi của cô gái này, nhưng vẫn không thể chấp nhận được thực tế rằng cô đã trở thành cô ấy. Thông qua hình ảnh, Úy Nam biết được cô gái này trùng tên với mình, là thanh niên trí thức vừa trở lại thành phố. Một ngày trước khi hoàn thành các thủ tục chuẩn bị về nhà, cô bất ngờ nhận được điện báo từ nhà máy dệt nói cha cô đã qua đời muốn cô nhanh chóng về nhà chịu tang. Cô gái này 14 tuổi đã xuống nông thôn, đến…
Chương 39: 39: Người Đàn Ông Của Úy Nam 1
Thập Niên 80 Phòng Bếp Nhà Tôi Thông Hiện ĐạiTác giả: Dữu TôTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÚy Nam nghiêng người dựa vào đầu giường, ánh mắt đờ đẫn vô hồn. Tuy rằng đã hơn một giờ trôi qua nhưng cô vẫn không thể tin được bản thân đã xuyên qua như thế này!Chỉ một khắc trước cô vẫn đang ngồi trong phòng ngủ ấm áp, vừa ăn chocolate vừa lướt điện thoại. Khoảnh khắc tiếp theo, cô liền xuất hiện trong căn phòng lạnh lẽo và ẩm ướt này, biến thành một cô gái hai mươi tuổi vì ngất xỉu mà được đưa đến bệnh viện. Bởi vì trong đầu thỉnh thoảng xuất hiện một vài hình ảnh, nên ít nhiều gì Úy Nam cũng biết được một chút tình huống của cô gái này. Mặc dù Úy Nam biết được cuộc đời ngắn ngủi của cô gái này, nhưng vẫn không thể chấp nhận được thực tế rằng cô đã trở thành cô ấy. Thông qua hình ảnh, Úy Nam biết được cô gái này trùng tên với mình, là thanh niên trí thức vừa trở lại thành phố. Một ngày trước khi hoàn thành các thủ tục chuẩn bị về nhà, cô bất ngờ nhận được điện báo từ nhà máy dệt nói cha cô đã qua đời muốn cô nhanh chóng về nhà chịu tang. Cô gái này 14 tuổi đã xuống nông thôn, đến… Úy Bội nôn đến choáng váng, tối tăm mặt mày.Cô bé không chỉ nôn ra hết những thứ vừa ăn mà thậm chí còn nôn ra cả mật xanh mật vàng.Khuôn mặt vốn đã nhỏ nhắn gầy gò lại càng thêm vàng vọt như nến cộng thêm phần tái nhợt.Úy Nam bị dọa sợ chết khiếp!Không quan tâm đến em gái đang giãy dụa, Úy Nam liền cõng cô bé chạy về phía bệnh bên kia đường.Úy Nam vừa chạy vừa la hét: “Bác sĩ! Bác sĩ! Chị Lăng! Chị Lăng!”Bệnh viện ở nhà máy thường không quá bề bộn công việc.Tiếng hét của Úy Nam khiến tất cả những bác sĩ đang rãnh tay đều chạy ra, trong đó Lăng Bách Lan là người đầu tiên chạy đến.Nhìn thấy đứa bé trên lưng Úy Nam, đầu tiên Lăng Bách Lan có hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền đoán ra là ai.Lăng Bách Lan bước đến ôm lấy đứa bé trên lưng Úy Nam đi về phía phòng kiểm tra.Nhưng Úy Bội lại nắm chặt lấy ống tay áo của chị gái, chết sống không chịu buông tay.“Bội Bội đừng sợ, chị sẽ ở bên cạnh em.” Úy Nam vừa đặt bàn tay mình vào tay em gái vừa không ngừng an ủi cô béLăng Bách Lan kiểm tra cho Úy Bội, sau đó hỏi: “Vừa rồi em đã cho con bé ăn cái gì vậy?”“Mì thịt bò.” Úy Nam thành thật trả lời.Lăng Bách Lan trừng mắt nhìn cô.“Mì thịt bò? Em cho một đứa nhỏ lâu ngày không ăn thức ăn mặn ăn mì thịt bò sao? Em cũng bản lĩnh thật đấy! Một bữa ăn mà có thể gây ra viêm dạ dày cấp tính.”Úy Nam sững sờ: “Viêm dạ dày?”Cô y tá đang ở bên cạnh hỗ trợ nhìn Úy Bội một chút, sau đó lên tiếng giải thích:“Có lẽ em gái của cô chưa từng được ăn thịt, hay thậm chí đến cả cơm cũng không được ăn no.Do đó dạ dày con bé rất yếu, nên khi cô cho con bé ăn thức ăn nhiều dầu mỡ, con bé căn bản không thể chịu đựng được.”Đây là chuyện Úy Nam chưa từng trải qua, hơn nữa cô cũng không biết còn có chuyện như vậy.Biết bản thân có lòng tốt nhưng lại làm hại cô bé, Úy Nam cảm thấy vô cùng áy náy.Cô đưa tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh buốt của em gái, không ngừng tự trách:“Thật xin lỗi Bội Bội, là chị là đã hại em.Sau này chị sẽ chú ý hơn, sẽ không để xảy ra chuyện thế này nữa.”Hẳn là Úy Bội rất đau bụng, cô bé dùng tay ôm chặt lấy bụng dưới, trên trán liên tục toát ra mồ hôi lạnh.Nhưng khi nghe chị gái nói xin lỗi, cô bé lại lắc đầu nguầy nguậy, tay càng nắm chặt hơn.Cả một ngày hôm nay Úy Nam không đi đâu cả, chỉ ở lại bệnh viện trông chừng Úy Bội cả đêm.Úy Nam đổi một ít phiếu cơm từ chỗ Lăng Bách Lan, buổi tối liền đến nhờ đầu bếp ở nhà ăn nấu cho em gái một ít thức ăn.Nói là một ít thức ăn nhưng thật ra chỉ là một bát cháo trắng loãng, cho thêm một ít đường trắng.Hiện tại Tiểu Bội chỉ có thể ăn như thế này.May mắn là sức sống của những đứa bé này vô cùng mạnh mẽ.Sau khi truyền nước và tiêm thuốc, cơn đau dạ dày của Úy Bội cũng dần biến mất, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều..
Úy Bội nôn đến choáng váng, tối tăm mặt mày.
Cô bé không chỉ nôn ra hết những thứ vừa ăn mà thậm chí còn nôn ra cả mật xanh mật vàng.
Khuôn mặt vốn đã nhỏ nhắn gầy gò lại càng thêm vàng vọt như nến cộng thêm phần tái nhợt.
Úy Nam bị dọa sợ chết khiếp!Không quan tâm đến em gái đang giãy dụa, Úy Nam liền cõng cô bé chạy về phía bệnh bên kia đường.
Úy Nam vừa chạy vừa la hét: “Bác sĩ! Bác sĩ! Chị Lăng! Chị Lăng!”Bệnh viện ở nhà máy thường không quá bề bộn công việc.
Tiếng hét của Úy Nam khiến tất cả những bác sĩ đang rãnh tay đều chạy ra, trong đó Lăng Bách Lan là người đầu tiên chạy đến.
Nhìn thấy đứa bé trên lưng Úy Nam, đầu tiên Lăng Bách Lan có hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền đoán ra là ai.
Lăng Bách Lan bước đến ôm lấy đứa bé trên lưng Úy Nam đi về phía phòng kiểm tra.
Nhưng Úy Bội lại nắm chặt lấy ống tay áo của chị gái, chết sống không chịu buông tay.
“Bội Bội đừng sợ, chị sẽ ở bên cạnh em.
” Úy Nam vừa đặt bàn tay mình vào tay em gái vừa không ngừng an ủi cô béLăng Bách Lan kiểm tra cho Úy Bội, sau đó hỏi: “Vừa rồi em đã cho con bé ăn cái gì vậy?”“Mì thịt bò.
” Úy Nam thành thật trả lời.
Lăng Bách Lan trừng mắt nhìn cô.
“Mì thịt bò? Em cho một đứa nhỏ lâu ngày không ăn thức ăn mặn ăn mì thịt bò sao? Em cũng bản lĩnh thật đấy! Một bữa ăn mà có thể gây ra viêm dạ dày cấp tính.
”Úy Nam sững sờ: “Viêm dạ dày?”Cô y tá đang ở bên cạnh hỗ trợ nhìn Úy Bội một chút, sau đó lên tiếng giải thích:“Có lẽ em gái của cô chưa từng được ăn thịt, hay thậm chí đến cả cơm cũng không được ăn no.
Do đó dạ dày con bé rất yếu, nên khi cô cho con bé ăn thức ăn nhiều dầu mỡ, con bé căn bản không thể chịu đựng được.
”Đây là chuyện Úy Nam chưa từng trải qua, hơn nữa cô cũng không biết còn có chuyện như vậy.
Biết bản thân có lòng tốt nhưng lại làm hại cô bé, Úy Nam cảm thấy vô cùng áy náy.
Cô đưa tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh buốt của em gái, không ngừng tự trách:“Thật xin lỗi Bội Bội, là chị là đã hại em.
Sau này chị sẽ chú ý hơn, sẽ không để xảy ra chuyện thế này nữa.
”Hẳn là Úy Bội rất đau bụng, cô bé dùng tay ôm chặt lấy bụng dưới, trên trán liên tục toát ra mồ hôi lạnh.
Nhưng khi nghe chị gái nói xin lỗi, cô bé lại lắc đầu nguầy nguậy, tay càng nắm chặt hơn.
Cả một ngày hôm nay Úy Nam không đi đâu cả, chỉ ở lại bệnh viện trông chừng Úy Bội cả đêm.
Úy Nam đổi một ít phiếu cơm từ chỗ Lăng Bách Lan, buổi tối liền đến nhờ đầu bếp ở nhà ăn nấu cho em gái một ít thức ăn.
Nói là một ít thức ăn nhưng thật ra chỉ là một bát cháo trắng loãng, cho thêm một ít đường trắng.
Hiện tại Tiểu Bội chỉ có thể ăn như thế này.
May mắn là sức sống của những đứa bé này vô cùng mạnh mẽ.
Sau khi truyền nước và tiêm thuốc, cơn đau dạ dày của Úy Bội cũng dần biến mất, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.
.
Thập Niên 80 Phòng Bếp Nhà Tôi Thông Hiện ĐạiTác giả: Dữu TôTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÚy Nam nghiêng người dựa vào đầu giường, ánh mắt đờ đẫn vô hồn. Tuy rằng đã hơn một giờ trôi qua nhưng cô vẫn không thể tin được bản thân đã xuyên qua như thế này!Chỉ một khắc trước cô vẫn đang ngồi trong phòng ngủ ấm áp, vừa ăn chocolate vừa lướt điện thoại. Khoảnh khắc tiếp theo, cô liền xuất hiện trong căn phòng lạnh lẽo và ẩm ướt này, biến thành một cô gái hai mươi tuổi vì ngất xỉu mà được đưa đến bệnh viện. Bởi vì trong đầu thỉnh thoảng xuất hiện một vài hình ảnh, nên ít nhiều gì Úy Nam cũng biết được một chút tình huống của cô gái này. Mặc dù Úy Nam biết được cuộc đời ngắn ngủi của cô gái này, nhưng vẫn không thể chấp nhận được thực tế rằng cô đã trở thành cô ấy. Thông qua hình ảnh, Úy Nam biết được cô gái này trùng tên với mình, là thanh niên trí thức vừa trở lại thành phố. Một ngày trước khi hoàn thành các thủ tục chuẩn bị về nhà, cô bất ngờ nhận được điện báo từ nhà máy dệt nói cha cô đã qua đời muốn cô nhanh chóng về nhà chịu tang. Cô gái này 14 tuổi đã xuống nông thôn, đến… Úy Bội nôn đến choáng váng, tối tăm mặt mày.Cô bé không chỉ nôn ra hết những thứ vừa ăn mà thậm chí còn nôn ra cả mật xanh mật vàng.Khuôn mặt vốn đã nhỏ nhắn gầy gò lại càng thêm vàng vọt như nến cộng thêm phần tái nhợt.Úy Nam bị dọa sợ chết khiếp!Không quan tâm đến em gái đang giãy dụa, Úy Nam liền cõng cô bé chạy về phía bệnh bên kia đường.Úy Nam vừa chạy vừa la hét: “Bác sĩ! Bác sĩ! Chị Lăng! Chị Lăng!”Bệnh viện ở nhà máy thường không quá bề bộn công việc.Tiếng hét của Úy Nam khiến tất cả những bác sĩ đang rãnh tay đều chạy ra, trong đó Lăng Bách Lan là người đầu tiên chạy đến.Nhìn thấy đứa bé trên lưng Úy Nam, đầu tiên Lăng Bách Lan có hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền đoán ra là ai.Lăng Bách Lan bước đến ôm lấy đứa bé trên lưng Úy Nam đi về phía phòng kiểm tra.Nhưng Úy Bội lại nắm chặt lấy ống tay áo của chị gái, chết sống không chịu buông tay.“Bội Bội đừng sợ, chị sẽ ở bên cạnh em.” Úy Nam vừa đặt bàn tay mình vào tay em gái vừa không ngừng an ủi cô béLăng Bách Lan kiểm tra cho Úy Bội, sau đó hỏi: “Vừa rồi em đã cho con bé ăn cái gì vậy?”“Mì thịt bò.” Úy Nam thành thật trả lời.Lăng Bách Lan trừng mắt nhìn cô.“Mì thịt bò? Em cho một đứa nhỏ lâu ngày không ăn thức ăn mặn ăn mì thịt bò sao? Em cũng bản lĩnh thật đấy! Một bữa ăn mà có thể gây ra viêm dạ dày cấp tính.”Úy Nam sững sờ: “Viêm dạ dày?”Cô y tá đang ở bên cạnh hỗ trợ nhìn Úy Bội một chút, sau đó lên tiếng giải thích:“Có lẽ em gái của cô chưa từng được ăn thịt, hay thậm chí đến cả cơm cũng không được ăn no.Do đó dạ dày con bé rất yếu, nên khi cô cho con bé ăn thức ăn nhiều dầu mỡ, con bé căn bản không thể chịu đựng được.”Đây là chuyện Úy Nam chưa từng trải qua, hơn nữa cô cũng không biết còn có chuyện như vậy.Biết bản thân có lòng tốt nhưng lại làm hại cô bé, Úy Nam cảm thấy vô cùng áy náy.Cô đưa tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh buốt của em gái, không ngừng tự trách:“Thật xin lỗi Bội Bội, là chị là đã hại em.Sau này chị sẽ chú ý hơn, sẽ không để xảy ra chuyện thế này nữa.”Hẳn là Úy Bội rất đau bụng, cô bé dùng tay ôm chặt lấy bụng dưới, trên trán liên tục toát ra mồ hôi lạnh.Nhưng khi nghe chị gái nói xin lỗi, cô bé lại lắc đầu nguầy nguậy, tay càng nắm chặt hơn.Cả một ngày hôm nay Úy Nam không đi đâu cả, chỉ ở lại bệnh viện trông chừng Úy Bội cả đêm.Úy Nam đổi một ít phiếu cơm từ chỗ Lăng Bách Lan, buổi tối liền đến nhờ đầu bếp ở nhà ăn nấu cho em gái một ít thức ăn.Nói là một ít thức ăn nhưng thật ra chỉ là một bát cháo trắng loãng, cho thêm một ít đường trắng.Hiện tại Tiểu Bội chỉ có thể ăn như thế này.May mắn là sức sống của những đứa bé này vô cùng mạnh mẽ.Sau khi truyền nước và tiêm thuốc, cơn đau dạ dày của Úy Bội cũng dần biến mất, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều..