"Ưm,đau đầu quá!Đây là đâu?"Yêu Vi thắc mắc. Xung quanh là một căn phòng lạ lẫm,được trang trí xinh đẹp nhưng lại giản dị!. Kế bên còn có một cô gái đang nhìn cô chăm chú. "Nương nương,người tỉnh rồi sao?"Cô gái mừng rỡ nói. "Ngươi là ai vậy?"Yêu Vi hỏi,cô không biết mình đang ở đâu,cô chỉ nhớ rằng cô đang đi làm nhiệm vụ,phải lấy được thuốc giải và thí nghiệm của tổ chức "Thiên Vũ",ai ngờ vừa nhảy xuống từ cửa sổ xuống đường thì có một chiếc xe tải đâm vào cô. Sau đó thì cô không nhớ gì nữa!. Chẳng lẽ! chẵng lẽ! cô xuyên không rồi sao? Nhìn xung quanh đều là đồ cổ. Không lẽ cô xuyên không về cổ đại sao?Thôi thì,kiếp trước đã sống gian nan như vậy thì kiếp này gắng sống cho tốt cũng như là sống thay cho kim chủ này chứ. "Là nô tì đây,Hàn Thu. Người không nhớ nô tì sao?Nô tì đã hầu hạ người khi người vừa mới được phong làm hoàng hậu. Cũng đã khoảng bốn năm rồi. " "À,thì ra ngươi là Hàn Thu. Đây là đâu vậy. "Nói như vậy chứ cô cũng có biết là ai đâu. Nhưng mà cứ hỏi được bao nhiêu thì…

Chương 75: 75: Đầu Mối Cuối Cùng

Bổn Cung Là Hoàng HậuTác giả: Dương Bảo NgọcTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Ưm,đau đầu quá!Đây là đâu?"Yêu Vi thắc mắc. Xung quanh là một căn phòng lạ lẫm,được trang trí xinh đẹp nhưng lại giản dị!. Kế bên còn có một cô gái đang nhìn cô chăm chú. "Nương nương,người tỉnh rồi sao?"Cô gái mừng rỡ nói. "Ngươi là ai vậy?"Yêu Vi hỏi,cô không biết mình đang ở đâu,cô chỉ nhớ rằng cô đang đi làm nhiệm vụ,phải lấy được thuốc giải và thí nghiệm của tổ chức "Thiên Vũ",ai ngờ vừa nhảy xuống từ cửa sổ xuống đường thì có một chiếc xe tải đâm vào cô. Sau đó thì cô không nhớ gì nữa!. Chẳng lẽ! chẵng lẽ! cô xuyên không rồi sao? Nhìn xung quanh đều là đồ cổ. Không lẽ cô xuyên không về cổ đại sao?Thôi thì,kiếp trước đã sống gian nan như vậy thì kiếp này gắng sống cho tốt cũng như là sống thay cho kim chủ này chứ. "Là nô tì đây,Hàn Thu. Người không nhớ nô tì sao?Nô tì đã hầu hạ người khi người vừa mới được phong làm hoàng hậu. Cũng đã khoảng bốn năm rồi. " "À,thì ra ngươi là Hàn Thu. Đây là đâu vậy. "Nói như vậy chứ cô cũng có biết là ai đâu. Nhưng mà cứ hỏi được bao nhiêu thì… "Làm tốt lắm,mau đi tìm Lưu thái y thôi."Hai người gật gù,nhanh chóng di chuyển đến thái y viện.Thái y viện là một cung được tu sửa lại,phía đằng trước là một phần sân rộng lớn chứa rất nhiều mâm được vá bằng tre,mỗi mâm như thế là một loại thảo mộc khác nhau dùng để chữa bệnh.Bên trong được chia thành từng khu khác nhau,có khu dùng để pha chế thuốc,có khu dùng đựng sách,có khu là nơi cho thái y nghỉ ngơi.Hai người đi đến,khiến cho mọi người trong thái y viện có chút sững sờ,không biết hai người tới đây tìm ai."Lưu thái y đâu?""Lưu thái y đang ở bên trong."Một người lên tiếng."Kêu ông ta ra."Lăng thị vệ lên tiếng."Hai vị tìm tôi?"Lưu thái y từ phía trong đi ra, giọng nói khàn khàn có lẽ là do đang ở trong độ tuổi trung niên."Ông là người giúp Hòa thượng tại sắc thuốc đúng không?""Dạ,đúng là tôi đã kê thuốc giải cho nương nương."Lưu thái y cảm thấy có chút không đúng,nhưng vẫn đáp."Không phải,ý chúng tôi là thuốc độc."Vương thị vệ phản bác."Hả?Không có,không có,hai vị đang nói gì vậy?"Lưu thái y chột dạ,nhanh chóng xua tan đi hàm ý."Ông không trốn được đâu,tôi nói cho ông biết,Hàn Triết đã bị dùng hình cho đến chết đi sống lại,cậu ta khai ra tên của ông,hay bây giờ tôi cho ông đi dùng hình giống cậu ta,nhé?"Vương thị vệ giọng nói lạnh như băng,đe dọa."Tôi còn nghe nói,ông có gia đình ngoài kinh thành,hay để tôi đưa họ vào đây nhìn ông bị dùng hình cho thêm đặc sắc?"Lăng thị vệ cũng không ngoại lễ,vỗ lên vai ông ta,hàm ý nếu muốn sống thì mau khai ra."Hai vị thị vệ,xin hãy tha cho lão già này,thực sự tôi không dám làm trái lệnh của Hòa thượng tại,dẫu ban đầu tôi cũng đã can ngăn, nhưng Hòa thượng tại kiên quyết muốn thử,tôi cũng không còn cách nào khác.Xin hai người đừng đem người nhà của tôi vào."Lưu thái y lúc này đã bị dọa cho sợ hãi,vội vã khai ra.Ông ta níu lấy áo của Vương thị vệ,mong Vương thị vệ có thể giúp ông ta nói vào lời."Nếu hoàng hậu nương nương khoan dung cho lỗi của ông,thì mọi việc sẽ dễ dàng,nhưng đe73 xem hoàng hậu nương nương có muốn tha thứ cho ông hay không?"Vương thị vệ đương nhiên là hiểu ý của Lưu thái y,nhưng anh ta không thể nào giúp hết tất cả mọi người,với lại anh ta và Lăng thị vệ cũng chẳng phải người bị hại.Bọn họ là làm theo lệnh giúp Lý công công đi tìm manh mối và chân tướng,hoàng hậu nương nương mới là người quyết định.Lưu thái y cảm thấy cuộc đời mình hôm nay là kết thúc thật rồi,ông ta thấp thỏm lo âu, mong rằng hoàng hậu nương nương sẽ khoan dung độ lượng sẽ tha thứ cho ông ta.Tuy hai người bọn họ là người của A Tranh, nhưng cũng có mối quan hệ tốt với Lý công công,Lý công công với A Tranh là bà con họ hàng,vòng qua vòng lại,bọn họ có thể gọi là bạn bè.Vì thế,tin tức quan trọng bọn họ vẫn sẽ ưu tiên nói cho Lý công công trước,còn A Tranh đợi lát nữa gặp rồi nói một thể,mặc dù có lẽ A Tranh sẽ hơi khó chịu,nhưng bọn họ cũng mặc cho anh ta muốn giận bao lâu thì giận,A Tranh tính tình phóng khoáng,giận một chút rồi cũng sẽ thôi.Bọn họ coi như một ngày nay làm việc cực nhọc mệt mỏi,bây giờ trời cũng đã tối khuya, ban nãy thái y viện cũng chẳng còn mấy người.Nhưng chuyện này rất có thể sẽ lan ra nhanh chóng.! --------END--------!.

"Làm tốt lắm,mau đi tìm Lưu thái y thôi.

"Hai người gật gù,nhanh chóng di chuyển đến thái y viện.

Thái y viện là một cung được tu sửa lại,phía đằng trước là một phần sân rộng lớn chứa rất nhiều mâm được vá bằng tre,mỗi mâm như thế là một loại thảo mộc khác nhau dùng để chữa bệnh.

Bên trong được chia thành từng khu khác nhau,có khu dùng để pha chế thuốc,có khu dùng đựng sách,có khu là nơi cho thái y nghỉ ngơi.

Hai người đi đến,khiến cho mọi người trong thái y viện có chút sững sờ,không biết hai người tới đây tìm ai.

"Lưu thái y đâu?"

"Lưu thái y đang ở bên trong.

"Một người lên tiếng.

"Kêu ông ta ra.

"Lăng thị vệ lên tiếng.

"Hai vị tìm tôi?"Lưu thái y từ phía trong đi ra, giọng nói khàn khàn có lẽ là do đang ở trong độ tuổi trung niên.

"Ông là người giúp Hòa thượng tại sắc thuốc đúng không?"

"Dạ,đúng là tôi đã kê thuốc giải cho nương nương.

"Lưu thái y cảm thấy có chút không đúng,nhưng vẫn đáp.

"Không phải,ý chúng tôi là thuốc độc.

"Vương thị vệ phản bác.

"Hả?Không có,không có,hai vị đang nói gì vậy?"Lưu thái y chột dạ,nhanh chóng xua tan đi hàm ý.

"Ông không trốn được đâu,tôi nói cho ông biết,Hàn Triết đã bị dùng hình cho đến chết đi sống lại,cậu ta khai ra tên của ông,hay bây giờ tôi cho ông đi dùng hình giống cậu ta,nhé?"Vương thị vệ giọng nói lạnh như băng,đe dọa.

"Tôi còn nghe nói,ông có gia đình ngoài kinh thành,hay để tôi đưa họ vào đây nhìn ông bị dùng hình cho thêm đặc sắc?"Lăng thị vệ cũng không ngoại lễ,vỗ lên vai ông ta,hàm ý nếu muốn sống thì mau khai ra.

"Hai vị thị vệ,xin hãy tha cho lão già này,thực sự tôi không dám làm trái lệnh của Hòa thượng tại,dẫu ban đầu tôi cũng đã can ngăn, nhưng Hòa thượng tại kiên quyết muốn thử,tôi cũng không còn cách nào khác.

Xin hai người đừng đem người nhà của tôi vào.

"Lưu thái y lúc này đã bị dọa cho sợ hãi,vội vã khai ra.

Ông ta níu lấy áo của Vương thị vệ,mong Vương thị vệ có thể giúp ông ta nói vào lời.

"Nếu hoàng hậu nương nương khoan dung cho lỗi của ông,thì mọi việc sẽ dễ dàng,nhưng đe73 xem hoàng hậu nương nương có muốn tha thứ cho ông hay không?"Vương thị vệ đương nhiên là hiểu ý của Lưu thái y,nhưng anh ta không thể nào giúp hết tất cả mọi người,với lại anh ta và Lăng thị vệ cũng chẳng phải người bị hại.

Bọn họ là làm theo lệnh giúp Lý công công đi tìm manh mối và chân tướng,hoàng hậu nương nương mới là người quyết định.

Lưu thái y cảm thấy cuộc đời mình hôm nay là kết thúc thật rồi,ông ta thấp thỏm lo âu, mong rằng hoàng hậu nương nương sẽ khoan dung độ lượng sẽ tha thứ cho ông ta.

Tuy hai người bọn họ là người của A Tranh, nhưng cũng có mối quan hệ tốt với Lý công công,Lý công công với A Tranh là bà con họ hàng,vòng qua vòng lại,bọn họ có thể gọi là bạn bè.

Vì thế,tin tức quan trọng bọn họ vẫn sẽ ưu tiên nói cho Lý công công trước,còn A Tranh đợi lát nữa gặp rồi nói một thể,mặc dù có lẽ A Tranh sẽ hơi khó chịu,nhưng bọn họ cũng mặc cho anh ta muốn giận bao lâu thì giận,A Tranh tính tình phóng khoáng,giận một chút rồi cũng sẽ thôi.

Bọn họ coi như một ngày nay làm việc cực nhọc mệt mỏi,bây giờ trời cũng đã tối khuya, ban nãy thái y viện cũng chẳng còn mấy người.

Nhưng chuyện này rất có thể sẽ lan ra nhanh chóng.

! --------END--------!.

Bổn Cung Là Hoàng HậuTác giả: Dương Bảo NgọcTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Ưm,đau đầu quá!Đây là đâu?"Yêu Vi thắc mắc. Xung quanh là một căn phòng lạ lẫm,được trang trí xinh đẹp nhưng lại giản dị!. Kế bên còn có một cô gái đang nhìn cô chăm chú. "Nương nương,người tỉnh rồi sao?"Cô gái mừng rỡ nói. "Ngươi là ai vậy?"Yêu Vi hỏi,cô không biết mình đang ở đâu,cô chỉ nhớ rằng cô đang đi làm nhiệm vụ,phải lấy được thuốc giải và thí nghiệm của tổ chức "Thiên Vũ",ai ngờ vừa nhảy xuống từ cửa sổ xuống đường thì có một chiếc xe tải đâm vào cô. Sau đó thì cô không nhớ gì nữa!. Chẳng lẽ! chẵng lẽ! cô xuyên không rồi sao? Nhìn xung quanh đều là đồ cổ. Không lẽ cô xuyên không về cổ đại sao?Thôi thì,kiếp trước đã sống gian nan như vậy thì kiếp này gắng sống cho tốt cũng như là sống thay cho kim chủ này chứ. "Là nô tì đây,Hàn Thu. Người không nhớ nô tì sao?Nô tì đã hầu hạ người khi người vừa mới được phong làm hoàng hậu. Cũng đã khoảng bốn năm rồi. " "À,thì ra ngươi là Hàn Thu. Đây là đâu vậy. "Nói như vậy chứ cô cũng có biết là ai đâu. Nhưng mà cứ hỏi được bao nhiêu thì… "Làm tốt lắm,mau đi tìm Lưu thái y thôi."Hai người gật gù,nhanh chóng di chuyển đến thái y viện.Thái y viện là một cung được tu sửa lại,phía đằng trước là một phần sân rộng lớn chứa rất nhiều mâm được vá bằng tre,mỗi mâm như thế là một loại thảo mộc khác nhau dùng để chữa bệnh.Bên trong được chia thành từng khu khác nhau,có khu dùng để pha chế thuốc,có khu dùng đựng sách,có khu là nơi cho thái y nghỉ ngơi.Hai người đi đến,khiến cho mọi người trong thái y viện có chút sững sờ,không biết hai người tới đây tìm ai."Lưu thái y đâu?""Lưu thái y đang ở bên trong."Một người lên tiếng."Kêu ông ta ra."Lăng thị vệ lên tiếng."Hai vị tìm tôi?"Lưu thái y từ phía trong đi ra, giọng nói khàn khàn có lẽ là do đang ở trong độ tuổi trung niên."Ông là người giúp Hòa thượng tại sắc thuốc đúng không?""Dạ,đúng là tôi đã kê thuốc giải cho nương nương."Lưu thái y cảm thấy có chút không đúng,nhưng vẫn đáp."Không phải,ý chúng tôi là thuốc độc."Vương thị vệ phản bác."Hả?Không có,không có,hai vị đang nói gì vậy?"Lưu thái y chột dạ,nhanh chóng xua tan đi hàm ý."Ông không trốn được đâu,tôi nói cho ông biết,Hàn Triết đã bị dùng hình cho đến chết đi sống lại,cậu ta khai ra tên của ông,hay bây giờ tôi cho ông đi dùng hình giống cậu ta,nhé?"Vương thị vệ giọng nói lạnh như băng,đe dọa."Tôi còn nghe nói,ông có gia đình ngoài kinh thành,hay để tôi đưa họ vào đây nhìn ông bị dùng hình cho thêm đặc sắc?"Lăng thị vệ cũng không ngoại lễ,vỗ lên vai ông ta,hàm ý nếu muốn sống thì mau khai ra."Hai vị thị vệ,xin hãy tha cho lão già này,thực sự tôi không dám làm trái lệnh của Hòa thượng tại,dẫu ban đầu tôi cũng đã can ngăn, nhưng Hòa thượng tại kiên quyết muốn thử,tôi cũng không còn cách nào khác.Xin hai người đừng đem người nhà của tôi vào."Lưu thái y lúc này đã bị dọa cho sợ hãi,vội vã khai ra.Ông ta níu lấy áo của Vương thị vệ,mong Vương thị vệ có thể giúp ông ta nói vào lời."Nếu hoàng hậu nương nương khoan dung cho lỗi của ông,thì mọi việc sẽ dễ dàng,nhưng đe73 xem hoàng hậu nương nương có muốn tha thứ cho ông hay không?"Vương thị vệ đương nhiên là hiểu ý của Lưu thái y,nhưng anh ta không thể nào giúp hết tất cả mọi người,với lại anh ta và Lăng thị vệ cũng chẳng phải người bị hại.Bọn họ là làm theo lệnh giúp Lý công công đi tìm manh mối và chân tướng,hoàng hậu nương nương mới là người quyết định.Lưu thái y cảm thấy cuộc đời mình hôm nay là kết thúc thật rồi,ông ta thấp thỏm lo âu, mong rằng hoàng hậu nương nương sẽ khoan dung độ lượng sẽ tha thứ cho ông ta.Tuy hai người bọn họ là người của A Tranh, nhưng cũng có mối quan hệ tốt với Lý công công,Lý công công với A Tranh là bà con họ hàng,vòng qua vòng lại,bọn họ có thể gọi là bạn bè.Vì thế,tin tức quan trọng bọn họ vẫn sẽ ưu tiên nói cho Lý công công trước,còn A Tranh đợi lát nữa gặp rồi nói một thể,mặc dù có lẽ A Tranh sẽ hơi khó chịu,nhưng bọn họ cũng mặc cho anh ta muốn giận bao lâu thì giận,A Tranh tính tình phóng khoáng,giận một chút rồi cũng sẽ thôi.Bọn họ coi như một ngày nay làm việc cực nhọc mệt mỏi,bây giờ trời cũng đã tối khuya, ban nãy thái y viện cũng chẳng còn mấy người.Nhưng chuyện này rất có thể sẽ lan ra nhanh chóng.! --------END--------!.

Chương 75: 75: Đầu Mối Cuối Cùng