"Ưm,đau đầu quá!Đây là đâu?"Yêu Vi thắc mắc. Xung quanh là một căn phòng lạ lẫm,được trang trí xinh đẹp nhưng lại giản dị!. Kế bên còn có một cô gái đang nhìn cô chăm chú. "Nương nương,người tỉnh rồi sao?"Cô gái mừng rỡ nói. "Ngươi là ai vậy?"Yêu Vi hỏi,cô không biết mình đang ở đâu,cô chỉ nhớ rằng cô đang đi làm nhiệm vụ,phải lấy được thuốc giải và thí nghiệm của tổ chức "Thiên Vũ",ai ngờ vừa nhảy xuống từ cửa sổ xuống đường thì có một chiếc xe tải đâm vào cô. Sau đó thì cô không nhớ gì nữa!. Chẳng lẽ! chẵng lẽ! cô xuyên không rồi sao? Nhìn xung quanh đều là đồ cổ. Không lẽ cô xuyên không về cổ đại sao?Thôi thì,kiếp trước đã sống gian nan như vậy thì kiếp này gắng sống cho tốt cũng như là sống thay cho kim chủ này chứ. "Là nô tì đây,Hàn Thu. Người không nhớ nô tì sao?Nô tì đã hầu hạ người khi người vừa mới được phong làm hoàng hậu. Cũng đã khoảng bốn năm rồi. " "À,thì ra ngươi là Hàn Thu. Đây là đâu vậy. "Nói như vậy chứ cô cũng có biết là ai đâu. Nhưng mà cứ hỏi được bao nhiêu thì…
Chương 116: Chương 116
Bổn Cung Là Hoàng HậuTác giả: Dương Bảo NgọcTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Ưm,đau đầu quá!Đây là đâu?"Yêu Vi thắc mắc. Xung quanh là một căn phòng lạ lẫm,được trang trí xinh đẹp nhưng lại giản dị!. Kế bên còn có một cô gái đang nhìn cô chăm chú. "Nương nương,người tỉnh rồi sao?"Cô gái mừng rỡ nói. "Ngươi là ai vậy?"Yêu Vi hỏi,cô không biết mình đang ở đâu,cô chỉ nhớ rằng cô đang đi làm nhiệm vụ,phải lấy được thuốc giải và thí nghiệm của tổ chức "Thiên Vũ",ai ngờ vừa nhảy xuống từ cửa sổ xuống đường thì có một chiếc xe tải đâm vào cô. Sau đó thì cô không nhớ gì nữa!. Chẳng lẽ! chẵng lẽ! cô xuyên không rồi sao? Nhìn xung quanh đều là đồ cổ. Không lẽ cô xuyên không về cổ đại sao?Thôi thì,kiếp trước đã sống gian nan như vậy thì kiếp này gắng sống cho tốt cũng như là sống thay cho kim chủ này chứ. "Là nô tì đây,Hàn Thu. Người không nhớ nô tì sao?Nô tì đã hầu hạ người khi người vừa mới được phong làm hoàng hậu. Cũng đã khoảng bốn năm rồi. " "À,thì ra ngươi là Hàn Thu. Đây là đâu vậy. "Nói như vậy chứ cô cũng có biết là ai đâu. Nhưng mà cứ hỏi được bao nhiêu thì… Buổi sáng ngày hôm sau,Yên Vi dậy trễ hơn bình thường,hoàng thượng vì thấy cô mang thai,cảm thấy mệt mỏi nên cũng không cũng muốn cô ngủ nhiều hơn nên cũng không gọi cô mà rời đi trước.Cô mơ một giấc mơ rất dài,cô mơ về cuộc sống trước kia của mình,về những quãng thời gian trước đó,từng kỉ niệm lướt qua trong đầu.Mơ màng thức dậy,giấc mơ dài đó ảnh hưởng tới tâm trạng của cô không nhẹ.Khuôn mặt của cô trông hơi tệ."Nương nương,người cảm thấy không khỏe sao?"Hàn Thu chải tóc cho Yên Vi,nhìn thấy sắc mặt của cô không ổn,liền lo lắng hỏi."Ừm,ta cảm thấy có chút không khỏe."Yên Vi giọng nói khe khẽ."Một lát nữa sau khi người ăn sáng xong,thái y sẽ đến khám cho người,nếu người cảm thấg khó chịu ở đâu thì hãy nói cho thái y."Hàn Thu vừa làm tóc vừa nói."Ừm,ta nhớ rồi."Yên Vi nhắm hờ hai mắt lại.Buổi sáng hôm nay là một món cháo rau củ,có rất nhiều nấm linh chi,kèm theo một ít thịt heo luộc,kèm theo nước chấm rất ngon.Bữa sáng ngon lành như thế khiến cho tâm trạng của cô tốt lên hơn rất nhiều,sắc mặt của cô cũng hồng hào lên không ít.Sau khi ăn sáng xong,một lát sau thái y đã tới.Đây là Hạ thái y,là thái y thân thiết nhất với cô,vì ông hay tới khám cho cô,Hạ thái y cũng là một người rất chân thành và trung thực, ông luôn đứng về phía cô."Nương nương,mạch của người vẫn ổn,người nhớ là điều chỉnh tâm trạng của mình,đừng để bản thân tức giận hay là ưu buồn quá độ,như thế sẽ ảnh hưởng đến long thai."Hạ thái y đã bắt mạch cho cô xong,giọng nói có phần già nua vang lên."Ừm,ta nhớ rồi,cảm ơn ông.Mà Hạ thái y nè,ta hỏi một chút."Yên Vi gật đầu."Dạ,nương nương cứ hỏi,nhi thần sẽ trả lời." Hạ thái y đáp."Làm sao để biết mang thai công chúa hay hoàng tử?"Cô hỏi."À,việc đó thì tuy bây giờ y học vẫn chưa có nhiều tiến bộ.Nhưng mà,trong dân gian thường hay lưu truyền như thế này.Nam chua nữ cay."Hạ thái y đáp lại."Nam chua nữ cay?"Yên Vi khó hiểu.Mang thai thèm chua thì là điều dĩ nhiên, nhưng mà nam chua nữ cay thì sao chứ?"Dân gian lưu truyền thì ắt hẳn phải có nhiều người như thế,tuy cũng chưa rõ,nhưng thường thì sẽ là nam chua nữ cay.""Ta nhớ rồi."Trong đầu bỗng nảy ra một ý rất hay.***Sau khi Hạ thái y khám sức khỏe cho cô xong rồi rời đi,Yên Vi liền nhìn Hạ Thu,giọng nói có chút vui vẻ:"Hàn Thu à,ta tuy không tin mấy cái câu dân gian lưu truyền đó,nhưng mà chắc chắn sẽ có người tin.""Ý của nương nương là! ?"Hàn Thu có chút khó hiểu.Yên Vi cười cười.***Đến giờ ăn trưa,đồ ăn vẫn là những món bổ dưỡng như trước,có điều là tăng thêm đồ cay.Không có một món chua nào.Yên Vi yêu cầu làm thêm hai món cay,một món là thịt kho cay và món hai lá dưa chua muối có thêm ớt bên trên.Nồng nặc mùi hăng,xông lên đến tận mũi.Yên Vi ngồi ăn,gắp cũng kha khá món thịt cay vào trong chén,ăn ngon lành.Hương vị của những món cay này không tệ, the the và tê cay đầu lưỡi."Hai món cay này là của đầu bếp người Tứ Xuyên làm sao?"Yên Vi hỏi."Dạ,ông ấy là người mới đến,nghe nói là rất giỏi làm những món cay."Lệ Chi đáp.- -------END--------.
Buổi sáng ngày hôm sau,Yên Vi dậy trễ hơn bình thường,hoàng thượng vì thấy cô mang thai,cảm thấy mệt mỏi nên cũng không cũng muốn cô ngủ nhiều hơn nên cũng không gọi cô mà rời đi trước.
Cô mơ một giấc mơ rất dài,cô mơ về cuộc sống trước kia của mình,về những quãng thời gian trước đó,từng kỉ niệm lướt qua trong đầu.
Mơ màng thức dậy,giấc mơ dài đó ảnh hưởng tới tâm trạng của cô không nhẹ.
Khuôn mặt của cô trông hơi tệ.
"Nương nương,người cảm thấy không khỏe sao?"Hàn Thu chải tóc cho Yên Vi,nhìn thấy sắc mặt của cô không ổn,liền lo lắng hỏi.
"Ừm,ta cảm thấy có chút không khỏe.
"Yên Vi giọng nói khe khẽ.
"Một lát nữa sau khi người ăn sáng xong,thái y sẽ đến khám cho người,nếu người cảm thấg khó chịu ở đâu thì hãy nói cho thái y.
"Hàn Thu vừa làm tóc vừa nói.
"Ừm,ta nhớ rồi.
"Yên Vi nhắm hờ hai mắt lại.
Buổi sáng hôm nay là một món cháo rau củ,có rất nhiều nấm linh chi,kèm theo một ít thịt heo luộc,kèm theo nước chấm rất ngon.
Bữa sáng ngon lành như thế khiến cho tâm trạng của cô tốt lên hơn rất nhiều,sắc mặt của cô cũng hồng hào lên không ít.
Sau khi ăn sáng xong,một lát sau thái y đã tới.
Đây là Hạ thái y,là thái y thân thiết nhất với cô,vì ông hay tới khám cho cô,Hạ thái y cũng là một người rất chân thành và trung thực, ông luôn đứng về phía cô.
"Nương nương,mạch của người vẫn ổn,người nhớ là điều chỉnh tâm trạng của mình,đừng để bản thân tức giận hay là ưu buồn quá độ,như thế sẽ ảnh hưởng đến long thai.
"Hạ thái y đã bắt mạch cho cô xong,giọng nói có phần già nua vang lên.
"Ừm,ta nhớ rồi,cảm ơn ông.
Mà Hạ thái y nè,ta hỏi một chút.
"Yên Vi gật đầu.
"Dạ,nương nương cứ hỏi,nhi thần sẽ trả lời.
" Hạ thái y đáp.
"Làm sao để biết mang thai công chúa hay hoàng tử?"Cô hỏi.
"À,việc đó thì tuy bây giờ y học vẫn chưa có nhiều tiến bộ.
Nhưng mà,trong dân gian thường hay lưu truyền như thế này.
Nam chua nữ cay.
"Hạ thái y đáp lại.
"Nam chua nữ cay?"Yên Vi khó hiểu.
Mang thai thèm chua thì là điều dĩ nhiên, nhưng mà nam chua nữ cay thì sao chứ?
"Dân gian lưu truyền thì ắt hẳn phải có nhiều người như thế,tuy cũng chưa rõ,nhưng thường thì sẽ là nam chua nữ cay.
"
"Ta nhớ rồi.
"Trong đầu bỗng nảy ra một ý rất hay.
***
Sau khi Hạ thái y khám sức khỏe cho cô xong rồi rời đi,Yên Vi liền nhìn Hạ Thu,giọng nói có chút vui vẻ:
"Hàn Thu à,ta tuy không tin mấy cái câu dân gian lưu truyền đó,nhưng mà chắc chắn sẽ có người tin.
"
"Ý của nương nương là! ?"Hàn Thu có chút khó hiểu.
Yên Vi cười cười.
***
Đến giờ ăn trưa,đồ ăn vẫn là những món bổ dưỡng như trước,có điều là tăng thêm đồ cay.
Không có một món chua nào.
Yên Vi yêu cầu làm thêm hai món cay,một món là thịt kho cay và món hai lá dưa chua muối có thêm ớt bên trên.
Nồng nặc mùi hăng,xông lên đến tận mũi.
Yên Vi ngồi ăn,gắp cũng kha khá món thịt cay vào trong chén,ăn ngon lành.
Hương vị của những món cay này không tệ, the the và tê cay đầu lưỡi.
"Hai món cay này là của đầu bếp người Tứ Xuyên làm sao?"Yên Vi hỏi.
"Dạ,ông ấy là người mới đến,nghe nói là rất giỏi làm những món cay.
"Lệ Chi đáp.
- -------END--------.
Bổn Cung Là Hoàng HậuTác giả: Dương Bảo NgọcTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Ưm,đau đầu quá!Đây là đâu?"Yêu Vi thắc mắc. Xung quanh là một căn phòng lạ lẫm,được trang trí xinh đẹp nhưng lại giản dị!. Kế bên còn có một cô gái đang nhìn cô chăm chú. "Nương nương,người tỉnh rồi sao?"Cô gái mừng rỡ nói. "Ngươi là ai vậy?"Yêu Vi hỏi,cô không biết mình đang ở đâu,cô chỉ nhớ rằng cô đang đi làm nhiệm vụ,phải lấy được thuốc giải và thí nghiệm của tổ chức "Thiên Vũ",ai ngờ vừa nhảy xuống từ cửa sổ xuống đường thì có một chiếc xe tải đâm vào cô. Sau đó thì cô không nhớ gì nữa!. Chẳng lẽ! chẵng lẽ! cô xuyên không rồi sao? Nhìn xung quanh đều là đồ cổ. Không lẽ cô xuyên không về cổ đại sao?Thôi thì,kiếp trước đã sống gian nan như vậy thì kiếp này gắng sống cho tốt cũng như là sống thay cho kim chủ này chứ. "Là nô tì đây,Hàn Thu. Người không nhớ nô tì sao?Nô tì đã hầu hạ người khi người vừa mới được phong làm hoàng hậu. Cũng đã khoảng bốn năm rồi. " "À,thì ra ngươi là Hàn Thu. Đây là đâu vậy. "Nói như vậy chứ cô cũng có biết là ai đâu. Nhưng mà cứ hỏi được bao nhiêu thì… Buổi sáng ngày hôm sau,Yên Vi dậy trễ hơn bình thường,hoàng thượng vì thấy cô mang thai,cảm thấy mệt mỏi nên cũng không cũng muốn cô ngủ nhiều hơn nên cũng không gọi cô mà rời đi trước.Cô mơ một giấc mơ rất dài,cô mơ về cuộc sống trước kia của mình,về những quãng thời gian trước đó,từng kỉ niệm lướt qua trong đầu.Mơ màng thức dậy,giấc mơ dài đó ảnh hưởng tới tâm trạng của cô không nhẹ.Khuôn mặt của cô trông hơi tệ."Nương nương,người cảm thấy không khỏe sao?"Hàn Thu chải tóc cho Yên Vi,nhìn thấy sắc mặt của cô không ổn,liền lo lắng hỏi."Ừm,ta cảm thấy có chút không khỏe."Yên Vi giọng nói khe khẽ."Một lát nữa sau khi người ăn sáng xong,thái y sẽ đến khám cho người,nếu người cảm thấg khó chịu ở đâu thì hãy nói cho thái y."Hàn Thu vừa làm tóc vừa nói."Ừm,ta nhớ rồi."Yên Vi nhắm hờ hai mắt lại.Buổi sáng hôm nay là một món cháo rau củ,có rất nhiều nấm linh chi,kèm theo một ít thịt heo luộc,kèm theo nước chấm rất ngon.Bữa sáng ngon lành như thế khiến cho tâm trạng của cô tốt lên hơn rất nhiều,sắc mặt của cô cũng hồng hào lên không ít.Sau khi ăn sáng xong,một lát sau thái y đã tới.Đây là Hạ thái y,là thái y thân thiết nhất với cô,vì ông hay tới khám cho cô,Hạ thái y cũng là một người rất chân thành và trung thực, ông luôn đứng về phía cô."Nương nương,mạch của người vẫn ổn,người nhớ là điều chỉnh tâm trạng của mình,đừng để bản thân tức giận hay là ưu buồn quá độ,như thế sẽ ảnh hưởng đến long thai."Hạ thái y đã bắt mạch cho cô xong,giọng nói có phần già nua vang lên."Ừm,ta nhớ rồi,cảm ơn ông.Mà Hạ thái y nè,ta hỏi một chút."Yên Vi gật đầu."Dạ,nương nương cứ hỏi,nhi thần sẽ trả lời." Hạ thái y đáp."Làm sao để biết mang thai công chúa hay hoàng tử?"Cô hỏi."À,việc đó thì tuy bây giờ y học vẫn chưa có nhiều tiến bộ.Nhưng mà,trong dân gian thường hay lưu truyền như thế này.Nam chua nữ cay."Hạ thái y đáp lại."Nam chua nữ cay?"Yên Vi khó hiểu.Mang thai thèm chua thì là điều dĩ nhiên, nhưng mà nam chua nữ cay thì sao chứ?"Dân gian lưu truyền thì ắt hẳn phải có nhiều người như thế,tuy cũng chưa rõ,nhưng thường thì sẽ là nam chua nữ cay.""Ta nhớ rồi."Trong đầu bỗng nảy ra một ý rất hay.***Sau khi Hạ thái y khám sức khỏe cho cô xong rồi rời đi,Yên Vi liền nhìn Hạ Thu,giọng nói có chút vui vẻ:"Hàn Thu à,ta tuy không tin mấy cái câu dân gian lưu truyền đó,nhưng mà chắc chắn sẽ có người tin.""Ý của nương nương là! ?"Hàn Thu có chút khó hiểu.Yên Vi cười cười.***Đến giờ ăn trưa,đồ ăn vẫn là những món bổ dưỡng như trước,có điều là tăng thêm đồ cay.Không có một món chua nào.Yên Vi yêu cầu làm thêm hai món cay,một món là thịt kho cay và món hai lá dưa chua muối có thêm ớt bên trên.Nồng nặc mùi hăng,xông lên đến tận mũi.Yên Vi ngồi ăn,gắp cũng kha khá món thịt cay vào trong chén,ăn ngon lành.Hương vị của những món cay này không tệ, the the và tê cay đầu lưỡi."Hai món cay này là của đầu bếp người Tứ Xuyên làm sao?"Yên Vi hỏi."Dạ,ông ấy là người mới đến,nghe nói là rất giỏi làm những món cay."Lệ Chi đáp.- -------END--------.