Lúc An Dạng tỉnh lại, đầu còn có chút ong ong, giọng nói cũng khô khốc đến mức bốc khói. Còn chưa kịp có phản ứng gì, liền có người bưng một chén nước tới trước mặt cô. An Dạng thật sự rất khát, lập tức bưng lấy chén nước uống lấy uống để, nước này uống cũng khá ngon, có vẻ bên trong không có một chút tạp chất nào, nước ở thời tận thế vì để thanh trùng đủ loại tạp chất cùng độc tố nên phải bỏ rất nhiều thuốc, uống vào đều là mùi vị của thuốc. Một hơi uống xong toàn bộ, lúc này cô mới hít sâu một cái. Còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy đau đầu, những kí ức xa lạ không thuộc về mình cứ liên tục tràn vào trong não. Hiện tại là năm 1961, ba năm thiên tai. Nguyên chủ cũng tên là An Dạng, lớn lên và sinh sống ở thôn Đại Loan, trong nhà chỉ có mình cô là con gái, có điều cha của cô lại có hai người anh và một người em trai, ở nhà đứng hàng thứ ba, được gọi là An lão tam. Người đàn ông vừa mới rót nước cho An Dạng, thấy cô nhăn mặt còn tưởng rằng có vấn đề gì. “Không sao chứ? Có chỗ nào không…

Chương 22: Chương 22

Thập Niên 60: Ăn Cơm Gả Chồng Nuôi ConTác giả: Ốc Đỉnh Thượng Đích Tiểu Lung BaoTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhLúc An Dạng tỉnh lại, đầu còn có chút ong ong, giọng nói cũng khô khốc đến mức bốc khói. Còn chưa kịp có phản ứng gì, liền có người bưng một chén nước tới trước mặt cô. An Dạng thật sự rất khát, lập tức bưng lấy chén nước uống lấy uống để, nước này uống cũng khá ngon, có vẻ bên trong không có một chút tạp chất nào, nước ở thời tận thế vì để thanh trùng đủ loại tạp chất cùng độc tố nên phải bỏ rất nhiều thuốc, uống vào đều là mùi vị của thuốc. Một hơi uống xong toàn bộ, lúc này cô mới hít sâu một cái. Còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy đau đầu, những kí ức xa lạ không thuộc về mình cứ liên tục tràn vào trong não. Hiện tại là năm 1961, ba năm thiên tai. Nguyên chủ cũng tên là An Dạng, lớn lên và sinh sống ở thôn Đại Loan, trong nhà chỉ có mình cô là con gái, có điều cha của cô lại có hai người anh và một người em trai, ở nhà đứng hàng thứ ba, được gọi là An lão tam. Người đàn ông vừa mới rót nước cho An Dạng, thấy cô nhăn mặt còn tưởng rằng có vấn đề gì. “Không sao chứ? Có chỗ nào không… Chờ đến khi nước sôi, mì sợi cũng được cán xong.An Dạng đem mì sợi thả vào nồi, mì sôi lên thì thả hoa sứ vào, nêm muối, dầu mè, thêm một giọt nước tương để điều chỉnh màu sắc, một nồi mì sợi thơm ngon được bưng lên.Vì trong nhà đông người, sức ăn của doanh trưởng Thẩm lại lớn, cho nên cô cũng nấu nhiều.Thẩm Các nhóm lửa ở bên dưới, là người dễ dàng ngửi thấy mùi thơm nhất.“Nếu không muốn ăn bột gạo thì tôi sẽ nói với dì, em cứ xem xét rồi tự quyết định nhé.”An Dạng ừ một tiếng, chuẩn bị sắp xếp bát đũa.Thẩm Các đứng dậy, đem quan hệ của anh với nhà họ Trần nói lại một lần.Lúc này An Dạng mới hiểu rõ hơn một chút.Sau đó cô bắt đầu úp đĩa lên từng bát mì.Trước đây, sau khi ngủ dậy, Thẩm Luyện thường dẫn các em đi đánh răng rửa mặt rồi chạy ra ngoài chơi.Bữa sáng đều được ăn ở canteen.Ngửi được mùi hương thơm lừng, mấy đứa trẻ kéo nhau vào cửa bếp.“Cha, thơm quá!” Thẩm Các vời tụi nhỏ vào.“Ừ, mau đi lấy đũa đi, lại đây ăn sáng.”An Dạng thấy trong nồi vẫn còn một bát mì, cũng không muốn múc ra bát, nước trong nồi còn đang sôi ùng ục, mì ăn càng ngon.Bát mì sợi cuối cùng này còn được rải thêm một lớp hành lá.Thức ăn trong nhà thật sự quá ít.“Ăn đi, cẩn thận nóng.”Gần như không phải mở miệng giục tụi nhỏ.An Dạng cũng chỉ dặn bọn chúng ăn chậm một chút, đừng vội.Thẩm Các bưng bát mì lên, anh chưa từng ăn bát mì sợi nào ngon như vậy, ngay cả tiệm cơm quốc doanh cũng không ngon bằng.Mì sợi rất dai, nước dùng rõ ràng là không cho gì vào nhưng lại vô cùng thơm ngậy.An Dạng thấy họ ăn rất ngon.“Nước dùng được hầm bằng xương cục mới là thơm nhất.”Thẩm Các ăn một lúc hai tô mì, cảm thấy vô cùng mỹ mãn.“Mì sợi ăn rất ngon.”Thẩm Luyện và mấy đứa em trai đều cúi gằm mặt vào trong bát.An Dạng ăn một bát mì, cũng không ít.Thẩm Các chợt nghĩ tới bữa trưa.“Trưa nay ăn gì?”An Dạng mím môi lắc đầu.“Tạm thời vẫn chưa biết, trong bếp chẳng còn gì cả.”Hai quả trứng gà kia là do dì Trần để lại từ hôm qua.Đối với căn bếp nhà mình, Thẩm Các hiểu rất rõ, không có nhiều đồ trong đó.“Trưa nay có thể sang vườn nhà dì Thẩm xin một ít rau.Chợ mở cửa vào những ngày có đuôi hai, năm, tám, nếu cần gì thì em cứ đi mua.”Bởi vì nơi này cách huyện thành khá xa, cho nên quản lý cũng không quá chặt chẽ.Hơn nữa, họp chợ là một hoạt động truyền thống, khắp các hành lang ngõ hẻm đều xuất hiện người bán hàng rong bán đủ loại mặt hàng, đến nay đã trở thành một khu chợ nhỏ, người dân ở các thôn làng xung quanh đều mang đồ đến đây bán, trong lòng mọi người ngầm hiểu rõ mà không nói ra.An Dạng gật gật đầu.“Được, tôi biết rồi.”Thẩm Các mang bát đũa của mình vào trong bếp, sau đó đội mũ và cầm tài liệu đi làm.Trên đường tới cơ quan, anh gặp Vu Trường Hữu trong tay còn đang cầm một chiếc bánh rán, là cha của Vu Tiểu Lộ ngày hôm qua.“Doanh trưởng Thẩm, đợi tôi với.”Nói rồi sải bước đến bên cạnh Thẩm Các.Hai người bọn họ có cùng cấp bậc, quan hệ của Vu Trường Hữu với Thẩm Các cũng không tồi.“Chào buổi sáng doanh trưởng Vu.”Vu Trường Hữu biết chuyện Thẩm Các mới kết hôn.“Nghe nói anh đã quay về từ hôm qua.”Thẩm Các cười như không cười nhìn hắn.“Nghe ai nói? Con trai anh hả.”Vu Trường Hữu ho khan hai tiếng.“Đừng nói như vậy, tối hôm qua về nhà tôi đã giáo huấn nó rồi, chắc là trưa nay vợ tôi sẽ dẫn thằng nhóc đó tới nhà anh để nói lời xin lỗi.”Hôm qua hắn đã nhìn thấy những vết bầm tím trên mặt con trai mình.Hỏi mãi mới biết được là đánh nhau với Thẩm Luyện.Con gái nhỏ đang tập nói đem mọi chuyện xảy ra lúc ấy kể lại.Tuy biết con trai nhà mình đuối lý, nhưng hắn không phạt nặng, chỉ bắt úp mặt vào tường.“Ngày hôm qua đã phạt đứng rồi.”Hằng ngày, phương pháp phạt con cái trong quân khu chính là phạt đứng, hoặc là chạy vòng.Thẩm Các không nói nữa.Vu Trường Hữu ăn xong chiếc bánh rán trong tay.“À đúng rồi, sao sáng nay anh không tới nhà ăn ăn sáng?”Mọi ngày hắn đều gặp Thẩm Các ở nhà ăn..

Chờ đến khi nước sôi, mì sợi cũng được cán xong.

An Dạng đem mì sợi thả vào nồi, mì sôi lên thì thả hoa sứ vào, nêm muối, dầu mè, thêm một giọt nước tương để điều chỉnh màu sắc, một nồi mì sợi thơm ngon được bưng lên.

Vì trong nhà đông người, sức ăn của doanh trưởng Thẩm lại lớn, cho nên cô cũng nấu nhiều.

Thẩm Các nhóm lửa ở bên dưới, là người dễ dàng ngửi thấy mùi thơm nhất.

“Nếu không muốn ăn bột gạo thì tôi sẽ nói với dì, em cứ xem xét rồi tự quyết định nhé.

”An Dạng ừ một tiếng, chuẩn bị sắp xếp bát đũa.

Thẩm Các đứng dậy, đem quan hệ của anh với nhà họ Trần nói lại một lần.

Lúc này An Dạng mới hiểu rõ hơn một chút.

Sau đó cô bắt đầu úp đĩa lên từng bát mì.

Trước đây, sau khi ngủ dậy, Thẩm Luyện thường dẫn các em đi đánh răng rửa mặt rồi chạy ra ngoài chơi.

Bữa sáng đều được ăn ở canteen.

Ngửi được mùi hương thơm lừng, mấy đứa trẻ kéo nhau vào cửa bếp.

“Cha, thơm quá!” Thẩm Các vời tụi nhỏ vào.

“Ừ, mau đi lấy đũa đi, lại đây ăn sáng.

”An Dạng thấy trong nồi vẫn còn một bát mì, cũng không muốn múc ra bát, nước trong nồi còn đang sôi ùng ục, mì ăn càng ngon.

Bát mì sợi cuối cùng này còn được rải thêm một lớp hành lá.

Thức ăn trong nhà thật sự quá ít.

“Ăn đi, cẩn thận nóng.

”Gần như không phải mở miệng giục tụi nhỏ.

An Dạng cũng chỉ dặn bọn chúng ăn chậm một chút, đừng vội.

Thẩm Các bưng bát mì lên, anh chưa từng ăn bát mì sợi nào ngon như vậy, ngay cả tiệm cơm quốc doanh cũng không ngon bằng.

Mì sợi rất dai, nước dùng rõ ràng là không cho gì vào nhưng lại vô cùng thơm ngậy.

An Dạng thấy họ ăn rất ngon.

“Nước dùng được hầm bằng xương cục mới là thơm nhất.

”Thẩm Các ăn một lúc hai tô mì, cảm thấy vô cùng mỹ mãn.

“Mì sợi ăn rất ngon.

”Thẩm Luyện và mấy đứa em trai đều cúi gằm mặt vào trong bát.

An Dạng ăn một bát mì, cũng không ít.

Thẩm Các chợt nghĩ tới bữa trưa.

“Trưa nay ăn gì?”An Dạng mím môi lắc đầu.

“Tạm thời vẫn chưa biết, trong bếp chẳng còn gì cả.

”Hai quả trứng gà kia là do dì Trần để lại từ hôm qua.

Đối với căn bếp nhà mình, Thẩm Các hiểu rất rõ, không có nhiều đồ trong đó.

“Trưa nay có thể sang vườn nhà dì Thẩm xin một ít rau.

Chợ mở cửa vào những ngày có đuôi hai, năm, tám, nếu cần gì thì em cứ đi mua.

”Bởi vì nơi này cách huyện thành khá xa, cho nên quản lý cũng không quá chặt chẽ.

Hơn nữa, họp chợ là một hoạt động truyền thống, khắp các hành lang ngõ hẻm đều xuất hiện người bán hàng rong bán đủ loại mặt hàng, đến nay đã trở thành một khu chợ nhỏ, người dân ở các thôn làng xung quanh đều mang đồ đến đây bán, trong lòng mọi người ngầm hiểu rõ mà không nói ra.

An Dạng gật gật đầu.

“Được, tôi biết rồi.

”Thẩm Các mang bát đũa của mình vào trong bếp, sau đó đội mũ và cầm tài liệu đi làm.

Trên đường tới cơ quan, anh gặp Vu Trường Hữu trong tay còn đang cầm một chiếc bánh rán, là cha của Vu Tiểu Lộ ngày hôm qua.

“Doanh trưởng Thẩm, đợi tôi với.

”Nói rồi sải bước đến bên cạnh Thẩm Các.

Hai người bọn họ có cùng cấp bậc, quan hệ của Vu Trường Hữu với Thẩm Các cũng không tồi.

“Chào buổi sáng doanh trưởng Vu.

”Vu Trường Hữu biết chuyện Thẩm Các mới kết hôn.

“Nghe nói anh đã quay về từ hôm qua.

”Thẩm Các cười như không cười nhìn hắn.

“Nghe ai nói? Con trai anh hả.

”Vu Trường Hữu ho khan hai tiếng.

“Đừng nói như vậy, tối hôm qua về nhà tôi đã giáo huấn nó rồi, chắc là trưa nay vợ tôi sẽ dẫn thằng nhóc đó tới nhà anh để nói lời xin lỗi.

”Hôm qua hắn đã nhìn thấy những vết bầm tím trên mặt con trai mình.

Hỏi mãi mới biết được là đánh nhau với Thẩm Luyện.

Con gái nhỏ đang tập nói đem mọi chuyện xảy ra lúc ấy kể lại.

Tuy biết con trai nhà mình đuối lý, nhưng hắn không phạt nặng, chỉ bắt úp mặt vào tường.

“Ngày hôm qua đã phạt đứng rồi.

”Hằng ngày, phương pháp phạt con cái trong quân khu chính là phạt đứng, hoặc là chạy vòng.

Thẩm Các không nói nữa.

Vu Trường Hữu ăn xong chiếc bánh rán trong tay.

“À đúng rồi, sao sáng nay anh không tới nhà ăn ăn sáng?”Mọi ngày hắn đều gặp Thẩm Các ở nhà ăn.

.

Thập Niên 60: Ăn Cơm Gả Chồng Nuôi ConTác giả: Ốc Đỉnh Thượng Đích Tiểu Lung BaoTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhLúc An Dạng tỉnh lại, đầu còn có chút ong ong, giọng nói cũng khô khốc đến mức bốc khói. Còn chưa kịp có phản ứng gì, liền có người bưng một chén nước tới trước mặt cô. An Dạng thật sự rất khát, lập tức bưng lấy chén nước uống lấy uống để, nước này uống cũng khá ngon, có vẻ bên trong không có một chút tạp chất nào, nước ở thời tận thế vì để thanh trùng đủ loại tạp chất cùng độc tố nên phải bỏ rất nhiều thuốc, uống vào đều là mùi vị của thuốc. Một hơi uống xong toàn bộ, lúc này cô mới hít sâu một cái. Còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy đau đầu, những kí ức xa lạ không thuộc về mình cứ liên tục tràn vào trong não. Hiện tại là năm 1961, ba năm thiên tai. Nguyên chủ cũng tên là An Dạng, lớn lên và sinh sống ở thôn Đại Loan, trong nhà chỉ có mình cô là con gái, có điều cha của cô lại có hai người anh và một người em trai, ở nhà đứng hàng thứ ba, được gọi là An lão tam. Người đàn ông vừa mới rót nước cho An Dạng, thấy cô nhăn mặt còn tưởng rằng có vấn đề gì. “Không sao chứ? Có chỗ nào không… Chờ đến khi nước sôi, mì sợi cũng được cán xong.An Dạng đem mì sợi thả vào nồi, mì sôi lên thì thả hoa sứ vào, nêm muối, dầu mè, thêm một giọt nước tương để điều chỉnh màu sắc, một nồi mì sợi thơm ngon được bưng lên.Vì trong nhà đông người, sức ăn của doanh trưởng Thẩm lại lớn, cho nên cô cũng nấu nhiều.Thẩm Các nhóm lửa ở bên dưới, là người dễ dàng ngửi thấy mùi thơm nhất.“Nếu không muốn ăn bột gạo thì tôi sẽ nói với dì, em cứ xem xét rồi tự quyết định nhé.”An Dạng ừ một tiếng, chuẩn bị sắp xếp bát đũa.Thẩm Các đứng dậy, đem quan hệ của anh với nhà họ Trần nói lại một lần.Lúc này An Dạng mới hiểu rõ hơn một chút.Sau đó cô bắt đầu úp đĩa lên từng bát mì.Trước đây, sau khi ngủ dậy, Thẩm Luyện thường dẫn các em đi đánh răng rửa mặt rồi chạy ra ngoài chơi.Bữa sáng đều được ăn ở canteen.Ngửi được mùi hương thơm lừng, mấy đứa trẻ kéo nhau vào cửa bếp.“Cha, thơm quá!” Thẩm Các vời tụi nhỏ vào.“Ừ, mau đi lấy đũa đi, lại đây ăn sáng.”An Dạng thấy trong nồi vẫn còn một bát mì, cũng không muốn múc ra bát, nước trong nồi còn đang sôi ùng ục, mì ăn càng ngon.Bát mì sợi cuối cùng này còn được rải thêm một lớp hành lá.Thức ăn trong nhà thật sự quá ít.“Ăn đi, cẩn thận nóng.”Gần như không phải mở miệng giục tụi nhỏ.An Dạng cũng chỉ dặn bọn chúng ăn chậm một chút, đừng vội.Thẩm Các bưng bát mì lên, anh chưa từng ăn bát mì sợi nào ngon như vậy, ngay cả tiệm cơm quốc doanh cũng không ngon bằng.Mì sợi rất dai, nước dùng rõ ràng là không cho gì vào nhưng lại vô cùng thơm ngậy.An Dạng thấy họ ăn rất ngon.“Nước dùng được hầm bằng xương cục mới là thơm nhất.”Thẩm Các ăn một lúc hai tô mì, cảm thấy vô cùng mỹ mãn.“Mì sợi ăn rất ngon.”Thẩm Luyện và mấy đứa em trai đều cúi gằm mặt vào trong bát.An Dạng ăn một bát mì, cũng không ít.Thẩm Các chợt nghĩ tới bữa trưa.“Trưa nay ăn gì?”An Dạng mím môi lắc đầu.“Tạm thời vẫn chưa biết, trong bếp chẳng còn gì cả.”Hai quả trứng gà kia là do dì Trần để lại từ hôm qua.Đối với căn bếp nhà mình, Thẩm Các hiểu rất rõ, không có nhiều đồ trong đó.“Trưa nay có thể sang vườn nhà dì Thẩm xin một ít rau.Chợ mở cửa vào những ngày có đuôi hai, năm, tám, nếu cần gì thì em cứ đi mua.”Bởi vì nơi này cách huyện thành khá xa, cho nên quản lý cũng không quá chặt chẽ.Hơn nữa, họp chợ là một hoạt động truyền thống, khắp các hành lang ngõ hẻm đều xuất hiện người bán hàng rong bán đủ loại mặt hàng, đến nay đã trở thành một khu chợ nhỏ, người dân ở các thôn làng xung quanh đều mang đồ đến đây bán, trong lòng mọi người ngầm hiểu rõ mà không nói ra.An Dạng gật gật đầu.“Được, tôi biết rồi.”Thẩm Các mang bát đũa của mình vào trong bếp, sau đó đội mũ và cầm tài liệu đi làm.Trên đường tới cơ quan, anh gặp Vu Trường Hữu trong tay còn đang cầm một chiếc bánh rán, là cha của Vu Tiểu Lộ ngày hôm qua.“Doanh trưởng Thẩm, đợi tôi với.”Nói rồi sải bước đến bên cạnh Thẩm Các.Hai người bọn họ có cùng cấp bậc, quan hệ của Vu Trường Hữu với Thẩm Các cũng không tồi.“Chào buổi sáng doanh trưởng Vu.”Vu Trường Hữu biết chuyện Thẩm Các mới kết hôn.“Nghe nói anh đã quay về từ hôm qua.”Thẩm Các cười như không cười nhìn hắn.“Nghe ai nói? Con trai anh hả.”Vu Trường Hữu ho khan hai tiếng.“Đừng nói như vậy, tối hôm qua về nhà tôi đã giáo huấn nó rồi, chắc là trưa nay vợ tôi sẽ dẫn thằng nhóc đó tới nhà anh để nói lời xin lỗi.”Hôm qua hắn đã nhìn thấy những vết bầm tím trên mặt con trai mình.Hỏi mãi mới biết được là đánh nhau với Thẩm Luyện.Con gái nhỏ đang tập nói đem mọi chuyện xảy ra lúc ấy kể lại.Tuy biết con trai nhà mình đuối lý, nhưng hắn không phạt nặng, chỉ bắt úp mặt vào tường.“Ngày hôm qua đã phạt đứng rồi.”Hằng ngày, phương pháp phạt con cái trong quân khu chính là phạt đứng, hoặc là chạy vòng.Thẩm Các không nói nữa.Vu Trường Hữu ăn xong chiếc bánh rán trong tay.“À đúng rồi, sao sáng nay anh không tới nhà ăn ăn sáng?”Mọi ngày hắn đều gặp Thẩm Các ở nhà ăn..

Chương 22: Chương 22