Đường Nhược cảm giác mình đang vùi lấp sâu trong một giấc mơ rất chân thật, mặc dù gần đây thời gian cô ngủ càng ngày càng dài, nhưng chưa từng có giấc mơ nào chân thật đến vậy. Trong mơ cô mặc chiếc váy cưới kéo dài trên mặt đất, bị từ trên mặt đất ôm lấy đặt ở trên ghế sa lon mềm mại, sau đó một nhóm người bắt đầu vây quanh cô lẩm bẩm. “Mẹ, thuốc này không có gì vấn đề chứ? Mới vừa rồi chị ấy trực tiếp hít một hơi, đến bây giờ bộ dáng vẫn không được tỉnh táo, một lát nữa sẽ không chết luôn chứ?” “Chỉ là một ít thuốc mê thôi, không thành vấn đề gì đâu, mới vừa rồi không phải con vịn nó đã an toàn vượt qua sao, một lát con đưa con bé lên lầu, cứ nói là nó uống rượu say, vào lúc mấu chốt này không thể xảy ra lại chuyện không may được.” “Mau mau, thời gian tới rồi, nhanh dìu nó đi ra ngoài, Phỉ Phỉ, con phải vịn em gái con mới được......” Đường Nhược cảm giác mình hoàn toàn bị người ta khống chế, đứng yên, ra cửa, bước lên đài cao...... Trên đài cao rất chói mắt, hoa tươi cùng ánh đèn…

Chương 153: Sống chết có nhau

Tận Thế Song SủngTác giả: Bạch Tiểu TrinhTruyện Dị Năng, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐường Nhược cảm giác mình đang vùi lấp sâu trong một giấc mơ rất chân thật, mặc dù gần đây thời gian cô ngủ càng ngày càng dài, nhưng chưa từng có giấc mơ nào chân thật đến vậy. Trong mơ cô mặc chiếc váy cưới kéo dài trên mặt đất, bị từ trên mặt đất ôm lấy đặt ở trên ghế sa lon mềm mại, sau đó một nhóm người bắt đầu vây quanh cô lẩm bẩm. “Mẹ, thuốc này không có gì vấn đề chứ? Mới vừa rồi chị ấy trực tiếp hít một hơi, đến bây giờ bộ dáng vẫn không được tỉnh táo, một lát nữa sẽ không chết luôn chứ?” “Chỉ là một ít thuốc mê thôi, không thành vấn đề gì đâu, mới vừa rồi không phải con vịn nó đã an toàn vượt qua sao, một lát con đưa con bé lên lầu, cứ nói là nó uống rượu say, vào lúc mấu chốt này không thể xảy ra lại chuyện không may được.” “Mau mau, thời gian tới rồi, nhanh dìu nó đi ra ngoài, Phỉ Phỉ, con phải vịn em gái con mới được......” Đường Nhược cảm giác mình hoàn toàn bị người ta khống chế, đứng yên, ra cửa, bước lên đài cao...... Trên đài cao rất chói mắt, hoa tươi cùng ánh đèn… Edit: SynBeta: SakuraTrong mắt Hồ Hạo Thiên loé hàn quang, quay đầu nhìn một đám dị năng đang đánh gián trước mặt, cất tiếng lạnh lùng: “Bây giờ, tôi chỉ nói đúng một lần, ai là người cố ý gây khó dễ hay vô tình gì đó, đứng ra đây.”Mấy người dị năng giả liếc nhìn anh một cái, trên tay lại tiếp tục phóng ra kĩ năng.Những người rơi xuống núi không phải là đồng đội c*̉a họ, sẽ không quan tâm, họ c*̃ng không làm việc trái với lương tâm, tất nhiên c*̃ng sẽ không vì người khác rơi xuống núi mà bỏ mặc đồng đội c*̉a mình rơi vào nguy hiểm.Hồ Hạo Thiên ôm Dương Lê, rồi cười lạnh một tiếng: “Đã không có can đảm đứng ra, vậy thì tốt nhất nên bảo vệ mình thật kĩ vào! Tôi vừa rồi đã cảnh báo trước, đừng để cho tôi biết ai đã làm, cho dù lúc đó có khẩn cầu van xin, Hồ Hạo Thiên tôi c*̃ng sẽ để cho kẻ đó sống không bằng chết!”Vệ Lam từ phía sau bước nhanh đến: “Thế nào rồi, bọn họ…”Vệ Lam sở dĩ không nói tiếp câu phía sau là bởi c*̃ng không biết diễn tả thế nào.Đối với anh thì đoàn đội c*̉a họ chính là kì tích sống, lần này Bạch Thất lại ngã xuống sườn núi, trong lòng c*̉a anh lại rất phức tạp.Anh không muốn bọn họ chết, nhưng họ lại ngã xuống từ trên độ cao như vậy chắc chắn chết không thể bàn cãi.Hồ Hạo Thiên nhìn Vệ Lam, nét mặt lạnh như sương: “Vệ thiếu, lời vừa rồi tôi nói chắc anh c*̃ng nghe thấy, nếu có người chỉ ra kẻ gây rối, anh c*̃ng không được can ngăn, chúng ta phải loại bỏ những kẻ cặn bã bại hoại này!”Vệ Lam lông mày nhăn lại, lúc sau gật đầu: “Nếu có đủ chứng cứ, tất nhiên tôi sẽ làm theo nguyên tắc.”Mỗi căn cứ khi thành lập đều có nguyên tắc, giữa dị năng giả với nhau tất nhiên không được ẩu đả.Nếu không thể thống nhất với nhau, thì làm sao có thể đoàn kết làm nhiệm vụ được.Phan Đại Vĩ trấn tỉnh lại, từ sườn núi quay trở lại, nhìn xuống gián biển dưới chân: “Chúng ta nhanh chóng quét sạch đám này rồi xuống núi.”Mấy người Bạch Thất đã ngã xuống phía dưới, nơi này thì vẫn còn đám gián, bây giờ mà họ nhảy xuống c*̃ng không làm được cái gì.Hiện tại thứ có thể làm được chính là nhanh chóng dọn dẹp chỗ này rồi chạy xuống vách núi.La Tự Cường ném gạch chết mấy con gián, đi tới gần Phan Đại Vĩ: “Có Tiểu Bạch ở c*̀ng họ, chắc chắn bọn họ không sao đâu, đừng quá lo lắng.”Bạch Thất vừa rồi nhảy dứt khoác như vậy, làm mấy người họ có thêm lòng tin.Rằng, bọn họ từ trên cao như vậy rơi xuống c*̃ng vẫn an toàn.Từ khi quen biết với Bạch Thất, rồi lúc ở dưới cống thoát nước chứng kiến sức mạnh cường đại c*̉a anh. Mọi người trong đội đều coi anh giống như trụ cột c*̉a cả đoàn, nói khoa trương một tí anh giống như thần trong mắt họ.“Như vậy chúng ta nên quét nhanh lũ gián này, chạy tới dưới vách núi tìm bọn họ.” Lưu Binh c*̃ng chạy tới nói.Đoàn Tuỳ Tiện đồng loạt gật đầu, sau đó tăng lực phóng ra dị năng.Mọi chuyện c*̃ng đã xảy ra, bọn họ chỉ còn biết kiên trì để đi xuống vách núi kiếm mấy người Bạch Thất thôi.Bọn họ thật không muốn nghĩ đến đồng đội c*̉a mình đã chết dưới đáy biển…Bên kia, sau khi Hạ Kiệt tung hoả cầu về phía Phan Hiểu Huyên thì lập tức giả vờ đánh gián biển.Gã tự nhận hành động c*̉a mình hồi nãy rất cẩn thận, không có người nào có thể phát hiện ra.Bây giờ lại nghe Hồ Hạo Thiên nói như vậy, đáy lòng mừng rỡ cười nhạo một tiếng, sắc mặt lại không có bất kì biến nào.Thật đúng may mắn, chiêu hồi nãy chỉ muốn tiêu diệt người có không gian dị năng trong đoàn c*̉a bọn họ, lại không ngờ đến lại thu hoạch bất ngờ như vậy.Rất tốt!Tô Vũ Vi đứng ở sau lưng Hạ Kiện nhìn thấy từng người Bạch Thất ngã xuống vách núi, cô hốt hoảng, Tô Vũ Vi luôn đứng sau lưng Hạ Kiệt nên c*̃ng nhìn thấy tất cả hành động c*̉a anh ta.Nhưng cô c*̃ng không biết có nên nói ra những gì mình nhìn thấy không?Cô không muốn ngay chỗ này lại chuốc lấy phiền toái vào người.Hôm qua cô còn hứa với Hứa Bân Minh sẽ thừa cơ hội c*̀ng đám người trong đoàn Tuỳ Tiện xây dựng quan hệ, bây giờ lại nhìn thấy đám người kia ngã xuống dưới vực.Lúc trơ mắt nhìn Bạch Thất nhảy xuống vách núi thì sắc mặt cô rất khó coi.So sánh với lần trước gặp nguy hiểm trong đường hầm, Tô Vũ Vi lại không cảm thấy đau lòng như lúc đó.Đặc biệt anh còn vì người phụ nữ khác mà liều mạng.Tô Vũ Vi hít sâu một hơi, đè xuống cảm giác bực bội trong lòng.Sự hồn nhiên c*̉a quá khứ đã không thể quay trở lại.Cô bây giờ không giống như lúc là cô gái không hiểu thế sự trước kia nữa, huống chi bây giờ c*̃ng không có gì chứng minh Bạch Thất còn sống hay đã chết nữa, cô không thể đứng trước mặt Hạ Kiệt mà vạch mặt được.Cuối c*̀ng cô c*̃ng vờ như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục đánh gián.Nhưng có điều, cô c*̃ng là người.Đổng Cầm Cầm đi đến chỗ Tô Vũ Vi, nhìn xuống dưới vách núi, có chút giật mình nói: “Anh ấy có thể vì cô ta mà liều mạng nhảy xuống.”Tình yêu so với tính mạng c*̉a mình, cô khẳng định tính mạng quan trọng hơn, không còn mạng thì làm gì có tình yêu?Nhưng… Bạch Ngạn lại có thể không chút suy nghĩ suy nghĩ nhảy xuống.Đến c*̀ng là do cô ta quan trọng với anh hay do anh quá tự tin với bản thân mình?Tô Vũ Vi bĩu môi một cái, âm thầm “Ừm.” một tiếng.Đau lòng tất nhiên là có.Chỉ là cô hận nhiều hơn i đau lòng.Bạch Thất nhảy xuống không chỉ mình Đổng Cầm Cầm kinh ngạc, ngay cả Vệ Lam và Tào Mẫn c*̃ng ngây người.Cô si ngốc nhìn Bạch Thất nhảy xuống, quên mất luôn tâm trạng lúc đó c*̉a mình như thế nào.Thực đúng là làm cho người khác kinh tâm.Họ lại có thể sống chết có nhau.Tào Mẫn nhắm mắt lại, muốn cười lại muốn khóc.Nếu có thể gặp được người c*̀ng sống c*̀ng chết với mình, thì dù có chết c*̃ng cam tâm tình nguyện.Sau đó cô lại nghĩ tới Lương Phú Sinh, vì cô mà bị Zombie cắn bị thương.Có một số người, cả đời chỉ có thể đóng vai phụ.Cả cô lẫn Lương Phú Sinh, đều là những người đáng thương.Vệ Lam nhìn vách đá dựng đứng lại nhìn đám gián biển không có xu hướng giảm bớt, trong đoàn có người bị gián biển cắn bị thương.Nếu cứ tiếp tục như vậy, tất cả mọi người đều sẽ bị tổn thất, hồi nãy cong nhìn thấy xương dê bị gặm còn mỗi xương!“Tất cả tập hợp lại, phân tổ.” Vệ Lam hô lớn một tiếng, nhanh chóng sắp xếp đội ngũ, “Mọi người nhanh lên đường, không được ham chiến, những người bị thương hoặc đi một mình thì xếp cuối!”Mọi người c*̃ng cảm thấy tiếp tục đánh lũ gián c*̃ng sẽ không chịu nổi, tất cả đều nhanh chống tiến về phía trước.Cố Úc Trạch để ý cho mọi người đi hết mới tiến lại chỗ bốn người Bạch Thất rơi xuống lên tiếng: “Rất tốt! Mặc dù còn chưa chính thức bắt đầu mà anh đã thắng.”Ngay lúc Bạch Thất nhảy xuống thì anh đã nhanh chóng phóng ra dị năng băng đao làm giảm tốc độ lại.Đường Ngược cố gắng bao bọc tinh thần lực cho cả bốn người, bảo đảm an toàn cho mọi người.Cô vốn c*̃ng không muốn sử dụng tinh thần lực, nhưng với tình thế bây giờ, đau đầu cô c*̃ng mặc kệ vậy…Tóm lại giữ mạng mới là quan trọng.Có băng đao giảm xóc c*̀ng tinh thần lực bảo vệ, độ cao ngàn mét này c*̃ng không tính là gì.“Bịch!” bọt nước văng tung toé, bốn người c*̀ng rơi xuống nước.Nước biển rất lạnh, nhưng mọi người chỉ cảm nhận được lạnh, mà không cảm thấy quần áo bị ướt. Vì có tinh thần lực bao phủ, bốn người bọn họ giống như đám bọt khí chìm sâu xuống rồi lại chậm rãi dâng lên.“Tiểu Nhược.” Điều đầu tiên Bạch Thất làm là bơi đến chỗ c*̉a Đường Nhược.“Em không sao chứ?”Đường Nhược nghe thấy tiếng anh gọi thì giơ tay ra cho anh ôm.Đường Nhược c*̃ng nhìn anh xem xét, thấy anh không có việc gì, cách đó không xa Phan Hiểu Huyên c*̃ng bơi lại nhìn Điền Hải, “Tất cả mọi người đều không bị thương chứ?”“Không sao hết.”“Không có.”Hai người đồng thời lên tiếng.

Edit: Syn

Beta: Sakura

Trong mắt Hồ Hạo Thiên loé hàn quang, quay đầu nhìn một đám dị năng đang đánh gián trước mặt, cất tiếng lạnh lùng: “Bây giờ, tôi chỉ nói đúng một lần, ai là người cố ý gây khó dễ hay vô tình gì đó, đứng ra đây.”

Mấy người dị năng giả liếc nhìn anh một cái, trên tay lại tiếp tục phóng ra kĩ năng.

Những người rơi xuống núi không phải là đồng đội c*̉a họ, sẽ không quan tâm, họ c*̃ng không làm việc trái với lương tâm, tất nhiên c*̃ng sẽ không vì người khác rơi xuống núi mà bỏ mặc đồng đội c*̉a mình rơi vào nguy hiểm.

Hồ Hạo Thiên ôm Dương Lê, rồi cười lạnh một tiếng: “Đã không có can đảm đứng ra, vậy thì tốt nhất nên bảo vệ mình thật kĩ vào! Tôi vừa rồi đã cảnh báo trước, đừng để cho tôi biết ai đã làm, cho dù lúc đó có khẩn cầu van xin, Hồ Hạo Thiên tôi c*̃ng sẽ để cho kẻ đó sống không bằng chết!”

Vệ Lam từ phía sau bước nhanh đến: “Thế nào rồi, bọn họ…”

Vệ Lam sở dĩ không nói tiếp câu phía sau là bởi c*̃ng không biết diễn tả thế nào.

Đối với anh thì đoàn đội c*̉a họ chính là kì tích sống, lần này Bạch Thất lại ngã xuống sườn núi, trong lòng c*̉a anh lại rất phức tạp.

Anh không muốn bọn họ chết, nhưng họ lại ngã xuống từ trên độ cao như vậy chắc chắn chết không thể bàn cãi.

Hồ Hạo Thiên nhìn Vệ Lam, nét mặt lạnh như sương: “Vệ thiếu, lời vừa rồi tôi nói chắc anh c*̃ng nghe thấy, nếu có người chỉ ra kẻ gây rối, anh c*̃ng không được can ngăn, chúng ta phải loại bỏ những kẻ cặn bã bại hoại này!”

Vệ Lam lông mày nhăn lại, lúc sau gật đầu: “Nếu có đủ chứng cứ, tất nhiên tôi sẽ làm theo nguyên tắc.”

Mỗi căn cứ khi thành lập đều có nguyên tắc, giữa dị năng giả với nhau tất nhiên không được ẩu đả.

Nếu không thể thống nhất với nhau, thì làm sao có thể đoàn kết làm nhiệm vụ được.

Phan Đại Vĩ trấn tỉnh lại, từ sườn núi quay trở lại, nhìn xuống gián biển dưới chân: “Chúng ta nhanh chóng quét sạch đám này rồi xuống núi.”

Mấy người Bạch Thất đã ngã xuống phía dưới, nơi này thì vẫn còn đám gián, bây giờ mà họ nhảy xuống c*̃ng không làm được cái gì.

Hiện tại thứ có thể làm được chính là nhanh chóng dọn dẹp chỗ này rồi chạy xuống vách núi.

La Tự Cường ném gạch chết mấy con gián, đi tới gần Phan Đại Vĩ: “Có Tiểu Bạch ở c*̀ng họ, chắc chắn bọn họ không sao đâu, đừng quá lo lắng.”

Bạch Thất vừa rồi nhảy dứt khoác như vậy, làm mấy người họ có thêm lòng tin.

Rằng, bọn họ từ trên cao như vậy rơi xuống c*̃ng vẫn an toàn.

Từ khi quen biết với Bạch Thất, rồi lúc ở dưới cống thoát nước chứng kiến sức mạnh cường đại c*̉a anh. Mọi người trong đội đều coi anh giống như trụ cột c*̉a cả đoàn, nói khoa trương một tí anh giống như thần trong mắt họ.

“Như vậy chúng ta nên quét nhanh lũ gián này, chạy tới dưới vách núi tìm bọn họ.” Lưu Binh c*̃ng chạy tới nói.

Đoàn Tuỳ Tiện đồng loạt gật đầu, sau đó tăng lực phóng ra dị năng.

Mọi chuyện c*̃ng đã xảy ra, bọn họ chỉ còn biết kiên trì để đi xuống vách núi kiếm mấy người Bạch Thất thôi.

Bọn họ thật không muốn nghĩ đến đồng đội c*̉a mình đã chết dưới đáy biển…

Bên kia, sau khi Hạ Kiệt tung hoả cầu về phía Phan Hiểu Huyên thì lập tức giả vờ đánh gián biển.

Gã tự nhận hành động c*̉a mình hồi nãy rất cẩn thận, không có người nào có thể phát hiện ra.

Bây giờ lại nghe Hồ Hạo Thiên nói như vậy, đáy lòng mừng rỡ cười nhạo một tiếng, sắc mặt lại không có bất kì biến nào.

Thật đúng may mắn, chiêu hồi nãy chỉ muốn tiêu diệt người có không gian dị năng trong đoàn c*̉a bọn họ, lại không ngờ đến lại thu hoạch bất ngờ như vậy.

Rất tốt!

Tô Vũ Vi đứng ở sau lưng Hạ Kiện nhìn thấy từng người Bạch Thất ngã xuống vách núi, cô hốt hoảng, Tô Vũ Vi luôn đứng sau lưng Hạ Kiệt nên c*̃ng nhìn thấy tất cả hành động c*̉a anh ta.

Nhưng cô c*̃ng không biết có nên nói ra những gì mình nhìn thấy không?

Cô không muốn ngay chỗ này lại chuốc lấy phiền toái vào người.

Hôm qua cô còn hứa với Hứa Bân Minh sẽ thừa cơ hội c*̀ng đám người trong đoàn Tuỳ Tiện xây dựng quan hệ, bây giờ lại nhìn thấy đám người kia ngã xuống dưới vực.

Lúc trơ mắt nhìn Bạch Thất nhảy xuống vách núi thì sắc mặt cô rất khó coi.

So sánh với lần trước gặp nguy hiểm trong đường hầm, Tô Vũ Vi lại không cảm thấy đau lòng như lúc đó.

Đặc biệt anh còn vì người phụ nữ khác mà liều mạng.

Tô Vũ Vi hít sâu một hơi, đè xuống cảm giác bực bội trong lòng.

Sự hồn nhiên c*̉a quá khứ đã không thể quay trở lại.

Cô bây giờ không giống như lúc là cô gái không hiểu thế sự trước kia nữa, huống chi bây giờ c*̃ng không có gì chứng minh Bạch Thất còn sống hay đã chết nữa, cô không thể đứng trước mặt Hạ Kiệt mà vạch mặt được.

Cuối c*̀ng cô c*̃ng vờ như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục đánh gián.

Nhưng có điều, cô c*̃ng là người.

Đổng Cầm Cầm đi đến chỗ Tô Vũ Vi, nhìn xuống dưới vách núi, có chút giật mình nói: “Anh ấy có thể vì cô ta mà liều mạng nhảy xuống.”

Tình yêu so với tính mạng c*̉a mình, cô khẳng định tính mạng quan trọng hơn, không còn mạng thì làm gì có tình yêu?

Nhưng… Bạch Ngạn lại có thể không chút suy nghĩ suy nghĩ nhảy xuống.

Đến c*̀ng là do cô ta quan trọng với anh hay do anh quá tự tin với bản thân mình?

Tô Vũ Vi bĩu môi một cái, âm thầm “Ừm.” một tiếng.

Đau lòng tất nhiên là có.

Chỉ là cô hận nhiều hơn i đau lòng.

Bạch Thất nhảy xuống không chỉ mình Đổng Cầm Cầm kinh ngạc, ngay cả Vệ Lam và Tào Mẫn c*̃ng ngây người.

Cô si ngốc nhìn Bạch Thất nhảy xuống, quên mất luôn tâm trạng lúc đó c*̉a mình như thế nào.

Thực đúng là làm cho người khác kinh tâm.

Họ lại có thể sống chết có nhau.

Tào Mẫn nhắm mắt lại, muốn cười lại muốn khóc.

Nếu có thể gặp được người c*̀ng sống c*̀ng chết với mình, thì dù có chết c*̃ng cam tâm tình nguyện.

Sau đó cô lại nghĩ tới Lương Phú Sinh, vì cô mà bị Zombie cắn bị thương.

Có một số người, cả đời chỉ có thể đóng vai phụ.

Cả cô lẫn Lương Phú Sinh, đều là những người đáng thương.

Vệ Lam nhìn vách đá dựng đứng lại nhìn đám gián biển không có xu hướng giảm bớt, trong đoàn có người bị gián biển cắn bị thương.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, tất cả mọi người đều sẽ bị tổn thất, hồi nãy cong nhìn thấy xương dê bị gặm còn mỗi xương!

“Tất cả tập hợp lại, phân tổ.” Vệ Lam hô lớn một tiếng, nhanh chóng sắp xếp đội ngũ, “Mọi người nhanh lên đường, không được ham chiến, những người bị thương hoặc đi một mình thì xếp cuối!”

Mọi người c*̃ng cảm thấy tiếp tục đánh lũ gián c*̃ng sẽ không chịu nổi, tất cả đều nhanh chống tiến về phía trước.

Cố Úc Trạch để ý cho mọi người đi hết mới tiến lại chỗ bốn người Bạch Thất rơi xuống lên tiếng: “Rất tốt! Mặc dù còn chưa chính thức bắt đầu mà anh đã thắng.”

Ngay lúc Bạch Thất nhảy xuống thì anh đã nhanh chóng phóng ra dị năng băng đao làm giảm tốc độ lại.

Đường Ngược cố gắng bao bọc tinh thần lực cho cả bốn người, bảo đảm an toàn cho mọi người.

Cô vốn c*̃ng không muốn sử dụng tinh thần lực, nhưng với tình thế bây giờ, đau đầu cô c*̃ng mặc kệ vậy…

Tóm lại giữ mạng mới là quan trọng.

Có băng đao giảm xóc c*̀ng tinh thần lực bảo vệ, độ cao ngàn mét này c*̃ng không tính là gì.

“Bịch!” bọt nước văng tung toé, bốn người c*̀ng rơi xuống nước.

Nước biển rất lạnh, nhưng mọi người chỉ cảm nhận được lạnh, mà không cảm thấy quần áo bị ướt. Vì có tinh thần lực bao phủ, bốn người bọn họ giống như đám bọt khí chìm sâu xuống rồi lại chậm rãi dâng lên.

“Tiểu Nhược.” Điều đầu tiên Bạch Thất làm là bơi đến chỗ c*̉a Đường Nhược.

“Em không sao chứ?”

Đường Nhược nghe thấy tiếng anh gọi thì giơ tay ra cho anh ôm.

Đường Nhược c*̃ng nhìn anh xem xét, thấy anh không có việc gì, cách đó không xa Phan Hiểu Huyên c*̃ng bơi lại nhìn Điền Hải, “Tất cả mọi người đều không bị thương chứ?”

“Không sao hết.”

“Không có.”

Hai người đồng thời lên tiếng.

Tận Thế Song SủngTác giả: Bạch Tiểu TrinhTruyện Dị Năng, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐường Nhược cảm giác mình đang vùi lấp sâu trong một giấc mơ rất chân thật, mặc dù gần đây thời gian cô ngủ càng ngày càng dài, nhưng chưa từng có giấc mơ nào chân thật đến vậy. Trong mơ cô mặc chiếc váy cưới kéo dài trên mặt đất, bị từ trên mặt đất ôm lấy đặt ở trên ghế sa lon mềm mại, sau đó một nhóm người bắt đầu vây quanh cô lẩm bẩm. “Mẹ, thuốc này không có gì vấn đề chứ? Mới vừa rồi chị ấy trực tiếp hít một hơi, đến bây giờ bộ dáng vẫn không được tỉnh táo, một lát nữa sẽ không chết luôn chứ?” “Chỉ là một ít thuốc mê thôi, không thành vấn đề gì đâu, mới vừa rồi không phải con vịn nó đã an toàn vượt qua sao, một lát con đưa con bé lên lầu, cứ nói là nó uống rượu say, vào lúc mấu chốt này không thể xảy ra lại chuyện không may được.” “Mau mau, thời gian tới rồi, nhanh dìu nó đi ra ngoài, Phỉ Phỉ, con phải vịn em gái con mới được......” Đường Nhược cảm giác mình hoàn toàn bị người ta khống chế, đứng yên, ra cửa, bước lên đài cao...... Trên đài cao rất chói mắt, hoa tươi cùng ánh đèn… Edit: SynBeta: SakuraTrong mắt Hồ Hạo Thiên loé hàn quang, quay đầu nhìn một đám dị năng đang đánh gián trước mặt, cất tiếng lạnh lùng: “Bây giờ, tôi chỉ nói đúng một lần, ai là người cố ý gây khó dễ hay vô tình gì đó, đứng ra đây.”Mấy người dị năng giả liếc nhìn anh một cái, trên tay lại tiếp tục phóng ra kĩ năng.Những người rơi xuống núi không phải là đồng đội c*̉a họ, sẽ không quan tâm, họ c*̃ng không làm việc trái với lương tâm, tất nhiên c*̃ng sẽ không vì người khác rơi xuống núi mà bỏ mặc đồng đội c*̉a mình rơi vào nguy hiểm.Hồ Hạo Thiên ôm Dương Lê, rồi cười lạnh một tiếng: “Đã không có can đảm đứng ra, vậy thì tốt nhất nên bảo vệ mình thật kĩ vào! Tôi vừa rồi đã cảnh báo trước, đừng để cho tôi biết ai đã làm, cho dù lúc đó có khẩn cầu van xin, Hồ Hạo Thiên tôi c*̃ng sẽ để cho kẻ đó sống không bằng chết!”Vệ Lam từ phía sau bước nhanh đến: “Thế nào rồi, bọn họ…”Vệ Lam sở dĩ không nói tiếp câu phía sau là bởi c*̃ng không biết diễn tả thế nào.Đối với anh thì đoàn đội c*̉a họ chính là kì tích sống, lần này Bạch Thất lại ngã xuống sườn núi, trong lòng c*̉a anh lại rất phức tạp.Anh không muốn bọn họ chết, nhưng họ lại ngã xuống từ trên độ cao như vậy chắc chắn chết không thể bàn cãi.Hồ Hạo Thiên nhìn Vệ Lam, nét mặt lạnh như sương: “Vệ thiếu, lời vừa rồi tôi nói chắc anh c*̃ng nghe thấy, nếu có người chỉ ra kẻ gây rối, anh c*̃ng không được can ngăn, chúng ta phải loại bỏ những kẻ cặn bã bại hoại này!”Vệ Lam lông mày nhăn lại, lúc sau gật đầu: “Nếu có đủ chứng cứ, tất nhiên tôi sẽ làm theo nguyên tắc.”Mỗi căn cứ khi thành lập đều có nguyên tắc, giữa dị năng giả với nhau tất nhiên không được ẩu đả.Nếu không thể thống nhất với nhau, thì làm sao có thể đoàn kết làm nhiệm vụ được.Phan Đại Vĩ trấn tỉnh lại, từ sườn núi quay trở lại, nhìn xuống gián biển dưới chân: “Chúng ta nhanh chóng quét sạch đám này rồi xuống núi.”Mấy người Bạch Thất đã ngã xuống phía dưới, nơi này thì vẫn còn đám gián, bây giờ mà họ nhảy xuống c*̃ng không làm được cái gì.Hiện tại thứ có thể làm được chính là nhanh chóng dọn dẹp chỗ này rồi chạy xuống vách núi.La Tự Cường ném gạch chết mấy con gián, đi tới gần Phan Đại Vĩ: “Có Tiểu Bạch ở c*̀ng họ, chắc chắn bọn họ không sao đâu, đừng quá lo lắng.”Bạch Thất vừa rồi nhảy dứt khoác như vậy, làm mấy người họ có thêm lòng tin.Rằng, bọn họ từ trên cao như vậy rơi xuống c*̃ng vẫn an toàn.Từ khi quen biết với Bạch Thất, rồi lúc ở dưới cống thoát nước chứng kiến sức mạnh cường đại c*̉a anh. Mọi người trong đội đều coi anh giống như trụ cột c*̉a cả đoàn, nói khoa trương một tí anh giống như thần trong mắt họ.“Như vậy chúng ta nên quét nhanh lũ gián này, chạy tới dưới vách núi tìm bọn họ.” Lưu Binh c*̃ng chạy tới nói.Đoàn Tuỳ Tiện đồng loạt gật đầu, sau đó tăng lực phóng ra dị năng.Mọi chuyện c*̃ng đã xảy ra, bọn họ chỉ còn biết kiên trì để đi xuống vách núi kiếm mấy người Bạch Thất thôi.Bọn họ thật không muốn nghĩ đến đồng đội c*̉a mình đã chết dưới đáy biển…Bên kia, sau khi Hạ Kiệt tung hoả cầu về phía Phan Hiểu Huyên thì lập tức giả vờ đánh gián biển.Gã tự nhận hành động c*̉a mình hồi nãy rất cẩn thận, không có người nào có thể phát hiện ra.Bây giờ lại nghe Hồ Hạo Thiên nói như vậy, đáy lòng mừng rỡ cười nhạo một tiếng, sắc mặt lại không có bất kì biến nào.Thật đúng may mắn, chiêu hồi nãy chỉ muốn tiêu diệt người có không gian dị năng trong đoàn c*̉a bọn họ, lại không ngờ đến lại thu hoạch bất ngờ như vậy.Rất tốt!Tô Vũ Vi đứng ở sau lưng Hạ Kiện nhìn thấy từng người Bạch Thất ngã xuống vách núi, cô hốt hoảng, Tô Vũ Vi luôn đứng sau lưng Hạ Kiệt nên c*̃ng nhìn thấy tất cả hành động c*̉a anh ta.Nhưng cô c*̃ng không biết có nên nói ra những gì mình nhìn thấy không?Cô không muốn ngay chỗ này lại chuốc lấy phiền toái vào người.Hôm qua cô còn hứa với Hứa Bân Minh sẽ thừa cơ hội c*̀ng đám người trong đoàn Tuỳ Tiện xây dựng quan hệ, bây giờ lại nhìn thấy đám người kia ngã xuống dưới vực.Lúc trơ mắt nhìn Bạch Thất nhảy xuống vách núi thì sắc mặt cô rất khó coi.So sánh với lần trước gặp nguy hiểm trong đường hầm, Tô Vũ Vi lại không cảm thấy đau lòng như lúc đó.Đặc biệt anh còn vì người phụ nữ khác mà liều mạng.Tô Vũ Vi hít sâu một hơi, đè xuống cảm giác bực bội trong lòng.Sự hồn nhiên c*̉a quá khứ đã không thể quay trở lại.Cô bây giờ không giống như lúc là cô gái không hiểu thế sự trước kia nữa, huống chi bây giờ c*̃ng không có gì chứng minh Bạch Thất còn sống hay đã chết nữa, cô không thể đứng trước mặt Hạ Kiệt mà vạch mặt được.Cuối c*̀ng cô c*̃ng vờ như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục đánh gián.Nhưng có điều, cô c*̃ng là người.Đổng Cầm Cầm đi đến chỗ Tô Vũ Vi, nhìn xuống dưới vách núi, có chút giật mình nói: “Anh ấy có thể vì cô ta mà liều mạng nhảy xuống.”Tình yêu so với tính mạng c*̉a mình, cô khẳng định tính mạng quan trọng hơn, không còn mạng thì làm gì có tình yêu?Nhưng… Bạch Ngạn lại có thể không chút suy nghĩ suy nghĩ nhảy xuống.Đến c*̀ng là do cô ta quan trọng với anh hay do anh quá tự tin với bản thân mình?Tô Vũ Vi bĩu môi một cái, âm thầm “Ừm.” một tiếng.Đau lòng tất nhiên là có.Chỉ là cô hận nhiều hơn i đau lòng.Bạch Thất nhảy xuống không chỉ mình Đổng Cầm Cầm kinh ngạc, ngay cả Vệ Lam và Tào Mẫn c*̃ng ngây người.Cô si ngốc nhìn Bạch Thất nhảy xuống, quên mất luôn tâm trạng lúc đó c*̉a mình như thế nào.Thực đúng là làm cho người khác kinh tâm.Họ lại có thể sống chết có nhau.Tào Mẫn nhắm mắt lại, muốn cười lại muốn khóc.Nếu có thể gặp được người c*̀ng sống c*̀ng chết với mình, thì dù có chết c*̃ng cam tâm tình nguyện.Sau đó cô lại nghĩ tới Lương Phú Sinh, vì cô mà bị Zombie cắn bị thương.Có một số người, cả đời chỉ có thể đóng vai phụ.Cả cô lẫn Lương Phú Sinh, đều là những người đáng thương.Vệ Lam nhìn vách đá dựng đứng lại nhìn đám gián biển không có xu hướng giảm bớt, trong đoàn có người bị gián biển cắn bị thương.Nếu cứ tiếp tục như vậy, tất cả mọi người đều sẽ bị tổn thất, hồi nãy cong nhìn thấy xương dê bị gặm còn mỗi xương!“Tất cả tập hợp lại, phân tổ.” Vệ Lam hô lớn một tiếng, nhanh chóng sắp xếp đội ngũ, “Mọi người nhanh lên đường, không được ham chiến, những người bị thương hoặc đi một mình thì xếp cuối!”Mọi người c*̃ng cảm thấy tiếp tục đánh lũ gián c*̃ng sẽ không chịu nổi, tất cả đều nhanh chống tiến về phía trước.Cố Úc Trạch để ý cho mọi người đi hết mới tiến lại chỗ bốn người Bạch Thất rơi xuống lên tiếng: “Rất tốt! Mặc dù còn chưa chính thức bắt đầu mà anh đã thắng.”Ngay lúc Bạch Thất nhảy xuống thì anh đã nhanh chóng phóng ra dị năng băng đao làm giảm tốc độ lại.Đường Ngược cố gắng bao bọc tinh thần lực cho cả bốn người, bảo đảm an toàn cho mọi người.Cô vốn c*̃ng không muốn sử dụng tinh thần lực, nhưng với tình thế bây giờ, đau đầu cô c*̃ng mặc kệ vậy…Tóm lại giữ mạng mới là quan trọng.Có băng đao giảm xóc c*̀ng tinh thần lực bảo vệ, độ cao ngàn mét này c*̃ng không tính là gì.“Bịch!” bọt nước văng tung toé, bốn người c*̀ng rơi xuống nước.Nước biển rất lạnh, nhưng mọi người chỉ cảm nhận được lạnh, mà không cảm thấy quần áo bị ướt. Vì có tinh thần lực bao phủ, bốn người bọn họ giống như đám bọt khí chìm sâu xuống rồi lại chậm rãi dâng lên.“Tiểu Nhược.” Điều đầu tiên Bạch Thất làm là bơi đến chỗ c*̉a Đường Nhược.“Em không sao chứ?”Đường Nhược nghe thấy tiếng anh gọi thì giơ tay ra cho anh ôm.Đường Nhược c*̃ng nhìn anh xem xét, thấy anh không có việc gì, cách đó không xa Phan Hiểu Huyên c*̃ng bơi lại nhìn Điền Hải, “Tất cả mọi người đều không bị thương chứ?”“Không sao hết.”“Không có.”Hai người đồng thời lên tiếng.

Chương 153: Sống chết có nhau