Tác giả:

Đông nhạc đại lục. Núi cao thượng, cuồng phong tập quá. Hạ Nhược Vân đứng yên với đỉnh núi chỗ, hỗn loạn tóc đen cùng trong gió quấn quanh, nàng thanh lãnh ánh mắt đông lạnh trước mặt một đám người. Mà ở đám kia người trung, lại là một người ăn mặc đẹp đẽ quý giá trung niên nam nhân. Nam nhân trong mắt hàm chứa lạnh nhạt cùng dày đặc hàn ý, làm Hạ Nhược Vân từ chân lạnh tới rồi đầu, lạnh băng bao vây lấy cả trái tim. “Hạ Nhược Vân, ngươi chạy lâu như vậy, lúc này đây ta xem ngươi nhưng dĩ vãng địa phương nào trốn!” Trung niên nam nhân cười lạnh một tiếng, bên môi mang theo lạnh lẽo độ cung, hắn ánh mắt giống như là đang xem một cái không đội trời chung kẻ thù, phảng phất trước mặt thiếu nữ đều không phải là là người thừa kế hắn huyết mạch nữ nhi! “Thượng Cổ Thần tháp là gia gia trên đời khi giao cho ta đồ vật, ta là vô luận như thế nào cũng sẽ không cho những người khác!” Hạ Nhược Vân trong thanh âm có như thế nào đều không thể áp chế hận ý. Năm đó, nhân gia gia một câu, ai nếu nghênh…

Chương 1206: Truyền thừa trong di tích 19

Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng PhiTác giả: Tiêu Thất GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhĐông nhạc đại lục. Núi cao thượng, cuồng phong tập quá. Hạ Nhược Vân đứng yên với đỉnh núi chỗ, hỗn loạn tóc đen cùng trong gió quấn quanh, nàng thanh lãnh ánh mắt đông lạnh trước mặt một đám người. Mà ở đám kia người trung, lại là một người ăn mặc đẹp đẽ quý giá trung niên nam nhân. Nam nhân trong mắt hàm chứa lạnh nhạt cùng dày đặc hàn ý, làm Hạ Nhược Vân từ chân lạnh tới rồi đầu, lạnh băng bao vây lấy cả trái tim. “Hạ Nhược Vân, ngươi chạy lâu như vậy, lúc này đây ta xem ngươi nhưng dĩ vãng địa phương nào trốn!” Trung niên nam nhân cười lạnh một tiếng, bên môi mang theo lạnh lẽo độ cung, hắn ánh mắt giống như là đang xem một cái không đội trời chung kẻ thù, phảng phất trước mặt thiếu nữ đều không phải là là người thừa kế hắn huyết mạch nữ nhi! “Thượng Cổ Thần tháp là gia gia trên đời khi giao cho ta đồ vật, ta là vô luận như thế nào cũng sẽ không cho những người khác!” Hạ Nhược Vân trong thanh âm có như thế nào đều không thể áp chế hận ý. Năm đó, nhân gia gia một câu, ai nếu nghênh… “ Đứng lại!”Hai gã hộ vệ nhìn thấy Cố Nhược Vân xuất hiện, vội vàng dò xét bức họa trong tay, bọn họ hai mặt nhìn nhau liếc mắt một cái, chợt đem tầm mắt hướng về phía Cố Nhược Vân.“ Vị cô nương này, trưởng lão chúng ta cho mời.”Trưởng lão?Cố Nhược Vân nhíu nhíu mày: “ Trưởng lão các ngươi tìm ta làm cái gì?”“ Chuyện này chúng ta c*̃ng không được biết, nếu ngươi muốn biết nguyên nhân liền c*̀ng chúng ta đi gặp trưởng lão một chút!” hộ vệ nhẹ nhàng thở ra, không nghĩ tới kiểm tra nhiều ngày trời như vậy cuối c*̀ng c*̃ng tìm thấy nữ nhân trên bức họa.Như thế, bọn họ c*̃ng coi như đã làm xong nhiệm vụ trưởng lão đã giao.“ Vậy các ngươi dẫn đường đi.”Cố Nhược Vân trầm ngâm nửa ngày, cuối c*̀ng vẫn là đáp ứng tới gặp trưởng lão Phong Cốc.Nàng thật muốn biết, trưởng lão Phong Cốc kia tìm nàng là vì cái gì!Một gã hộ vệ làm động tác mời, sau đó liền đi phía trước dẫn đường lưu lại một người để tiếp tục trông coi cửa thành.Phong thành.Bên trong khách điếm, một lão giả ngồi ngay ngắn ở trước bàn, nhấm nháp nước trà trong tay, cho đến khi cửa phòng bị đẩy ra mới có phản ứng, đem tầm mắt dừng trên người Cố Nhược Vân đi theo sau gã hộ vệ.“ Cố cô nương, ta đã ở đây chờ ngươi đã lâu.”Lão giả hơi hơi nâng lên khóe môi, mỉm cười nhìn Cố Nhược Vân bước vào.Sắc mặt Cố Nhược Vân trầm xuống một chút, nhìn về lão giả trước mặt, hỏi: “ Vì sao ngươi lại biết ta tới nơi này?”“ Ha hả,” lão giả ha ha cười, “ kỳ thật không chỉ Phong thành, ta đã phái người cầm bức họa c*̉a ngươi đi tới rất nhiều nơi, c*̃ng chưa từng nghĩ là có thể tìm được ngươi, Cố cô nương, ta tìm ngươi là vì có một việc ta muốn c*̀ng ngươi thương lượng.”“ Chuyện gì?”Cố Nhược Vân nhăn nhăn mày liễu, hỏi.“ Phong Cốc chúng ta nhìn trúng thiên phú c*̉a Cố cô nương, cho nên muốn mời Cố cô nương gia nhập với chúng ta, không biết ý cô nương như thế nào?”“ Xin lỗi,” Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười, đôi mắt trước sau vẫn thanh lãnh, “ Lúc trước ở Dược Tông ta đã cự tuyệt các ngươi! Cho nên, bây giờ vẫn là đáp án kia, ta tuyệt đối sẽ không gia nhập Phong Cốc, các ngươi vẫn nên từ bỏ đi.”Con ngươi Bạch lão chợt tắt, hiện lên một đạo ánh sáng không dễ dàng phát hiện, khóe môi như c*̃ nâng lên tươi cười: “ Cố cô nương, ngươi suy xét một chút, gia nhập Phong Cốc chúng ta có nhiều chỗ tốt, sẽ không có chỗ nào xấu! hơn nữa ngươi c*̃ng biết uy vọng Phong Cốc chúng ta ở trong Đệ Nhất thành, chỉ cần ngươi nguyện ý trung thành với Phong Cốc, chúng ta có thể cho ngươi quyền lợi dưới một người mà trên vạn người, hơn nữa trong Đệ Nhất thành c*̃ng không có ai dám động đến ngươi.”Nói đến đấy, hắn hơi hơi dừng một chút, tiếp tục nói: “ Mặt khác, thực lực hiện tại c*̉a Cố cô nương chỉ là cấp bậc Võ Thánh sơ kỳ, mà cường giả trong Đệ Nhất thành nhiều vô số, ngươi hẳn có thể nghĩ đến việc gặp nguy hiểm, nếu ngươi nguyện ý gia nhập Phong Cốc, chúng ta đảm bảo sẽ không có kẻ nào dám cả gan tới tìm ngươi phiền toái, tiểu thư nhà ta từ trước đến nay đều rất yêu quý nhân tài, sẽ không bạc đãi với ngươi.”Trên mặt Cố Nhược Vân mang theo tươi cười bình tĩnh, ánh mắt thanh lãnh nói: “ Ta yêu thích tự do, không muốn chịu bất cứ trói buộc nào, ý tốt c*̉a đại tiểu thư Phong Cốc, ta c*̃ng chỉ có thể lĩnh hội!”“ Cố cô nương,” con ngươi Bạch lão hơi hơi trầm xuống, chợt hắn bình phục cảm xúc trong lòng, cười khẽ mở miệng: “ ngươi không nên vội cự tuyệt Phong Cốc chúng ta, ta sẽ cho ngươi cơ hội suy xét, hơn nữa ta có thể đảm bảo, Phong Cốc sẽ không trói buộc tự do c*̉a ngươi, chỉ cần ngươi bình thường đúng giờ cung cấp đan dược cho Phong Cốc chúng ta là đủ rồi, những chuyện khác đã có người Phong Cốc giúp ngươi giải quyết, ngươi muốn tự do Phong Cốc vẫn có thể cho ngươi.”

“ Đứng lại!”

Hai gã hộ vệ nhìn thấy Cố Nhược Vân xuất hiện, vội vàng dò xét bức họa trong tay, bọn họ hai mặt nhìn nhau liếc mắt một cái, chợt đem tầm mắt hướng về phía Cố Nhược Vân.

“ Vị cô nương này, trưởng lão chúng ta cho mời.”

Trưởng lão?

Cố Nhược Vân nhíu nhíu mày: “ Trưởng lão các ngươi tìm ta làm cái gì?”

“ Chuyện này chúng ta c*̃ng không được biết, nếu ngươi muốn biết nguyên nhân liền c*̀ng chúng ta đi gặp trưởng lão một chút!” hộ vệ nhẹ nhàng thở ra, không nghĩ tới kiểm tra nhiều ngày trời như vậy cuối c*̀ng c*̃ng tìm thấy nữ nhân trên bức họa.

Như thế, bọn họ c*̃ng coi như đã làm xong nhiệm vụ trưởng lão đã giao.

“ Vậy các ngươi dẫn đường đi.”

Cố Nhược Vân trầm ngâm nửa ngày, cuối c*̀ng vẫn là đáp ứng tới gặp trưởng lão Phong Cốc.

Nàng thật muốn biết, trưởng lão Phong Cốc kia tìm nàng là vì cái gì!

Một gã hộ vệ làm động tác mời, sau đó liền đi phía trước dẫn đường lưu lại một người để tiếp tục trông coi cửa thành.

Phong thành.

Bên trong khách điếm, một lão giả ngồi ngay ngắn ở trước bàn, nhấm nháp nước trà trong tay, cho đến khi cửa phòng bị đẩy ra mới có phản ứng, đem tầm mắt dừng trên người Cố Nhược Vân đi theo sau gã hộ vệ.

“ Cố cô nương, ta đã ở đây chờ ngươi đã lâu.”

Lão giả hơi hơi nâng lên khóe môi, mỉm cười nhìn Cố Nhược Vân bước vào.

Sắc mặt Cố Nhược Vân trầm xuống một chút, nhìn về lão giả trước mặt, hỏi: “ Vì sao ngươi lại biết ta tới nơi này?”

“ Ha hả,” lão giả ha ha cười, “ kỳ thật không chỉ Phong thành, ta đã phái người cầm bức họa c*̉a ngươi đi tới rất nhiều nơi, c*̃ng chưa từng nghĩ là có thể tìm được ngươi, Cố cô nương, ta tìm ngươi là vì có một việc ta muốn c*̀ng ngươi thương lượng.”

“ Chuyện gì?”

Cố Nhược Vân nhăn nhăn mày liễu, hỏi.

“ Phong Cốc chúng ta nhìn trúng thiên phú c*̉a Cố cô nương, cho nên muốn mời Cố cô nương gia nhập với chúng ta, không biết ý cô nương như thế nào?”

“ Xin lỗi,” Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười, đôi mắt trước sau vẫn thanh lãnh, “ Lúc trước ở Dược Tông ta đã cự tuyệt các ngươi! Cho nên, bây giờ vẫn là đáp án kia, ta tuyệt đối sẽ không gia nhập Phong Cốc, các ngươi vẫn nên từ bỏ đi.”

Con ngươi Bạch lão chợt tắt, hiện lên một đạo ánh sáng không dễ dàng phát hiện, khóe môi như c*̃ nâng lên tươi cười: “ Cố cô nương, ngươi suy xét một chút, gia nhập Phong Cốc chúng ta có nhiều chỗ tốt, sẽ không có chỗ nào xấu! hơn nữa ngươi c*̃ng biết uy vọng Phong Cốc chúng ta ở trong Đệ Nhất thành, chỉ cần ngươi nguyện ý trung thành với Phong Cốc, chúng ta có thể cho ngươi quyền lợi dưới một người mà trên vạn người, hơn nữa trong Đệ Nhất thành c*̃ng không có ai dám động đến ngươi.”

Nói đến đấy, hắn hơi hơi dừng một chút, tiếp tục nói: “ Mặt khác, thực lực hiện tại c*̉a Cố cô nương chỉ là cấp bậc Võ Thánh sơ kỳ, mà cường giả trong Đệ Nhất thành nhiều vô số, ngươi hẳn có thể nghĩ đến việc gặp nguy hiểm, nếu ngươi nguyện ý gia nhập Phong Cốc, chúng ta đảm bảo sẽ không có kẻ nào dám cả gan tới tìm ngươi phiền toái, tiểu thư nhà ta từ trước đến nay đều rất yêu quý nhân tài, sẽ không bạc đãi với ngươi.”

Trên mặt Cố Nhược Vân mang theo tươi cười bình tĩnh, ánh mắt thanh lãnh nói: “ Ta yêu thích tự do, không muốn chịu bất cứ trói buộc nào, ý tốt c*̉a đại tiểu thư Phong Cốc, ta c*̃ng chỉ có thể lĩnh hội!”

“ Cố cô nương,” con ngươi Bạch lão hơi hơi trầm xuống, chợt hắn bình phục cảm xúc trong lòng, cười khẽ mở miệng: “ ngươi không nên vội cự tuyệt Phong Cốc chúng ta, ta sẽ cho ngươi cơ hội suy xét, hơn nữa ta có thể đảm bảo, Phong Cốc sẽ không trói buộc tự do c*̉a ngươi, chỉ cần ngươi bình thường đúng giờ cung cấp đan dược cho Phong Cốc chúng ta là đủ rồi, những chuyện khác đã có người Phong Cốc giúp ngươi giải quyết, ngươi muốn tự do Phong Cốc vẫn có thể cho ngươi.”

Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng PhiTác giả: Tiêu Thất GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhĐông nhạc đại lục. Núi cao thượng, cuồng phong tập quá. Hạ Nhược Vân đứng yên với đỉnh núi chỗ, hỗn loạn tóc đen cùng trong gió quấn quanh, nàng thanh lãnh ánh mắt đông lạnh trước mặt một đám người. Mà ở đám kia người trung, lại là một người ăn mặc đẹp đẽ quý giá trung niên nam nhân. Nam nhân trong mắt hàm chứa lạnh nhạt cùng dày đặc hàn ý, làm Hạ Nhược Vân từ chân lạnh tới rồi đầu, lạnh băng bao vây lấy cả trái tim. “Hạ Nhược Vân, ngươi chạy lâu như vậy, lúc này đây ta xem ngươi nhưng dĩ vãng địa phương nào trốn!” Trung niên nam nhân cười lạnh một tiếng, bên môi mang theo lạnh lẽo độ cung, hắn ánh mắt giống như là đang xem một cái không đội trời chung kẻ thù, phảng phất trước mặt thiếu nữ đều không phải là là người thừa kế hắn huyết mạch nữ nhi! “Thượng Cổ Thần tháp là gia gia trên đời khi giao cho ta đồ vật, ta là vô luận như thế nào cũng sẽ không cho những người khác!” Hạ Nhược Vân trong thanh âm có như thế nào đều không thể áp chế hận ý. Năm đó, nhân gia gia một câu, ai nếu nghênh… “ Đứng lại!”Hai gã hộ vệ nhìn thấy Cố Nhược Vân xuất hiện, vội vàng dò xét bức họa trong tay, bọn họ hai mặt nhìn nhau liếc mắt một cái, chợt đem tầm mắt hướng về phía Cố Nhược Vân.“ Vị cô nương này, trưởng lão chúng ta cho mời.”Trưởng lão?Cố Nhược Vân nhíu nhíu mày: “ Trưởng lão các ngươi tìm ta làm cái gì?”“ Chuyện này chúng ta c*̃ng không được biết, nếu ngươi muốn biết nguyên nhân liền c*̀ng chúng ta đi gặp trưởng lão một chút!” hộ vệ nhẹ nhàng thở ra, không nghĩ tới kiểm tra nhiều ngày trời như vậy cuối c*̀ng c*̃ng tìm thấy nữ nhân trên bức họa.Như thế, bọn họ c*̃ng coi như đã làm xong nhiệm vụ trưởng lão đã giao.“ Vậy các ngươi dẫn đường đi.”Cố Nhược Vân trầm ngâm nửa ngày, cuối c*̀ng vẫn là đáp ứng tới gặp trưởng lão Phong Cốc.Nàng thật muốn biết, trưởng lão Phong Cốc kia tìm nàng là vì cái gì!Một gã hộ vệ làm động tác mời, sau đó liền đi phía trước dẫn đường lưu lại một người để tiếp tục trông coi cửa thành.Phong thành.Bên trong khách điếm, một lão giả ngồi ngay ngắn ở trước bàn, nhấm nháp nước trà trong tay, cho đến khi cửa phòng bị đẩy ra mới có phản ứng, đem tầm mắt dừng trên người Cố Nhược Vân đi theo sau gã hộ vệ.“ Cố cô nương, ta đã ở đây chờ ngươi đã lâu.”Lão giả hơi hơi nâng lên khóe môi, mỉm cười nhìn Cố Nhược Vân bước vào.Sắc mặt Cố Nhược Vân trầm xuống một chút, nhìn về lão giả trước mặt, hỏi: “ Vì sao ngươi lại biết ta tới nơi này?”“ Ha hả,” lão giả ha ha cười, “ kỳ thật không chỉ Phong thành, ta đã phái người cầm bức họa c*̉a ngươi đi tới rất nhiều nơi, c*̃ng chưa từng nghĩ là có thể tìm được ngươi, Cố cô nương, ta tìm ngươi là vì có một việc ta muốn c*̀ng ngươi thương lượng.”“ Chuyện gì?”Cố Nhược Vân nhăn nhăn mày liễu, hỏi.“ Phong Cốc chúng ta nhìn trúng thiên phú c*̉a Cố cô nương, cho nên muốn mời Cố cô nương gia nhập với chúng ta, không biết ý cô nương như thế nào?”“ Xin lỗi,” Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười, đôi mắt trước sau vẫn thanh lãnh, “ Lúc trước ở Dược Tông ta đã cự tuyệt các ngươi! Cho nên, bây giờ vẫn là đáp án kia, ta tuyệt đối sẽ không gia nhập Phong Cốc, các ngươi vẫn nên từ bỏ đi.”Con ngươi Bạch lão chợt tắt, hiện lên một đạo ánh sáng không dễ dàng phát hiện, khóe môi như c*̃ nâng lên tươi cười: “ Cố cô nương, ngươi suy xét một chút, gia nhập Phong Cốc chúng ta có nhiều chỗ tốt, sẽ không có chỗ nào xấu! hơn nữa ngươi c*̃ng biết uy vọng Phong Cốc chúng ta ở trong Đệ Nhất thành, chỉ cần ngươi nguyện ý trung thành với Phong Cốc, chúng ta có thể cho ngươi quyền lợi dưới một người mà trên vạn người, hơn nữa trong Đệ Nhất thành c*̃ng không có ai dám động đến ngươi.”Nói đến đấy, hắn hơi hơi dừng một chút, tiếp tục nói: “ Mặt khác, thực lực hiện tại c*̉a Cố cô nương chỉ là cấp bậc Võ Thánh sơ kỳ, mà cường giả trong Đệ Nhất thành nhiều vô số, ngươi hẳn có thể nghĩ đến việc gặp nguy hiểm, nếu ngươi nguyện ý gia nhập Phong Cốc, chúng ta đảm bảo sẽ không có kẻ nào dám cả gan tới tìm ngươi phiền toái, tiểu thư nhà ta từ trước đến nay đều rất yêu quý nhân tài, sẽ không bạc đãi với ngươi.”Trên mặt Cố Nhược Vân mang theo tươi cười bình tĩnh, ánh mắt thanh lãnh nói: “ Ta yêu thích tự do, không muốn chịu bất cứ trói buộc nào, ý tốt c*̉a đại tiểu thư Phong Cốc, ta c*̃ng chỉ có thể lĩnh hội!”“ Cố cô nương,” con ngươi Bạch lão hơi hơi trầm xuống, chợt hắn bình phục cảm xúc trong lòng, cười khẽ mở miệng: “ ngươi không nên vội cự tuyệt Phong Cốc chúng ta, ta sẽ cho ngươi cơ hội suy xét, hơn nữa ta có thể đảm bảo, Phong Cốc sẽ không trói buộc tự do c*̉a ngươi, chỉ cần ngươi bình thường đúng giờ cung cấp đan dược cho Phong Cốc chúng ta là đủ rồi, những chuyện khác đã có người Phong Cốc giúp ngươi giải quyết, ngươi muốn tự do Phong Cốc vẫn có thể cho ngươi.”

Chương 1206: Truyền thừa trong di tích 19