Đại Hoa, Giang Thành. Một chiếc máy bay trực thăng quanh quẩn trên trời cao. Dương Tiêu mặc áo chắn gió màu đen, yên tĩnh nhìn xuống toà thành thị bên dưới, ánh mắt nóng bỏng mang theo vẻ mong đợi! “Đế tôn đại nhân, ngài thật sự đã quyết định đích thân ra tay?” “Mấy thành phố nhỏ bé này có tư cách gì để ngài giá lâm chứ, để Linh Ân thay mặt ngài đi đi. ” Phía sau người đàn ông, một cô gái có vóc dáng tươi đẹp, một đường cong quyến rũ, vô cùng cung kính nói. Dương Tiêu khẽ mỉm cười: “Con bé cũng bốn tuổi rồi, thế nhưng tôi chưa từng tận mắt nhìn thấy, nếu như việc này còn không đích thân ra mặt, chẳng phải sẽ chẳng đáng mặt làm cha sao?” Nghe thấy thế, cơ thể trắng nõn xinh đẹp của Linh Ân khẽ run lên! “Tin tình báo… là sự thật? Cô bé bị bán đi thật sự là máu mủ ruột thịt của ngài sao?” Ngay từ ban đầu cô ta đã không thể tin nổi! Thần bảo vệ Đại Hoa, một người đàn ông được phong tước hiệu đế tôn, là chiến tướng đầu tiên được bảy sao trong lịch sử, lại vô duyên vô cớ có một cô con gái…
Chương 52: Chương 52
Cha Tôi Là Chiến ThầnTác giả: Vô SươngTruyện Ngôn TìnhĐại Hoa, Giang Thành. Một chiếc máy bay trực thăng quanh quẩn trên trời cao. Dương Tiêu mặc áo chắn gió màu đen, yên tĩnh nhìn xuống toà thành thị bên dưới, ánh mắt nóng bỏng mang theo vẻ mong đợi! “Đế tôn đại nhân, ngài thật sự đã quyết định đích thân ra tay?” “Mấy thành phố nhỏ bé này có tư cách gì để ngài giá lâm chứ, để Linh Ân thay mặt ngài đi đi. ” Phía sau người đàn ông, một cô gái có vóc dáng tươi đẹp, một đường cong quyến rũ, vô cùng cung kính nói. Dương Tiêu khẽ mỉm cười: “Con bé cũng bốn tuổi rồi, thế nhưng tôi chưa từng tận mắt nhìn thấy, nếu như việc này còn không đích thân ra mặt, chẳng phải sẽ chẳng đáng mặt làm cha sao?” Nghe thấy thế, cơ thể trắng nõn xinh đẹp của Linh Ân khẽ run lên! “Tin tình báo… là sự thật? Cô bé bị bán đi thật sự là máu mủ ruột thịt của ngài sao?” Ngay từ ban đầu cô ta đã không thể tin nổi! Thần bảo vệ Đại Hoa, một người đàn ông được phong tước hiệu đế tôn, là chiến tướng đầu tiên được bảy sao trong lịch sử, lại vô duyên vô cớ có một cô con gái… Lương Minh Trạch và Dương Hinh Nhi đều rất lo lắng cho cô.”Lương Nhã Trân nhìn ánh đèn thành phố in bóng trên mặt sông, đôi mắt như nước.Cô đưa chai rượu vang đỏ kề lên đôi môi tựa như trái anh đào, thổi hai hơi thật mạnh, cảm thấy người có phần lâng lâng, có phần ngơ ngẩn.Dương Tiêu không ngăn cô, để mặc cho cô uống, lẳng lặng đứng canh chừng bên cạnh cô.“Anh, biết không! ”Không biết bao lâu sau, cô hé cánh môi đỏ, run run nói.Dương Tiêu không đáp, chỉ lắng nghe.Cánh tay trắng như thân hành của cô nâng chai rượu lên làm thêm một ngụm, nói ngắc ngứ.“Thực ra, hồi nhỏ, địa vị của gia đình tôi trong gia tộc cũng không thấp.”“Cha tôi, xưa nay rất có thực lực, c*̃ng chịu khó phấn đấu, để gia đình ba người tôi có cuộc sống tốt đẹp.”“Chỉ có điều, anh biết tính ông ấy đó… Ông ấy là một người hiền lành.”“Năm tôi sáu tuổi, ông ấy bị người ta gài bẫy, kể từ đó nhà chúng tôi rơi thẳng xuống ngàn trượng! ”“Cũng bắt đầu từ độ đó, mẹ tôi thay đổi, thay đổi hoàn toàn… Mẹ tôi bắt đầu trở nên rất bợ đỡ, thường xuyên cãi nhau với cha tôi.”“Lúc đó, tôi từng lặng lẽ thề rằng, nhất định phải khiến gia đình tôi có lại cuộc sống tươi đẹp một lần nữa, bất kể phải bỏ ra bao nhiêu nỗ lực.”Cô nghiến chặt hàm răng ngà, dường như đang mặc sức thổ lộ tất cả, giơ chai rượu lên uống một ngụm.“Kể từ đó, tôi luôn luôn cố gắng bạt mạng, từ trường học tới chỗ làm, gần như vắt kiệt toàn bộ không gian riêng tư của tôi.”“Từ lúc là một nhân viên nhỏ mới vào tập đoàn cho tới khi leo lên tới chức vụ tổng giám đốc, toàn bộ đều là do tôi trèo lên từng bước một…”“Thậm chí! ”Nói đến đây, đôi mắt tuyệt vọng của cô rưng rưng lệ.“Thậm chí, lúc trước dù không muốn nhưng tôi vẫn đồng ý lấy Trần Khải Hoàng… Tất cả đều là vì gia đình tôi.”“Để nâng cao địa vị của gia đình tôi trong gia tộc thêm một chút, để khôi phục lại như ngày xưa.”“Tôi ngây thơ cho rằng chỉ cần như vậy, mẹ tôi sẽ không cãi nhau với cha tôi nữa, cũng sẽ không ép tôi làm những chuyện tôi không muốn làm đó nữa, gia đình sẽ ấm áp trở lại như lúc tôi còn bé…”“Tôi đã làm nhiều như vậy rồi, nhưng kết quả…”.Google.
Lương Minh Trạch và Dương Hinh Nhi đều rất lo lắng cho cô.
”
Lương Nhã Trân nhìn ánh đèn thành phố in bóng trên mặt sông, đôi mắt như nước.
Cô đưa chai rượu vang đỏ kề lên đôi môi tựa như trái anh đào, thổi hai hơi thật mạnh, cảm thấy người có phần lâng lâng, có phần ngơ ngẩn.
Dương Tiêu không ngăn cô, để mặc cho cô uống, lẳng lặng đứng canh chừng bên cạnh cô.
“Anh, biết không! ”
Không biết bao lâu sau, cô hé cánh môi đỏ, run run nói.
Dương Tiêu không đáp, chỉ lắng nghe.
Cánh tay trắng như thân hành của cô nâng chai rượu lên làm thêm một ngụm, nói ngắc ngứ.
“Thực ra, hồi nhỏ, địa vị của gia đình tôi trong gia tộc cũng không thấp.
”
“Cha tôi, xưa nay rất có thực lực, c*̃ng chịu khó phấn đấu, để gia đình ba người tôi có cuộc sống tốt đẹp.
”
“Chỉ có điều, anh biết tính ông ấy đó… Ông ấy là một người hiền lành.
”
“Năm tôi sáu tuổi, ông ấy bị người ta gài bẫy, kể từ đó nhà chúng tôi rơi thẳng xuống ngàn trượng! ”
“Cũng bắt đầu từ độ đó, mẹ tôi thay đổi, thay đổi hoàn toàn… Mẹ tôi bắt đầu trở nên rất bợ đỡ, thường xuyên cãi nhau với cha tôi.
”
“Lúc đó, tôi từng lặng lẽ thề rằng, nhất định phải khiến gia đình tôi có lại cuộc sống tươi đẹp một lần nữa, bất kể phải bỏ ra bao nhiêu nỗ lực.
”
Cô nghiến chặt hàm răng ngà, dường như đang mặc sức thổ lộ tất cả, giơ chai rượu lên uống một ngụm.
“Kể từ đó, tôi luôn luôn cố gắng bạt mạng, từ trường học tới chỗ làm, gần như vắt kiệt toàn bộ không gian riêng tư của tôi.
”
“Từ lúc là một nhân viên nhỏ mới vào tập đoàn cho tới khi leo lên tới chức vụ tổng giám đốc, toàn bộ đều là do tôi trèo lên từng bước một…”
“Thậm chí! ”
Nói đến đây, đôi mắt tuyệt vọng của cô rưng rưng lệ.
“Thậm chí, lúc trước dù không muốn nhưng tôi vẫn đồng ý lấy Trần Khải Hoàng… Tất cả đều là vì gia đình tôi.
”
“Để nâng cao địa vị của gia đình tôi trong gia tộc thêm một chút, để khôi phục lại như ngày xưa.
”
“Tôi ngây thơ cho rằng chỉ cần như vậy, mẹ tôi sẽ không cãi nhau với cha tôi nữa, cũng sẽ không ép tôi làm những chuyện tôi không muốn làm đó nữa, gia đình sẽ ấm áp trở lại như lúc tôi còn bé…”
“Tôi đã làm nhiều như vậy rồi, nhưng kết quả…”.
Google.
Cha Tôi Là Chiến ThầnTác giả: Vô SươngTruyện Ngôn TìnhĐại Hoa, Giang Thành. Một chiếc máy bay trực thăng quanh quẩn trên trời cao. Dương Tiêu mặc áo chắn gió màu đen, yên tĩnh nhìn xuống toà thành thị bên dưới, ánh mắt nóng bỏng mang theo vẻ mong đợi! “Đế tôn đại nhân, ngài thật sự đã quyết định đích thân ra tay?” “Mấy thành phố nhỏ bé này có tư cách gì để ngài giá lâm chứ, để Linh Ân thay mặt ngài đi đi. ” Phía sau người đàn ông, một cô gái có vóc dáng tươi đẹp, một đường cong quyến rũ, vô cùng cung kính nói. Dương Tiêu khẽ mỉm cười: “Con bé cũng bốn tuổi rồi, thế nhưng tôi chưa từng tận mắt nhìn thấy, nếu như việc này còn không đích thân ra mặt, chẳng phải sẽ chẳng đáng mặt làm cha sao?” Nghe thấy thế, cơ thể trắng nõn xinh đẹp của Linh Ân khẽ run lên! “Tin tình báo… là sự thật? Cô bé bị bán đi thật sự là máu mủ ruột thịt của ngài sao?” Ngay từ ban đầu cô ta đã không thể tin nổi! Thần bảo vệ Đại Hoa, một người đàn ông được phong tước hiệu đế tôn, là chiến tướng đầu tiên được bảy sao trong lịch sử, lại vô duyên vô cớ có một cô con gái… Lương Minh Trạch và Dương Hinh Nhi đều rất lo lắng cho cô.”Lương Nhã Trân nhìn ánh đèn thành phố in bóng trên mặt sông, đôi mắt như nước.Cô đưa chai rượu vang đỏ kề lên đôi môi tựa như trái anh đào, thổi hai hơi thật mạnh, cảm thấy người có phần lâng lâng, có phần ngơ ngẩn.Dương Tiêu không ngăn cô, để mặc cho cô uống, lẳng lặng đứng canh chừng bên cạnh cô.“Anh, biết không! ”Không biết bao lâu sau, cô hé cánh môi đỏ, run run nói.Dương Tiêu không đáp, chỉ lắng nghe.Cánh tay trắng như thân hành của cô nâng chai rượu lên làm thêm một ngụm, nói ngắc ngứ.“Thực ra, hồi nhỏ, địa vị của gia đình tôi trong gia tộc cũng không thấp.”“Cha tôi, xưa nay rất có thực lực, c*̃ng chịu khó phấn đấu, để gia đình ba người tôi có cuộc sống tốt đẹp.”“Chỉ có điều, anh biết tính ông ấy đó… Ông ấy là một người hiền lành.”“Năm tôi sáu tuổi, ông ấy bị người ta gài bẫy, kể từ đó nhà chúng tôi rơi thẳng xuống ngàn trượng! ”“Cũng bắt đầu từ độ đó, mẹ tôi thay đổi, thay đổi hoàn toàn… Mẹ tôi bắt đầu trở nên rất bợ đỡ, thường xuyên cãi nhau với cha tôi.”“Lúc đó, tôi từng lặng lẽ thề rằng, nhất định phải khiến gia đình tôi có lại cuộc sống tươi đẹp một lần nữa, bất kể phải bỏ ra bao nhiêu nỗ lực.”Cô nghiến chặt hàm răng ngà, dường như đang mặc sức thổ lộ tất cả, giơ chai rượu lên uống một ngụm.“Kể từ đó, tôi luôn luôn cố gắng bạt mạng, từ trường học tới chỗ làm, gần như vắt kiệt toàn bộ không gian riêng tư của tôi.”“Từ lúc là một nhân viên nhỏ mới vào tập đoàn cho tới khi leo lên tới chức vụ tổng giám đốc, toàn bộ đều là do tôi trèo lên từng bước một…”“Thậm chí! ”Nói đến đây, đôi mắt tuyệt vọng của cô rưng rưng lệ.“Thậm chí, lúc trước dù không muốn nhưng tôi vẫn đồng ý lấy Trần Khải Hoàng… Tất cả đều là vì gia đình tôi.”“Để nâng cao địa vị của gia đình tôi trong gia tộc thêm một chút, để khôi phục lại như ngày xưa.”“Tôi ngây thơ cho rằng chỉ cần như vậy, mẹ tôi sẽ không cãi nhau với cha tôi nữa, cũng sẽ không ép tôi làm những chuyện tôi không muốn làm đó nữa, gia đình sẽ ấm áp trở lại như lúc tôi còn bé…”“Tôi đã làm nhiều như vậy rồi, nhưng kết quả…”.Google.