Đại Hoa, Giang Thành. Một chiếc máy bay trực thăng quanh quẩn trên trời cao. Dương Tiêu mặc áo chắn gió màu đen, yên tĩnh nhìn xuống toà thành thị bên dưới, ánh mắt nóng bỏng mang theo vẻ mong đợi! “Đế tôn đại nhân, ngài thật sự đã quyết định đích thân ra tay?” “Mấy thành phố nhỏ bé này có tư cách gì để ngài giá lâm chứ, để Linh Ân thay mặt ngài đi đi. ” Phía sau người đàn ông, một cô gái có vóc dáng tươi đẹp, một đường cong quyến rũ, vô cùng cung kính nói. Dương Tiêu khẽ mỉm cười: “Con bé cũng bốn tuổi rồi, thế nhưng tôi chưa từng tận mắt nhìn thấy, nếu như việc này còn không đích thân ra mặt, chẳng phải sẽ chẳng đáng mặt làm cha sao?” Nghe thấy thế, cơ thể trắng nõn xinh đẹp của Linh Ân khẽ run lên! “Tin tình báo… là sự thật? Cô bé bị bán đi thật sự là máu mủ ruột thịt của ngài sao?” Ngay từ ban đầu cô ta đã không thể tin nổi! Thần bảo vệ Đại Hoa, một người đàn ông được phong tước hiệu đế tôn, là chiến tướng đầu tiên được bảy sao trong lịch sử, lại vô duyên vô cớ có một cô con gái…
Chương 97: Chương 97
Cha Tôi Là Chiến ThầnTác giả: Vô SươngTruyện Ngôn TìnhĐại Hoa, Giang Thành. Một chiếc máy bay trực thăng quanh quẩn trên trời cao. Dương Tiêu mặc áo chắn gió màu đen, yên tĩnh nhìn xuống toà thành thị bên dưới, ánh mắt nóng bỏng mang theo vẻ mong đợi! “Đế tôn đại nhân, ngài thật sự đã quyết định đích thân ra tay?” “Mấy thành phố nhỏ bé này có tư cách gì để ngài giá lâm chứ, để Linh Ân thay mặt ngài đi đi. ” Phía sau người đàn ông, một cô gái có vóc dáng tươi đẹp, một đường cong quyến rũ, vô cùng cung kính nói. Dương Tiêu khẽ mỉm cười: “Con bé cũng bốn tuổi rồi, thế nhưng tôi chưa từng tận mắt nhìn thấy, nếu như việc này còn không đích thân ra mặt, chẳng phải sẽ chẳng đáng mặt làm cha sao?” Nghe thấy thế, cơ thể trắng nõn xinh đẹp của Linh Ân khẽ run lên! “Tin tình báo… là sự thật? Cô bé bị bán đi thật sự là máu mủ ruột thịt của ngài sao?” Ngay từ ban đầu cô ta đã không thể tin nổi! Thần bảo vệ Đại Hoa, một người đàn ông được phong tước hiệu đế tôn, là chiến tướng đầu tiên được bảy sao trong lịch sử, lại vô duyên vô cớ có một cô con gái… Dương Tiêu có thời gian cũng sẽ chỉ cô ấy một chút, người con gái này cũng rất có thiên phú, học rất nhanh hiểu.Vừa chớp mắt cái thì đã đến cuối tuần đánh nhau rồi.Khi Lương Nhã Trân biết Lâm Minh Tâm định định đi tham gia đánh nhau gì đó thì cô ấy liền cảm thấy giật mình!“Nè Minh Tâm, sao cậu lại muốn tham gia cái này vậy?”“Nghe có vẻ rất nguy hiểm, vả lại cứ như loại người nào cũng có thể xuất hiện ấy, cậu thật sự không sợ hay sao?”Nghe vậy thì lòng chiến đấu của Lâm Minh Tâm dâng trào, cô ấy nói: “Tớ không thèm sợ đó, cậu quên mình là nhà vô địch đai đen hay sao?”“Hơn nữa, tụi mình có cả đám bạn đi chung mà, à mà đúng rồi, cái người chung nhà với cậu còn nói là muốn đi chung đó.”Lương Nhã Trân hơi ngạc nhiên: “Hả? Dương Tiêu hả?”“Anh ấy cũng muốn đi sao?”Lâm Minh Tâm cười nói: “Đúng vậy đó, nhưng mà có lẽ anh ta chỉ vì tò mò nên đi xem vui mà thôi.”Lương Nhã Trân cau mày, chỗ nguy hiểm như vậy, cô không hy vọng ai đi hết, bất luận là Lâm Minh Tâm hay là Dương Tiêu.Vả lại lúc trước mới vừa nói là hy vọng Dương Tiêu có thể bỏ mặc quá khứ đi đúng đường, khó khăn lắm anh mới chịu chăm chỉ đi làm việc.Kết quả vừa quay đầu lại thì lại đi tham gia đánh nhau gì đó, vậy chẳng phải công lao trước đó đổ sông đổ bể hết rồi sao?Cô cũng biết Lâm Minh Tâm thích võ thuật, bao gồm việc tập luyện đàng hoàng, tham gia thi đấu thì cô cũng luôn ủng hộ người bạn thân này của mình.Suy cho cùng đó cũng là những cuộc thi chính thống mà, chỉ thuộc phạm vi sở thích và hứng thú bình thường.Nhưng mà đi đánh nhau chính là ẩu đả, là một chuyện đen tối, không có quy tắc và có thể mang đến hậu quả nghiêm trọng.Đặc biệt là khi cô lại nghĩ đến dáng vẻ kích động của Dương Tiêu, lỡ như lúc đó anh không nhịn được đi đánh người ta thì phải làm sao?”Càng nghĩ cô càng khó thấy yên tâm, sau đó cô dứt khoát nói: “Vậy, vậy tớ cũng đi luôn! Bao giờ thì các cậu xuất phát?”Lâm Minh Tâm à một tiếng, cô ấy không ngờ rằng người bạn thân yểu điệu này của mình cũng có suy nghĩ đến tham gia đánh nhau.Có điều rất nhanh sau đó cô ấy đã hiểu ra gì đó rồi thích thú nói: “Ỏ~? Có phải không yên tâm với người đàn ông hoang dại nào đó hay không?”Vừa nghe vậy thì mặt Lương Nhã Trân đỏ bừng lên: “Làm gì có, anh ấy sống hay chết cũng không liên quan gì tới tớ!”“Chỉ là tớ trước giờ chưa chưa từng tham gia vào mấy chuyện này nên có hơi tò mò, nên định đi xem thử mà thôi…”Lâm Minh Tâm nhoẻn miệng cười, cô ấy nhìn thấu hết mọi chuyện nói: “Vậy đợi tí nữa tớ lái xe đến nhà các người rồi ba người chúng ta sẽ cùng nhau xuất phát!”Tới buổi trưa như đã hẹn, một chiếc Ferrari thắng gấp đỗ ngay trước cửa biệt thự của Lương Minh Trạch.Cửa xe mở ra, một cô gái short ôm sát cột tóc đuôi ngựa ngầu vô cùng bước xuống xe.Chẳng còn nghi ngờ gì nữa đây chính là Lâm Minh Tâm tràn đầy sức sống.Bỏ lại Hinh Nhi và Lương Minh Trạch ở trong nhà, Dương Tiêu và Lương Nhã Trân lập tức lên xe.Hoành một cái, chiếc Ferrari lập tức bay ra đường lớn như một con hổ dữ.Không thể không nói động cơ chạy rất mạnh, cộng thêm kỹ thuật lái xe bùng cháy của Lâm Minh Tâm, phút chốc thì xe đã ra khỏi khu vực nội thành.Chỗ thi đấu đánh nhau nằm ở một biệt thự ở Giang Thành.Trên con đường núi nằm ở ngoại ô thành phố, đột nhiên có mấy chiếc xe ngầu bóp kèn từ phía sau đuổi đến.Lâm Minh Tâm quay đầu nhìn lại, tim cô ấy đập mạnh một cái, cô ấy thấy trong xe có đồng bọn mà cũng có kẻ địch!Bởi vì chỉ có con đường này dẫn đến điểm đến nên bọn họ đã gặp mặt nhau ở đây cả!Một chiếc Bugatti màu đen nhanh chóng tăng tốc chạy đến bên cạnh chiếc Ferrari của Lâm Minh Tâm, người thanh niên nhuộm tóc trên xe liếc nhìn Lương Nhã Trân và Dương Tiêu ngồi ghế sau rồi bật cười giễu cợt.“Yo, mọi người mau nhìn kìa, sau cô Lâm của chính ta hôm nay lại dẫn theo hai “cao thủ” đến đánh nhau vậy chứ?”Vừa nghe vậy thì người ngồi trên mấy chiếc xe đua phía sau cũng bật cười theo.Bởi vì theo họ thấy thì Dương Tiêu và Lương Nhã Trân, đặc biệt là Lương Nhã Trân căn bản không giống với một người có thể đánh nhau.Truyện chưa hoàn, tác giả đang cố gắng sáng tácKhông thể phát nội dung đa phương tiện..
Dương Tiêu có thời gian cũng sẽ chỉ cô ấy một chút, người con gái này cũng rất có thiên phú, học rất nhanh hiểu.
Vừa chớp mắt cái thì đã đến cuối tuần đánh nhau rồi.
Khi Lương Nhã Trân biết Lâm Minh Tâm định định đi tham gia đánh nhau gì đó thì cô ấy liền cảm thấy giật mình!“Nè Minh Tâm, sao cậu lại muốn tham gia cái này vậy?”“Nghe có vẻ rất nguy hiểm, vả lại cứ như loại người nào cũng có thể xuất hiện ấy, cậu thật sự không sợ hay sao?”Nghe vậy thì lòng chiến đấu của Lâm Minh Tâm dâng trào, cô ấy nói: “Tớ không thèm sợ đó, cậu quên mình là nhà vô địch đai đen hay sao?”“Hơn nữa, tụi mình có cả đám bạn đi chung mà, à mà đúng rồi, cái người chung nhà với cậu còn nói là muốn đi chung đó.
”Lương Nhã Trân hơi ngạc nhiên: “Hả? Dương Tiêu hả?”“Anh ấy cũng muốn đi sao?”Lâm Minh Tâm cười nói: “Đúng vậy đó, nhưng mà có lẽ anh ta chỉ vì tò mò nên đi xem vui mà thôi.
”Lương Nhã Trân cau mày, chỗ nguy hiểm như vậy, cô không hy vọng ai đi hết, bất luận là Lâm Minh Tâm hay là Dương Tiêu.
Vả lại lúc trước mới vừa nói là hy vọng Dương Tiêu có thể bỏ mặc quá khứ đi đúng đường, khó khăn lắm anh mới chịu chăm chỉ đi làm việc.
Kết quả vừa quay đầu lại thì lại đi tham gia đánh nhau gì đó, vậy chẳng phải công lao trước đó đổ sông đổ bể hết rồi sao?Cô cũng biết Lâm Minh Tâm thích võ thuật, bao gồm việc tập luyện đàng hoàng, tham gia thi đấu thì cô cũng luôn ủng hộ người bạn thân này của mình.
Suy cho cùng đó cũng là những cuộc thi chính thống mà, chỉ thuộc phạm vi sở thích và hứng thú bình thường.
Nhưng mà đi đánh nhau chính là ẩu đả, là một chuyện đen tối, không có quy tắc và có thể mang đến hậu quả nghiêm trọng.
Đặc biệt là khi cô lại nghĩ đến dáng vẻ kích động của Dương Tiêu, lỡ như lúc đó anh không nhịn được đi đánh người ta thì phải làm sao?”Càng nghĩ cô càng khó thấy yên tâm, sau đó cô dứt khoát nói: “Vậy, vậy tớ cũng đi luôn! Bao giờ thì các cậu xuất phát?”Lâm Minh Tâm à một tiếng, cô ấy không ngờ rằng người bạn thân yểu điệu này của mình cũng có suy nghĩ đến tham gia đánh nhau.
Có điều rất nhanh sau đó cô ấy đã hiểu ra gì đó rồi thích thú nói: “Ỏ~? Có phải không yên tâm với người đàn ông hoang dại nào đó hay không?”Vừa nghe vậy thì mặt Lương Nhã Trân đỏ bừng lên: “Làm gì có, anh ấy sống hay chết cũng không liên quan gì tới tớ!”“Chỉ là tớ trước giờ chưa chưa từng tham gia vào mấy chuyện này nên có hơi tò mò, nên định đi xem thử mà thôi…”Lâm Minh Tâm nhoẻn miệng cười, cô ấy nhìn thấu hết mọi chuyện nói: “Vậy đợi tí nữa tớ lái xe đến nhà các người rồi ba người chúng ta sẽ cùng nhau xuất phát!”Tới buổi trưa như đã hẹn, một chiếc Ferrari thắng gấp đỗ ngay trước cửa biệt thự của Lương Minh Trạch.
Cửa xe mở ra, một cô gái short ôm sát cột tóc đuôi ngựa ngầu vô cùng bước xuống xe.
Chẳng còn nghi ngờ gì nữa đây chính là Lâm Minh Tâm tràn đầy sức sống.
Bỏ lại Hinh Nhi và Lương Minh Trạch ở trong nhà, Dương Tiêu và Lương Nhã Trân lập tức lên xe.
Hoành một cái, chiếc Ferrari lập tức bay ra đường lớn như một con hổ dữ.
Không thể không nói động cơ chạy rất mạnh, cộng thêm kỹ thuật lái xe bùng cháy của Lâm Minh Tâm, phút chốc thì xe đã ra khỏi khu vực nội thành.
Chỗ thi đấu đánh nhau nằm ở một biệt thự ở Giang Thành.
Trên con đường núi nằm ở ngoại ô thành phố, đột nhiên có mấy chiếc xe ngầu bóp kèn từ phía sau đuổi đến.
Lâm Minh Tâm quay đầu nhìn lại, tim cô ấy đập mạnh một cái, cô ấy thấy trong xe có đồng bọn mà cũng có kẻ địch!Bởi vì chỉ có con đường này dẫn đến điểm đến nên bọn họ đã gặp mặt nhau ở đây cả!Một chiếc Bugatti màu đen nhanh chóng tăng tốc chạy đến bên cạnh chiếc Ferrari của Lâm Minh Tâm, người thanh niên nhuộm tóc trên xe liếc nhìn Lương Nhã Trân và Dương Tiêu ngồi ghế sau rồi bật cười giễu cợt.
“Yo, mọi người mau nhìn kìa, sau cô Lâm của chính ta hôm nay lại dẫn theo hai “cao thủ” đến đánh nhau vậy chứ?”Vừa nghe vậy thì người ngồi trên mấy chiếc xe đua phía sau cũng bật cười theo.
Bởi vì theo họ thấy thì Dương Tiêu và Lương Nhã Trân, đặc biệt là Lương Nhã Trân căn bản không giống với một người có thể đánh nhau.
Truyện chưa hoàn, tác giả đang cố gắng sáng tácKhông thể phát nội dung đa phương tiện.
.
Cha Tôi Là Chiến ThầnTác giả: Vô SươngTruyện Ngôn TìnhĐại Hoa, Giang Thành. Một chiếc máy bay trực thăng quanh quẩn trên trời cao. Dương Tiêu mặc áo chắn gió màu đen, yên tĩnh nhìn xuống toà thành thị bên dưới, ánh mắt nóng bỏng mang theo vẻ mong đợi! “Đế tôn đại nhân, ngài thật sự đã quyết định đích thân ra tay?” “Mấy thành phố nhỏ bé này có tư cách gì để ngài giá lâm chứ, để Linh Ân thay mặt ngài đi đi. ” Phía sau người đàn ông, một cô gái có vóc dáng tươi đẹp, một đường cong quyến rũ, vô cùng cung kính nói. Dương Tiêu khẽ mỉm cười: “Con bé cũng bốn tuổi rồi, thế nhưng tôi chưa từng tận mắt nhìn thấy, nếu như việc này còn không đích thân ra mặt, chẳng phải sẽ chẳng đáng mặt làm cha sao?” Nghe thấy thế, cơ thể trắng nõn xinh đẹp của Linh Ân khẽ run lên! “Tin tình báo… là sự thật? Cô bé bị bán đi thật sự là máu mủ ruột thịt của ngài sao?” Ngay từ ban đầu cô ta đã không thể tin nổi! Thần bảo vệ Đại Hoa, một người đàn ông được phong tước hiệu đế tôn, là chiến tướng đầu tiên được bảy sao trong lịch sử, lại vô duyên vô cớ có một cô con gái… Dương Tiêu có thời gian cũng sẽ chỉ cô ấy một chút, người con gái này cũng rất có thiên phú, học rất nhanh hiểu.Vừa chớp mắt cái thì đã đến cuối tuần đánh nhau rồi.Khi Lương Nhã Trân biết Lâm Minh Tâm định định đi tham gia đánh nhau gì đó thì cô ấy liền cảm thấy giật mình!“Nè Minh Tâm, sao cậu lại muốn tham gia cái này vậy?”“Nghe có vẻ rất nguy hiểm, vả lại cứ như loại người nào cũng có thể xuất hiện ấy, cậu thật sự không sợ hay sao?”Nghe vậy thì lòng chiến đấu của Lâm Minh Tâm dâng trào, cô ấy nói: “Tớ không thèm sợ đó, cậu quên mình là nhà vô địch đai đen hay sao?”“Hơn nữa, tụi mình có cả đám bạn đi chung mà, à mà đúng rồi, cái người chung nhà với cậu còn nói là muốn đi chung đó.”Lương Nhã Trân hơi ngạc nhiên: “Hả? Dương Tiêu hả?”“Anh ấy cũng muốn đi sao?”Lâm Minh Tâm cười nói: “Đúng vậy đó, nhưng mà có lẽ anh ta chỉ vì tò mò nên đi xem vui mà thôi.”Lương Nhã Trân cau mày, chỗ nguy hiểm như vậy, cô không hy vọng ai đi hết, bất luận là Lâm Minh Tâm hay là Dương Tiêu.Vả lại lúc trước mới vừa nói là hy vọng Dương Tiêu có thể bỏ mặc quá khứ đi đúng đường, khó khăn lắm anh mới chịu chăm chỉ đi làm việc.Kết quả vừa quay đầu lại thì lại đi tham gia đánh nhau gì đó, vậy chẳng phải công lao trước đó đổ sông đổ bể hết rồi sao?Cô cũng biết Lâm Minh Tâm thích võ thuật, bao gồm việc tập luyện đàng hoàng, tham gia thi đấu thì cô cũng luôn ủng hộ người bạn thân này của mình.Suy cho cùng đó cũng là những cuộc thi chính thống mà, chỉ thuộc phạm vi sở thích và hứng thú bình thường.Nhưng mà đi đánh nhau chính là ẩu đả, là một chuyện đen tối, không có quy tắc và có thể mang đến hậu quả nghiêm trọng.Đặc biệt là khi cô lại nghĩ đến dáng vẻ kích động của Dương Tiêu, lỡ như lúc đó anh không nhịn được đi đánh người ta thì phải làm sao?”Càng nghĩ cô càng khó thấy yên tâm, sau đó cô dứt khoát nói: “Vậy, vậy tớ cũng đi luôn! Bao giờ thì các cậu xuất phát?”Lâm Minh Tâm à một tiếng, cô ấy không ngờ rằng người bạn thân yểu điệu này của mình cũng có suy nghĩ đến tham gia đánh nhau.Có điều rất nhanh sau đó cô ấy đã hiểu ra gì đó rồi thích thú nói: “Ỏ~? Có phải không yên tâm với người đàn ông hoang dại nào đó hay không?”Vừa nghe vậy thì mặt Lương Nhã Trân đỏ bừng lên: “Làm gì có, anh ấy sống hay chết cũng không liên quan gì tới tớ!”“Chỉ là tớ trước giờ chưa chưa từng tham gia vào mấy chuyện này nên có hơi tò mò, nên định đi xem thử mà thôi…”Lâm Minh Tâm nhoẻn miệng cười, cô ấy nhìn thấu hết mọi chuyện nói: “Vậy đợi tí nữa tớ lái xe đến nhà các người rồi ba người chúng ta sẽ cùng nhau xuất phát!”Tới buổi trưa như đã hẹn, một chiếc Ferrari thắng gấp đỗ ngay trước cửa biệt thự của Lương Minh Trạch.Cửa xe mở ra, một cô gái short ôm sát cột tóc đuôi ngựa ngầu vô cùng bước xuống xe.Chẳng còn nghi ngờ gì nữa đây chính là Lâm Minh Tâm tràn đầy sức sống.Bỏ lại Hinh Nhi và Lương Minh Trạch ở trong nhà, Dương Tiêu và Lương Nhã Trân lập tức lên xe.Hoành một cái, chiếc Ferrari lập tức bay ra đường lớn như một con hổ dữ.Không thể không nói động cơ chạy rất mạnh, cộng thêm kỹ thuật lái xe bùng cháy của Lâm Minh Tâm, phút chốc thì xe đã ra khỏi khu vực nội thành.Chỗ thi đấu đánh nhau nằm ở một biệt thự ở Giang Thành.Trên con đường núi nằm ở ngoại ô thành phố, đột nhiên có mấy chiếc xe ngầu bóp kèn từ phía sau đuổi đến.Lâm Minh Tâm quay đầu nhìn lại, tim cô ấy đập mạnh một cái, cô ấy thấy trong xe có đồng bọn mà cũng có kẻ địch!Bởi vì chỉ có con đường này dẫn đến điểm đến nên bọn họ đã gặp mặt nhau ở đây cả!Một chiếc Bugatti màu đen nhanh chóng tăng tốc chạy đến bên cạnh chiếc Ferrari của Lâm Minh Tâm, người thanh niên nhuộm tóc trên xe liếc nhìn Lương Nhã Trân và Dương Tiêu ngồi ghế sau rồi bật cười giễu cợt.“Yo, mọi người mau nhìn kìa, sau cô Lâm của chính ta hôm nay lại dẫn theo hai “cao thủ” đến đánh nhau vậy chứ?”Vừa nghe vậy thì người ngồi trên mấy chiếc xe đua phía sau cũng bật cười theo.Bởi vì theo họ thấy thì Dương Tiêu và Lương Nhã Trân, đặc biệt là Lương Nhã Trân căn bản không giống với một người có thể đánh nhau.Truyện chưa hoàn, tác giả đang cố gắng sáng tácKhông thể phát nội dung đa phương tiện..