Tác giả:

"Trong tình yêu, người lụy tình là người đau thương, cho dù cô ấy có yêu thương nam chủ đến cỡ nào, có gia thế đến cỡ nào, xinh đẹp và tài năng hơn nữ chủ như thì cô ấy vẫn mãi là nữ phụ trong câu chuyện của chính mình, những oán hận trong cô ấy đã đưa cô ấy đến nơi có thể thay đổi vận mệnh của chính mình" Thế kỷ XXV Tồn tại một nơi có thể giúp thay đổi số mệnh nữ phụ và thực hiện ước vọng của cô ấy, nơi đấy được xứng danh là Nhân Sinh Mộng. Nhân Sinh Mộng bề ngoài chỉ đơn thuần là một tiệm sách cổ cũ kỹ vắng người tới lui, thậm chí có người còn không biết đến sự hiện hữu của nó. Nhưng thực chất nơi đây lại ẩn chứa rất nhiều điều bí ẩn. Khả Lạc là chủ nhân bất đắc dĩ ở nơi đây. Diễm áp quần phương là cụm từ có thể diễn tả vẻ đẹp của cô. Với vẻ ngoài xinh đẹp, mái tóc đen dài mượt mà, đôi mắt màu đen huyền sâu thẳm, cùng đôi môi trái tim đỏ tự nhiên làm cô thu hút hơn, vừa yêu kiều quyến rũ lại dễ khiến người khác yêu mến ngay. "Leng keng leng keng—–" - Tiếng chuông reo liên hồi. Hồ ly…

Chương 113: 113: Thế Giới 5 Du Ngoạn 〈1〉

Xuyên Nhanh Hành Trình Cứu Vớt Nữ PhụTác giả: nguyennphuonggTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Trong tình yêu, người lụy tình là người đau thương, cho dù cô ấy có yêu thương nam chủ đến cỡ nào, có gia thế đến cỡ nào, xinh đẹp và tài năng hơn nữ chủ như thì cô ấy vẫn mãi là nữ phụ trong câu chuyện của chính mình, những oán hận trong cô ấy đã đưa cô ấy đến nơi có thể thay đổi vận mệnh của chính mình" Thế kỷ XXV Tồn tại một nơi có thể giúp thay đổi số mệnh nữ phụ và thực hiện ước vọng của cô ấy, nơi đấy được xứng danh là Nhân Sinh Mộng. Nhân Sinh Mộng bề ngoài chỉ đơn thuần là một tiệm sách cổ cũ kỹ vắng người tới lui, thậm chí có người còn không biết đến sự hiện hữu của nó. Nhưng thực chất nơi đây lại ẩn chứa rất nhiều điều bí ẩn. Khả Lạc là chủ nhân bất đắc dĩ ở nơi đây. Diễm áp quần phương là cụm từ có thể diễn tả vẻ đẹp của cô. Với vẻ ngoài xinh đẹp, mái tóc đen dài mượt mà, đôi mắt màu đen huyền sâu thẳm, cùng đôi môi trái tim đỏ tự nhiên làm cô thu hút hơn, vừa yêu kiều quyến rũ lại dễ khiến người khác yêu mến ngay. "Leng keng leng keng—–" - Tiếng chuông reo liên hồi. Hồ ly… Khả Lạc trong tiềm thức cảm nhận sự mệt mỏi, cô cảm thấy nơi trái tim ngự trị đang đau nhói, cả người cô chẳng còn chút sức lực nào, âm thanh cuối cùng cô nghe được là tiếng tít tít thường thấy trong phòng phẫu thuật...Tiềm thức cô vẫn còn nhưng lại không kết nối được với cơ thể, Khả Lạc cố gắng gọi Tiểu Cửu nhưng đáp lại cô là sự vắng lặng, không một câu trả lời.Cô vẫn cứ chờ đợi, mãi đến khi cô có thể hòa nhập với chính cơ thể, Khả Lạc cố mở mắt ra, thứ mà cô nhìn thấy là căn phòng bệnh, ngoài cửa còn văng vẳng tiếng trò chuyện của bác sĩ, cô nghe loáng thoáng:- Bệnh nhân phòng này cũng may mắn thật, dám từ cõi chết trở về.Khả Lạc trầm tư suy ngẫm, cô cứ đăm đăm nhìn lên trần nhà, thầm nhủ:- Chuyến du ngoạn này không đơn thuần là đi chơi rồi!Cô cứ thế lẳng lặng nhìn trần nhà, trong đầu cố gắng xâu chuỗi lại câu chuyện, chợt tiếng cửa phòng mở ra cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.Khả Lạc chuyển tầm mắt nhìn nam nhân cao gầy đang tiến đến gần giường bệnh, dáng vẻ anh ta có chút âm trầm hơi pha chút tối tăm, anh ta từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt trêu đùa đầy cợt nhả, anh ta đưa tay cầm lấy cằm của cô, cúi đầu để gương mặt mình gần như chạm sát vào mặt Khả Lạc, khiến cô cảm nhận được hơi thở của anh:- Chuyến du ngoạn này đủ thú vị chưa?Khả Lạc nhíu mày, nhanh chóng ngước mặt cắn vào chóp mũi của nam nhân này, quát:- Tiểu Cửu Nhi, ngươi lăn cho lão nương!!!Tiểu Cửu đưa tay xoa xoa chóp mũi, ủy khuất lên án nhìn Khả Lạc:- Ngươi la ta, ngươi chả thương ta, ngươi chả yêu ta.Dỗi!!Khóe môi cô giựt giựt nhìn nam nhân phụng phịu trước mặt, vươn tay nắm lấy cổ áo của Tiểu Cửu kéo anh ta xuống gần, cô nhẹ h*n l*n ch*p m** của anh ta, Tiểu Cửu dần đỏ mặt, cuống quít né ra xa.Khả Lạc thở dài, tự mình ngồi dậy, lưng dựa vào thành giường, đưa mắt nhìn Tiểu Cửu, cô lên tiếng hỏi:- Nói đi, mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào?Tiểu Cửu tiến lại ngồi vào mép giường bệnh, thỏ thẻ giải đáp cho Khả Lạc:- Nguyên chủ là nữ tổng tài của Thời thị, danh là Thời Lâm, ba cô ấy sau khi mẹ cô ấy chết thì tiến thêm bước nữa, mẹ kế nguyên chủ có một người con riêng.Nói đến đây, Tiểu Cửu thầm đưa mắt nhìn Khả Lạc, thấy cô vẫn đang bình tĩnh lắng nghe, anh bắt đầu nói tiếp:- Nguyện vọng của nguyên chủ là đưa người con riêng đó lên chức tổng tài của Thời thị.Khả Lạc nghe đến đây thì có chút thắc mắc nhưng cô cũng chẳng có hứng nghe giải đáp, thứ cô muốn làm bây giờ là đánh chết con hồ ly đội lốp nam nhân trước mắt!Tiểu Cửu như đánh hơi thấy mùi nguy hiểm, anh rón rén cầm lấy tay Khả Lạc, nhẹ giọng nói:- Làm nhiệm vụ sẵn tiện du ngoạn luôn, thú vị mà.Cô rút tay ra khỏi tay Tiểu Cửu, nhanh chóng đánh thẳng vào ngực anh, lên tiếng đáp:- Thú vị cái đầu nhà ngươi.Nằm xuống cho lão nương đánh.Tiểu Cửu bĩu môi, đưa đôi mắt long lanh lấp lánh nhìn Khả Lạc, lên tiếng năn nỉ:- Về nhà rồi đánh, ta cũng có tôn nghiêm đấy.Bỗng anh đứng lên, chỉnh trang lại chiếc sơ mi đen, mái tóc dài lúc này rũ xuống che đi đôi mắt âm trầm vốn có của anh, cả người Tiểu Cửu tăng thêm phần u buồn, tối tăm.Dáng người cao gầy với đôi chân thẳng tắp, gương mặt này có thể gọi là mỹ nam với chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng làm liên tưởng đến tính bạc tình của nam nhân.Khả Lạc ngắm nhìn Tiểu Cửu, hình như đã lâu rồi cô chưa thấy anh hóa thành người, cô lên tiếng hỏi:- Thân thể này của ngươi là sao thế?Tiểu Cửu nhếch mép cười, đáp lời cô bằng một giọng ngạo mạn:- Giờ ta là trợ lí thân cận của ngươi, gọi ta là Hạ Cửu Dương, riêng ngươi ta sẽ cho phép gọi ta là Tiểu Cửu đấy.Khả Lạc khinh bỉ nhìn Tiểu Cửu, trước ánh mắt của cô, anh ngang nhiên bày tỏ sự tự luyến của bản thân:- Mặc dù gương mặt này còn kém xa gương mặt thật của ta nhưng dùng thì vẫn tạm ổn.Cô chống cằm suy ngẫm, thắc mắc hỏi Hạ Cửu Dương:- Tiểu bảng Cửu Chương, rốt cuộc ngươi làm gì để có cơ thể này vậy?Tiểu Cửu tức giận nhìn Khả Lạc- Cửu Dương, Cửu Dương, Cửu Dương, bảng Cửu Chương cái con khỉ khô!!!Anh khoanh tay tỏ vẻ bản thân đang tức giận nhưng nhìn ánh mắt của cô một hồi, đành nhận thua trước:- Trợ lí của nguyên chủ gặp tai nạn cùng ngày với nguyên chủ.Ta thay thế linh hồn ngươi với Thời Lâm sẵn tiện ta đổi linh hồn với Hạ Cửu Dương luôn.Khả Lạc gật gù, thảo nào lúc trước cô gọi mãi chẳng thấy Tiểu Cửu đáp lời, ngước mắt nhìn Tiểu Cửu, cô hỏi:- Thế giới này nữ chủ và nam chủ là ai nhỉ?Tiểu Cửu xua tay, thản nhiên đáp:- Ngươi không cần biết đâu.Dù sao chúng ta xuyên đến sớm, nữ chủ và nam chủ còn lâu mới gặp lại nhau.Nói rồi Tiểu Cửu đẩy Khả Lạc nằm xuống giường, kéo chăn đắp cho cô, quan tâm nói:- Việc ngươi cần làm bây giờ là chú trọng dưỡng sức, mau ngủ một giấc đi.Khả Lạc cũng có chút mệt mỏi, nhắm mắt một hồi liền chìm vào giấc ngủ._____________________(。•̀ᴗ-)✧: mị đã quay trở lại và chẳng lợi hại hơi xưa:)))## chiếc tác giả có độ siêng năng hiện tại tỉ lệ nghịch với quá khứ là xuất hiện đây:>>.

Khả Lạc trong tiềm thức cảm nhận sự mệt mỏi, cô cảm thấy nơi trái tim ngự trị đang đau nhói, cả người cô chẳng còn chút sức lực nào, âm thanh cuối cùng cô nghe được là tiếng tít tít thường thấy trong phòng phẫu thuật...

Tiềm thức cô vẫn còn nhưng lại không kết nối được với cơ thể, Khả Lạc cố gắng gọi Tiểu Cửu nhưng đáp lại cô là sự vắng lặng, không một câu trả lời.

Cô vẫn cứ chờ đợi, mãi đến khi cô có thể hòa nhập với chính cơ thể, Khả Lạc cố mở mắt ra, thứ mà cô nhìn thấy là căn phòng bệnh, ngoài cửa còn văng vẳng tiếng trò chuyện của bác sĩ, cô nghe loáng thoáng:

- Bệnh nhân phòng này cũng may mắn thật, dám từ cõi chết trở về.

Khả Lạc trầm tư suy ngẫm, cô cứ đăm đăm nhìn lên trần nhà, thầm nhủ:

- Chuyến du ngoạn này không đơn thuần là đi chơi rồi!

Cô cứ thế lẳng lặng nhìn trần nhà, trong đầu cố gắng xâu chuỗi lại câu chuyện, chợt tiếng cửa phòng mở ra cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.

Khả Lạc chuyển tầm mắt nhìn nam nhân cao gầy đang tiến đến gần giường bệnh, dáng vẻ anh ta có chút âm trầm hơi pha chút tối tăm, anh ta từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt trêu đùa đầy cợt nhả, anh ta đưa tay cầm lấy cằm của cô, cúi đầu để gương mặt mình gần như chạm sát vào mặt Khả Lạc, khiến cô cảm nhận được hơi thở của anh:

- Chuyến du ngoạn này đủ thú vị chưa?

Khả Lạc nhíu mày, nhanh chóng ngước mặt cắn vào chóp mũi của nam nhân này, quát:

- Tiểu Cửu Nhi, ngươi lăn cho lão nương!!!

Tiểu Cửu đưa tay xoa xoa chóp mũi, ủy khuất lên án nhìn Khả Lạc:

- Ngươi la ta, ngươi chả thương ta, ngươi chả yêu ta.

Dỗi!!

Khóe môi cô giựt giựt nhìn nam nhân phụng phịu trước mặt, vươn tay nắm lấy cổ áo của Tiểu Cửu kéo anh ta xuống gần, cô nhẹ h*n l*n ch*p m** của anh ta, Tiểu Cửu dần đỏ mặt, cuống quít né ra xa.

Khả Lạc thở dài, tự mình ngồi dậy, lưng dựa vào thành giường, đưa mắt nhìn Tiểu Cửu, cô lên tiếng hỏi:

- Nói đi, mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào?

Tiểu Cửu tiến lại ngồi vào mép giường bệnh, thỏ thẻ giải đáp cho Khả Lạc:

- Nguyên chủ là nữ tổng tài của Thời thị, danh là Thời Lâm, ba cô ấy sau khi mẹ cô ấy chết thì tiến thêm bước nữa, mẹ kế nguyên chủ có một người con riêng.

Nói đến đây, Tiểu Cửu thầm đưa mắt nhìn Khả Lạc, thấy cô vẫn đang bình tĩnh lắng nghe, anh bắt đầu nói tiếp:

- Nguyện vọng của nguyên chủ là đưa người con riêng đó lên chức tổng tài của Thời thị.

Khả Lạc nghe đến đây thì có chút thắc mắc nhưng cô cũng chẳng có hứng nghe giải đáp, thứ cô muốn làm bây giờ là đánh chết con hồ ly đội lốp nam nhân trước mắt!

Tiểu Cửu như đánh hơi thấy mùi nguy hiểm, anh rón rén cầm lấy tay Khả Lạc, nhẹ giọng nói:

- Làm nhiệm vụ sẵn tiện du ngoạn luôn, thú vị mà.

Cô rút tay ra khỏi tay Tiểu Cửu, nhanh chóng đánh thẳng vào ngực anh, lên tiếng đáp:

- Thú vị cái đầu nhà ngươi.

Nằm xuống cho lão nương đánh.

Tiểu Cửu bĩu môi, đưa đôi mắt long lanh lấp lánh nhìn Khả Lạc, lên tiếng năn nỉ:

- Về nhà rồi đánh, ta cũng có tôn nghiêm đấy.

Bỗng anh đứng lên, chỉnh trang lại chiếc sơ mi đen, mái tóc dài lúc này rũ xuống che đi đôi mắt âm trầm vốn có của anh, cả người Tiểu Cửu tăng thêm phần u buồn, tối tăm.

Dáng người cao gầy với đôi chân thẳng tắp, gương mặt này có thể gọi là mỹ nam với chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng làm liên tưởng đến tính bạc tình của nam nhân.

Khả Lạc ngắm nhìn Tiểu Cửu, hình như đã lâu rồi cô chưa thấy anh hóa thành người, cô lên tiếng hỏi:

- Thân thể này của ngươi là sao thế?

Tiểu Cửu nhếch mép cười, đáp lời cô bằng một giọng ngạo mạn:

- Giờ ta là trợ lí thân cận của ngươi, gọi ta là Hạ Cửu Dương, riêng ngươi ta sẽ cho phép gọi ta là Tiểu Cửu đấy.

Khả Lạc khinh bỉ nhìn Tiểu Cửu, trước ánh mắt của cô, anh ngang nhiên bày tỏ sự tự luyến của bản thân:

- Mặc dù gương mặt này còn kém xa gương mặt thật của ta nhưng dùng thì vẫn tạm ổn.

Cô chống cằm suy ngẫm, thắc mắc hỏi Hạ Cửu Dương:

- Tiểu bảng Cửu Chương, rốt cuộc ngươi làm gì để có cơ thể này vậy?

Tiểu Cửu tức giận nhìn Khả Lạc

- Cửu Dương, Cửu Dương, Cửu Dương, bảng Cửu Chương cái con khỉ khô!!!

Anh khoanh tay tỏ vẻ bản thân đang tức giận nhưng nhìn ánh mắt của cô một hồi, đành nhận thua trước:

- Trợ lí của nguyên chủ gặp tai nạn cùng ngày với nguyên chủ.

Ta thay thế linh hồn ngươi với Thời Lâm sẵn tiện ta đổi linh hồn với Hạ Cửu Dương luôn.

Khả Lạc gật gù, thảo nào lúc trước cô gọi mãi chẳng thấy Tiểu Cửu đáp lời, ngước mắt nhìn Tiểu Cửu, cô hỏi:

- Thế giới này nữ chủ và nam chủ là ai nhỉ?

Tiểu Cửu xua tay, thản nhiên đáp:

- Ngươi không cần biết đâu.

Dù sao chúng ta xuyên đến sớm, nữ chủ và nam chủ còn lâu mới gặp lại nhau.

Nói rồi Tiểu Cửu đẩy Khả Lạc nằm xuống giường, kéo chăn đắp cho cô, quan tâm nói:

- Việc ngươi cần làm bây giờ là chú trọng dưỡng sức, mau ngủ một giấc đi.

Khả Lạc cũng có chút mệt mỏi, nhắm mắt một hồi liền chìm vào giấc ngủ.

_____________________

(。•̀ᴗ-)✧: mị đã quay trở lại và chẳng lợi hại hơi xưa:)))

## chiếc tác giả có độ siêng năng hiện tại tỉ lệ nghịch với quá khứ là xuất hiện đây:>>.

Xuyên Nhanh Hành Trình Cứu Vớt Nữ PhụTác giả: nguyennphuonggTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Trong tình yêu, người lụy tình là người đau thương, cho dù cô ấy có yêu thương nam chủ đến cỡ nào, có gia thế đến cỡ nào, xinh đẹp và tài năng hơn nữ chủ như thì cô ấy vẫn mãi là nữ phụ trong câu chuyện của chính mình, những oán hận trong cô ấy đã đưa cô ấy đến nơi có thể thay đổi vận mệnh của chính mình" Thế kỷ XXV Tồn tại một nơi có thể giúp thay đổi số mệnh nữ phụ và thực hiện ước vọng của cô ấy, nơi đấy được xứng danh là Nhân Sinh Mộng. Nhân Sinh Mộng bề ngoài chỉ đơn thuần là một tiệm sách cổ cũ kỹ vắng người tới lui, thậm chí có người còn không biết đến sự hiện hữu của nó. Nhưng thực chất nơi đây lại ẩn chứa rất nhiều điều bí ẩn. Khả Lạc là chủ nhân bất đắc dĩ ở nơi đây. Diễm áp quần phương là cụm từ có thể diễn tả vẻ đẹp của cô. Với vẻ ngoài xinh đẹp, mái tóc đen dài mượt mà, đôi mắt màu đen huyền sâu thẳm, cùng đôi môi trái tim đỏ tự nhiên làm cô thu hút hơn, vừa yêu kiều quyến rũ lại dễ khiến người khác yêu mến ngay. "Leng keng leng keng—–" - Tiếng chuông reo liên hồi. Hồ ly… Khả Lạc trong tiềm thức cảm nhận sự mệt mỏi, cô cảm thấy nơi trái tim ngự trị đang đau nhói, cả người cô chẳng còn chút sức lực nào, âm thanh cuối cùng cô nghe được là tiếng tít tít thường thấy trong phòng phẫu thuật...Tiềm thức cô vẫn còn nhưng lại không kết nối được với cơ thể, Khả Lạc cố gắng gọi Tiểu Cửu nhưng đáp lại cô là sự vắng lặng, không một câu trả lời.Cô vẫn cứ chờ đợi, mãi đến khi cô có thể hòa nhập với chính cơ thể, Khả Lạc cố mở mắt ra, thứ mà cô nhìn thấy là căn phòng bệnh, ngoài cửa còn văng vẳng tiếng trò chuyện của bác sĩ, cô nghe loáng thoáng:- Bệnh nhân phòng này cũng may mắn thật, dám từ cõi chết trở về.Khả Lạc trầm tư suy ngẫm, cô cứ đăm đăm nhìn lên trần nhà, thầm nhủ:- Chuyến du ngoạn này không đơn thuần là đi chơi rồi!Cô cứ thế lẳng lặng nhìn trần nhà, trong đầu cố gắng xâu chuỗi lại câu chuyện, chợt tiếng cửa phòng mở ra cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.Khả Lạc chuyển tầm mắt nhìn nam nhân cao gầy đang tiến đến gần giường bệnh, dáng vẻ anh ta có chút âm trầm hơi pha chút tối tăm, anh ta từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt trêu đùa đầy cợt nhả, anh ta đưa tay cầm lấy cằm của cô, cúi đầu để gương mặt mình gần như chạm sát vào mặt Khả Lạc, khiến cô cảm nhận được hơi thở của anh:- Chuyến du ngoạn này đủ thú vị chưa?Khả Lạc nhíu mày, nhanh chóng ngước mặt cắn vào chóp mũi của nam nhân này, quát:- Tiểu Cửu Nhi, ngươi lăn cho lão nương!!!Tiểu Cửu đưa tay xoa xoa chóp mũi, ủy khuất lên án nhìn Khả Lạc:- Ngươi la ta, ngươi chả thương ta, ngươi chả yêu ta.Dỗi!!Khóe môi cô giựt giựt nhìn nam nhân phụng phịu trước mặt, vươn tay nắm lấy cổ áo của Tiểu Cửu kéo anh ta xuống gần, cô nhẹ h*n l*n ch*p m** của anh ta, Tiểu Cửu dần đỏ mặt, cuống quít né ra xa.Khả Lạc thở dài, tự mình ngồi dậy, lưng dựa vào thành giường, đưa mắt nhìn Tiểu Cửu, cô lên tiếng hỏi:- Nói đi, mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào?Tiểu Cửu tiến lại ngồi vào mép giường bệnh, thỏ thẻ giải đáp cho Khả Lạc:- Nguyên chủ là nữ tổng tài của Thời thị, danh là Thời Lâm, ba cô ấy sau khi mẹ cô ấy chết thì tiến thêm bước nữa, mẹ kế nguyên chủ có một người con riêng.Nói đến đây, Tiểu Cửu thầm đưa mắt nhìn Khả Lạc, thấy cô vẫn đang bình tĩnh lắng nghe, anh bắt đầu nói tiếp:- Nguyện vọng của nguyên chủ là đưa người con riêng đó lên chức tổng tài của Thời thị.Khả Lạc nghe đến đây thì có chút thắc mắc nhưng cô cũng chẳng có hứng nghe giải đáp, thứ cô muốn làm bây giờ là đánh chết con hồ ly đội lốp nam nhân trước mắt!Tiểu Cửu như đánh hơi thấy mùi nguy hiểm, anh rón rén cầm lấy tay Khả Lạc, nhẹ giọng nói:- Làm nhiệm vụ sẵn tiện du ngoạn luôn, thú vị mà.Cô rút tay ra khỏi tay Tiểu Cửu, nhanh chóng đánh thẳng vào ngực anh, lên tiếng đáp:- Thú vị cái đầu nhà ngươi.Nằm xuống cho lão nương đánh.Tiểu Cửu bĩu môi, đưa đôi mắt long lanh lấp lánh nhìn Khả Lạc, lên tiếng năn nỉ:- Về nhà rồi đánh, ta cũng có tôn nghiêm đấy.Bỗng anh đứng lên, chỉnh trang lại chiếc sơ mi đen, mái tóc dài lúc này rũ xuống che đi đôi mắt âm trầm vốn có của anh, cả người Tiểu Cửu tăng thêm phần u buồn, tối tăm.Dáng người cao gầy với đôi chân thẳng tắp, gương mặt này có thể gọi là mỹ nam với chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng làm liên tưởng đến tính bạc tình của nam nhân.Khả Lạc ngắm nhìn Tiểu Cửu, hình như đã lâu rồi cô chưa thấy anh hóa thành người, cô lên tiếng hỏi:- Thân thể này của ngươi là sao thế?Tiểu Cửu nhếch mép cười, đáp lời cô bằng một giọng ngạo mạn:- Giờ ta là trợ lí thân cận của ngươi, gọi ta là Hạ Cửu Dương, riêng ngươi ta sẽ cho phép gọi ta là Tiểu Cửu đấy.Khả Lạc khinh bỉ nhìn Tiểu Cửu, trước ánh mắt của cô, anh ngang nhiên bày tỏ sự tự luyến của bản thân:- Mặc dù gương mặt này còn kém xa gương mặt thật của ta nhưng dùng thì vẫn tạm ổn.Cô chống cằm suy ngẫm, thắc mắc hỏi Hạ Cửu Dương:- Tiểu bảng Cửu Chương, rốt cuộc ngươi làm gì để có cơ thể này vậy?Tiểu Cửu tức giận nhìn Khả Lạc- Cửu Dương, Cửu Dương, Cửu Dương, bảng Cửu Chương cái con khỉ khô!!!Anh khoanh tay tỏ vẻ bản thân đang tức giận nhưng nhìn ánh mắt của cô một hồi, đành nhận thua trước:- Trợ lí của nguyên chủ gặp tai nạn cùng ngày với nguyên chủ.Ta thay thế linh hồn ngươi với Thời Lâm sẵn tiện ta đổi linh hồn với Hạ Cửu Dương luôn.Khả Lạc gật gù, thảo nào lúc trước cô gọi mãi chẳng thấy Tiểu Cửu đáp lời, ngước mắt nhìn Tiểu Cửu, cô hỏi:- Thế giới này nữ chủ và nam chủ là ai nhỉ?Tiểu Cửu xua tay, thản nhiên đáp:- Ngươi không cần biết đâu.Dù sao chúng ta xuyên đến sớm, nữ chủ và nam chủ còn lâu mới gặp lại nhau.Nói rồi Tiểu Cửu đẩy Khả Lạc nằm xuống giường, kéo chăn đắp cho cô, quan tâm nói:- Việc ngươi cần làm bây giờ là chú trọng dưỡng sức, mau ngủ một giấc đi.Khả Lạc cũng có chút mệt mỏi, nhắm mắt một hồi liền chìm vào giấc ngủ._____________________(。•̀ᴗ-)✧: mị đã quay trở lại và chẳng lợi hại hơi xưa:)))## chiếc tác giả có độ siêng năng hiện tại tỉ lệ nghịch với quá khứ là xuất hiện đây:>>.

Chương 113: 113: Thế Giới 5 Du Ngoạn 〈1〉