Edit: Sasaswa Mạnh Hoa Nhiên một lần nữa tỉnh dậy trong đêm, sắc mặt cậu trắng bệch, khóe mắt còn đọng lại hai hàng nước mắt chưa khô. Cậu mơ thấy quái vật và yêu quái rất đáng sợ, chúng nó cướp đi vật quan trọng của cậu. Trong mơ cậu cảm thấy bụng đau nhức cực kì cho nên sau khi tỉnh lại, cậu theo bản năng sờ lên bụng mình. Không giống trong mơ, trong mơ cậu vừa đau vừa lạnh nhưng lúc này cậu được sự ấm áp bao phủ lấy, cậu nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, cả người được một vòng tay to lớn ôm trọn. Bụng Mạnh Hoa Nhiên có chút nhô lên, cậu cảm thấy bên trong hơi nóng, bị rót đầy, đồng thời c*̃ng cảm thấy vừa bị hút vừa bị quấn lấy. Mạnh Hoa Nhiên ngơ ngác mở to hai mắt nhìn người đàn ông đang ôm mình, trong miệng nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Anh... Anh là ai?" Người đàn ông sau đó cũng tỉnh giấc, trong bóng tối Mạnh Hoa Nhiên không thấy rõ gương mặt người kia, nhưng vẫn mơ hồ nhìn thấy những đường nét tuấn lãng của đối phương. "Nhiên Nhiên?" Người đàn ông gọi cậu, tiếng nói trầm thấp…
Chương 34: Hoàn
Trùng Tìm Hoa NhiênTác giả: Điềm Mộc TửTruyện Đam Mỹ, Truyện SủngEdit: Sasaswa Mạnh Hoa Nhiên một lần nữa tỉnh dậy trong đêm, sắc mặt cậu trắng bệch, khóe mắt còn đọng lại hai hàng nước mắt chưa khô. Cậu mơ thấy quái vật và yêu quái rất đáng sợ, chúng nó cướp đi vật quan trọng của cậu. Trong mơ cậu cảm thấy bụng đau nhức cực kì cho nên sau khi tỉnh lại, cậu theo bản năng sờ lên bụng mình. Không giống trong mơ, trong mơ cậu vừa đau vừa lạnh nhưng lúc này cậu được sự ấm áp bao phủ lấy, cậu nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, cả người được một vòng tay to lớn ôm trọn. Bụng Mạnh Hoa Nhiên có chút nhô lên, cậu cảm thấy bên trong hơi nóng, bị rót đầy, đồng thời c*̃ng cảm thấy vừa bị hút vừa bị quấn lấy. Mạnh Hoa Nhiên ngơ ngác mở to hai mắt nhìn người đàn ông đang ôm mình, trong miệng nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Anh... Anh là ai?" Người đàn ông sau đó cũng tỉnh giấc, trong bóng tối Mạnh Hoa Nhiên không thấy rõ gương mặt người kia, nhưng vẫn mơ hồ nhìn thấy những đường nét tuấn lãng của đối phương. "Nhiên Nhiên?" Người đàn ông gọi cậu, tiếng nói trầm thấp… Ngày khác trong miệng Mạnh Hoa Nhiên chính là ngày cậu lâm bồn.Nghiêm Thời Trì ngoài mặt thì điềm tĩnh lạnh lùng nhưng bên trong sốt rột lo lắng, quyết định mở lá thư đó ra.Chữ viết quen thuộc của Mạnh Hoa Nhiên lập tức đập vào mi mắt, làm tâm trạng hỗn loạn của hắn hơi bình tĩnh lại.【 Nghiêm Thời Trì:Em là một hòn đảo, sau khi ba mẹ rời đi, em liền trở thành một hoang đảo không người, cô đơn biệt lập. Nhưng anh thì khác, anh là một hạt giống mà Thượng Đế vô tình để lại.Anh không chỉ soi sáng cơ thể này mà còn lặng lẽ không một tiếng động nảy mầm trong lòng em.Hạt giống chậm rãi nảy mầm cho đến lúc đơm hoa kết trái, thế giới bên trong em cũng dần biến thành một thảm cỏ xanh tươi, phồn hoa như gấm.Khắp nơi đều có hoa thơm chim hót và tiếng con người cười cười nói nói, em dần quên mất mình vốn là một hòn đảo hoang vu, tất cả mọi người đều thích tìm đến em để truy tìm kho báu.Nhưng em không muốn đem kho báu đưa cho người khác, em chỉ muốn đưa cho anh, đem tất cả của mình đều cho anh. 】Sau khi bác sĩ bước ra khỏi phòng sinh, Nghiêm Thời Trì nhanh chóng chạy tới, vẻ mặt đầy cấp thiết cùng mong đợi.Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, cười với hắn: “Chúc mừng! Nghiêm tiên sinh, là một đôi long phượng thai.”Giống như lời Mạnh Hoa Nhiên trong thư từng nói, cậu xác thực đem hết tất cả cho Nghiêm Thời Trì, bây giờ còn mang theo hai đứa bé, mang theo hai đứa “Nghiêm Dụ Ôn” và “Nghiêm Dụ Nhu” trở lại.Nghiêm Thời Trì sau đó đi tới đầu giường Mạnh Hoa Nhiên, nhẹ nhàng cầm tay cậu, nói: “Em mang theo đứa nhỏ lạc đường đã lâu, anh lúc nào cũng cố gắng tìm ba người trở về, may mắn là bây giờ cả ba đều về cả rồi.”“Mạnh Hoa Nhiên, anh lại tìm được em rồi.”HOÀN CHÍNH VĂN
Ngày khác trong miệng Mạnh Hoa Nhiên chính là ngày cậu lâm bồn.
Nghiêm Thời Trì ngoài mặt thì điềm tĩnh lạnh lùng nhưng bên trong sốt rột lo lắng, quyết định mở lá thư đó ra.
Chữ viết quen thuộc của Mạnh Hoa Nhiên lập tức đập vào mi mắt, làm tâm trạng hỗn loạn của hắn hơi bình tĩnh lại.
【 Nghiêm Thời Trì:
Em là một hòn đảo, sau khi ba mẹ rời đi, em liền trở thành một hoang đảo không người, cô đơn biệt lập. Nhưng anh thì khác, anh là một hạt giống mà Thượng Đế vô tình để lại.
Anh không chỉ soi sáng cơ thể này mà còn lặng lẽ không một tiếng động nảy mầm trong lòng em.
Hạt giống chậm rãi nảy mầm cho đến lúc đơm hoa kết trái, thế giới bên trong em cũng dần biến thành một thảm cỏ xanh tươi, phồn hoa như gấm.
Khắp nơi đều có hoa thơm chim hót và tiếng con người cười cười nói nói, em dần quên mất mình vốn là một hòn đảo hoang vu, tất cả mọi người đều thích tìm đến em để truy tìm kho báu.
Nhưng em không muốn đem kho báu đưa cho người khác, em chỉ muốn đưa cho anh, đem tất cả của mình đều cho anh. 】
Sau khi bác sĩ bước ra khỏi phòng sinh, Nghiêm Thời Trì nhanh chóng chạy tới, vẻ mặt đầy cấp thiết cùng mong đợi.
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, cười với hắn: “Chúc mừng! Nghiêm tiên sinh, là một đôi long phượng thai.”
Giống như lời Mạnh Hoa Nhiên trong thư từng nói, cậu xác thực đem hết tất cả cho Nghiêm Thời Trì, bây giờ còn mang theo hai đứa bé, mang theo hai đứa “Nghiêm Dụ Ôn” và “Nghiêm Dụ Nhu” trở lại.
Nghiêm Thời Trì sau đó đi tới đầu giường Mạnh Hoa Nhiên, nhẹ nhàng cầm tay cậu, nói: “Em mang theo đứa nhỏ lạc đường đã lâu, anh lúc nào cũng cố gắng tìm ba người trở về, may mắn là bây giờ cả ba đều về cả rồi.”
“Mạnh Hoa Nhiên, anh lại tìm được em rồi.”
HOÀN CHÍNH VĂN
Trùng Tìm Hoa NhiênTác giả: Điềm Mộc TửTruyện Đam Mỹ, Truyện SủngEdit: Sasaswa Mạnh Hoa Nhiên một lần nữa tỉnh dậy trong đêm, sắc mặt cậu trắng bệch, khóe mắt còn đọng lại hai hàng nước mắt chưa khô. Cậu mơ thấy quái vật và yêu quái rất đáng sợ, chúng nó cướp đi vật quan trọng của cậu. Trong mơ cậu cảm thấy bụng đau nhức cực kì cho nên sau khi tỉnh lại, cậu theo bản năng sờ lên bụng mình. Không giống trong mơ, trong mơ cậu vừa đau vừa lạnh nhưng lúc này cậu được sự ấm áp bao phủ lấy, cậu nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, cả người được một vòng tay to lớn ôm trọn. Bụng Mạnh Hoa Nhiên có chút nhô lên, cậu cảm thấy bên trong hơi nóng, bị rót đầy, đồng thời c*̃ng cảm thấy vừa bị hút vừa bị quấn lấy. Mạnh Hoa Nhiên ngơ ngác mở to hai mắt nhìn người đàn ông đang ôm mình, trong miệng nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Anh... Anh là ai?" Người đàn ông sau đó cũng tỉnh giấc, trong bóng tối Mạnh Hoa Nhiên không thấy rõ gương mặt người kia, nhưng vẫn mơ hồ nhìn thấy những đường nét tuấn lãng của đối phương. "Nhiên Nhiên?" Người đàn ông gọi cậu, tiếng nói trầm thấp… Ngày khác trong miệng Mạnh Hoa Nhiên chính là ngày cậu lâm bồn.Nghiêm Thời Trì ngoài mặt thì điềm tĩnh lạnh lùng nhưng bên trong sốt rột lo lắng, quyết định mở lá thư đó ra.Chữ viết quen thuộc của Mạnh Hoa Nhiên lập tức đập vào mi mắt, làm tâm trạng hỗn loạn của hắn hơi bình tĩnh lại.【 Nghiêm Thời Trì:Em là một hòn đảo, sau khi ba mẹ rời đi, em liền trở thành một hoang đảo không người, cô đơn biệt lập. Nhưng anh thì khác, anh là một hạt giống mà Thượng Đế vô tình để lại.Anh không chỉ soi sáng cơ thể này mà còn lặng lẽ không một tiếng động nảy mầm trong lòng em.Hạt giống chậm rãi nảy mầm cho đến lúc đơm hoa kết trái, thế giới bên trong em cũng dần biến thành một thảm cỏ xanh tươi, phồn hoa như gấm.Khắp nơi đều có hoa thơm chim hót và tiếng con người cười cười nói nói, em dần quên mất mình vốn là một hòn đảo hoang vu, tất cả mọi người đều thích tìm đến em để truy tìm kho báu.Nhưng em không muốn đem kho báu đưa cho người khác, em chỉ muốn đưa cho anh, đem tất cả của mình đều cho anh. 】Sau khi bác sĩ bước ra khỏi phòng sinh, Nghiêm Thời Trì nhanh chóng chạy tới, vẻ mặt đầy cấp thiết cùng mong đợi.Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, cười với hắn: “Chúc mừng! Nghiêm tiên sinh, là một đôi long phượng thai.”Giống như lời Mạnh Hoa Nhiên trong thư từng nói, cậu xác thực đem hết tất cả cho Nghiêm Thời Trì, bây giờ còn mang theo hai đứa bé, mang theo hai đứa “Nghiêm Dụ Ôn” và “Nghiêm Dụ Nhu” trở lại.Nghiêm Thời Trì sau đó đi tới đầu giường Mạnh Hoa Nhiên, nhẹ nhàng cầm tay cậu, nói: “Em mang theo đứa nhỏ lạc đường đã lâu, anh lúc nào cũng cố gắng tìm ba người trở về, may mắn là bây giờ cả ba đều về cả rồi.”“Mạnh Hoa Nhiên, anh lại tìm được em rồi.”HOÀN CHÍNH VĂN