Tác giả:

Mẹ ơi, chị gái kia kỳ lạ thật. Vì sao chị ấy cứ chạy qua chạy lại chỗ dải phân cách vậy ạ? Chị ấy đang tập thể dục đúng không ạ?"Nghe câu hỏi ngây thơ của cô bé, Tần Hải Đường xấu hổ giật giật khóe miệng.Mẹ của cô bé chậm rãi ngồi xổm xuống xoa đầu con gái, giải thích cho cô bé hiểu: "Chắc là đầu óc của chị ấy không bình thường nên hành vi mới kỳ lạ như vậy, chúng ta không được học theo chị ấy đâu. Trèo qua dải phân cách trên đường lớn vừa nguy hiểm vừa vi phạm pháp luật đấy!"Cô bé cái hiểu cái không gật đầu.Mẹ cô bé nhìn con gái bằng ánh mắt tán thưởng rồi nói tiếp: "Trên thế giới này có một số ít người có vấn đề về đầu óc, nhưng chúng ta không được kỳ thị họ đâu nhé!"Đầu óc có vấn đề? Vậy chẳng phải chính là bệnh thần kinh sao! Ha ha ha!"Nam quỷ không nhịn được phải bật cười. Gương mặt trắng bệch kết hợp với cái miệng mở rộng chảy máu đầm đìa của hắn khiến hình ảnh vừa quỷ dị vừa buồn cười!Tần Hải Đường phồng mang trợn mắt nhìn hắn, không hề tỏ vẻ sợ hãi. Đối với cô, đây chỉ là một…

Chương 31: 31: Án Mạng

Thịnh Thế Độc Sủng Cô Vợ Nhỏ Của Diêm Vương SốngTác giả: Nam Tinh TửTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngMẹ ơi, chị gái kia kỳ lạ thật. Vì sao chị ấy cứ chạy qua chạy lại chỗ dải phân cách vậy ạ? Chị ấy đang tập thể dục đúng không ạ?"Nghe câu hỏi ngây thơ của cô bé, Tần Hải Đường xấu hổ giật giật khóe miệng.Mẹ của cô bé chậm rãi ngồi xổm xuống xoa đầu con gái, giải thích cho cô bé hiểu: "Chắc là đầu óc của chị ấy không bình thường nên hành vi mới kỳ lạ như vậy, chúng ta không được học theo chị ấy đâu. Trèo qua dải phân cách trên đường lớn vừa nguy hiểm vừa vi phạm pháp luật đấy!"Cô bé cái hiểu cái không gật đầu.Mẹ cô bé nhìn con gái bằng ánh mắt tán thưởng rồi nói tiếp: "Trên thế giới này có một số ít người có vấn đề về đầu óc, nhưng chúng ta không được kỳ thị họ đâu nhé!"Đầu óc có vấn đề? Vậy chẳng phải chính là bệnh thần kinh sao! Ha ha ha!"Nam quỷ không nhịn được phải bật cười. Gương mặt trắng bệch kết hợp với cái miệng mở rộng chảy máu đầm đìa của hắn khiến hình ảnh vừa quỷ dị vừa buồn cười!Tần Hải Đường phồng mang trợn mắt nhìn hắn, không hề tỏ vẻ sợ hãi. Đối với cô, đây chỉ là một… Lệ Thù là một thiếu gia được sống trong nhung lụa từ nhỏ, lần đầu tiên đến quán vỉa hè cũng là vì một cô gái.Anh cầm lấy bát của Tần Hải Đường, cau mày một chút rồi chậm rãi ăn.“Ông chủ cũng là người!”Bề ngoài anh cố tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại hoảng loạn.Anh cầm lấy giấy ăn trên bàn rồi nhẹ nhàng lau dầu trên khóe môi cô.Khuôn mặt nhỏ của Tần Hải Đường đỏ lên, cô vội vàng cúi đầu để che giấy sự ngại ngùng của mình.“A a a a a a a”“Có quỷ, có quỷ, giết người, giết người rồi!”Không biết tiếng gào thét đó phát ra từ chỗ nào, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, mọi người trên đường chạy tán loạn tìm chỗ trốn.“Bây giờ quỷ lại ngông cuồng như vậy sao?”Đồng Khả Nhạc hoang mang.Tần Hải Đường trao đổi ánh mắt với Lệ Thù rồi lập tức đi xem xét.Tất cả mọi người chạy về hướng đông, chỉ có bọn họ đi về hướng tây.Đám người đang chen chúc kia suýt nữa tách bọn họ ra rất nhiều lần.Bàn tay to lớn với những khớp xương rõ ràng của Lệ Thù lập tức nắm lấy Tần Hải Đường sắp bị đẩy ra xa.Anh ôm cô vào trong ngực rồi đi về phía trước.Đạt Ý cũng ôm chặt Đồng Khả Nhạc, sợ cô ấy bị người khác đụng vào.Chỉ có một mình Trang Nhất khóc lóc giữa đám đông đang điên cuồng như gió bão.Chẳng bao lâu sau bọn họ đã đến nơi xảy ra sự việc.Vì đây vốn là đường đi bộ nên xung quanh không có cây cối gì cả, chỉ có các khu dân cư kiểu cũ.Ngõ nhỏ chật hẹp, tối tăm và ẩm ướt; góc tường đầy rêu phong, lan can giữa hai vách tường xiêu vẹo, ở trên còn có một mảnh vải dính máu tươi, gió nhẹ thổi qua còn mang theo tiếng k** r*n của phụ nữ.“Cậu ba, chúng ta quay về đi, việc này nên để cho cảnh sát can thiệp!”Trang Nhất sợ tới mức ôm chặt cánh tay, không ngừng nhìn xung quanh.Đã có án mạng, cho dù là giải quyết xong những thứ không sạch sẽ thì cũng cần người lo việc tiếp theo.Anh lạnh lùng mở miệng: “Cậu đi báo cảnh sát đi!”“Vâng.”Trang Nhất như được nhận “lệnh đặc xá”, lập tức quay đầu chạy.Không biết là do sợ chậm trễ chuyện quan trọng hay trong lòng sợ hãi mà anh ta nhấn mạnh chân ga, chiếc xe ngay lập tức lao đi nhanh như mũi tên..

Lệ Thù là một thiếu gia được sống trong nhung lụa từ nhỏ, lần đầu tiên đến quán vỉa hè cũng là vì một cô gái.

Anh cầm lấy bát của Tần Hải Đường, cau mày một chút rồi chậm rãi ăn.

“Ông chủ cũng là người!”Bề ngoài anh cố tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại hoảng loạn.

Anh cầm lấy giấy ăn trên bàn rồi nhẹ nhàng lau dầu trên khóe môi cô.

Khuôn mặt nhỏ của Tần Hải Đường đỏ lên, cô vội vàng cúi đầu để che giấy sự ngại ngùng của mình.

“A a a a a a a”“Có quỷ, có quỷ, giết người, giết người rồi!”Không biết tiếng gào thét đó phát ra từ chỗ nào, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, mọi người trên đường chạy tán loạn tìm chỗ trốn.

“Bây giờ quỷ lại ngông cuồng như vậy sao?”Đồng Khả Nhạc hoang mang.

Tần Hải Đường trao đổi ánh mắt với Lệ Thù rồi lập tức đi xem xét.

Tất cả mọi người chạy về hướng đông, chỉ có bọn họ đi về hướng tây.

Đám người đang chen chúc kia suýt nữa tách bọn họ ra rất nhiều lần.

Bàn tay to lớn với những khớp xương rõ ràng của Lệ Thù lập tức nắm lấy Tần Hải Đường sắp bị đẩy ra xa.

Anh ôm cô vào trong ngực rồi đi về phía trước.

Đạt Ý cũng ôm chặt Đồng Khả Nhạc, sợ cô ấy bị người khác đụng vào.

Chỉ có một mình Trang Nhất khóc lóc giữa đám đông đang điên cuồng như gió bão.

Chẳng bao lâu sau bọn họ đã đến nơi xảy ra sự việc.

Vì đây vốn là đường đi bộ nên xung quanh không có cây cối gì cả, chỉ có các khu dân cư kiểu cũ.

Ngõ nhỏ chật hẹp, tối tăm và ẩm ướt; góc tường đầy rêu phong, lan can giữa hai vách tường xiêu vẹo, ở trên còn có một mảnh vải dính máu tươi, gió nhẹ thổi qua còn mang theo tiếng k** r*n của phụ nữ.

“Cậu ba, chúng ta quay về đi, việc này nên để cho cảnh sát can thiệp!”Trang Nhất sợ tới mức ôm chặt cánh tay, không ngừng nhìn xung quanh.

Đã có án mạng, cho dù là giải quyết xong những thứ không sạch sẽ thì cũng cần người lo việc tiếp theo.

Anh lạnh lùng mở miệng: “Cậu đi báo cảnh sát đi!”“Vâng.

”Trang Nhất như được nhận “lệnh đặc xá”, lập tức quay đầu chạy.

Không biết là do sợ chậm trễ chuyện quan trọng hay trong lòng sợ hãi mà anh ta nhấn mạnh chân ga, chiếc xe ngay lập tức lao đi nhanh như mũi tên.

.

Thịnh Thế Độc Sủng Cô Vợ Nhỏ Của Diêm Vương SốngTác giả: Nam Tinh TửTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngMẹ ơi, chị gái kia kỳ lạ thật. Vì sao chị ấy cứ chạy qua chạy lại chỗ dải phân cách vậy ạ? Chị ấy đang tập thể dục đúng không ạ?"Nghe câu hỏi ngây thơ của cô bé, Tần Hải Đường xấu hổ giật giật khóe miệng.Mẹ của cô bé chậm rãi ngồi xổm xuống xoa đầu con gái, giải thích cho cô bé hiểu: "Chắc là đầu óc của chị ấy không bình thường nên hành vi mới kỳ lạ như vậy, chúng ta không được học theo chị ấy đâu. Trèo qua dải phân cách trên đường lớn vừa nguy hiểm vừa vi phạm pháp luật đấy!"Cô bé cái hiểu cái không gật đầu.Mẹ cô bé nhìn con gái bằng ánh mắt tán thưởng rồi nói tiếp: "Trên thế giới này có một số ít người có vấn đề về đầu óc, nhưng chúng ta không được kỳ thị họ đâu nhé!"Đầu óc có vấn đề? Vậy chẳng phải chính là bệnh thần kinh sao! Ha ha ha!"Nam quỷ không nhịn được phải bật cười. Gương mặt trắng bệch kết hợp với cái miệng mở rộng chảy máu đầm đìa của hắn khiến hình ảnh vừa quỷ dị vừa buồn cười!Tần Hải Đường phồng mang trợn mắt nhìn hắn, không hề tỏ vẻ sợ hãi. Đối với cô, đây chỉ là một… Lệ Thù là một thiếu gia được sống trong nhung lụa từ nhỏ, lần đầu tiên đến quán vỉa hè cũng là vì một cô gái.Anh cầm lấy bát của Tần Hải Đường, cau mày một chút rồi chậm rãi ăn.“Ông chủ cũng là người!”Bề ngoài anh cố tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại hoảng loạn.Anh cầm lấy giấy ăn trên bàn rồi nhẹ nhàng lau dầu trên khóe môi cô.Khuôn mặt nhỏ của Tần Hải Đường đỏ lên, cô vội vàng cúi đầu để che giấy sự ngại ngùng của mình.“A a a a a a a”“Có quỷ, có quỷ, giết người, giết người rồi!”Không biết tiếng gào thét đó phát ra từ chỗ nào, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, mọi người trên đường chạy tán loạn tìm chỗ trốn.“Bây giờ quỷ lại ngông cuồng như vậy sao?”Đồng Khả Nhạc hoang mang.Tần Hải Đường trao đổi ánh mắt với Lệ Thù rồi lập tức đi xem xét.Tất cả mọi người chạy về hướng đông, chỉ có bọn họ đi về hướng tây.Đám người đang chen chúc kia suýt nữa tách bọn họ ra rất nhiều lần.Bàn tay to lớn với những khớp xương rõ ràng của Lệ Thù lập tức nắm lấy Tần Hải Đường sắp bị đẩy ra xa.Anh ôm cô vào trong ngực rồi đi về phía trước.Đạt Ý cũng ôm chặt Đồng Khả Nhạc, sợ cô ấy bị người khác đụng vào.Chỉ có một mình Trang Nhất khóc lóc giữa đám đông đang điên cuồng như gió bão.Chẳng bao lâu sau bọn họ đã đến nơi xảy ra sự việc.Vì đây vốn là đường đi bộ nên xung quanh không có cây cối gì cả, chỉ có các khu dân cư kiểu cũ.Ngõ nhỏ chật hẹp, tối tăm và ẩm ướt; góc tường đầy rêu phong, lan can giữa hai vách tường xiêu vẹo, ở trên còn có một mảnh vải dính máu tươi, gió nhẹ thổi qua còn mang theo tiếng k** r*n của phụ nữ.“Cậu ba, chúng ta quay về đi, việc này nên để cho cảnh sát can thiệp!”Trang Nhất sợ tới mức ôm chặt cánh tay, không ngừng nhìn xung quanh.Đã có án mạng, cho dù là giải quyết xong những thứ không sạch sẽ thì cũng cần người lo việc tiếp theo.Anh lạnh lùng mở miệng: “Cậu đi báo cảnh sát đi!”“Vâng.”Trang Nhất như được nhận “lệnh đặc xá”, lập tức quay đầu chạy.Không biết là do sợ chậm trễ chuyện quan trọng hay trong lòng sợ hãi mà anh ta nhấn mạnh chân ga, chiếc xe ngay lập tức lao đi nhanh như mũi tên..

Chương 31: 31: Án Mạng