Tác giả:

Mẹ ơi, chị gái kia kỳ lạ thật. Vì sao chị ấy cứ chạy qua chạy lại chỗ dải phân cách vậy ạ? Chị ấy đang tập thể dục đúng không ạ?"Nghe câu hỏi ngây thơ của cô bé, Tần Hải Đường xấu hổ giật giật khóe miệng.Mẹ của cô bé chậm rãi ngồi xổm xuống xoa đầu con gái, giải thích cho cô bé hiểu: "Chắc là đầu óc của chị ấy không bình thường nên hành vi mới kỳ lạ như vậy, chúng ta không được học theo chị ấy đâu. Trèo qua dải phân cách trên đường lớn vừa nguy hiểm vừa vi phạm pháp luật đấy!"Cô bé cái hiểu cái không gật đầu.Mẹ cô bé nhìn con gái bằng ánh mắt tán thưởng rồi nói tiếp: "Trên thế giới này có một số ít người có vấn đề về đầu óc, nhưng chúng ta không được kỳ thị họ đâu nhé!"Đầu óc có vấn đề? Vậy chẳng phải chính là bệnh thần kinh sao! Ha ha ha!"Nam quỷ không nhịn được phải bật cười. Gương mặt trắng bệch kết hợp với cái miệng mở rộng chảy máu đầm đìa của hắn khiến hình ảnh vừa quỷ dị vừa buồn cười!Tần Hải Đường phồng mang trợn mắt nhìn hắn, không hề tỏ vẻ sợ hãi. Đối với cô, đây chỉ là một…

Chương 39: 39: 100 Vạn

Thịnh Thế Độc Sủng Cô Vợ Nhỏ Của Diêm Vương SốngTác giả: Nam Tinh TửTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngMẹ ơi, chị gái kia kỳ lạ thật. Vì sao chị ấy cứ chạy qua chạy lại chỗ dải phân cách vậy ạ? Chị ấy đang tập thể dục đúng không ạ?"Nghe câu hỏi ngây thơ của cô bé, Tần Hải Đường xấu hổ giật giật khóe miệng.Mẹ của cô bé chậm rãi ngồi xổm xuống xoa đầu con gái, giải thích cho cô bé hiểu: "Chắc là đầu óc của chị ấy không bình thường nên hành vi mới kỳ lạ như vậy, chúng ta không được học theo chị ấy đâu. Trèo qua dải phân cách trên đường lớn vừa nguy hiểm vừa vi phạm pháp luật đấy!"Cô bé cái hiểu cái không gật đầu.Mẹ cô bé nhìn con gái bằng ánh mắt tán thưởng rồi nói tiếp: "Trên thế giới này có một số ít người có vấn đề về đầu óc, nhưng chúng ta không được kỳ thị họ đâu nhé!"Đầu óc có vấn đề? Vậy chẳng phải chính là bệnh thần kinh sao! Ha ha ha!"Nam quỷ không nhịn được phải bật cười. Gương mặt trắng bệch kết hợp với cái miệng mở rộng chảy máu đầm đìa của hắn khiến hình ảnh vừa quỷ dị vừa buồn cười!Tần Hải Đường phồng mang trợn mắt nhìn hắn, không hề tỏ vẻ sợ hãi. Đối với cô, đây chỉ là một… "Nhà ông Trần ở đâu?"Tần Hải Đường cất tiếng hỏi, Trang Nhị không dám không trả lời.Anh ta vẽ vài đường trên máy tính bảng tìm được địa chỉ nhà ông Trần, sau đó liền gửi tới điện thoại của Lệ Thù.Lúc này, hiện trường ở dưới lầu đã được Đạt Đáp xem xét xong, anh ta cũng biết rằng nhân chứng đầu tiên của vụ án chính là ông Trần, vừa định đến chỗ ông ta để tìm hiểu tình hình, anh ta đã thấy Lệ Thù đưa theo Tần Hải Đường và cô em gái bảo bối của mình lên xe rời đi nhanh như một tia chớp.Anh ta nhanh chóng lái xe theo sau.Nhà họ Trần."Trời ơi, phải làm sao đây, ông Trần, ông mau tỉnh lại đi!"Vừa bước vào sân, mọi người đã nghe tiếng một người phụ nữ gào khóc bên giường.Nhìn thấy Tần Hải Đường và những người khác đi tới, người phụ nữ còn tưởng rằng đây là một đám người nhiều chuyện đến hóng hớt, cho nên liền vơ lấy đồ vật ném ra ngoài xua đuổi bọn họ."Đi đi, mau cút đi, nếu không đi thì đứng trách cây gậy của tôi không có mắt!"Lệ Thù sợ làm Tần Hải Đường bị thương liền giật lấy cây gậy."Các người đừng ỷ đông mà bắt nạt tôi, tôi nói cho các người biết, ông Trần nhà chúng tôi có rất nhiều anh em.”Bà ta sợ hãi lùi từng bước một vào trong phòng.Tần Hải Đường hạ giọng, nói nhỏ hết mức có thể: "Thím à, bọn cháu nghe nói chú Trần bị thương nên đến gửi tiền hỗ trợ và thăm chú ấy một lát, thím đừng căng thẳng như vậy."Sau khi nói xong, Tần Hải Đường dùng ánh mắt ra hiệu cho Lệ Thù lấy tiền ra, chứng minh những gì cô nói là thật.Ai mà ngờ, Lệ Thù căn bản không mang theo tiền, bình thường mỗi lần ra ngoài, tất cả mọi chuyện đều do trợ lý sắp xếp, bây giờ thật là xấu hổ.Lệ Thù lúng túng xòe hai bàn tay ra, biểu thị rằng anh không mang theo tiền.Vừa vặn tạo việc làm cho Đạt Đáp.Anh ta vô cùng khí phách lôi ra một tấm thẻ đưa cho người phụ nữ:"Đây là 100 vạn phí tổn thất tinh thần của chú Trần."Tần Hải Đường lập tức giơ ngón tay cái về phía anh ta.Người phụ nữ bán tín bán nghi cầm lấy thẻ, sự phòng bị trong lòng cũng dần dần buông xuống.Người đời có câu ăn của chúa phải múa tối ngày (*) quả không sai mà.(*) Nhận được lợi ích từ người khác thì thái độ với người ta cũng phải mềm mỏng hơn.Bà ta vội vàng mời bọn họ vào nhà..

"Nhà ông Trần ở đâu?"Tần Hải Đường cất tiếng hỏi, Trang Nhị không dám không trả lời.

Anh ta vẽ vài đường trên máy tính bảng tìm được địa chỉ nhà ông Trần, sau đó liền gửi tới điện thoại của Lệ Thù.

Lúc này, hiện trường ở dưới lầu đã được Đạt Đáp xem xét xong, anh ta cũng biết rằng nhân chứng đầu tiên của vụ án chính là ông Trần, vừa định đến chỗ ông ta để tìm hiểu tình hình, anh ta đã thấy Lệ Thù đưa theo Tần Hải Đường và cô em gái bảo bối của mình lên xe rời đi nhanh như một tia chớp.

Anh ta nhanh chóng lái xe theo sau.

Nhà họ Trần.

"Trời ơi, phải làm sao đây, ông Trần, ông mau tỉnh lại đi!"Vừa bước vào sân, mọi người đã nghe tiếng một người phụ nữ gào khóc bên giường.

Nhìn thấy Tần Hải Đường và những người khác đi tới, người phụ nữ còn tưởng rằng đây là một đám người nhiều chuyện đến hóng hớt, cho nên liền vơ lấy đồ vật ném ra ngoài xua đuổi bọn họ.

"Đi đi, mau cút đi, nếu không đi thì đứng trách cây gậy của tôi không có mắt!"Lệ Thù sợ làm Tần Hải Đường bị thương liền giật lấy cây gậy.

"Các người đừng ỷ đông mà bắt nạt tôi, tôi nói cho các người biết, ông Trần nhà chúng tôi có rất nhiều anh em.

”Bà ta sợ hãi lùi từng bước một vào trong phòng.

Tần Hải Đường hạ giọng, nói nhỏ hết mức có thể: "Thím à, bọn cháu nghe nói chú Trần bị thương nên đến gửi tiền hỗ trợ và thăm chú ấy một lát, thím đừng căng thẳng như vậy.

"Sau khi nói xong, Tần Hải Đường dùng ánh mắt ra hiệu cho Lệ Thù lấy tiền ra, chứng minh những gì cô nói là thật.

Ai mà ngờ, Lệ Thù căn bản không mang theo tiền, bình thường mỗi lần ra ngoài, tất cả mọi chuyện đều do trợ lý sắp xếp, bây giờ thật là xấu hổ.

Lệ Thù lúng túng xòe hai bàn tay ra, biểu thị rằng anh không mang theo tiền.

Vừa vặn tạo việc làm cho Đạt Đáp.

Anh ta vô cùng khí phách lôi ra một tấm thẻ đưa cho người phụ nữ:"Đây là 100 vạn phí tổn thất tinh thần của chú Trần.

"Tần Hải Đường lập tức giơ ngón tay cái về phía anh ta.

Người phụ nữ bán tín bán nghi cầm lấy thẻ, sự phòng bị trong lòng cũng dần dần buông xuống.

Người đời có câu ăn của chúa phải múa tối ngày (*) quả không sai mà.

(*) Nhận được lợi ích từ người khác thì thái độ với người ta cũng phải mềm mỏng hơn.

Bà ta vội vàng mời bọn họ vào nhà.

.

Thịnh Thế Độc Sủng Cô Vợ Nhỏ Của Diêm Vương SốngTác giả: Nam Tinh TửTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngMẹ ơi, chị gái kia kỳ lạ thật. Vì sao chị ấy cứ chạy qua chạy lại chỗ dải phân cách vậy ạ? Chị ấy đang tập thể dục đúng không ạ?"Nghe câu hỏi ngây thơ của cô bé, Tần Hải Đường xấu hổ giật giật khóe miệng.Mẹ của cô bé chậm rãi ngồi xổm xuống xoa đầu con gái, giải thích cho cô bé hiểu: "Chắc là đầu óc của chị ấy không bình thường nên hành vi mới kỳ lạ như vậy, chúng ta không được học theo chị ấy đâu. Trèo qua dải phân cách trên đường lớn vừa nguy hiểm vừa vi phạm pháp luật đấy!"Cô bé cái hiểu cái không gật đầu.Mẹ cô bé nhìn con gái bằng ánh mắt tán thưởng rồi nói tiếp: "Trên thế giới này có một số ít người có vấn đề về đầu óc, nhưng chúng ta không được kỳ thị họ đâu nhé!"Đầu óc có vấn đề? Vậy chẳng phải chính là bệnh thần kinh sao! Ha ha ha!"Nam quỷ không nhịn được phải bật cười. Gương mặt trắng bệch kết hợp với cái miệng mở rộng chảy máu đầm đìa của hắn khiến hình ảnh vừa quỷ dị vừa buồn cười!Tần Hải Đường phồng mang trợn mắt nhìn hắn, không hề tỏ vẻ sợ hãi. Đối với cô, đây chỉ là một… "Nhà ông Trần ở đâu?"Tần Hải Đường cất tiếng hỏi, Trang Nhị không dám không trả lời.Anh ta vẽ vài đường trên máy tính bảng tìm được địa chỉ nhà ông Trần, sau đó liền gửi tới điện thoại của Lệ Thù.Lúc này, hiện trường ở dưới lầu đã được Đạt Đáp xem xét xong, anh ta cũng biết rằng nhân chứng đầu tiên của vụ án chính là ông Trần, vừa định đến chỗ ông ta để tìm hiểu tình hình, anh ta đã thấy Lệ Thù đưa theo Tần Hải Đường và cô em gái bảo bối của mình lên xe rời đi nhanh như một tia chớp.Anh ta nhanh chóng lái xe theo sau.Nhà họ Trần."Trời ơi, phải làm sao đây, ông Trần, ông mau tỉnh lại đi!"Vừa bước vào sân, mọi người đã nghe tiếng một người phụ nữ gào khóc bên giường.Nhìn thấy Tần Hải Đường và những người khác đi tới, người phụ nữ còn tưởng rằng đây là một đám người nhiều chuyện đến hóng hớt, cho nên liền vơ lấy đồ vật ném ra ngoài xua đuổi bọn họ."Đi đi, mau cút đi, nếu không đi thì đứng trách cây gậy của tôi không có mắt!"Lệ Thù sợ làm Tần Hải Đường bị thương liền giật lấy cây gậy."Các người đừng ỷ đông mà bắt nạt tôi, tôi nói cho các người biết, ông Trần nhà chúng tôi có rất nhiều anh em.”Bà ta sợ hãi lùi từng bước một vào trong phòng.Tần Hải Đường hạ giọng, nói nhỏ hết mức có thể: "Thím à, bọn cháu nghe nói chú Trần bị thương nên đến gửi tiền hỗ trợ và thăm chú ấy một lát, thím đừng căng thẳng như vậy."Sau khi nói xong, Tần Hải Đường dùng ánh mắt ra hiệu cho Lệ Thù lấy tiền ra, chứng minh những gì cô nói là thật.Ai mà ngờ, Lệ Thù căn bản không mang theo tiền, bình thường mỗi lần ra ngoài, tất cả mọi chuyện đều do trợ lý sắp xếp, bây giờ thật là xấu hổ.Lệ Thù lúng túng xòe hai bàn tay ra, biểu thị rằng anh không mang theo tiền.Vừa vặn tạo việc làm cho Đạt Đáp.Anh ta vô cùng khí phách lôi ra một tấm thẻ đưa cho người phụ nữ:"Đây là 100 vạn phí tổn thất tinh thần của chú Trần."Tần Hải Đường lập tức giơ ngón tay cái về phía anh ta.Người phụ nữ bán tín bán nghi cầm lấy thẻ, sự phòng bị trong lòng cũng dần dần buông xuống.Người đời có câu ăn của chúa phải múa tối ngày (*) quả không sai mà.(*) Nhận được lợi ích từ người khác thì thái độ với người ta cũng phải mềm mỏng hơn.Bà ta vội vàng mời bọn họ vào nhà..

Chương 39: 39: 100 Vạn