Mẹ ơi, chị gái kia kỳ lạ thật. Vì sao chị ấy cứ chạy qua chạy lại chỗ dải phân cách vậy ạ? Chị ấy đang tập thể dục đúng không ạ?"Nghe câu hỏi ngây thơ của cô bé, Tần Hải Đường xấu hổ giật giật khóe miệng.Mẹ của cô bé chậm rãi ngồi xổm xuống xoa đầu con gái, giải thích cho cô bé hiểu: "Chắc là đầu óc của chị ấy không bình thường nên hành vi mới kỳ lạ như vậy, chúng ta không được học theo chị ấy đâu. Trèo qua dải phân cách trên đường lớn vừa nguy hiểm vừa vi phạm pháp luật đấy!"Cô bé cái hiểu cái không gật đầu.Mẹ cô bé nhìn con gái bằng ánh mắt tán thưởng rồi nói tiếp: "Trên thế giới này có một số ít người có vấn đề về đầu óc, nhưng chúng ta không được kỳ thị họ đâu nhé!"Đầu óc có vấn đề? Vậy chẳng phải chính là bệnh thần kinh sao! Ha ha ha!"Nam quỷ không nhịn được phải bật cười. Gương mặt trắng bệch kết hợp với cái miệng mở rộng chảy máu đầm đìa của hắn khiến hình ảnh vừa quỷ dị vừa buồn cười!Tần Hải Đường phồng mang trợn mắt nhìn hắn, không hề tỏ vẻ sợ hãi. Đối với cô, đây chỉ là một…
Chương 53: 53: Cóc Ghẻ Muốn Ăn Thịt Thiên Nga
Thịnh Thế Độc Sủng Cô Vợ Nhỏ Của Diêm Vương SốngTác giả: Nam Tinh TửTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngMẹ ơi, chị gái kia kỳ lạ thật. Vì sao chị ấy cứ chạy qua chạy lại chỗ dải phân cách vậy ạ? Chị ấy đang tập thể dục đúng không ạ?"Nghe câu hỏi ngây thơ của cô bé, Tần Hải Đường xấu hổ giật giật khóe miệng.Mẹ của cô bé chậm rãi ngồi xổm xuống xoa đầu con gái, giải thích cho cô bé hiểu: "Chắc là đầu óc của chị ấy không bình thường nên hành vi mới kỳ lạ như vậy, chúng ta không được học theo chị ấy đâu. Trèo qua dải phân cách trên đường lớn vừa nguy hiểm vừa vi phạm pháp luật đấy!"Cô bé cái hiểu cái không gật đầu.Mẹ cô bé nhìn con gái bằng ánh mắt tán thưởng rồi nói tiếp: "Trên thế giới này có một số ít người có vấn đề về đầu óc, nhưng chúng ta không được kỳ thị họ đâu nhé!"Đầu óc có vấn đề? Vậy chẳng phải chính là bệnh thần kinh sao! Ha ha ha!"Nam quỷ không nhịn được phải bật cười. Gương mặt trắng bệch kết hợp với cái miệng mở rộng chảy máu đầm đìa của hắn khiến hình ảnh vừa quỷ dị vừa buồn cười!Tần Hải Đường phồng mang trợn mắt nhìn hắn, không hề tỏ vẻ sợ hãi. Đối với cô, đây chỉ là một… Lam Đạt Ý giữ một khoảng cách nhất định ở phía sau người đàn ông, ban đầu cô che giấu rất tốt, nhưng không biết có phải câu ta cảm nhận được có người đi theo hay không mà bỗng dưng quay đầu lại.Để tránh bị phát hiện, Lam Đạt Ý vội vàng trốn vào căn phòng bên cạnh, cũng không để ý trong phòng còn có hai người đàn ông khác nữa.Cô thò đầu liếc nhìn ra bên ngoài, xác nhận tình hình bên ngoài rồi giơ chân định tiếp tục đi theo."Lam Đạt Ý?"Lam Đạt Ý quay đầu lại, hóa ra là Lệ Thù, bên cạnh anh còn có một người đàn ông cao gầy!Nghĩ đến chuyện hôm nay mình mặc váy, cô hơi mất tự nhiên mà vẫy tay với anh: "Trùng hợp quá Lệ tổng! Sao anh lại ở đây?"Lệ Thù liếc mắt nhìn Kinh Châu nói: "Tôi đến tìm anh ta có chút việc."Thấy Kinh Châu đầy vẻ “cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga”, anh thức thời rời đi trước.Nhìn cô gái với mái tóc dài gợn sóng, trang điểm nhẹ nhàng, lại thêm chiếc váy tung bay trong gió, từng cái nhíu mày, từng nụ cười của cô đều toát ra vẻ quyến rũ, Kinh Châu không giấu được sự si mê."Này! Anh không sao chứ?"Lam Đạt Ý bước đến trước mặt anh ta vẫy vẫy tay, trong lòng lẩm bẩm: "Người này không phải là một tên ngốc đó chứ? Ngẩn ngơ cái gì vậy?"Nghĩ đến đây, cô liền đi ra ngoài liếc nhìn tấm biển treo trên cửa, chỉ thấy mấy chữ: văn phòng trưởng khoa.Cô quay đầu liếc nhìn Kinh Châu ở trong phòng:"Lẽ nào đây là bệnh viện tâm thần?""Khụ! Khụ!"Kinh Châu lập tức lúng túng hắng giọng."Cô tên là Lam Đạt Ý hả?"Anh ta dè dặt hỏi.Đạt Ý vẫn coi Kinh Châu như kẻ ngốc."Đúng thế, sao thế?""Xin chào, tôi tên là Kinh Châu! Hai chúng ta có duyên như vậy, cô có thể để lại phương thức liên lạc không?”Kinh Châu? Đại ý mất Kinh Châu? Lam Đạt Ý thẳng thắn từ chối: "Anh tên Kinh Châu, tôi tên Đạt Ý, đại ý mất Kinh Châu, xin lỗi, chúng ta không có duyên đâu!"(*) Đại ý mất Kinh Châu là điển cố nói về thời Tam Quốc, danh tướng Quan Vũ mất đi ba quận của Kinh Châu (Nam quận, Vũ Lăng, Linh Lăng).Khi Quan Vũ xuất binh đánh địa khu Tương Phàn của Tào Tháo, Tôn Quyền phái Lữ Mông thừa cơ đánh lén ba quận của Kinh Châu (Nam quận, Vũ Lăng, Linh Lăng), khiến cho ba quận bị thất thủ.Chủ quan mất Kinh Châu, hiện ví von bởi vì lơ là sơ suất, mà làm cho thất bại hoặc tạo thành tổn thất, có ý chỉ sơ ý chủ quan, kiêu ngạo khinh địch.Từ “đại ý” gần âm với từ “Đạt Ý”, cho nên Lam Đạt Ý mới dùng câu này để từ chối Kinh Châu.Nói xong Đạt Ý bỏ đi không thèm ngoảnh lại, để lại Kinh Châu với vẻ mặt đầy thất vọng.Anh ta nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao lại có người không động lòng trước vẻ đẹp trai ngời ngời của mình, xem ra chỉ có thể xuống tay từ chỗ Lệ Thù mà thôi..
Lam Đạt Ý giữ một khoảng cách nhất định ở phía sau người đàn ông, ban đầu cô che giấu rất tốt, nhưng không biết có phải câu ta cảm nhận được có người đi theo hay không mà bỗng dưng quay đầu lại.Để tránh bị phát hiện, Lam Đạt Ý vội vàng trốn vào căn phòng bên cạnh, cũng không để ý trong phòng còn có hai người đàn ông khác nữa.Cô thò đầu liếc nhìn ra bên ngoài, xác nhận tình hình bên ngoài rồi giơ chân định tiếp tục đi theo."Lam Đạt Ý?"Lam Đạt Ý quay đầu lại, hóa ra là Lệ Thù, bên cạnh anh còn có một người đàn ông cao gầy!Nghĩ đến chuyện hôm nay mình mặc váy, cô hơi mất tự nhiên mà vẫy tay với anh: "Trùng hợp quá Lệ tổng! Sao anh lại ở đây?"Lệ Thù liếc mắt nhìn Kinh Châu nói: "Tôi đến tìm anh ta có chút việc."Thấy Kinh Châu đầy vẻ “cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga”, anh thức thời rời đi trước.Nhìn cô gái với mái tóc dài gợn sóng, trang điểm nhẹ nhàng, lại thêm chiếc váy tung bay trong gió, từng cái nhíu mày, từng nụ cười của cô đều toát ra vẻ quyến rũ, Kinh Châu không giấu được sự si mê."Này! Anh không sao chứ?"Lam Đạt Ý bước đến trước mặt anh ta vẫy vẫy tay, trong lòng lẩm bẩm: "Người này không phải là một tên ngốc đó chứ? Ngẩn ngơ cái gì vậy?"Nghĩ đến đây, cô liền đi ra ngoài liếc nhìn tấm biển treo trên cửa, chỉ thấy mấy chữ: văn phòng trưởng khoa.
Cô quay đầu liếc nhìn Kinh Châu ở trong phòng:"Lẽ nào đây là bệnh viện tâm thần?""Khụ! Khụ!"Kinh Châu lập tức lúng túng hắng giọng."Cô tên là Lam Đạt Ý hả?"Anh ta dè dặt hỏi.Đạt Ý vẫn coi Kinh Châu như kẻ ngốc."Đúng thế, sao thế?""Xin chào, tôi tên là Kinh Châu! Hai chúng ta có duyên như vậy, cô có thể để lại phương thức liên lạc không?”Kinh Châu? Đại ý mất Kinh Châu? Lam Đạt Ý thẳng thắn từ chối: "Anh tên Kinh Châu, tôi tên Đạt Ý, đại ý mất Kinh Châu, xin lỗi, chúng ta không có duyên đâu!"(*) Đại ý mất Kinh Châu là điển cố nói về thời Tam Quốc, danh tướng Quan Vũ mất đi ba quận của Kinh Châu (Nam quận, Vũ Lăng, Linh Lăng).
Khi Quan Vũ xuất binh đánh địa khu Tương Phàn của Tào Tháo, Tôn Quyền phái Lữ Mông thừa cơ đánh lén ba quận của Kinh Châu (Nam quận, Vũ Lăng, Linh Lăng), khiến cho ba quận bị thất thủ.
Chủ quan mất Kinh Châu, hiện ví von bởi vì lơ là sơ suất, mà làm cho thất bại hoặc tạo thành tổn thất, có ý chỉ sơ ý chủ quan, kiêu ngạo khinh địch.
Từ “đại ý” gần âm với từ “Đạt Ý”, cho nên Lam Đạt Ý mới dùng câu này để từ chối Kinh Châu.Nói xong Đạt Ý bỏ đi không thèm ngoảnh lại, để lại Kinh Châu với vẻ mặt đầy thất vọng.
Anh ta nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao lại có người không động lòng trước vẻ đẹp trai ngời ngời của mình, xem ra chỉ có thể xuống tay từ chỗ Lệ Thù mà thôi..
Thịnh Thế Độc Sủng Cô Vợ Nhỏ Của Diêm Vương SốngTác giả: Nam Tinh TửTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngMẹ ơi, chị gái kia kỳ lạ thật. Vì sao chị ấy cứ chạy qua chạy lại chỗ dải phân cách vậy ạ? Chị ấy đang tập thể dục đúng không ạ?"Nghe câu hỏi ngây thơ của cô bé, Tần Hải Đường xấu hổ giật giật khóe miệng.Mẹ của cô bé chậm rãi ngồi xổm xuống xoa đầu con gái, giải thích cho cô bé hiểu: "Chắc là đầu óc của chị ấy không bình thường nên hành vi mới kỳ lạ như vậy, chúng ta không được học theo chị ấy đâu. Trèo qua dải phân cách trên đường lớn vừa nguy hiểm vừa vi phạm pháp luật đấy!"Cô bé cái hiểu cái không gật đầu.Mẹ cô bé nhìn con gái bằng ánh mắt tán thưởng rồi nói tiếp: "Trên thế giới này có một số ít người có vấn đề về đầu óc, nhưng chúng ta không được kỳ thị họ đâu nhé!"Đầu óc có vấn đề? Vậy chẳng phải chính là bệnh thần kinh sao! Ha ha ha!"Nam quỷ không nhịn được phải bật cười. Gương mặt trắng bệch kết hợp với cái miệng mở rộng chảy máu đầm đìa của hắn khiến hình ảnh vừa quỷ dị vừa buồn cười!Tần Hải Đường phồng mang trợn mắt nhìn hắn, không hề tỏ vẻ sợ hãi. Đối với cô, đây chỉ là một… Lam Đạt Ý giữ một khoảng cách nhất định ở phía sau người đàn ông, ban đầu cô che giấu rất tốt, nhưng không biết có phải câu ta cảm nhận được có người đi theo hay không mà bỗng dưng quay đầu lại.Để tránh bị phát hiện, Lam Đạt Ý vội vàng trốn vào căn phòng bên cạnh, cũng không để ý trong phòng còn có hai người đàn ông khác nữa.Cô thò đầu liếc nhìn ra bên ngoài, xác nhận tình hình bên ngoài rồi giơ chân định tiếp tục đi theo."Lam Đạt Ý?"Lam Đạt Ý quay đầu lại, hóa ra là Lệ Thù, bên cạnh anh còn có một người đàn ông cao gầy!Nghĩ đến chuyện hôm nay mình mặc váy, cô hơi mất tự nhiên mà vẫy tay với anh: "Trùng hợp quá Lệ tổng! Sao anh lại ở đây?"Lệ Thù liếc mắt nhìn Kinh Châu nói: "Tôi đến tìm anh ta có chút việc."Thấy Kinh Châu đầy vẻ “cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga”, anh thức thời rời đi trước.Nhìn cô gái với mái tóc dài gợn sóng, trang điểm nhẹ nhàng, lại thêm chiếc váy tung bay trong gió, từng cái nhíu mày, từng nụ cười của cô đều toát ra vẻ quyến rũ, Kinh Châu không giấu được sự si mê."Này! Anh không sao chứ?"Lam Đạt Ý bước đến trước mặt anh ta vẫy vẫy tay, trong lòng lẩm bẩm: "Người này không phải là một tên ngốc đó chứ? Ngẩn ngơ cái gì vậy?"Nghĩ đến đây, cô liền đi ra ngoài liếc nhìn tấm biển treo trên cửa, chỉ thấy mấy chữ: văn phòng trưởng khoa.Cô quay đầu liếc nhìn Kinh Châu ở trong phòng:"Lẽ nào đây là bệnh viện tâm thần?""Khụ! Khụ!"Kinh Châu lập tức lúng túng hắng giọng."Cô tên là Lam Đạt Ý hả?"Anh ta dè dặt hỏi.Đạt Ý vẫn coi Kinh Châu như kẻ ngốc."Đúng thế, sao thế?""Xin chào, tôi tên là Kinh Châu! Hai chúng ta có duyên như vậy, cô có thể để lại phương thức liên lạc không?”Kinh Châu? Đại ý mất Kinh Châu? Lam Đạt Ý thẳng thắn từ chối: "Anh tên Kinh Châu, tôi tên Đạt Ý, đại ý mất Kinh Châu, xin lỗi, chúng ta không có duyên đâu!"(*) Đại ý mất Kinh Châu là điển cố nói về thời Tam Quốc, danh tướng Quan Vũ mất đi ba quận của Kinh Châu (Nam quận, Vũ Lăng, Linh Lăng).Khi Quan Vũ xuất binh đánh địa khu Tương Phàn của Tào Tháo, Tôn Quyền phái Lữ Mông thừa cơ đánh lén ba quận của Kinh Châu (Nam quận, Vũ Lăng, Linh Lăng), khiến cho ba quận bị thất thủ.Chủ quan mất Kinh Châu, hiện ví von bởi vì lơ là sơ suất, mà làm cho thất bại hoặc tạo thành tổn thất, có ý chỉ sơ ý chủ quan, kiêu ngạo khinh địch.Từ “đại ý” gần âm với từ “Đạt Ý”, cho nên Lam Đạt Ý mới dùng câu này để từ chối Kinh Châu.Nói xong Đạt Ý bỏ đi không thèm ngoảnh lại, để lại Kinh Châu với vẻ mặt đầy thất vọng.Anh ta nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao lại có người không động lòng trước vẻ đẹp trai ngời ngời của mình, xem ra chỉ có thể xuống tay từ chỗ Lệ Thù mà thôi..