Trong bệnh viện, cho dù Ứng Hiểu Vi nằm im giả bộ yếu ớt, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt hung ác của mẹ nuôi, Phương Dạ Ngôn. Người phụ nữ độc ác này đã mong chờ cái chết của Ứng Hiểu Vi từ rất lâu. Nếu không nhờ sự nhanh trí và may mắn của Ứng Hiểu Vi, cô đã bị bánh xe ô tô đè chết rồi. Cô chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của người lái xe khi cô nằm trên đường, nhưng cô biết chắc chắn đó là Phương Dạ Ngôn. Ứng Hiểu Vi không thể làm gì khác hơn là thở dài trong lòng. Cô phải tìm cách rời khỏi gia đình này. Cô không thể chịu đựng dã tâm của người mẹ nuôi được nữa. Mỗi lần cô bị người mẹ nuôi độc ác của mình bạo hành, cô vẫn luôn hy vọng đó sẽ là lần cuối cùng. Tuy nhiên, Phương Dạ Ngôn không bao giờ thất bại khi tìm nhiều cách để tra tấn và âm mưu chống lại cô. Mọi thứ cô làm dù đúng hay sai cũng sẽ bị khiển trách, và hành động của cô bị hạn chế dưới sự giám sát chặt chẽ của Phương Dạ Ngôn. Ứng Hiểu Vi mất ba mẹ từ nhỏ. Cô được vợ chồng Phương Dạ Ngôn – Bùi Khánh Hùng nuôi dưỡng. Vì…
Chương 119: Chương 119
Chồng Mù Vợ NgốcTác giả: Rancho NguyenTruyện Ngôn TìnhTrong bệnh viện, cho dù Ứng Hiểu Vi nằm im giả bộ yếu ớt, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt hung ác của mẹ nuôi, Phương Dạ Ngôn. Người phụ nữ độc ác này đã mong chờ cái chết của Ứng Hiểu Vi từ rất lâu. Nếu không nhờ sự nhanh trí và may mắn của Ứng Hiểu Vi, cô đã bị bánh xe ô tô đè chết rồi. Cô chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của người lái xe khi cô nằm trên đường, nhưng cô biết chắc chắn đó là Phương Dạ Ngôn. Ứng Hiểu Vi không thể làm gì khác hơn là thở dài trong lòng. Cô phải tìm cách rời khỏi gia đình này. Cô không thể chịu đựng dã tâm của người mẹ nuôi được nữa. Mỗi lần cô bị người mẹ nuôi độc ác của mình bạo hành, cô vẫn luôn hy vọng đó sẽ là lần cuối cùng. Tuy nhiên, Phương Dạ Ngôn không bao giờ thất bại khi tìm nhiều cách để tra tấn và âm mưu chống lại cô. Mọi thứ cô làm dù đúng hay sai cũng sẽ bị khiển trách, và hành động của cô bị hạn chế dưới sự giám sát chặt chẽ của Phương Dạ Ngôn. Ứng Hiểu Vi mất ba mẹ từ nhỏ. Cô được vợ chồng Phương Dạ Ngôn – Bùi Khánh Hùng nuôi dưỡng. Vì… Đông Đông lại nhắn thêm một tin.“Nghĩ đến thật đáng sợ.”Ứng Hiểu Vi nghịch điện thoại trong tay.Cô không ngờ rằng Đông Đông lại có thể đoán đúng như vậy.Đó là sự thật.Đây hoàn toàn là kế sách của Chung Nghệ Hân.Nếu Chung Nghệ Hân là người cứu Trương Thiên Dương thì thay vào đó cô ta sẽ là người nằm ở đây.Khi đó Trương Thiên Dương sẽ làm gì? Dùng thân để báo đáp cô ta vì đã cứu mình?Ứng Hiểu Vi đưa ra kết luận và không quên †ự tâng bốc chính mình: Trương Thiên Dương thật sự rất may mắn khi gặp được ngôi sao may mắn là cô.Lúc này Trương Thiên Dương đang ngồi trên ghế văn phòng và xoay bút.Đặng Luân Hy đi qua đi lại trước mặt anh.Trương Thiên Dương nói, nét mặt không biểu cảm.“Luân Hy, cậu làm ơn ngồi đi.Cậu đang làm tôi chóng mặt đấy.”Đặng Luân Hy nói.“Cậu bị mù tại sao cậu lại chóng mặt? Cậu có thể giả vờ một chút được không?”Trương Thiên Dương trừng mắt nhìn cậu bạn thân của mình.Đôi mắt anh sâu và tối khiến ai nhìn vào cũng đều rùng mình.Nhưng đôi mắt ấy khi nhìn Ứng Hiểu Vi lại dịu dàng và chan chứa tình cảm.Đặng Luân Hy che mắt.“Tốt hơn là cậu nên giả vờ bị mù.Tôi không quen với đôi mắt sắc lạnh như vậy.”“Rốt cuộc cậu muốn nói gì vậy?” Trương Thiên Dương cũng lười tranh luận với bạn.“Tôi đang băn khoăn không biết bây giờ chúng ta có nên điều tra chú hai của cậu không.Có sơ hở nào mà họ dễ dàng bắt được không?” Đặng Luân Hy cau mày.Trương Thiên Dương mỉm cười.“Sẽ không bao giờ có thời gian để chuẩn bị đầy đủ.Khi đến thời điểm thích hợp, chúng ta hãy bắt đầu.Chỉ khi bắt đầu hành động, chúng ta mới có thể tìm ra sơ hở của người khác và của chính mình.”Đặng Luân Hy suy nghĩ một chút.“Đúng rồi nhỉ.Tôi chỉ là quá lo lắng”“Nhưng, Chung Nghệ Hân đó, có phải cậu hơi tàn nhãn khi làm việc này không? Cô ấy không thể xuất hiện trước công chúng nữa.” Đặng Luân Hy có chút do dự.Trương Thiên Dương chế nhạo.“Điều đó liên quan gì đến tôi?”“Thực ra, nếu ông của cậu ở nhà, tôi đoán ông ấy sẽ sẵn lòng để Nghệ Hân ở lại bên cạnh cậu.Xét cho cùng, cô ấy là một người thông minh, đảm đang.Rốt cuộc, với một cái cớ như vậy, cô ấy sẽ có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh cậu cả đời.”Trương Thiên Dương liếc Đặng Luân Hy một cái.‘Cậu muốn tôi ở bên Nghệ Hân trừ khi cậu muốn tôi chết sớm.”“Này, sao cậu có thể nói vậy? Tôi đang nói chuyện nghiêm túc đấy.Ứng Hiểu Vi khá tốt, khá dễ thương và vui vẻ, nhưng với tư cách là một người vợ, cô ấy lại không biết nội trợ.Sớm muộn gì cũng phải đợi ông nội quay lại.”Trương Thiên Dương cúi đầu che giấu nụ cười trên mặt.Chỉ có anh biết về Hiểu Vi của anh.Chỉ số thông minh của cô cao đến mức nào để có thể khiến cô giả vờ ngây ngốc suốt mười mấy năm không ai nhìn thấu? Cô thực sự là một kho báu.Anh không muốn nói cho ai biết, anh không muốn chia sẻ niềm vui này với bất kỳ ai, kể cả Đặng Luân Hy.Đây là vấn đề riêng tư của anh.Anh sẽ giữ làm bí mật cho riêng mình.“Người của Gem World đã hoàn thành hâu hết công việc của chúng ta.Sẽ có một số vụ mua bán và sáp nhập lớn được thực hiện.Tôi không biết tại sao, nhưng Boss của Gem World vẫn chưa xuất hiện.” Đặng Luân Hy quay lại chủ đề chính.
Đông Đông lại nhắn thêm một tin.
“Nghĩ đến thật đáng sợ.”
Ứng Hiểu Vi nghịch điện thoại trong tay.
Cô không ngờ rằng Đông Đông lại có thể đoán đúng như vậy.
Đó là sự thật.
Đây hoàn toàn là kế sách của Chung Nghệ Hân.
Nếu Chung Nghệ Hân là người cứu Trương Thiên Dương thì thay vào đó cô ta sẽ là người nằm ở đây.
Khi đó Trương Thiên Dương sẽ làm gì? Dùng thân để báo đáp cô ta vì đã cứu mình?
Ứng Hiểu Vi đưa ra kết luận và không quên †ự tâng bốc chính mình: Trương Thiên Dương thật sự rất may mắn khi gặp được ngôi sao may mắn là cô.
Lúc này Trương Thiên Dương đang ngồi trên ghế văn phòng và xoay bút.
Đặng Luân Hy đi qua đi lại trước mặt anh.
Trương Thiên Dương nói, nét mặt không biểu cảm.
“Luân Hy, cậu làm ơn ngồi đi.
Cậu đang làm tôi chóng mặt đấy.”
Đặng Luân Hy nói.
“Cậu bị mù tại sao cậu lại chóng mặt? Cậu có thể giả vờ một chút được không?”
Trương Thiên Dương trừng mắt nhìn cậu bạn thân của mình.
Đôi mắt anh sâu và tối khiến ai nhìn vào cũng đều rùng mình.
Nhưng đôi mắt ấy khi nhìn Ứng Hiểu Vi lại dịu dàng và chan chứa tình cảm.
Đặng Luân Hy che mắt.
“Tốt hơn là cậu nên giả vờ bị mù.
Tôi không quen với đôi mắt sắc lạnh như vậy.”
“Rốt cuộc cậu muốn nói gì vậy?” Trương Thiên Dương cũng lười tranh luận với bạn.
“Tôi đang băn khoăn không biết bây giờ chúng ta có nên điều tra chú hai của cậu không.
Có sơ hở nào mà họ dễ dàng bắt được không?” Đặng Luân Hy cau mày.
Trương Thiên Dương mỉm cười.
“Sẽ không bao giờ có thời gian để chuẩn bị đầy đủ.
Khi đến thời điểm thích hợp, chúng ta hãy bắt đầu.
Chỉ khi bắt đầu hành động, chúng ta mới có thể tìm ra sơ hở của người khác và của chính mình.”
Đặng Luân Hy suy nghĩ một chút.
“Đúng rồi nhỉ.
Tôi chỉ là quá lo lắng”
“Nhưng, Chung Nghệ Hân đó, có phải cậu hơi tàn nhãn khi làm việc này không? Cô ấy không thể xuất hiện trước công chúng nữa.” Đặng Luân Hy có chút do dự.
Trương Thiên Dương chế nhạo.
“Điều đó liên quan gì đến tôi?”
“Thực ra, nếu ông của cậu ở nhà, tôi đoán ông ấy sẽ sẵn lòng để Nghệ Hân ở lại bên cạnh cậu.
Xét cho cùng, cô ấy là một người thông minh, đảm đang.
Rốt cuộc, với một cái cớ như vậy, cô ấy sẽ có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh cậu cả đời.”
Trương Thiên Dương liếc Đặng Luân Hy một cái.
‘Cậu muốn tôi ở bên Nghệ Hân trừ khi cậu muốn tôi chết sớm.”
“Này, sao cậu có thể nói vậy? Tôi đang nói chuyện nghiêm túc đấy.
Ứng Hiểu Vi khá tốt, khá dễ thương và vui vẻ, nhưng với tư cách là một người vợ, cô ấy lại không biết nội trợ.
Sớm muộn gì cũng phải đợi ông nội quay lại.”
Trương Thiên Dương cúi đầu che giấu nụ cười trên mặt.
Chỉ có anh biết về Hiểu Vi của anh.
Chỉ số thông minh của cô cao đến mức nào để có thể khiến cô giả vờ ngây ngốc suốt mười mấy năm không ai nhìn thấu? Cô thực sự là một kho báu.
Anh không muốn nói cho ai biết, anh không muốn chia sẻ niềm vui này với bất kỳ ai, kể cả Đặng Luân Hy.
Đây là vấn đề riêng tư của anh.
Anh sẽ giữ làm bí mật cho riêng mình.
“Người của Gem World đã hoàn thành hâu hết công việc của chúng ta.
Sẽ có một số vụ mua bán và sáp nhập lớn được thực hiện.
Tôi không biết tại sao, nhưng Boss của Gem World vẫn chưa xuất hiện.” Đặng Luân Hy quay lại chủ đề chính.
Chồng Mù Vợ NgốcTác giả: Rancho NguyenTruyện Ngôn TìnhTrong bệnh viện, cho dù Ứng Hiểu Vi nằm im giả bộ yếu ớt, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt hung ác của mẹ nuôi, Phương Dạ Ngôn. Người phụ nữ độc ác này đã mong chờ cái chết của Ứng Hiểu Vi từ rất lâu. Nếu không nhờ sự nhanh trí và may mắn của Ứng Hiểu Vi, cô đã bị bánh xe ô tô đè chết rồi. Cô chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của người lái xe khi cô nằm trên đường, nhưng cô biết chắc chắn đó là Phương Dạ Ngôn. Ứng Hiểu Vi không thể làm gì khác hơn là thở dài trong lòng. Cô phải tìm cách rời khỏi gia đình này. Cô không thể chịu đựng dã tâm của người mẹ nuôi được nữa. Mỗi lần cô bị người mẹ nuôi độc ác của mình bạo hành, cô vẫn luôn hy vọng đó sẽ là lần cuối cùng. Tuy nhiên, Phương Dạ Ngôn không bao giờ thất bại khi tìm nhiều cách để tra tấn và âm mưu chống lại cô. Mọi thứ cô làm dù đúng hay sai cũng sẽ bị khiển trách, và hành động của cô bị hạn chế dưới sự giám sát chặt chẽ của Phương Dạ Ngôn. Ứng Hiểu Vi mất ba mẹ từ nhỏ. Cô được vợ chồng Phương Dạ Ngôn – Bùi Khánh Hùng nuôi dưỡng. Vì… Đông Đông lại nhắn thêm một tin.“Nghĩ đến thật đáng sợ.”Ứng Hiểu Vi nghịch điện thoại trong tay.Cô không ngờ rằng Đông Đông lại có thể đoán đúng như vậy.Đó là sự thật.Đây hoàn toàn là kế sách của Chung Nghệ Hân.Nếu Chung Nghệ Hân là người cứu Trương Thiên Dương thì thay vào đó cô ta sẽ là người nằm ở đây.Khi đó Trương Thiên Dương sẽ làm gì? Dùng thân để báo đáp cô ta vì đã cứu mình?Ứng Hiểu Vi đưa ra kết luận và không quên †ự tâng bốc chính mình: Trương Thiên Dương thật sự rất may mắn khi gặp được ngôi sao may mắn là cô.Lúc này Trương Thiên Dương đang ngồi trên ghế văn phòng và xoay bút.Đặng Luân Hy đi qua đi lại trước mặt anh.Trương Thiên Dương nói, nét mặt không biểu cảm.“Luân Hy, cậu làm ơn ngồi đi.Cậu đang làm tôi chóng mặt đấy.”Đặng Luân Hy nói.“Cậu bị mù tại sao cậu lại chóng mặt? Cậu có thể giả vờ một chút được không?”Trương Thiên Dương trừng mắt nhìn cậu bạn thân của mình.Đôi mắt anh sâu và tối khiến ai nhìn vào cũng đều rùng mình.Nhưng đôi mắt ấy khi nhìn Ứng Hiểu Vi lại dịu dàng và chan chứa tình cảm.Đặng Luân Hy che mắt.“Tốt hơn là cậu nên giả vờ bị mù.Tôi không quen với đôi mắt sắc lạnh như vậy.”“Rốt cuộc cậu muốn nói gì vậy?” Trương Thiên Dương cũng lười tranh luận với bạn.“Tôi đang băn khoăn không biết bây giờ chúng ta có nên điều tra chú hai của cậu không.Có sơ hở nào mà họ dễ dàng bắt được không?” Đặng Luân Hy cau mày.Trương Thiên Dương mỉm cười.“Sẽ không bao giờ có thời gian để chuẩn bị đầy đủ.Khi đến thời điểm thích hợp, chúng ta hãy bắt đầu.Chỉ khi bắt đầu hành động, chúng ta mới có thể tìm ra sơ hở của người khác và của chính mình.”Đặng Luân Hy suy nghĩ một chút.“Đúng rồi nhỉ.Tôi chỉ là quá lo lắng”“Nhưng, Chung Nghệ Hân đó, có phải cậu hơi tàn nhãn khi làm việc này không? Cô ấy không thể xuất hiện trước công chúng nữa.” Đặng Luân Hy có chút do dự.Trương Thiên Dương chế nhạo.“Điều đó liên quan gì đến tôi?”“Thực ra, nếu ông của cậu ở nhà, tôi đoán ông ấy sẽ sẵn lòng để Nghệ Hân ở lại bên cạnh cậu.Xét cho cùng, cô ấy là một người thông minh, đảm đang.Rốt cuộc, với một cái cớ như vậy, cô ấy sẽ có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh cậu cả đời.”Trương Thiên Dương liếc Đặng Luân Hy một cái.‘Cậu muốn tôi ở bên Nghệ Hân trừ khi cậu muốn tôi chết sớm.”“Này, sao cậu có thể nói vậy? Tôi đang nói chuyện nghiêm túc đấy.Ứng Hiểu Vi khá tốt, khá dễ thương và vui vẻ, nhưng với tư cách là một người vợ, cô ấy lại không biết nội trợ.Sớm muộn gì cũng phải đợi ông nội quay lại.”Trương Thiên Dương cúi đầu che giấu nụ cười trên mặt.Chỉ có anh biết về Hiểu Vi của anh.Chỉ số thông minh của cô cao đến mức nào để có thể khiến cô giả vờ ngây ngốc suốt mười mấy năm không ai nhìn thấu? Cô thực sự là một kho báu.Anh không muốn nói cho ai biết, anh không muốn chia sẻ niềm vui này với bất kỳ ai, kể cả Đặng Luân Hy.Đây là vấn đề riêng tư của anh.Anh sẽ giữ làm bí mật cho riêng mình.“Người của Gem World đã hoàn thành hâu hết công việc của chúng ta.Sẽ có một số vụ mua bán và sáp nhập lớn được thực hiện.Tôi không biết tại sao, nhưng Boss của Gem World vẫn chưa xuất hiện.” Đặng Luân Hy quay lại chủ đề chính.