Trong bệnh viện, cho dù Ứng Hiểu Vi nằm im giả bộ yếu ớt, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt hung ác của mẹ nuôi, Phương Dạ Ngôn. Người phụ nữ độc ác này đã mong chờ cái chết của Ứng Hiểu Vi từ rất lâu. Nếu không nhờ sự nhanh trí và may mắn của Ứng Hiểu Vi, cô đã bị bánh xe ô tô đè chết rồi. Cô chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của người lái xe khi cô nằm trên đường, nhưng cô biết chắc chắn đó là Phương Dạ Ngôn. Ứng Hiểu Vi không thể làm gì khác hơn là thở dài trong lòng. Cô phải tìm cách rời khỏi gia đình này. Cô không thể chịu đựng dã tâm của người mẹ nuôi được nữa. Mỗi lần cô bị người mẹ nuôi độc ác của mình bạo hành, cô vẫn luôn hy vọng đó sẽ là lần cuối cùng. Tuy nhiên, Phương Dạ Ngôn không bao giờ thất bại khi tìm nhiều cách để tra tấn và âm mưu chống lại cô. Mọi thứ cô làm dù đúng hay sai cũng sẽ bị khiển trách, và hành động của cô bị hạn chế dưới sự giám sát chặt chẽ của Phương Dạ Ngôn. Ứng Hiểu Vi mất ba mẹ từ nhỏ. Cô được vợ chồng Phương Dạ Ngôn – Bùi Khánh Hùng nuôi dưỡng. Vì…
Chương 317
Chồng Mù Vợ NgốcTác giả: Rancho NguyenTruyện Ngôn TìnhTrong bệnh viện, cho dù Ứng Hiểu Vi nằm im giả bộ yếu ớt, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt hung ác của mẹ nuôi, Phương Dạ Ngôn. Người phụ nữ độc ác này đã mong chờ cái chết của Ứng Hiểu Vi từ rất lâu. Nếu không nhờ sự nhanh trí và may mắn của Ứng Hiểu Vi, cô đã bị bánh xe ô tô đè chết rồi. Cô chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của người lái xe khi cô nằm trên đường, nhưng cô biết chắc chắn đó là Phương Dạ Ngôn. Ứng Hiểu Vi không thể làm gì khác hơn là thở dài trong lòng. Cô phải tìm cách rời khỏi gia đình này. Cô không thể chịu đựng dã tâm của người mẹ nuôi được nữa. Mỗi lần cô bị người mẹ nuôi độc ác của mình bạo hành, cô vẫn luôn hy vọng đó sẽ là lần cuối cùng. Tuy nhiên, Phương Dạ Ngôn không bao giờ thất bại khi tìm nhiều cách để tra tấn và âm mưu chống lại cô. Mọi thứ cô làm dù đúng hay sai cũng sẽ bị khiển trách, và hành động của cô bị hạn chế dưới sự giám sát chặt chẽ của Phương Dạ Ngôn. Ứng Hiểu Vi mất ba mẹ từ nhỏ. Cô được vợ chồng Phương Dạ Ngôn – Bùi Khánh Hùng nuôi dưỡng. Vì… Chương 317“Anh phải nghe lời em. Đây không phải là một căn bệnh. Anh đang phải chịu quá nhiều áp lực. Anh sẽ mệt, và em cần đảm bảo rằng anh cảm thấy khỏe. Anh sẽ nghe lời em chứ?”Ứng Hiểu Vi đầu tiên là dỗ Trương Thiên Dương sau đó dọa anh một chút. Chắc chắn rồi, Trương Thiên Dương không kháng cự nữa. Anh ngoan ngoãn đứng dậy, đi tới bàn cạnh giường, lấy ra một vỉ thuốc.Ứng Hiểu Vi thở dài nhẹ nhõm một hơi – cũng may là anh không có vứt thuốc đi.Sau khi uống hai viên thuốc, Trương Thiên Dương quay lại bên cạnh Ứng Hiểu Vi nắm †ay cô, giọng điệu có chút bất an nói. “Vừa rồi em có sợ hãi không? Anh có làm em sợ không? Bây giờ em có muốn rời xa anh không?”Ứng Hiểu Vi bị câu hỏi của Trương Thiên Dương làm cho sững sờ, một lúc sau, cô mới bật cười nhìn anh. “Anh đang nghĩ về điều gì cả ngày vậy? Em đã kết hôn với anh. Chỉ cần anh không muốn ly hôn với em, thì em sẽ làm vợ anh cả đời này. Làm sao em có thể rời xa anh? Em sẽ không trốn chạy. Bất cứ khi nào anh gặp khó khăn, hãy nói với em.”Nghe những lời đó, Trương Thiên Dương mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.Ứng Hiểu Vi nhìn thấy ánh mắt Trương Thiên Dương dần trở nên trong trẻo, bình Tĩnh. Cô biết rằng cảm xúc của anh đang dần được kiểm soát sau khi uống thuốc.“Anh Thiên Dương.”“Hả?” Trương Thiên Dương quay đầu nhìn Ứng Hiểu Vi. Mặc dù ánh mắt của anh không khác trước là mấy, nhưng Ứng Hiểu Vi biết Trương Thiên Dương mà cô biết đã trở lại.“Lần này, em đã tìm được một số thông tin hữu ích.” Ứng Hiểu Vi nói với Trương Thiên Dương về người tên u Chấn Phong, nhưng lại bỏ qua chuyện người đàn ông áo trắng muốn làm thí nghiệm cho cô.“Âu Chấn Phong?” Trương Thiên Dương nhíu mày, trong đầu như là đang suy nghĩ nghiêm túc. Sau đó, anh lắc đầu. “Anh không biết người này ở thành phố S.”“Có thể là một người đến từ một nơi khác?”Ứng Hiểu Vi hơi kinh ngạc, hiện tại về u Chấn Phong, bọn họ cũng không biết nhiều lắm, nên phải thu thập thêm manh mối.“Lúc đó, một người đàn ông mặc áo choàng trắng nói chuyện với em. Hắn là một nhà khoa học, nhưng những thí nghiệm hắn đã làm là vô nhân đạo và điên rồ. Hắn là một người rất nguy hiểm.” Ứng Hiểu Vi nghĩ đến áo choàng trắng, máu †rong người chợt lạnh, trong tiềm thức co rút lại.“Những người đó vẫn còn bị nhốt trong Sở Công an. Anh sẽ tìm hắn để hỏi.” Trương Thiên Dương nói với giọng thản nhiên.Vì người đàn ông mặc áo choàng trắng không phải là người liên quan chính trong vụ bắt cóc, nên rất dễ dàng để bắt được hắn. Sau khi hoàn tất các thủ tục với danh nghĩa tại ngoại, hắn được đưa đến căn hộ riêng của Trương Thiên Dương.“Hắn không biết em, nhưng hãy đề phòng hắn. Nếu không, hành động chơi khăm của em bị lộ ra ngoài thì sẽ gặp rắc rối.”Ứng Hiểu Vi giải thích với Trương Thiên Dương, sau đó, cô cau mày nói. “Hắn hẳn đã có liên hệ với u Chấn Phong. Anh nên thẩm vấn hắn. Em không nghĩ hắn có tinh thần mạnh mẽ như Châu Thành Phát. Có lẽ chúng ta có thể lấy được thứ gì đó từ hắn”Trương Thiên Dương gật đầu. “Được rồi.Anh có cả trăm cách để khiến hắn nói chuyện”Một tia sát ý lạnh lùng lóe lên trong mắt Trương Thiên Dương. Nếu không phải anh còn chưa giết được người, anh sẽ không bao giờ để cho kẻ đã hại Ứng Hiểu Vi còn sống.“Ngọc Tuyết đâu?” Ứng Hiểu Vi không có bất kỳ cảm xúc nào khi cô nhắc đến Bùi Ngọc Tuyết vào lúc này. Dù gì thì cô cũng rất rõ tính cách của em gái mình, nên cho dù Bùi Ngọc Tuyết có làm gì, cô cũng sẽ không quá ngạc nhiên.
Chương 317
“Anh phải nghe lời em. Đây không phải là một căn bệnh. Anh đang phải chịu quá nhiều áp lực. Anh sẽ mệt, và em cần đảm bảo rằng anh cảm thấy khỏe. Anh sẽ nghe lời em chứ?”
Ứng Hiểu Vi đầu tiên là dỗ Trương Thiên Dương sau đó dọa anh một chút. Chắc chắn rồi, Trương Thiên Dương không kháng cự nữa. Anh ngoan ngoãn đứng dậy, đi tới bàn cạnh giường, lấy ra một vỉ thuốc.
Ứng Hiểu Vi thở dài nhẹ nhõm một hơi – cũng may là anh không có vứt thuốc đi.
Sau khi uống hai viên thuốc, Trương Thiên Dương quay lại bên cạnh Ứng Hiểu Vi nắm †ay cô, giọng điệu có chút bất an nói. “Vừa rồi em có sợ hãi không? Anh có làm em sợ không? Bây giờ em có muốn rời xa anh không?”
Ứng Hiểu Vi bị câu hỏi của Trương Thiên Dương làm cho sững sờ, một lúc sau, cô mới bật cười nhìn anh. “Anh đang nghĩ về điều gì cả ngày vậy? Em đã kết hôn với anh. Chỉ cần anh không muốn ly hôn với em, thì em sẽ làm vợ anh cả đời này. Làm sao em có thể rời xa anh? Em sẽ không trốn chạy. Bất cứ khi nào anh gặp khó khăn, hãy nói với em.”
Nghe những lời đó, Trương Thiên Dương mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Ứng Hiểu Vi nhìn thấy ánh mắt Trương Thiên Dương dần trở nên trong trẻo, bình Tĩnh. Cô biết rằng cảm xúc của anh đang dần được kiểm soát sau khi uống thuốc.
“Anh Thiên Dương.”
“Hả?” Trương Thiên Dương quay đầu nhìn Ứng Hiểu Vi. Mặc dù ánh mắt của anh không khác trước là mấy, nhưng Ứng Hiểu Vi biết Trương Thiên Dương mà cô biết đã trở lại.
“Lần này, em đã tìm được một số thông tin hữu ích.” Ứng Hiểu Vi nói với Trương Thiên Dương về người tên u Chấn Phong, nhưng lại bỏ qua chuyện người đàn ông áo trắng muốn làm thí nghiệm cho cô.
“Âu Chấn Phong?” Trương Thiên Dương nhíu mày, trong đầu như là đang suy nghĩ nghiêm túc. Sau đó, anh lắc đầu. “Anh không biết người này ở thành phố S.”
“Có thể là một người đến từ một nơi khác?”
Ứng Hiểu Vi hơi kinh ngạc, hiện tại về u Chấn Phong, bọn họ cũng không biết nhiều lắm, nên phải thu thập thêm manh mối.
“Lúc đó, một người đàn ông mặc áo choàng trắng nói chuyện với em. Hắn là một nhà khoa học, nhưng những thí nghiệm hắn đã làm là vô nhân đạo và điên rồ. Hắn là một người rất nguy hiểm.” Ứng Hiểu Vi nghĩ đến áo choàng trắng, máu †rong người chợt lạnh, trong tiềm thức co rút lại.
“Những người đó vẫn còn bị nhốt trong Sở Công an. Anh sẽ tìm hắn để hỏi.” Trương Thiên Dương nói với giọng thản nhiên.
Vì người đàn ông mặc áo choàng trắng không phải là người liên quan chính trong vụ bắt cóc, nên rất dễ dàng để bắt được hắn. Sau khi hoàn tất các thủ tục với danh nghĩa tại ngoại, hắn được đưa đến căn hộ riêng của Trương Thiên Dương.
“Hắn không biết em, nhưng hãy đề phòng hắn. Nếu không, hành động chơi khăm của em bị lộ ra ngoài thì sẽ gặp rắc rối.”
Ứng Hiểu Vi giải thích với Trương Thiên Dương, sau đó, cô cau mày nói. “Hắn hẳn đã có liên hệ với u Chấn Phong. Anh nên thẩm vấn hắn. Em không nghĩ hắn có tinh thần mạnh mẽ như Châu Thành Phát. Có lẽ chúng ta có thể lấy được thứ gì đó từ hắn”
Trương Thiên Dương gật đầu. “Được rồi.
Anh có cả trăm cách để khiến hắn nói chuyện”
Một tia sát ý lạnh lùng lóe lên trong mắt Trương Thiên Dương. Nếu không phải anh còn chưa giết được người, anh sẽ không bao giờ để cho kẻ đã hại Ứng Hiểu Vi còn sống.
“Ngọc Tuyết đâu?” Ứng Hiểu Vi không có bất kỳ cảm xúc nào khi cô nhắc đến Bùi Ngọc Tuyết vào lúc này. Dù gì thì cô cũng rất rõ tính cách của em gái mình, nên cho dù Bùi Ngọc Tuyết có làm gì, cô cũng sẽ không quá ngạc nhiên.
Chồng Mù Vợ NgốcTác giả: Rancho NguyenTruyện Ngôn TìnhTrong bệnh viện, cho dù Ứng Hiểu Vi nằm im giả bộ yếu ớt, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt hung ác của mẹ nuôi, Phương Dạ Ngôn. Người phụ nữ độc ác này đã mong chờ cái chết của Ứng Hiểu Vi từ rất lâu. Nếu không nhờ sự nhanh trí và may mắn của Ứng Hiểu Vi, cô đã bị bánh xe ô tô đè chết rồi. Cô chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của người lái xe khi cô nằm trên đường, nhưng cô biết chắc chắn đó là Phương Dạ Ngôn. Ứng Hiểu Vi không thể làm gì khác hơn là thở dài trong lòng. Cô phải tìm cách rời khỏi gia đình này. Cô không thể chịu đựng dã tâm của người mẹ nuôi được nữa. Mỗi lần cô bị người mẹ nuôi độc ác của mình bạo hành, cô vẫn luôn hy vọng đó sẽ là lần cuối cùng. Tuy nhiên, Phương Dạ Ngôn không bao giờ thất bại khi tìm nhiều cách để tra tấn và âm mưu chống lại cô. Mọi thứ cô làm dù đúng hay sai cũng sẽ bị khiển trách, và hành động của cô bị hạn chế dưới sự giám sát chặt chẽ của Phương Dạ Ngôn. Ứng Hiểu Vi mất ba mẹ từ nhỏ. Cô được vợ chồng Phương Dạ Ngôn – Bùi Khánh Hùng nuôi dưỡng. Vì… Chương 317“Anh phải nghe lời em. Đây không phải là một căn bệnh. Anh đang phải chịu quá nhiều áp lực. Anh sẽ mệt, và em cần đảm bảo rằng anh cảm thấy khỏe. Anh sẽ nghe lời em chứ?”Ứng Hiểu Vi đầu tiên là dỗ Trương Thiên Dương sau đó dọa anh một chút. Chắc chắn rồi, Trương Thiên Dương không kháng cự nữa. Anh ngoan ngoãn đứng dậy, đi tới bàn cạnh giường, lấy ra một vỉ thuốc.Ứng Hiểu Vi thở dài nhẹ nhõm một hơi – cũng may là anh không có vứt thuốc đi.Sau khi uống hai viên thuốc, Trương Thiên Dương quay lại bên cạnh Ứng Hiểu Vi nắm †ay cô, giọng điệu có chút bất an nói. “Vừa rồi em có sợ hãi không? Anh có làm em sợ không? Bây giờ em có muốn rời xa anh không?”Ứng Hiểu Vi bị câu hỏi của Trương Thiên Dương làm cho sững sờ, một lúc sau, cô mới bật cười nhìn anh. “Anh đang nghĩ về điều gì cả ngày vậy? Em đã kết hôn với anh. Chỉ cần anh không muốn ly hôn với em, thì em sẽ làm vợ anh cả đời này. Làm sao em có thể rời xa anh? Em sẽ không trốn chạy. Bất cứ khi nào anh gặp khó khăn, hãy nói với em.”Nghe những lời đó, Trương Thiên Dương mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.Ứng Hiểu Vi nhìn thấy ánh mắt Trương Thiên Dương dần trở nên trong trẻo, bình Tĩnh. Cô biết rằng cảm xúc của anh đang dần được kiểm soát sau khi uống thuốc.“Anh Thiên Dương.”“Hả?” Trương Thiên Dương quay đầu nhìn Ứng Hiểu Vi. Mặc dù ánh mắt của anh không khác trước là mấy, nhưng Ứng Hiểu Vi biết Trương Thiên Dương mà cô biết đã trở lại.“Lần này, em đã tìm được một số thông tin hữu ích.” Ứng Hiểu Vi nói với Trương Thiên Dương về người tên u Chấn Phong, nhưng lại bỏ qua chuyện người đàn ông áo trắng muốn làm thí nghiệm cho cô.“Âu Chấn Phong?” Trương Thiên Dương nhíu mày, trong đầu như là đang suy nghĩ nghiêm túc. Sau đó, anh lắc đầu. “Anh không biết người này ở thành phố S.”“Có thể là một người đến từ một nơi khác?”Ứng Hiểu Vi hơi kinh ngạc, hiện tại về u Chấn Phong, bọn họ cũng không biết nhiều lắm, nên phải thu thập thêm manh mối.“Lúc đó, một người đàn ông mặc áo choàng trắng nói chuyện với em. Hắn là một nhà khoa học, nhưng những thí nghiệm hắn đã làm là vô nhân đạo và điên rồ. Hắn là một người rất nguy hiểm.” Ứng Hiểu Vi nghĩ đến áo choàng trắng, máu †rong người chợt lạnh, trong tiềm thức co rút lại.“Những người đó vẫn còn bị nhốt trong Sở Công an. Anh sẽ tìm hắn để hỏi.” Trương Thiên Dương nói với giọng thản nhiên.Vì người đàn ông mặc áo choàng trắng không phải là người liên quan chính trong vụ bắt cóc, nên rất dễ dàng để bắt được hắn. Sau khi hoàn tất các thủ tục với danh nghĩa tại ngoại, hắn được đưa đến căn hộ riêng của Trương Thiên Dương.“Hắn không biết em, nhưng hãy đề phòng hắn. Nếu không, hành động chơi khăm của em bị lộ ra ngoài thì sẽ gặp rắc rối.”Ứng Hiểu Vi giải thích với Trương Thiên Dương, sau đó, cô cau mày nói. “Hắn hẳn đã có liên hệ với u Chấn Phong. Anh nên thẩm vấn hắn. Em không nghĩ hắn có tinh thần mạnh mẽ như Châu Thành Phát. Có lẽ chúng ta có thể lấy được thứ gì đó từ hắn”Trương Thiên Dương gật đầu. “Được rồi.Anh có cả trăm cách để khiến hắn nói chuyện”Một tia sát ý lạnh lùng lóe lên trong mắt Trương Thiên Dương. Nếu không phải anh còn chưa giết được người, anh sẽ không bao giờ để cho kẻ đã hại Ứng Hiểu Vi còn sống.“Ngọc Tuyết đâu?” Ứng Hiểu Vi không có bất kỳ cảm xúc nào khi cô nhắc đến Bùi Ngọc Tuyết vào lúc này. Dù gì thì cô cũng rất rõ tính cách của em gái mình, nên cho dù Bùi Ngọc Tuyết có làm gì, cô cũng sẽ không quá ngạc nhiên.