Dạ Đô. Bãi đậu xe ngầm của một trung tâm mua sắm nọ. Cả hai lối ra của bãi đậu xe đều bị cảnh sát phong tỏa. Trên mặt đất ở giữa bãi đậu xe, có một xác chết được phủ vải trắng. Một nhóm người vây quanh thi thể, đang chờ cảnh sát thẩm vấn từng người một. “Chú ơi, cháu biết hung thủ là ai!” Một đứa bé dễ thương chỉ chừng bốn năm tuổi, chen lấn vào đám đông, kéo quần của người đàn ông cao lớn được cảnh sát viên gọi là “boss”. Đông Phương Xuyên Dương cúi đầu liếc nhìn, lập tức bị đứa bé làm cho kinh ngạc. Thật là một đứa bé xinh đẹp! Đứa bé mặc bộ quần áo thể thao màu trắng, đường nét tinh tế, môi đỏ răng trắng, mắt to đen láy, trong veo như nước, nước da trắng nõn, làn da bóng mịn khiến người ta không khỏi thích thú.1 Đông Phương Xuyên Dương nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, quỳ một gối rồi dịu giọng hỏi: "Ồ? Nói cho chú nghe, cháu nhìn thấy cái gì?" “Cháu không nhìn thấy gì cả, nhưng cháu đã đoán ra rồi!” Đứa bé giơ ngón tay nhỏ bé trắng nõn lên chỉ vào đám đông đối diện: “Hung thủ chính là dì…
Tác giả: