Trong ánh bình minh, một cô gái có đang chau mày nằm trên giường đất, dường như là giấc ngủ không được an ổn. …. . “Bác sĩ, ông xem có thể để con gái tôi dừng uống thuốc được không?” Giọng nói của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giọng nói xót xa không thể kiềm chế được, “Mỗi lần sau khi uống thuốc xong, con bé sẽ luôn đau đớn vô cùng, tôi thật sự không muốn nhìn thấy nó bị hành hạ như vậy nữa. ”“Đúng vậy bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng cũng nói, “Con bé khó mà có thể chấp nhận được. ” Nói rồi còn đau lòng nghẹn ngào hơn, “Chúng tôi thật ra cũng hy vọng con bé có thể được giải thoát sớm hơn. ”“Tôi nhìn cô cũng không phải có ý muốn cho con bé giải thoát sớm hơn, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn mỗi ngày đi?” Thanh âm lảnh lót mà tràn ngập sự châm chọc vang lên, là dì hai của cô tên Liêu Hồng Mai. Giọng nói của chị ta cực lớn, dường như cố ý muốn đánh thức người ở trong phòng bệnh, “Hai người đừng có mà đứng chỗ này giả mù sa mưa, ai mà không biết các người ước Nhuyễn Nhuyễn…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...