Tác giả:

"Chúng ta ly hôn!" Cô cầm tờ giấy ly hôn đã được kí sẵn, kiên quyết đứng trước mặt anh. Chuyện ngoại tình của hắn cũng đã là quá đủ rồi. Không thể sống trong hôn nhân hạnh phúc thì chi bằng buông tha cho nhau, từ nay về sau đường ai nấy đi có lẽ sẽ vẹn toàn cho cả hai. "Tôi không kí" Hết lần này đến lần khác, hắn vẫn luôn tránh né. Chỉ kí một lần thì hại chết hắn ư? Giày vò cô như chết đi sống lại...có lẽ khiến hắn vui hơn.... "Tại sao...cho tôi một lí do" Hắn im lặng rời đi, cô không cam tâm mà chạy theo níu chặt lấy tay hắn. Hắn lạnh lùng nhìn cô mà chán ghét rồi hất tay ra. "A.." Tiêu Nhã ngã xuống đất, đầu gối đau nhói nhưng chẳng đau bằng trái tim chết lạnh của cô. "Lí do? Đơn giản vì tôi muốn cô sống không bằng chết!" *Rầm Hắn ra ngoài, đóng cánh cửa thật mạnh. . Kiếm Hiệp Hay Tiêu Nhã ôm mình vào góc tối. Giờ cô nên khóc hay nên cười? Cả thanh xuân của cô chỉ dành để yêu một kẻ máu lạnh vô tình như hắn, đúng thật là ngu xuẩn! "Aaaaaaaaa....tôi hận anh.....TÔI HẬN ANH" Cô gào…

Chương 17: Chương 17

Hôn Nhân Dục Vọng: Cố Phu Nhân Muốn Chạy?Tác giả: Soo HeeTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh"Chúng ta ly hôn!" Cô cầm tờ giấy ly hôn đã được kí sẵn, kiên quyết đứng trước mặt anh. Chuyện ngoại tình của hắn cũng đã là quá đủ rồi. Không thể sống trong hôn nhân hạnh phúc thì chi bằng buông tha cho nhau, từ nay về sau đường ai nấy đi có lẽ sẽ vẹn toàn cho cả hai. "Tôi không kí" Hết lần này đến lần khác, hắn vẫn luôn tránh né. Chỉ kí một lần thì hại chết hắn ư? Giày vò cô như chết đi sống lại...có lẽ khiến hắn vui hơn.... "Tại sao...cho tôi một lí do" Hắn im lặng rời đi, cô không cam tâm mà chạy theo níu chặt lấy tay hắn. Hắn lạnh lùng nhìn cô mà chán ghét rồi hất tay ra. "A.." Tiêu Nhã ngã xuống đất, đầu gối đau nhói nhưng chẳng đau bằng trái tim chết lạnh của cô. "Lí do? Đơn giản vì tôi muốn cô sống không bằng chết!" *Rầm Hắn ra ngoài, đóng cánh cửa thật mạnh. . Kiếm Hiệp Hay Tiêu Nhã ôm mình vào góc tối. Giờ cô nên khóc hay nên cười? Cả thanh xuân của cô chỉ dành để yêu một kẻ máu lạnh vô tình như hắn, đúng thật là ngu xuẩn! "Aaaaaaaaa....tôi hận anh.....TÔI HẬN ANH" Cô gào… Tạ Đô nhân lệnh rồi rời đi, Tư Dật mệt mỏi ngã người tựa vào ghế.Hai tay xoa xoa thái dương, giãn cơ mặt rồi nhấp một ngụm trà.Hắn đặt tách trà xuống rồi đứng dậy ngắm nhìn cảnh vật qua khung cửa sổ sát đất."Thật yên tĩnh"Tư Dật đang ngắm cảnh bỗng hắn nhìn thấy một người nào đó, đôi mắt chợt nheo lại.Tại sao cô lại ở kia?Không phải.....cô đang ở trong phòng sao?Tiêu Nhã lòng thấp tha thấp thỏm lén chui qua cái lỗ chó ở hoa viên.Nếu đi bằng cổng chính e rằng dễ bị chú ý."Ối!"Đệt, sao vòng ba không qua được vậy???Rõ ràng cô nhớ dạo này cô ăn uống phù hợp kia mà, không thể nào tăng cân được!!!Tiêu Nhã lấy tay bám chặt mặt đất, dùng cả sức chân để đẩy người lên phía trước.Chỉ còn một chút thôi, một chút nữa thôi!!!"Phù"Cô thở phào mấy cái, vừa hay lọt qua cái lỗ.Hai tay cô chống xuống đất định đứng dậy đột nhiên nhìn thấy cái giày quen quen.Không phải chứ....."Ha....ha.....He....hello?"Tiêu Nhã ngước mặt nhìn người trước mặt rồi gượng cười."Còn hello? Cố phu nhân có vẻ thích lỗ chó này nhỉ?"Tư Dật nhìn chằm chằm vào cô.Thật là đen đủi, tránh lỗ chó lại gặp chó bự!Tiêu Nhã đứng dậy, cô phủi đất còn dính trên đồ mình, chỉnh đốn lại vẻ tao nhã của mình."A, chồng yêu đây sao, anh đến hoa viên ngắm hoa hả? Chắc là vậy rồi, nhiều khi làm việc mệt mỏi thì cũng phải xả xì trét mà"Tư Dật gà gật vài cái rồi giơ tay lên.Tiêu Nhã sợ hãi rụt cổ, hai tay lập tức chắp lại.Không phải hắn định đánh cô đấy chứ???"Em sai rồi, em sai rồi, xin lỗi, em sẽ không bao giờ chui lỗ chó nữa.Em thề là không có lần sau.....""Đứng yên!"Tư Dật đột nhiên lớn tiếng.Lần này cô chắc không thoát được mất, Tiêu Nhã hoảng hốt quỳ xuống, hai tay cô níu chặt lấy ống quần của hắn.Trong 30 kế sách ăn vạ, túm quần túm áo nhận sai trước là thượng sách!"Anh ơi em biết em sai rồi, anh tha thứ cho em, em xin lỗi..."Hắn khó hiểu nhìn cô, rốt cuộc trong đầu cô thì anh là loại đàn ông gì vậy???"Tóc em dính lá, anh muốn gỡ thôi mà????""Hả???"Tư Dật nhẹ nhàng lấy chiếc lá, đưa lên trước mặt cô."Đây này"Tiêu Nhã ngơ ngác nhìn hắn, ủa chớ hông phải hắn định đánh cô hở.Chậc, cái não cá vàng này lại quên nữa rồi, cô đã trùng sinh rồi kia mà!?!?!"Anh là loại đàn ông xấu xa đến vậy sao?"Hắn thở dài nhìn cô.Tiêu Nhã liền đứng dậy cúi đầu, cô thực sự chỉ là quên một chút thôi mà...."A....em xin lỗi....chắc tại coi phim quá 180 phút..."Tư Dật thả chiếc lá xuống rồi dịu dàng xoa đầu cô."Lần sau đừng chui lỗ chó nữa, mông em không vừa đâu, tắm rửa đi"Nói rồi hắn quay lưng rời đi.Tiêu Nhã vẫn cúi đầu đứng yên một chỗ, hắn....Cố Tư Dật hắn vừa mới khịa cô mập??? A cái tên chó bự chết tiệt này, a thật không hiểu nổi, a tức quá đi.Nhưng tại sao hai má cô lại nóng bừng, bên tai còn loáng thoáng nghe tiếng tim đập thình thịch.Vừa nãy.....trái tim cô đã loạn nhịp sao?Không.....đm, lẽ nào lại như thế được....đúng không???Tất nhiên là vậy rồi bởi cho dù có chết cô cũng nhất định không được quên hắn là con người như thế nào....Một lần là quá đủCòn.....

Tạ Đô nhân lệnh rồi rời đi, Tư Dật mệt mỏi ngã người tựa vào ghế.

Hai tay xoa xoa thái dương, giãn cơ mặt rồi nhấp một ngụm trà.

Hắn đặt tách trà xuống rồi đứng dậy ngắm nhìn cảnh vật qua khung cửa sổ sát đất.

"Thật yên tĩnh"

Tư Dật đang ngắm cảnh bỗng hắn nhìn thấy một người nào đó, đôi mắt chợt nheo lại.

Tại sao cô lại ở kia?

Không phải.....cô đang ở trong phòng sao?

Tiêu Nhã lòng thấp tha thấp thỏm lén chui qua cái lỗ chó ở hoa viên.

Nếu đi bằng cổng chính e rằng dễ bị chú ý.

"Ối!"

Đệt, sao vòng ba không qua được vậy???

Rõ ràng cô nhớ dạo này cô ăn uống phù hợp kia mà, không thể nào tăng cân được!!!

Tiêu Nhã lấy tay bám chặt mặt đất, dùng cả sức chân để đẩy người lên phía trước.

Chỉ còn một chút thôi, một chút nữa thôi!!!

"Phù"

Cô thở phào mấy cái, vừa hay lọt qua cái lỗ.

Hai tay cô chống xuống đất định đứng dậy đột nhiên nhìn thấy cái giày quen quen.

Không phải chứ.....

"Ha....ha.....He....hello?"

Tiêu Nhã ngước mặt nhìn người trước mặt rồi gượng cười.

"Còn hello? Cố phu nhân có vẻ thích lỗ chó này nhỉ?"

Tư Dật nhìn chằm chằm vào cô.

Thật là đen đủi, tránh lỗ chó lại gặp chó bự!

Tiêu Nhã đứng dậy, cô phủi đất còn dính trên đồ mình, chỉnh đốn lại vẻ tao nhã của mình.

"A, chồng yêu đây sao, anh đến hoa viên ngắm hoa hả? Chắc là vậy rồi, nhiều khi làm việc mệt mỏi thì cũng phải xả xì trét mà"

Tư Dật gà gật vài cái rồi giơ tay lên.

Tiêu Nhã sợ hãi rụt cổ, hai tay lập tức chắp lại.

Không phải hắn định đánh cô đấy chứ???

"Em sai rồi, em sai rồi, xin lỗi, em sẽ không bao giờ chui lỗ chó nữa.

Em thề là không có lần sau....."

"Đứng yên!"

Tư Dật đột nhiên lớn tiếng.

Lần này cô chắc không thoát được mất, Tiêu Nhã hoảng hốt quỳ xuống, hai tay cô níu chặt lấy ống quần của hắn.

Trong 30 kế sách ăn vạ, túm quần túm áo nhận sai trước là thượng sách!

"Anh ơi em biết em sai rồi, anh tha thứ cho em, em xin lỗi..."

Hắn khó hiểu nhìn cô, rốt cuộc trong đầu cô thì anh là loại đàn ông gì vậy???

"Tóc em dính lá, anh muốn gỡ thôi mà????"

"Hả???"

Tư Dật nhẹ nhàng lấy chiếc lá, đưa lên trước mặt cô.

"Đây này"

Tiêu Nhã ngơ ngác nhìn hắn, ủa chớ hông phải hắn định đánh cô hở.

Chậc, cái não cá vàng này lại quên nữa rồi, cô đã trùng sinh rồi kia mà!?!?!

"Anh là loại đàn ông xấu xa đến vậy sao?"

Hắn thở dài nhìn cô.

Tiêu Nhã liền đứng dậy cúi đầu, cô thực sự chỉ là quên một chút thôi mà....

"A....em xin lỗi....chắc tại coi phim quá 180 phút..."

Tư Dật thả chiếc lá xuống rồi dịu dàng xoa đầu cô.

"Lần sau đừng chui lỗ chó nữa, mông em không vừa đâu, tắm rửa đi"

Nói rồi hắn quay lưng rời đi.

Tiêu Nhã vẫn cúi đầu đứng yên một chỗ, hắn....Cố Tư Dật hắn vừa mới khịa cô mập??? A cái tên chó bự chết tiệt này, a thật không hiểu nổi, a tức quá đi.

Nhưng tại sao hai má cô lại nóng bừng, bên tai còn loáng thoáng nghe tiếng tim đập thình thịch.

Vừa nãy.....trái tim cô đã loạn nhịp sao?

Không.....đm, lẽ nào lại như thế được....đúng không???

Tất nhiên là vậy rồi bởi cho dù có chết cô cũng nhất định không được quên hắn là con người như thế nào....

Một lần là quá đủ

Còn.....

Hôn Nhân Dục Vọng: Cố Phu Nhân Muốn Chạy?Tác giả: Soo HeeTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh"Chúng ta ly hôn!" Cô cầm tờ giấy ly hôn đã được kí sẵn, kiên quyết đứng trước mặt anh. Chuyện ngoại tình của hắn cũng đã là quá đủ rồi. Không thể sống trong hôn nhân hạnh phúc thì chi bằng buông tha cho nhau, từ nay về sau đường ai nấy đi có lẽ sẽ vẹn toàn cho cả hai. "Tôi không kí" Hết lần này đến lần khác, hắn vẫn luôn tránh né. Chỉ kí một lần thì hại chết hắn ư? Giày vò cô như chết đi sống lại...có lẽ khiến hắn vui hơn.... "Tại sao...cho tôi một lí do" Hắn im lặng rời đi, cô không cam tâm mà chạy theo níu chặt lấy tay hắn. Hắn lạnh lùng nhìn cô mà chán ghét rồi hất tay ra. "A.." Tiêu Nhã ngã xuống đất, đầu gối đau nhói nhưng chẳng đau bằng trái tim chết lạnh của cô. "Lí do? Đơn giản vì tôi muốn cô sống không bằng chết!" *Rầm Hắn ra ngoài, đóng cánh cửa thật mạnh. . Kiếm Hiệp Hay Tiêu Nhã ôm mình vào góc tối. Giờ cô nên khóc hay nên cười? Cả thanh xuân của cô chỉ dành để yêu một kẻ máu lạnh vô tình như hắn, đúng thật là ngu xuẩn! "Aaaaaaaaa....tôi hận anh.....TÔI HẬN ANH" Cô gào… Tạ Đô nhân lệnh rồi rời đi, Tư Dật mệt mỏi ngã người tựa vào ghế.Hai tay xoa xoa thái dương, giãn cơ mặt rồi nhấp một ngụm trà.Hắn đặt tách trà xuống rồi đứng dậy ngắm nhìn cảnh vật qua khung cửa sổ sát đất."Thật yên tĩnh"Tư Dật đang ngắm cảnh bỗng hắn nhìn thấy một người nào đó, đôi mắt chợt nheo lại.Tại sao cô lại ở kia?Không phải.....cô đang ở trong phòng sao?Tiêu Nhã lòng thấp tha thấp thỏm lén chui qua cái lỗ chó ở hoa viên.Nếu đi bằng cổng chính e rằng dễ bị chú ý."Ối!"Đệt, sao vòng ba không qua được vậy???Rõ ràng cô nhớ dạo này cô ăn uống phù hợp kia mà, không thể nào tăng cân được!!!Tiêu Nhã lấy tay bám chặt mặt đất, dùng cả sức chân để đẩy người lên phía trước.Chỉ còn một chút thôi, một chút nữa thôi!!!"Phù"Cô thở phào mấy cái, vừa hay lọt qua cái lỗ.Hai tay cô chống xuống đất định đứng dậy đột nhiên nhìn thấy cái giày quen quen.Không phải chứ....."Ha....ha.....He....hello?"Tiêu Nhã ngước mặt nhìn người trước mặt rồi gượng cười."Còn hello? Cố phu nhân có vẻ thích lỗ chó này nhỉ?"Tư Dật nhìn chằm chằm vào cô.Thật là đen đủi, tránh lỗ chó lại gặp chó bự!Tiêu Nhã đứng dậy, cô phủi đất còn dính trên đồ mình, chỉnh đốn lại vẻ tao nhã của mình."A, chồng yêu đây sao, anh đến hoa viên ngắm hoa hả? Chắc là vậy rồi, nhiều khi làm việc mệt mỏi thì cũng phải xả xì trét mà"Tư Dật gà gật vài cái rồi giơ tay lên.Tiêu Nhã sợ hãi rụt cổ, hai tay lập tức chắp lại.Không phải hắn định đánh cô đấy chứ???"Em sai rồi, em sai rồi, xin lỗi, em sẽ không bao giờ chui lỗ chó nữa.Em thề là không có lần sau.....""Đứng yên!"Tư Dật đột nhiên lớn tiếng.Lần này cô chắc không thoát được mất, Tiêu Nhã hoảng hốt quỳ xuống, hai tay cô níu chặt lấy ống quần của hắn.Trong 30 kế sách ăn vạ, túm quần túm áo nhận sai trước là thượng sách!"Anh ơi em biết em sai rồi, anh tha thứ cho em, em xin lỗi..."Hắn khó hiểu nhìn cô, rốt cuộc trong đầu cô thì anh là loại đàn ông gì vậy???"Tóc em dính lá, anh muốn gỡ thôi mà????""Hả???"Tư Dật nhẹ nhàng lấy chiếc lá, đưa lên trước mặt cô."Đây này"Tiêu Nhã ngơ ngác nhìn hắn, ủa chớ hông phải hắn định đánh cô hở.Chậc, cái não cá vàng này lại quên nữa rồi, cô đã trùng sinh rồi kia mà!?!?!"Anh là loại đàn ông xấu xa đến vậy sao?"Hắn thở dài nhìn cô.Tiêu Nhã liền đứng dậy cúi đầu, cô thực sự chỉ là quên một chút thôi mà...."A....em xin lỗi....chắc tại coi phim quá 180 phút..."Tư Dật thả chiếc lá xuống rồi dịu dàng xoa đầu cô."Lần sau đừng chui lỗ chó nữa, mông em không vừa đâu, tắm rửa đi"Nói rồi hắn quay lưng rời đi.Tiêu Nhã vẫn cúi đầu đứng yên một chỗ, hắn....Cố Tư Dật hắn vừa mới khịa cô mập??? A cái tên chó bự chết tiệt này, a thật không hiểu nổi, a tức quá đi.Nhưng tại sao hai má cô lại nóng bừng, bên tai còn loáng thoáng nghe tiếng tim đập thình thịch.Vừa nãy.....trái tim cô đã loạn nhịp sao?Không.....đm, lẽ nào lại như thế được....đúng không???Tất nhiên là vậy rồi bởi cho dù có chết cô cũng nhất định không được quên hắn là con người như thế nào....Một lần là quá đủCòn.....

Chương 17: Chương 17