"Chúng ta ly hôn!" Cô cầm tờ giấy ly hôn đã được kí sẵn, kiên quyết đứng trước mặt anh. Chuyện ngoại tình của hắn cũng đã là quá đủ rồi. Không thể sống trong hôn nhân hạnh phúc thì chi bằng buông tha cho nhau, từ nay về sau đường ai nấy đi có lẽ sẽ vẹn toàn cho cả hai. "Tôi không kí" Hết lần này đến lần khác, hắn vẫn luôn tránh né. Chỉ kí một lần thì hại chết hắn ư? Giày vò cô như chết đi sống lại...có lẽ khiến hắn vui hơn.... "Tại sao...cho tôi một lí do" Hắn im lặng rời đi, cô không cam tâm mà chạy theo níu chặt lấy tay hắn. Hắn lạnh lùng nhìn cô mà chán ghét rồi hất tay ra. "A.." Tiêu Nhã ngã xuống đất, đầu gối đau nhói nhưng chẳng đau bằng trái tim chết lạnh của cô. "Lí do? Đơn giản vì tôi muốn cô sống không bằng chết!" *Rầm Hắn ra ngoài, đóng cánh cửa thật mạnh. . Kiếm Hiệp Hay Tiêu Nhã ôm mình vào góc tối. Giờ cô nên khóc hay nên cười? Cả thanh xuân của cô chỉ dành để yêu một kẻ máu lạnh vô tình như hắn, đúng thật là ngu xuẩn! "Aaaaaaaaa....tôi hận anh.....TÔI HẬN ANH" Cô gào…
Chương 27: Chương 27
Hôn Nhân Dục Vọng: Cố Phu Nhân Muốn Chạy?Tác giả: Soo HeeTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh"Chúng ta ly hôn!" Cô cầm tờ giấy ly hôn đã được kí sẵn, kiên quyết đứng trước mặt anh. Chuyện ngoại tình của hắn cũng đã là quá đủ rồi. Không thể sống trong hôn nhân hạnh phúc thì chi bằng buông tha cho nhau, từ nay về sau đường ai nấy đi có lẽ sẽ vẹn toàn cho cả hai. "Tôi không kí" Hết lần này đến lần khác, hắn vẫn luôn tránh né. Chỉ kí một lần thì hại chết hắn ư? Giày vò cô như chết đi sống lại...có lẽ khiến hắn vui hơn.... "Tại sao...cho tôi một lí do" Hắn im lặng rời đi, cô không cam tâm mà chạy theo níu chặt lấy tay hắn. Hắn lạnh lùng nhìn cô mà chán ghét rồi hất tay ra. "A.." Tiêu Nhã ngã xuống đất, đầu gối đau nhói nhưng chẳng đau bằng trái tim chết lạnh của cô. "Lí do? Đơn giản vì tôi muốn cô sống không bằng chết!" *Rầm Hắn ra ngoài, đóng cánh cửa thật mạnh. . Kiếm Hiệp Hay Tiêu Nhã ôm mình vào góc tối. Giờ cô nên khóc hay nên cười? Cả thanh xuân của cô chỉ dành để yêu một kẻ máu lạnh vô tình như hắn, đúng thật là ngu xuẩn! "Aaaaaaaaa....tôi hận anh.....TÔI HẬN ANH" Cô gào… "Anh.....anh sao lại ở đây?"Lăng Mặc cầm chiếc khăn choàng lên người cô."Đã lâu không gặp, quý cô của tôi"Anh khẽ cong môi, lộ chiếc răng khểnh màu trắng tinh.Dưới ánh nắng của buổi chiều hoàng hôn, khung cảnh trước mắt tựa như mờ ảo.Tiêu Nhã bất chợt nhìn vào mắt anh, ánh mắt hút hồn phản chiếu ánh chiều của anh khiến cô khẽ lỡ một nhịp.Cô bước đến, tiến gần anh hơn, tay cô đưa lên rồi đặt lên eo anh, nhéo một cái thật mạnh."Aaaa, cô làm cái gì vậy?"Lăng Mặc hét lên đau đớn, bỗng chốc khuôn mặt cô giãn ra, trợn to mắt sững sờ nhìn anh.Lăng Mặc chau mày gỡ tay cô ra rồi bảo vệ cái eo tội nghiệp của mình."Thái độ gì đấy? Sao mặt cô nhìn cứ như gặp phải ma vậy?"Tiêu Nhã nhìn chằm chằm vào anh một lúc rồi mới giật mình thốt lời."Ôi trời, người thật luôn á?!?!"Lăng Mặc há to mồm nhìn cô.Đây là cái thể loại gì chứ? Lâu lắm mới gặp lại mà nói cái lời lẽ gì thế không biết.Anh cốc vào đầu cô một cái."Chứ không lẽ tôi chết rồi?"Tự nhiên nói xong câu này anh khẽ lạnh sống lưng.Cảm giác như có ai đó đang nhìn mình chằm chằm phía sau.Trực giác mách bảo anh nên ngoảnh đầu và thế là....."Ôi mẹ ơi!"Cái gì thế kia, cái ánh mắt gì thế kia?????Tư Dật đứng cạnh cửa sổ tầng hai nhìn xuống, hắn thấy hêt tất cả, thấy cả việc.....anh cốc vào đầu cô....Lăng Mặc chợt rùng mình trước sát khí của hắn.Tiêu Nhã vỗ vào vai anh một cái."Này, sao đấy?"Anh gượng cười nhìn cô."Không có gì, chỉ là cảm thấy, cái mạng nhỏ này không giữ được nữa rồi...."Cô khó hiểu nhìn anh."Nói cái gì mà ghê vậy, bị điên à?"Lăng Mặc cười khổ rồi lẩm bẩm."Chắc tôi điên với chồng cô mất thôi...""Cái gì??????"Điên với chồng cô? Đây là ý gì chứ????"Không có gì đâu, tôi không có nhiều thời gian nên tôi muốn đưa cho cô cái này..."Nói rồi, anh cầm sợi dây chuyền đang đeo trước ngực.Dây chuyền cổ điển cấu tạo theo dạng vỏ sò, anh mở mặt dây, bên trong có hai mặt, một mặt là hình của một người phụ nữ còn một mặt thì dính kèm một mảnh giấy.Anh lấy mảnh giấy nhỏ, lén lút dúi vào tay cô rồi thì thầm bên tai."Tôi nghĩ cô sẽ cần thông tin này"Tiêu Nhã khó hiểu nhìn anh."Đây là...."Cô vừa định cầm lên đọc thì ngay lập tức anh đã chặn lại.Lăng Mặc lắc đầu rồi tiếp tục thì thầm vào tai cô."Đọc khi cô ở một mình.Hôm tôi bị chuốc thuốc ở hôn lễ của cô, tôi tìm được mảnh giấy này trong túi áo của người hầu đó""Ừm, tôi cũng có chuyện hỏi anh"Lăng Mặc nhìn cô nghiêm túc."Chuyện gì?"Tiêu Nhã thì thầm vào tai anh."Anh nghe thấy cái tên Moth bao giờ chưa?"Lăng Mặc trợn to cả mắt.Làm sao mà cô......
"Anh.....anh sao lại ở đây?"
Lăng Mặc cầm chiếc khăn choàng lên người cô.
"Đã lâu không gặp, quý cô của tôi"
Anh khẽ cong môi, lộ chiếc răng khểnh màu trắng tinh.
Dưới ánh nắng của buổi chiều hoàng hôn, khung cảnh trước mắt tựa như mờ ảo.
Tiêu Nhã bất chợt nhìn vào mắt anh, ánh mắt hút hồn phản chiếu ánh chiều của anh khiến cô khẽ lỡ một nhịp.
Cô bước đến, tiến gần anh hơn, tay cô đưa lên rồi đặt lên eo anh, nhéo một cái thật mạnh.
"Aaaa, cô làm cái gì vậy?"
Lăng Mặc hét lên đau đớn, bỗng chốc khuôn mặt cô giãn ra, trợn to mắt sững sờ nhìn anh.
Lăng Mặc chau mày gỡ tay cô ra rồi bảo vệ cái eo tội nghiệp của mình.
"Thái độ gì đấy? Sao mặt cô nhìn cứ như gặp phải ma vậy?"
Tiêu Nhã nhìn chằm chằm vào anh một lúc rồi mới giật mình thốt lời.
"Ôi trời, người thật luôn á?!?!"
Lăng Mặc há to mồm nhìn cô.
Đây là cái thể loại gì chứ? Lâu lắm mới gặp lại mà nói cái lời lẽ gì thế không biết.
Anh cốc vào đầu cô một cái.
"Chứ không lẽ tôi chết rồi?"
Tự nhiên nói xong câu này anh khẽ lạnh sống lưng.
Cảm giác như có ai đó đang nhìn mình chằm chằm phía sau.
Trực giác mách bảo anh nên ngoảnh đầu và thế là.....
"Ôi mẹ ơi!"
Cái gì thế kia, cái ánh mắt gì thế kia?????
Tư Dật đứng cạnh cửa sổ tầng hai nhìn xuống, hắn thấy hêt tất cả, thấy cả việc.....anh cốc vào đầu cô....
Lăng Mặc chợt rùng mình trước sát khí của hắn.
Tiêu Nhã vỗ vào vai anh một cái.
"Này, sao đấy?"
Anh gượng cười nhìn cô.
"Không có gì, chỉ là cảm thấy, cái mạng nhỏ này không giữ được nữa rồi...."
Cô khó hiểu nhìn anh.
"Nói cái gì mà ghê vậy, bị điên à?"
Lăng Mặc cười khổ rồi lẩm bẩm.
"Chắc tôi điên với chồng cô mất thôi..."
"Cái gì??????"
Điên với chồng cô? Đây là ý gì chứ????
"Không có gì đâu, tôi không có nhiều thời gian nên tôi muốn đưa cho cô cái này..."
Nói rồi, anh cầm sợi dây chuyền đang đeo trước ngực.
Dây chuyền cổ điển cấu tạo theo dạng vỏ sò, anh mở mặt dây, bên trong có hai mặt, một mặt là hình của một người phụ nữ còn một mặt thì dính kèm một mảnh giấy.
Anh lấy mảnh giấy nhỏ, lén lút dúi vào tay cô rồi thì thầm bên tai.
"Tôi nghĩ cô sẽ cần thông tin này"
Tiêu Nhã khó hiểu nhìn anh.
"Đây là...."
Cô vừa định cầm lên đọc thì ngay lập tức anh đã chặn lại.
Lăng Mặc lắc đầu rồi tiếp tục thì thầm vào tai cô.
"Đọc khi cô ở một mình.
Hôm tôi bị chuốc thuốc ở hôn lễ của cô, tôi tìm được mảnh giấy này trong túi áo của người hầu đó"
"Ừm, tôi cũng có chuyện hỏi anh"
Lăng Mặc nhìn cô nghiêm túc.
"Chuyện gì?"
Tiêu Nhã thì thầm vào tai anh.
"Anh nghe thấy cái tên Moth bao giờ chưa?"
Lăng Mặc trợn to cả mắt.
Làm sao mà cô......
Hôn Nhân Dục Vọng: Cố Phu Nhân Muốn Chạy?Tác giả: Soo HeeTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh"Chúng ta ly hôn!" Cô cầm tờ giấy ly hôn đã được kí sẵn, kiên quyết đứng trước mặt anh. Chuyện ngoại tình của hắn cũng đã là quá đủ rồi. Không thể sống trong hôn nhân hạnh phúc thì chi bằng buông tha cho nhau, từ nay về sau đường ai nấy đi có lẽ sẽ vẹn toàn cho cả hai. "Tôi không kí" Hết lần này đến lần khác, hắn vẫn luôn tránh né. Chỉ kí một lần thì hại chết hắn ư? Giày vò cô như chết đi sống lại...có lẽ khiến hắn vui hơn.... "Tại sao...cho tôi một lí do" Hắn im lặng rời đi, cô không cam tâm mà chạy theo níu chặt lấy tay hắn. Hắn lạnh lùng nhìn cô mà chán ghét rồi hất tay ra. "A.." Tiêu Nhã ngã xuống đất, đầu gối đau nhói nhưng chẳng đau bằng trái tim chết lạnh của cô. "Lí do? Đơn giản vì tôi muốn cô sống không bằng chết!" *Rầm Hắn ra ngoài, đóng cánh cửa thật mạnh. . Kiếm Hiệp Hay Tiêu Nhã ôm mình vào góc tối. Giờ cô nên khóc hay nên cười? Cả thanh xuân của cô chỉ dành để yêu một kẻ máu lạnh vô tình như hắn, đúng thật là ngu xuẩn! "Aaaaaaaaa....tôi hận anh.....TÔI HẬN ANH" Cô gào… "Anh.....anh sao lại ở đây?"Lăng Mặc cầm chiếc khăn choàng lên người cô."Đã lâu không gặp, quý cô của tôi"Anh khẽ cong môi, lộ chiếc răng khểnh màu trắng tinh.Dưới ánh nắng của buổi chiều hoàng hôn, khung cảnh trước mắt tựa như mờ ảo.Tiêu Nhã bất chợt nhìn vào mắt anh, ánh mắt hút hồn phản chiếu ánh chiều của anh khiến cô khẽ lỡ một nhịp.Cô bước đến, tiến gần anh hơn, tay cô đưa lên rồi đặt lên eo anh, nhéo một cái thật mạnh."Aaaa, cô làm cái gì vậy?"Lăng Mặc hét lên đau đớn, bỗng chốc khuôn mặt cô giãn ra, trợn to mắt sững sờ nhìn anh.Lăng Mặc chau mày gỡ tay cô ra rồi bảo vệ cái eo tội nghiệp của mình."Thái độ gì đấy? Sao mặt cô nhìn cứ như gặp phải ma vậy?"Tiêu Nhã nhìn chằm chằm vào anh một lúc rồi mới giật mình thốt lời."Ôi trời, người thật luôn á?!?!"Lăng Mặc há to mồm nhìn cô.Đây là cái thể loại gì chứ? Lâu lắm mới gặp lại mà nói cái lời lẽ gì thế không biết.Anh cốc vào đầu cô một cái."Chứ không lẽ tôi chết rồi?"Tự nhiên nói xong câu này anh khẽ lạnh sống lưng.Cảm giác như có ai đó đang nhìn mình chằm chằm phía sau.Trực giác mách bảo anh nên ngoảnh đầu và thế là....."Ôi mẹ ơi!"Cái gì thế kia, cái ánh mắt gì thế kia?????Tư Dật đứng cạnh cửa sổ tầng hai nhìn xuống, hắn thấy hêt tất cả, thấy cả việc.....anh cốc vào đầu cô....Lăng Mặc chợt rùng mình trước sát khí của hắn.Tiêu Nhã vỗ vào vai anh một cái."Này, sao đấy?"Anh gượng cười nhìn cô."Không có gì, chỉ là cảm thấy, cái mạng nhỏ này không giữ được nữa rồi...."Cô khó hiểu nhìn anh."Nói cái gì mà ghê vậy, bị điên à?"Lăng Mặc cười khổ rồi lẩm bẩm."Chắc tôi điên với chồng cô mất thôi...""Cái gì??????"Điên với chồng cô? Đây là ý gì chứ????"Không có gì đâu, tôi không có nhiều thời gian nên tôi muốn đưa cho cô cái này..."Nói rồi, anh cầm sợi dây chuyền đang đeo trước ngực.Dây chuyền cổ điển cấu tạo theo dạng vỏ sò, anh mở mặt dây, bên trong có hai mặt, một mặt là hình của một người phụ nữ còn một mặt thì dính kèm một mảnh giấy.Anh lấy mảnh giấy nhỏ, lén lút dúi vào tay cô rồi thì thầm bên tai."Tôi nghĩ cô sẽ cần thông tin này"Tiêu Nhã khó hiểu nhìn anh."Đây là...."Cô vừa định cầm lên đọc thì ngay lập tức anh đã chặn lại.Lăng Mặc lắc đầu rồi tiếp tục thì thầm vào tai cô."Đọc khi cô ở một mình.Hôm tôi bị chuốc thuốc ở hôn lễ của cô, tôi tìm được mảnh giấy này trong túi áo của người hầu đó""Ừm, tôi cũng có chuyện hỏi anh"Lăng Mặc nhìn cô nghiêm túc."Chuyện gì?"Tiêu Nhã thì thầm vào tai anh."Anh nghe thấy cái tên Moth bao giờ chưa?"Lăng Mặc trợn to cả mắt.Làm sao mà cô......