1. “Không ai có thể bỏ Hà Nội mà đi mãi được!” “Cảm ơn quý khách đã sử dụng dịch vụ của hãng hàng không Việt Nam Airline. Chuyến bay của chúng tôi vừa đưa quý khách tới sân bay Tân Sơn Nhất-Thành phố Hồ Chí Minh.Bây giờ là 16h 15 phút, giờ địa phương và nhiệt độ bên ngoài đang là 31 độ C. Xin chân thành cảm ơn và mong được gặp lại quý khách “. * * * Phan xốc lại ba lô, mỉm cười đáp lại câu chào của cô nàng tiếp viên xinh đẹp đứng cạnh cửa rồi bước ra ngoài. Sài Gòn đón chào anh bằng ánh nắng chói chang và gay gắt vốn dĩ là “đặc sản” của phương Nam. Nắng phủ mộ tấm thảm vàng óng lên người và âu yếm Phan bằng “vòng tay ôm nồng ấm” quá mức đến ngột ngạt. Cùng với nắng, gió vồn vã xới tung mái tóc khá dài, hơi xoăn, khiến những lọn tóc được thể nhảy múa, v**t v* gương mặt thư sinh nhưng hơi xương của Phan. Mặc dù có chuẩn bị nhưng Phan vẫn phải nheo mắt và đưa tay lên che mặt. Cũng phải thôi,vừa cách đây gần hai tiếng đông hồ, anh vẫn phải sùm sụp áo len, áo khoác để tránh cái lạnh mười…
Chương 15
Nói Là Anh Nhớ Em Đi!Tác giả: Phan Anh1. “Không ai có thể bỏ Hà Nội mà đi mãi được!” “Cảm ơn quý khách đã sử dụng dịch vụ của hãng hàng không Việt Nam Airline. Chuyến bay của chúng tôi vừa đưa quý khách tới sân bay Tân Sơn Nhất-Thành phố Hồ Chí Minh.Bây giờ là 16h 15 phút, giờ địa phương và nhiệt độ bên ngoài đang là 31 độ C. Xin chân thành cảm ơn và mong được gặp lại quý khách “. * * * Phan xốc lại ba lô, mỉm cười đáp lại câu chào của cô nàng tiếp viên xinh đẹp đứng cạnh cửa rồi bước ra ngoài. Sài Gòn đón chào anh bằng ánh nắng chói chang và gay gắt vốn dĩ là “đặc sản” của phương Nam. Nắng phủ mộ tấm thảm vàng óng lên người và âu yếm Phan bằng “vòng tay ôm nồng ấm” quá mức đến ngột ngạt. Cùng với nắng, gió vồn vã xới tung mái tóc khá dài, hơi xoăn, khiến những lọn tóc được thể nhảy múa, v**t v* gương mặt thư sinh nhưng hơi xương của Phan. Mặc dù có chuẩn bị nhưng Phan vẫn phải nheo mắt và đưa tay lên che mặt. Cũng phải thôi,vừa cách đây gần hai tiếng đông hồ, anh vẫn phải sùm sụp áo len, áo khoác để tránh cái lạnh mười… “ Dù khi yêu cũng có nghĩa là phải đấu tranh giành lấy người mình yêu”.- Tôi xin lỗi… - Ngọc lên tiếng cắt ngang lời người hướng dẫn viên du lịch đang thao thao bất tuyệt kể về câu chuyện tình thẫm đẫm nước mắt của chàng Romeo và nàng Juliette.- Có phải toàn bộ câu chuyện này, kể cả chiếc ban công trên cao kia nữa, đều chỉ là sản phẩm được dựng lên nhằm mục đích kinh doanh, để lừa những vị khách du lịch nhẹ dạ không?Những tiếng xì xào bắt dầu vang lên sau lời nói của Ngọc. Người hướng dẫn viên du lịch bỡ ngỡ quay lại, Ngọc đọc được sư tổn thương sâu sắc trong ánh mắt màu nâu thẫm của cô gái. Cảm giác hối hận nhanh chóng ùa về và tràn ngập trong cô. Người hướng dẫn viên cất tiếng, giọng nghèn nghẹt…- Xin lỗi…- Xin lỗi…- Tôi xin lỗi. Đừng để ý đến lời nói của tôi.- Ngọc áy náy – Chỉ là… tôi hơi mệt một chút. Tôi xin lỗi…Ngọc cáo lỗi rồi bỏ đi thẳng. Cô bước vội ra khỏi ngôi nhà nằm trên đường Via Cappello, vẫy ngay một chiếc taxi trở về khách sạn trước khi tâm trạng của mình có thể khiến cô nói ra những điều thiếu kìm chế khác nữa. Ngọc quyết định cắt ngắn thời gian của chuyến du lịch, cô sẽ đổi vé để trở về Việt Nam ngay. Cô dang nhớ Phan da diết và một tuần không liên lạc là quá đủ để Phan phát điên lên vì lo lắng. Hơn ai hết, cô biết rõ điều đó. Ngọc biết rõ tình cảm Phan dành cho mình, chỉ có điều cô quá cố chấp khi chờ đợi anh lên tiếng trước. “ Đồ ngốc! Nếu anh không lên tiếng, em sẽ làm điều đó.- Ngọc thì thầm.-Nếu anh không giành lấy em, thì em sẽ giành lấy anh. Em sẽ cho anh thấy, đôi khi yêu cũng có nghĩa là phải đấu tranh giành lấy người minh yêu.”Bồn chồn, Ngọc đưa một ngón tay lên miệng, đầu móng tay gãy nham nhở nhưng dường như cô không quan tâm. Chiếc taxi lao đi trên con đường rải đá của Verona, thành phố tình yêu không dành cho những kẻ cô đơn.Bồn chồn, Ngọc đưa một ngón tay lên miệng, đầu móng tay gãy nham nhở nhưng dường như cô không quan tâm. Chiếc taxi lao đi trên con đường rải đá của Verona, thành phố tình yêu không dành cho những kẻ cô đơn.* * *Lo lắng, Phan đưa một ngón tay lên miệng, đầu móng tay đã gãy nham nhở nhưng Phan không quan tâm. Anh vừa thực hiện cú gọi thứ hai về gia đình Ngọc và lần thứ hai thất vọng vì không có thêm thông tin gì mới. Ba Ngọc nói rằng cô mới về nhà hai tuần trước nên khoảng vài tuần nữa mới về tiếp.” Nghề tiếp viên hàng không khổ cực lắm, cháu ạ.”Biểu tượng hình chiếc tem nhấp nháy ở thanh dock máy macbook thu hút sự chú ý của Phan. Hòm thư cá nhân của Phan vừa thông báo có một thư mới dành cho anh và Phan vội vã click chuột vào con số đang nhấp nháy. Đây là hom thư cá nhân vậy nên rất ít người biết được địa chỉ, rõ ràng chỉ có vài ba người hết sức thân thuộc mới gửi mail cho anh ở địa chỉ này. Tên của Nghi hiện lên ở phần địa chỉ người gửi khiến cho Phan có đôi chút thất vọng vì Phan đã hy vọng đó sẽ là thư của một người khác. Nhưng rồi Phan nhanh chóng lấy lại sự hồi hộp khi chờ đợi dữ liệu được tải về chiếc macbook của mình. Ít ra thì anh cũng đã có được thông tin về Nghi.
“ Dù khi yêu cũng có nghĩa là phải đấu tranh giành lấy người mình yêu”.
- Tôi xin lỗi… - Ngọc lên tiếng cắt ngang lời người hướng dẫn viên du lịch đang thao thao bất tuyệt kể về câu chuyện tình thẫm đẫm nước mắt của chàng Romeo và nàng Juliette.- Có phải toàn bộ câu chuyện này, kể cả chiếc ban công trên cao kia nữa, đều chỉ là sản phẩm được dựng lên nhằm mục đích kinh doanh, để lừa những vị khách du lịch nhẹ dạ không?
Những tiếng xì xào bắt dầu vang lên sau lời nói của Ngọc. Người hướng dẫn viên du lịch bỡ ngỡ quay lại, Ngọc đọc được sư tổn thương sâu sắc trong ánh mắt màu nâu thẫm của cô gái. Cảm giác hối hận nhanh chóng ùa về và tràn ngập trong cô. Người hướng dẫn viên cất tiếng, giọng nghèn nghẹt…
- Xin lỗi…
- Xin lỗi…
- Tôi xin lỗi. Đừng để ý đến lời nói của tôi.- Ngọc áy náy – Chỉ là… tôi hơi mệt một chút. Tôi xin lỗi…
Ngọc cáo lỗi rồi bỏ đi thẳng. Cô bước vội ra khỏi ngôi nhà nằm trên đường Via Cappello, vẫy ngay một chiếc taxi trở về khách sạn trước khi tâm trạng của mình có thể khiến cô nói ra những điều thiếu kìm chế khác nữa. Ngọc quyết định cắt ngắn thời gian của chuyến du lịch, cô sẽ đổi vé để trở về Việt Nam ngay. Cô dang nhớ Phan da diết và một tuần không liên lạc là quá đủ để Phan phát điên lên vì lo lắng. Hơn ai hết, cô biết rõ điều đó. Ngọc biết rõ tình cảm Phan dành cho mình, chỉ có điều cô quá cố chấp khi chờ đợi anh lên tiếng trước. “ Đồ ngốc! Nếu anh không lên tiếng, em sẽ làm điều đó.- Ngọc thì thầm.-Nếu anh không giành lấy em, thì em sẽ giành lấy anh. Em sẽ cho anh thấy, đôi khi yêu cũng có nghĩa là phải đấu tranh giành lấy người minh yêu.”
Bồn chồn, Ngọc đưa một ngón tay lên miệng, đầu móng tay gãy nham nhở nhưng dường như cô không quan tâm. Chiếc taxi lao đi trên con đường rải đá của Verona, thành phố tình yêu không dành cho những kẻ cô đơn.
Bồn chồn, Ngọc đưa một ngón tay lên miệng, đầu móng tay gãy nham nhở nhưng dường như cô không quan tâm. Chiếc taxi lao đi trên con đường rải đá của Verona, thành phố tình yêu không dành cho những kẻ cô đơn.
* * *
Lo lắng, Phan đưa một ngón tay lên miệng, đầu móng tay đã gãy nham nhở nhưng Phan không quan tâm. Anh vừa thực hiện cú gọi thứ hai về gia đình Ngọc và lần thứ hai thất vọng vì không có thêm thông tin gì mới. Ba Ngọc nói rằng cô mới về nhà hai tuần trước nên khoảng vài tuần nữa mới về tiếp.” Nghề tiếp viên hàng không khổ cực lắm, cháu ạ.”
Biểu tượng hình chiếc tem nhấp nháy ở thanh dock máy macbook thu hút sự chú ý của Phan. Hòm thư cá nhân của Phan vừa thông báo có một thư mới dành cho anh và Phan vội vã click chuột vào con số đang nhấp nháy. Đây là hom thư cá nhân vậy nên rất ít người biết được địa chỉ, rõ ràng chỉ có vài ba người hết sức thân thuộc mới gửi mail cho anh ở địa chỉ này. Tên của Nghi hiện lên ở phần địa chỉ người gửi khiến cho Phan có đôi chút thất vọng vì Phan đã hy vọng đó sẽ là thư của một người khác. Nhưng rồi Phan nhanh chóng lấy lại sự hồi hộp khi chờ đợi dữ liệu được tải về chiếc macbook của mình. Ít ra thì anh cũng đã có được thông tin về Nghi.
Nói Là Anh Nhớ Em Đi!Tác giả: Phan Anh1. “Không ai có thể bỏ Hà Nội mà đi mãi được!” “Cảm ơn quý khách đã sử dụng dịch vụ của hãng hàng không Việt Nam Airline. Chuyến bay của chúng tôi vừa đưa quý khách tới sân bay Tân Sơn Nhất-Thành phố Hồ Chí Minh.Bây giờ là 16h 15 phút, giờ địa phương và nhiệt độ bên ngoài đang là 31 độ C. Xin chân thành cảm ơn và mong được gặp lại quý khách “. * * * Phan xốc lại ba lô, mỉm cười đáp lại câu chào của cô nàng tiếp viên xinh đẹp đứng cạnh cửa rồi bước ra ngoài. Sài Gòn đón chào anh bằng ánh nắng chói chang và gay gắt vốn dĩ là “đặc sản” của phương Nam. Nắng phủ mộ tấm thảm vàng óng lên người và âu yếm Phan bằng “vòng tay ôm nồng ấm” quá mức đến ngột ngạt. Cùng với nắng, gió vồn vã xới tung mái tóc khá dài, hơi xoăn, khiến những lọn tóc được thể nhảy múa, v**t v* gương mặt thư sinh nhưng hơi xương của Phan. Mặc dù có chuẩn bị nhưng Phan vẫn phải nheo mắt và đưa tay lên che mặt. Cũng phải thôi,vừa cách đây gần hai tiếng đông hồ, anh vẫn phải sùm sụp áo len, áo khoác để tránh cái lạnh mười… “ Dù khi yêu cũng có nghĩa là phải đấu tranh giành lấy người mình yêu”.- Tôi xin lỗi… - Ngọc lên tiếng cắt ngang lời người hướng dẫn viên du lịch đang thao thao bất tuyệt kể về câu chuyện tình thẫm đẫm nước mắt của chàng Romeo và nàng Juliette.- Có phải toàn bộ câu chuyện này, kể cả chiếc ban công trên cao kia nữa, đều chỉ là sản phẩm được dựng lên nhằm mục đích kinh doanh, để lừa những vị khách du lịch nhẹ dạ không?Những tiếng xì xào bắt dầu vang lên sau lời nói của Ngọc. Người hướng dẫn viên du lịch bỡ ngỡ quay lại, Ngọc đọc được sư tổn thương sâu sắc trong ánh mắt màu nâu thẫm của cô gái. Cảm giác hối hận nhanh chóng ùa về và tràn ngập trong cô. Người hướng dẫn viên cất tiếng, giọng nghèn nghẹt…- Xin lỗi…- Xin lỗi…- Tôi xin lỗi. Đừng để ý đến lời nói của tôi.- Ngọc áy náy – Chỉ là… tôi hơi mệt một chút. Tôi xin lỗi…Ngọc cáo lỗi rồi bỏ đi thẳng. Cô bước vội ra khỏi ngôi nhà nằm trên đường Via Cappello, vẫy ngay một chiếc taxi trở về khách sạn trước khi tâm trạng của mình có thể khiến cô nói ra những điều thiếu kìm chế khác nữa. Ngọc quyết định cắt ngắn thời gian của chuyến du lịch, cô sẽ đổi vé để trở về Việt Nam ngay. Cô dang nhớ Phan da diết và một tuần không liên lạc là quá đủ để Phan phát điên lên vì lo lắng. Hơn ai hết, cô biết rõ điều đó. Ngọc biết rõ tình cảm Phan dành cho mình, chỉ có điều cô quá cố chấp khi chờ đợi anh lên tiếng trước. “ Đồ ngốc! Nếu anh không lên tiếng, em sẽ làm điều đó.- Ngọc thì thầm.-Nếu anh không giành lấy em, thì em sẽ giành lấy anh. Em sẽ cho anh thấy, đôi khi yêu cũng có nghĩa là phải đấu tranh giành lấy người minh yêu.”Bồn chồn, Ngọc đưa một ngón tay lên miệng, đầu móng tay gãy nham nhở nhưng dường như cô không quan tâm. Chiếc taxi lao đi trên con đường rải đá của Verona, thành phố tình yêu không dành cho những kẻ cô đơn.Bồn chồn, Ngọc đưa một ngón tay lên miệng, đầu móng tay gãy nham nhở nhưng dường như cô không quan tâm. Chiếc taxi lao đi trên con đường rải đá của Verona, thành phố tình yêu không dành cho những kẻ cô đơn.* * *Lo lắng, Phan đưa một ngón tay lên miệng, đầu móng tay đã gãy nham nhở nhưng Phan không quan tâm. Anh vừa thực hiện cú gọi thứ hai về gia đình Ngọc và lần thứ hai thất vọng vì không có thêm thông tin gì mới. Ba Ngọc nói rằng cô mới về nhà hai tuần trước nên khoảng vài tuần nữa mới về tiếp.” Nghề tiếp viên hàng không khổ cực lắm, cháu ạ.”Biểu tượng hình chiếc tem nhấp nháy ở thanh dock máy macbook thu hút sự chú ý của Phan. Hòm thư cá nhân của Phan vừa thông báo có một thư mới dành cho anh và Phan vội vã click chuột vào con số đang nhấp nháy. Đây là hom thư cá nhân vậy nên rất ít người biết được địa chỉ, rõ ràng chỉ có vài ba người hết sức thân thuộc mới gửi mail cho anh ở địa chỉ này. Tên của Nghi hiện lên ở phần địa chỉ người gửi khiến cho Phan có đôi chút thất vọng vì Phan đã hy vọng đó sẽ là thư của một người khác. Nhưng rồi Phan nhanh chóng lấy lại sự hồi hộp khi chờ đợi dữ liệu được tải về chiếc macbook của mình. Ít ra thì anh cũng đã có được thông tin về Nghi.