Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, bao phủ lên cơ thể mảnh mai mềm mại đang say giấc trên chiếc giường màu xanh bạc hà tươi mát, gương mặt kiều mị ngọt ngào đang mỉm cười thể hiện thiếu nữ đang trong một giấc mộng đẹp. Hàng mi dày như cánh bướm khẽ run run, cô mở mắt ra, một đôi đồng tử màu hổ phách trong veo đầy thanh thuần nhưng lại bất giác câu dẫn lòng người. Cô đưa mắt nhìn căn phòng... What? Cô đang ở đâu đây? Không phải cô đang ở trong phòng của mình đọc tiểu thuyết đến ngủ quên sao? Chuyện gì xảy ra vậy? "Cạch!", tiếng vặn cửa vang lên, cô đưa mắt nhìn qua, chạm phải ánh mắt lạnh băng đầy chán ghét của một người đàn ông xa lạ. Đây lại là ai đây? Sao nhìn cô kỳ vậy? Không phải tối qua cô mộng du đi ra đường rồi bị bắt tới đây chứ? Cô thầm nghĩ rằng có khả năng lắm, dù gì cô cũng hay bị mộng du. Có lần cô bị mộng du mà đi lang thang trong nhà rồi mở cửa đi ra ngoài, sáng thức dậy cô thấy mình ngủ ngoài hành lang chung. Nghĩ vậy cô gãy gãy đầu, cô cười giả lả hướng người đàn ông kia nói…
Chương 169
Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu AnhTác giả: ROSETruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngÁnh nắng xuyên qua cửa sổ, bao phủ lên cơ thể mảnh mai mềm mại đang say giấc trên chiếc giường màu xanh bạc hà tươi mát, gương mặt kiều mị ngọt ngào đang mỉm cười thể hiện thiếu nữ đang trong một giấc mộng đẹp. Hàng mi dày như cánh bướm khẽ run run, cô mở mắt ra, một đôi đồng tử màu hổ phách trong veo đầy thanh thuần nhưng lại bất giác câu dẫn lòng người. Cô đưa mắt nhìn căn phòng... What? Cô đang ở đâu đây? Không phải cô đang ở trong phòng của mình đọc tiểu thuyết đến ngủ quên sao? Chuyện gì xảy ra vậy? "Cạch!", tiếng vặn cửa vang lên, cô đưa mắt nhìn qua, chạm phải ánh mắt lạnh băng đầy chán ghét của một người đàn ông xa lạ. Đây lại là ai đây? Sao nhìn cô kỳ vậy? Không phải tối qua cô mộng du đi ra đường rồi bị bắt tới đây chứ? Cô thầm nghĩ rằng có khả năng lắm, dù gì cô cũng hay bị mộng du. Có lần cô bị mộng du mà đi lang thang trong nhà rồi mở cửa đi ra ngoài, sáng thức dậy cô thấy mình ngủ ngoài hành lang chung. Nghĩ vậy cô gãy gãy đầu, cô cười giả lả hướng người đàn ông kia nói… Chương 169Lâm Đình Phong nghe câu phán của cô thì cong khóe môi, nâng tay cô lên hôn một cái: “Đưa tiền cho vợ quản thì sao gọi là dại được?”“Không sợ em lừa hết tiền của anh rồi đi theo trai sao?”Anh ôm lấy eo cô: “Tên đó có đẹp trai bằng anh không?”Cô phì cười: “Đó là trọng điểm sao?”“Đương nhiên rồi! Em nhan khống* như vậy mà!”(*Mê luyến người có nhan sắc đẹp)Cô dùng cù chỏ đẩy đẩy anh ra: “Em nhan khống bao giờ? Người ta yêu vì nội hàm chứ bộ!”Anh bế cô ngồi lên đùi mình: “Vậy… Làm chút kiểm tra ‘nội hàm’ đi!”, anh giữ lấy gáy cô, đặt lên đôi môi đỏ mọng một nụ hôn sâu.Mộc Tâm ôm nhẹ vai anh, dịu dàng đáp lại nụ hôn đầy mị lực của anh. Bàn tay còn lại của Lâm Đình Phong v**t v* trên eo của cô, hai bờ môi ma sát, triền miên không dứt.Luồng không khí nóng bỏng đang dần tỏa ra từ hai cơ thể, chúng phừng phực hơn cả hơi ấm của máy sưởi. Anh đưa tay rút chiếc nơ áo trên cổ cô…“Cạch!”, Tiểu A đẩy cửa đi vào: “Sếp ơi, Có vài chuyện… à… ừm… tôi… tôi đi nhầm phòng… hai người tiếp tục, tiếp tục đi!”, Tiểu A đứng áp lưng vào cửa, chân tay bủn rủn. Chết rồi, chết rồi! Phá hoại chuyện tốt của ông chủ! Mình chắc chắn là bé trợ lý nhọ nhất năm nay rồi! Giải cứu Tiểu A đi mọi người ơi~“Rầm!”, nghe tiếng cửa đóng lại, Mộc Tâm đỏ mặt tụt xuống khỏi đùi anh, nói sang chuyện khác: “Nếu anh bận việc thì làm đi! Em… em đi xem công ty một chút được không?”Lâm Đình Phong rất tự nhiên mà đưa tay thắt chiếc nơ áo của cô lại, vuốt nhẹ mái tóc hơi rối của cô: “Được, để anh gọi thư ký dắt em đi tham quan.”, nói rồi anh định đi lại bàn làm việc mở điện thoại nội bộ.Cô kéo ống tay áo của anh lại: “Hay anh gọi con robot lúc nảy dẫn em đi được không?”Một mùi chua lét bốc hơi trên đỉnh đầu, giọng anh trầm trầm: “Em thích nó tới vậy sao? Anh với nó em thích ai hơn?”Mộc Tâm nghe câu hỏi lạ lùng của anh, thành thật trả lời: “Em thấy nó thú vị! Nhưng đương nhiên là thích anh hơn rồi!”Trong lòng hơi hơi dịu lại, anh bồi thêm một câu hỏi: “Vậy anh và nó cùng rơi xuống nước em sẽ cứu ai?”Cô bị anh làm cho bật cười: “Hahaha, Đình Phong, đừng nói là anh ghen với con robot đó nha?”“Xì! Anh mà đi ghen với đống sắt biết đi đó sao?”, anh lấy điện thoại mở một ứng dụng nào đó lên, ấn vào biểu tượng micro, “01! Lên tầng 50.”Anh quay qua nói với cô: “Vậy em đi đi, xong chúng ta đi ăn.”“Okay!”, trước khi đi, cô hôn gió với anh một cái rồi đẩy cửa ra ngoài.Gặp Tiểu A đang đứng khép nép cạnh cửa, Mộc Tâm cười nhẹ, vỗ vỗ nhẹ lên vai cậu ấy: “Tiểu A, chúc cậu may mắn nha!”Tiểu A bị câu nói của cô làm cho đổ mồ hôi: “Thư ký Mộc, cô đừng hù tôi vậy chứ!”“Ahihi!”, thấy 01 đi thang máy lên tới, cô vẫy vẫy tay với cậu rồi đi về phía 01.…Tiểu A đi vào phòng, thấy anh mắt không mấy ‘thiện chí’ của Lâm Đình Phong, cậu an an phận phận đứng báo cáo: “Boss, bên phía chủ tịch có động tĩnh rồi!Anh cười lạnh: “Ông ấy làm gì?”
Chương 169
Lâm Đình Phong nghe câu phán của cô thì cong khóe môi, nâng tay cô lên hôn một cái: “Đưa tiền cho vợ quản thì sao gọi là dại được?”
“Không sợ em lừa hết tiền của anh rồi đi theo trai sao?”
Anh ôm lấy eo cô: “Tên đó có đẹp trai bằng anh không?”
Cô phì cười: “Đó là trọng điểm sao?”
“Đương nhiên rồi! Em nhan khống* như vậy mà!”
(*Mê luyến người có nhan sắc đẹp)
Cô dùng cù chỏ đẩy đẩy anh ra: “Em nhan khống bao giờ? Người ta yêu vì nội hàm chứ bộ!”
Anh bế cô ngồi lên đùi mình: “Vậy… Làm chút kiểm tra ‘nội hàm’ đi!”, anh giữ lấy gáy cô, đặt lên đôi môi đỏ mọng một nụ hôn sâu.
Mộc Tâm ôm nhẹ vai anh, dịu dàng đáp lại nụ hôn đầy mị lực của anh. Bàn tay còn lại của Lâm Đình Phong v**t v* trên eo của cô, hai bờ môi ma sát, triền miên không dứt.
Luồng không khí nóng bỏng đang dần tỏa ra từ hai cơ thể, chúng phừng phực hơn cả hơi ấm của máy sưởi. Anh đưa tay rút chiếc nơ áo trên cổ cô…
“Cạch!”, Tiểu A đẩy cửa đi vào: “Sếp ơi, Có vài chuyện… à… ừm… tôi… tôi đi nhầm phòng… hai người tiếp tục, tiếp tục đi!”, Tiểu A đứng áp lưng vào cửa, chân tay bủn rủn. Chết rồi, chết rồi! Phá hoại chuyện tốt của ông chủ! Mình chắc chắn là bé trợ lý nhọ nhất năm nay rồi! Giải cứu Tiểu A đi mọi người ơi~
“Rầm!”, nghe tiếng cửa đóng lại, Mộc Tâm đỏ mặt tụt xuống khỏi đùi anh, nói sang chuyện khác: “Nếu anh bận việc thì làm đi! Em… em đi xem công ty một chút được không?”
Lâm Đình Phong rất tự nhiên mà đưa tay thắt chiếc nơ áo của cô lại, vuốt nhẹ mái tóc hơi rối của cô: “Được, để anh gọi thư ký dắt em đi tham quan.”, nói rồi anh định đi lại bàn làm việc mở điện thoại nội bộ.
Cô kéo ống tay áo của anh lại: “Hay anh gọi con robot lúc nảy dẫn em đi được không?”
Một mùi chua lét bốc hơi trên đỉnh đầu, giọng anh trầm trầm: “Em thích nó tới vậy sao? Anh với nó em thích ai hơn?”
Mộc Tâm nghe câu hỏi lạ lùng của anh, thành thật trả lời: “Em thấy nó thú vị! Nhưng đương nhiên là thích anh hơn rồi!”
Trong lòng hơi hơi dịu lại, anh bồi thêm một câu hỏi: “Vậy anh và nó cùng rơi xuống nước em sẽ cứu ai?”
Cô bị anh làm cho bật cười: “Hahaha, Đình Phong, đừng nói là anh ghen với con robot đó nha?”
“Xì! Anh mà đi ghen với đống sắt biết đi đó sao?”, anh lấy điện thoại mở một ứng dụng nào đó lên, ấn vào biểu tượng micro, “01! Lên tầng 50.”
Anh quay qua nói với cô: “Vậy em đi đi, xong chúng ta đi ăn.”
“Okay!”, trước khi đi, cô hôn gió với anh một cái rồi đẩy cửa ra ngoài.
Gặp Tiểu A đang đứng khép nép cạnh cửa, Mộc Tâm cười nhẹ, vỗ vỗ nhẹ lên vai cậu ấy: “Tiểu A, chúc cậu may mắn nha!”
Tiểu A bị câu nói của cô làm cho đổ mồ hôi: “Thư ký Mộc, cô đừng hù tôi vậy chứ!”
“Ahihi!”, thấy 01 đi thang máy lên tới, cô vẫy vẫy tay với cậu rồi đi về phía 01.
…
Tiểu A đi vào phòng, thấy anh mắt không mấy ‘thiện chí’ của Lâm Đình Phong, cậu an an phận phận đứng báo cáo: “Boss, bên phía chủ tịch có động tĩnh rồi!
Anh cười lạnh: “Ông ấy làm gì?”
Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu AnhTác giả: ROSETruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngÁnh nắng xuyên qua cửa sổ, bao phủ lên cơ thể mảnh mai mềm mại đang say giấc trên chiếc giường màu xanh bạc hà tươi mát, gương mặt kiều mị ngọt ngào đang mỉm cười thể hiện thiếu nữ đang trong một giấc mộng đẹp. Hàng mi dày như cánh bướm khẽ run run, cô mở mắt ra, một đôi đồng tử màu hổ phách trong veo đầy thanh thuần nhưng lại bất giác câu dẫn lòng người. Cô đưa mắt nhìn căn phòng... What? Cô đang ở đâu đây? Không phải cô đang ở trong phòng của mình đọc tiểu thuyết đến ngủ quên sao? Chuyện gì xảy ra vậy? "Cạch!", tiếng vặn cửa vang lên, cô đưa mắt nhìn qua, chạm phải ánh mắt lạnh băng đầy chán ghét của một người đàn ông xa lạ. Đây lại là ai đây? Sao nhìn cô kỳ vậy? Không phải tối qua cô mộng du đi ra đường rồi bị bắt tới đây chứ? Cô thầm nghĩ rằng có khả năng lắm, dù gì cô cũng hay bị mộng du. Có lần cô bị mộng du mà đi lang thang trong nhà rồi mở cửa đi ra ngoài, sáng thức dậy cô thấy mình ngủ ngoài hành lang chung. Nghĩ vậy cô gãy gãy đầu, cô cười giả lả hướng người đàn ông kia nói… Chương 169Lâm Đình Phong nghe câu phán của cô thì cong khóe môi, nâng tay cô lên hôn một cái: “Đưa tiền cho vợ quản thì sao gọi là dại được?”“Không sợ em lừa hết tiền của anh rồi đi theo trai sao?”Anh ôm lấy eo cô: “Tên đó có đẹp trai bằng anh không?”Cô phì cười: “Đó là trọng điểm sao?”“Đương nhiên rồi! Em nhan khống* như vậy mà!”(*Mê luyến người có nhan sắc đẹp)Cô dùng cù chỏ đẩy đẩy anh ra: “Em nhan khống bao giờ? Người ta yêu vì nội hàm chứ bộ!”Anh bế cô ngồi lên đùi mình: “Vậy… Làm chút kiểm tra ‘nội hàm’ đi!”, anh giữ lấy gáy cô, đặt lên đôi môi đỏ mọng một nụ hôn sâu.Mộc Tâm ôm nhẹ vai anh, dịu dàng đáp lại nụ hôn đầy mị lực của anh. Bàn tay còn lại của Lâm Đình Phong v**t v* trên eo của cô, hai bờ môi ma sát, triền miên không dứt.Luồng không khí nóng bỏng đang dần tỏa ra từ hai cơ thể, chúng phừng phực hơn cả hơi ấm của máy sưởi. Anh đưa tay rút chiếc nơ áo trên cổ cô…“Cạch!”, Tiểu A đẩy cửa đi vào: “Sếp ơi, Có vài chuyện… à… ừm… tôi… tôi đi nhầm phòng… hai người tiếp tục, tiếp tục đi!”, Tiểu A đứng áp lưng vào cửa, chân tay bủn rủn. Chết rồi, chết rồi! Phá hoại chuyện tốt của ông chủ! Mình chắc chắn là bé trợ lý nhọ nhất năm nay rồi! Giải cứu Tiểu A đi mọi người ơi~“Rầm!”, nghe tiếng cửa đóng lại, Mộc Tâm đỏ mặt tụt xuống khỏi đùi anh, nói sang chuyện khác: “Nếu anh bận việc thì làm đi! Em… em đi xem công ty một chút được không?”Lâm Đình Phong rất tự nhiên mà đưa tay thắt chiếc nơ áo của cô lại, vuốt nhẹ mái tóc hơi rối của cô: “Được, để anh gọi thư ký dắt em đi tham quan.”, nói rồi anh định đi lại bàn làm việc mở điện thoại nội bộ.Cô kéo ống tay áo của anh lại: “Hay anh gọi con robot lúc nảy dẫn em đi được không?”Một mùi chua lét bốc hơi trên đỉnh đầu, giọng anh trầm trầm: “Em thích nó tới vậy sao? Anh với nó em thích ai hơn?”Mộc Tâm nghe câu hỏi lạ lùng của anh, thành thật trả lời: “Em thấy nó thú vị! Nhưng đương nhiên là thích anh hơn rồi!”Trong lòng hơi hơi dịu lại, anh bồi thêm một câu hỏi: “Vậy anh và nó cùng rơi xuống nước em sẽ cứu ai?”Cô bị anh làm cho bật cười: “Hahaha, Đình Phong, đừng nói là anh ghen với con robot đó nha?”“Xì! Anh mà đi ghen với đống sắt biết đi đó sao?”, anh lấy điện thoại mở một ứng dụng nào đó lên, ấn vào biểu tượng micro, “01! Lên tầng 50.”Anh quay qua nói với cô: “Vậy em đi đi, xong chúng ta đi ăn.”“Okay!”, trước khi đi, cô hôn gió với anh một cái rồi đẩy cửa ra ngoài.Gặp Tiểu A đang đứng khép nép cạnh cửa, Mộc Tâm cười nhẹ, vỗ vỗ nhẹ lên vai cậu ấy: “Tiểu A, chúc cậu may mắn nha!”Tiểu A bị câu nói của cô làm cho đổ mồ hôi: “Thư ký Mộc, cô đừng hù tôi vậy chứ!”“Ahihi!”, thấy 01 đi thang máy lên tới, cô vẫy vẫy tay với cậu rồi đi về phía 01.…Tiểu A đi vào phòng, thấy anh mắt không mấy ‘thiện chí’ của Lâm Đình Phong, cậu an an phận phận đứng báo cáo: “Boss, bên phía chủ tịch có động tĩnh rồi!Anh cười lạnh: “Ông ấy làm gì?”