Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, bao phủ lên cơ thể mảnh mai mềm mại đang say giấc trên chiếc giường màu xanh bạc hà tươi mát, gương mặt kiều mị ngọt ngào đang mỉm cười thể hiện thiếu nữ đang trong một giấc mộng đẹp. Hàng mi dày như cánh bướm khẽ run run, cô mở mắt ra, một đôi đồng tử màu hổ phách trong veo đầy thanh thuần nhưng lại bất giác câu dẫn lòng người. Cô đưa mắt nhìn căn phòng... What? Cô đang ở đâu đây? Không phải cô đang ở trong phòng của mình đọc tiểu thuyết đến ngủ quên sao? Chuyện gì xảy ra vậy? "Cạch!", tiếng vặn cửa vang lên, cô đưa mắt nhìn qua, chạm phải ánh mắt lạnh băng đầy chán ghét của một người đàn ông xa lạ. Đây lại là ai đây? Sao nhìn cô kỳ vậy? Không phải tối qua cô mộng du đi ra đường rồi bị bắt tới đây chứ? Cô thầm nghĩ rằng có khả năng lắm, dù gì cô cũng hay bị mộng du. Có lần cô bị mộng du mà đi lang thang trong nhà rồi mở cửa đi ra ngoài, sáng thức dậy cô thấy mình ngủ ngoài hành lang chung. Nghĩ vậy cô gãy gãy đầu, cô cười giả lả hướng người đàn ông kia nói…
Chương 214
Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu AnhTác giả: ROSETruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngÁnh nắng xuyên qua cửa sổ, bao phủ lên cơ thể mảnh mai mềm mại đang say giấc trên chiếc giường màu xanh bạc hà tươi mát, gương mặt kiều mị ngọt ngào đang mỉm cười thể hiện thiếu nữ đang trong một giấc mộng đẹp. Hàng mi dày như cánh bướm khẽ run run, cô mở mắt ra, một đôi đồng tử màu hổ phách trong veo đầy thanh thuần nhưng lại bất giác câu dẫn lòng người. Cô đưa mắt nhìn căn phòng... What? Cô đang ở đâu đây? Không phải cô đang ở trong phòng của mình đọc tiểu thuyết đến ngủ quên sao? Chuyện gì xảy ra vậy? "Cạch!", tiếng vặn cửa vang lên, cô đưa mắt nhìn qua, chạm phải ánh mắt lạnh băng đầy chán ghét của một người đàn ông xa lạ. Đây lại là ai đây? Sao nhìn cô kỳ vậy? Không phải tối qua cô mộng du đi ra đường rồi bị bắt tới đây chứ? Cô thầm nghĩ rằng có khả năng lắm, dù gì cô cũng hay bị mộng du. Có lần cô bị mộng du mà đi lang thang trong nhà rồi mở cửa đi ra ngoài, sáng thức dậy cô thấy mình ngủ ngoài hành lang chung. Nghĩ vậy cô gãy gãy đầu, cô cười giả lả hướng người đàn ông kia nói… Chương 214Cô đứng nhìn Lạc Tư vài giây, hít sâu một hơi rồi bình tĩnh nói: “Đều là người trưởng thành rồi… Chuyện đêm qua…”Lạc Tư lộ ra vẻ nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt cô: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”“Không cần thiết phải vậy đâu!”, Ngọc Điềm nhặt lấy điện thoại và ví tiền của mình rơi trên đất, cô làm như không để ý mà nói: “Coi như chưa từng xảy ra chuyện gì đi.”, nói rồi cô một mạch mở cửa đi ra ngoài để lại Lạc Tư ngơ ngác đứng đó.Sao mình có cảm giác như bản thân là tình một đêm vậy. Cô ấy nói không cần chịu trách nhiệm… đó là chuyện tốt mà, sao trong lòng mình lại thấy khó chịu như vậy chứ?Một ngày chủ nhật cuối đông, sáng sớm Mộc Tâm đã lăn xăn trong phòng cả mấy tiếng đồng hồ chỉ để sửa soạn cho buổi hẹn hò hôm nay. Hết váy xanh rồi lại đỏ, cuối cùng cô chốt lại một bộ váy lông cừu màu trắng, bonus thêm một đôi ủng lông trắng. Mái tóc xõa xoăn thường ngày được cô tết thành hai chiếc bím đuôi tôm, phần mái thưa được uốn cúp nhẹ vào chiếc trán trắng mịn. Nhìn bản thân đã thành công hóa thân thành cô nữ sinh nhỏ nép vào lòng người, cô hài lòng đi ra khỏi cửa.Lâm Đình Phong đang ngồi ở phòng khách đợi cô, anh nho nhã nhấc ly cà phê nóng uống từng ngụm một. Mộc Tâm chạy lại trước mặt anh, xoay người một vòng, hớn hở như đứa bé chờ được mẹ khen: “Anh xem, anh xem, hôm nay em có phải là đặc biệt xinh đẹp đáng yêu thuần khiết không”Nhìn tạo hình nữ sinh vị thành niên của cô, anh suýt bị sặc cà phê. Không phải cô mặc như vậy không đẹp, mà là hình tượng này quá đối lập mới ngày thường rồi. Bình thường cô luôn theo phong cách trưởng thành lại hấp dẫn, đột nhiên chuyển qua lolita đáng yêu khiến anh… có chút không quen mắt cho lắm. Có khi nào anh bị cảnh sát tóm lại vì tội dụ dỗ nữ sinh không!Anh mỉm cười, đứng dậy choàng chiếc khăn màu đỏ cam lên cổ cô, dịu dàng hỏi: “Xinh lắm! Nhưng sao hôm nay em lại đột ngột đổi phong cách vậy?”Cô ngước cổ lên để anh thắt khăn cho mình, gương mặt làm ra vẻ trịnh trọng, nói: “Đây là lần đầu chúng ta đi hẹn hò nha! Phải trang trọng một chút mới tốt!”Câu trả lời của cô khiến anh dở khóc dở cười, cái này… ừm… cũng quá trang trọng rồi đi.Trước khi ra cửa, cô nhìn Lâm Đình Phong một lượt từ đầu tới chân, hài lòng gật gù: “Oa, hôm nay anh đặc biệt đẹp trai nha”, cô đột ngột nhón chân hôn lên má của anh một cái, cười tươi nói: “Cho anh 90 điểm. Đi thôi nào!”Cô chưa ra khỏi cửa đã bị anh kéo vào lòng, trầm trầm hỏi: “Sao chỉ có 90 điểm?”, anh đã mời cả stylist để làm tóc chọn đồ cho buổi hẹn hò hôm nay đấy, đáng lý ra phải được điểm tuyệt đối mới phải chứ!Mộc Tâm ôm cánh tay anh đi ra cửa: “Em chính là 10 điểm này! Gắn em bên người anh sẽ được điểm tuyệt đối!”Anh nhéo cái má hồng hồng của cô, tâm trạng cực kỳ tốt đẹp: “Hôm nay em ăn mật à? Lời ngon tiếng ngọt!”“Đâu? Em ăn cơm anh nấu đấy! Ngọt hơn cả mật!Hai người vừa lời qua tiếng lại đầy tim hồng vừa đi xuống hầm lấy xe.…Khu vui chơi Pomme rouge.Nơi đây được xây theo phong các Táo Đỏ*, đủ các loại trò chơi từ nhẹ nhàng đến k*ch th*ch. Mộc Tâm nhìn cái tàu lượng thần tốc siêu to khổng lồ ở phía xa xa thì hào hứng đến muốn nhảy cẫng lên.(*Táo Đỏ là phong cách cosplay các nhân vật nhưng đã được tối giản đi, ví dụ như hầu gái, y tá, cô dâu, cao bồi,… Chắc ai có chơi Ngôi sao thời trang sẽ biết á, hihi)Cô kéo anh lại chiếc bàn bán cài tóc ở cổng ra vào. Nhìn bộ đồ với hai màu nâu và đen của anh, cô lấy một chiếc cài gấu nâu cài lên cho anh. Dù không mấy tình nguyện nhưng thấy cô vui như vậy anh đành cúi thấp người để cô đeo cho mình. Đeo cho anh xong, cô chọn cho mình một chiếc tai gấu trắng.
Chương 214
Cô đứng nhìn Lạc Tư vài giây, hít sâu một hơi rồi bình tĩnh nói: “Đều là người trưởng thành rồi… Chuyện đêm qua…”
Lạc Tư lộ ra vẻ nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt cô: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
“Không cần thiết phải vậy đâu!”, Ngọc Điềm nhặt lấy điện thoại và ví tiền của mình rơi trên đất, cô làm như không để ý mà nói: “Coi như chưa từng xảy ra chuyện gì đi.”, nói rồi cô một mạch mở cửa đi ra ngoài để lại Lạc Tư ngơ ngác đứng đó.
Sao mình có cảm giác như bản thân là tình một đêm vậy. Cô ấy nói không cần chịu trách nhiệm… đó là chuyện tốt mà, sao trong lòng mình lại thấy khó chịu như vậy chứ?
Một ngày chủ nhật cuối đông, sáng sớm Mộc Tâm đã lăn xăn trong phòng cả mấy tiếng đồng hồ chỉ để sửa soạn cho buổi hẹn hò hôm nay. Hết váy xanh rồi lại đỏ, cuối cùng cô chốt lại một bộ váy lông cừu màu trắng, bonus thêm một đôi ủng lông trắng. Mái tóc xõa xoăn thường ngày được cô tết thành hai chiếc bím đuôi tôm, phần mái thưa được uốn cúp nhẹ vào chiếc trán trắng mịn. Nhìn bản thân đã thành công hóa thân thành cô nữ sinh nhỏ nép vào lòng người, cô hài lòng đi ra khỏi cửa.
Lâm Đình Phong đang ngồi ở phòng khách đợi cô, anh nho nhã nhấc ly cà phê nóng uống từng ngụm một. Mộc Tâm chạy lại trước mặt anh, xoay người một vòng, hớn hở như đứa bé chờ được mẹ khen: “Anh xem, anh xem, hôm nay em có phải là đặc biệt xinh đẹp đáng yêu thuần khiết không”
Nhìn tạo hình nữ sinh vị thành niên của cô, anh suýt bị sặc cà phê. Không phải cô mặc như vậy không đẹp, mà là hình tượng này quá đối lập mới ngày thường rồi. Bình thường cô luôn theo phong cách trưởng thành lại hấp dẫn, đột nhiên chuyển qua lolita đáng yêu khiến anh… có chút không quen mắt cho lắm. Có khi nào anh bị cảnh sát tóm lại vì tội dụ dỗ nữ sinh không!
Anh mỉm cười, đứng dậy choàng chiếc khăn màu đỏ cam lên cổ cô, dịu dàng hỏi: “Xinh lắm! Nhưng sao hôm nay em lại đột ngột đổi phong cách vậy?”
Cô ngước cổ lên để anh thắt khăn cho mình, gương mặt làm ra vẻ trịnh trọng, nói: “Đây là lần đầu chúng ta đi hẹn hò nha! Phải trang trọng một chút mới tốt!”
Câu trả lời của cô khiến anh dở khóc dở cười, cái này… ừm… cũng quá trang trọng rồi đi.
Trước khi ra cửa, cô nhìn Lâm Đình Phong một lượt từ đầu tới chân, hài lòng gật gù: “Oa, hôm nay anh đặc biệt đẹp trai nha”, cô đột ngột nhón chân hôn lên má của anh một cái, cười tươi nói: “Cho anh 90 điểm. Đi thôi nào!”
Cô chưa ra khỏi cửa đã bị anh kéo vào lòng, trầm trầm hỏi: “Sao chỉ có 90 điểm?”, anh đã mời cả stylist để làm tóc chọn đồ cho buổi hẹn hò hôm nay đấy, đáng lý ra phải được điểm tuyệt đối mới phải chứ!
Mộc Tâm ôm cánh tay anh đi ra cửa: “Em chính là 10 điểm này! Gắn em bên người anh sẽ được điểm tuyệt đối!”
Anh nhéo cái má hồng hồng của cô, tâm trạng cực kỳ tốt đẹp: “Hôm nay em ăn mật à? Lời ngon tiếng ngọt!”
“Đâu? Em ăn cơm anh nấu đấy! Ngọt hơn cả mật!
Hai người vừa lời qua tiếng lại đầy tim hồng vừa đi xuống hầm lấy xe.
…
Khu vui chơi Pomme rouge.
Nơi đây được xây theo phong các Táo Đỏ*, đủ các loại trò chơi từ nhẹ nhàng đến k*ch th*ch. Mộc Tâm nhìn cái tàu lượng thần tốc siêu to khổng lồ ở phía xa xa thì hào hứng đến muốn nhảy cẫng lên.
(*Táo Đỏ là phong cách cosplay các nhân vật nhưng đã được tối giản đi, ví dụ như hầu gái, y tá, cô dâu, cao bồi,… Chắc ai có chơi Ngôi sao thời trang sẽ biết á, hihi)
Cô kéo anh lại chiếc bàn bán cài tóc ở cổng ra vào. Nhìn bộ đồ với hai màu nâu và đen của anh, cô lấy một chiếc cài gấu nâu cài lên cho anh. Dù không mấy tình nguyện nhưng thấy cô vui như vậy anh đành cúi thấp người để cô đeo cho mình. Đeo cho anh xong, cô chọn cho mình một chiếc tai gấu trắng.
Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu AnhTác giả: ROSETruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngÁnh nắng xuyên qua cửa sổ, bao phủ lên cơ thể mảnh mai mềm mại đang say giấc trên chiếc giường màu xanh bạc hà tươi mát, gương mặt kiều mị ngọt ngào đang mỉm cười thể hiện thiếu nữ đang trong một giấc mộng đẹp. Hàng mi dày như cánh bướm khẽ run run, cô mở mắt ra, một đôi đồng tử màu hổ phách trong veo đầy thanh thuần nhưng lại bất giác câu dẫn lòng người. Cô đưa mắt nhìn căn phòng... What? Cô đang ở đâu đây? Không phải cô đang ở trong phòng của mình đọc tiểu thuyết đến ngủ quên sao? Chuyện gì xảy ra vậy? "Cạch!", tiếng vặn cửa vang lên, cô đưa mắt nhìn qua, chạm phải ánh mắt lạnh băng đầy chán ghét của một người đàn ông xa lạ. Đây lại là ai đây? Sao nhìn cô kỳ vậy? Không phải tối qua cô mộng du đi ra đường rồi bị bắt tới đây chứ? Cô thầm nghĩ rằng có khả năng lắm, dù gì cô cũng hay bị mộng du. Có lần cô bị mộng du mà đi lang thang trong nhà rồi mở cửa đi ra ngoài, sáng thức dậy cô thấy mình ngủ ngoài hành lang chung. Nghĩ vậy cô gãy gãy đầu, cô cười giả lả hướng người đàn ông kia nói… Chương 214Cô đứng nhìn Lạc Tư vài giây, hít sâu một hơi rồi bình tĩnh nói: “Đều là người trưởng thành rồi… Chuyện đêm qua…”Lạc Tư lộ ra vẻ nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt cô: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”“Không cần thiết phải vậy đâu!”, Ngọc Điềm nhặt lấy điện thoại và ví tiền của mình rơi trên đất, cô làm như không để ý mà nói: “Coi như chưa từng xảy ra chuyện gì đi.”, nói rồi cô một mạch mở cửa đi ra ngoài để lại Lạc Tư ngơ ngác đứng đó.Sao mình có cảm giác như bản thân là tình một đêm vậy. Cô ấy nói không cần chịu trách nhiệm… đó là chuyện tốt mà, sao trong lòng mình lại thấy khó chịu như vậy chứ?Một ngày chủ nhật cuối đông, sáng sớm Mộc Tâm đã lăn xăn trong phòng cả mấy tiếng đồng hồ chỉ để sửa soạn cho buổi hẹn hò hôm nay. Hết váy xanh rồi lại đỏ, cuối cùng cô chốt lại một bộ váy lông cừu màu trắng, bonus thêm một đôi ủng lông trắng. Mái tóc xõa xoăn thường ngày được cô tết thành hai chiếc bím đuôi tôm, phần mái thưa được uốn cúp nhẹ vào chiếc trán trắng mịn. Nhìn bản thân đã thành công hóa thân thành cô nữ sinh nhỏ nép vào lòng người, cô hài lòng đi ra khỏi cửa.Lâm Đình Phong đang ngồi ở phòng khách đợi cô, anh nho nhã nhấc ly cà phê nóng uống từng ngụm một. Mộc Tâm chạy lại trước mặt anh, xoay người một vòng, hớn hở như đứa bé chờ được mẹ khen: “Anh xem, anh xem, hôm nay em có phải là đặc biệt xinh đẹp đáng yêu thuần khiết không”Nhìn tạo hình nữ sinh vị thành niên của cô, anh suýt bị sặc cà phê. Không phải cô mặc như vậy không đẹp, mà là hình tượng này quá đối lập mới ngày thường rồi. Bình thường cô luôn theo phong cách trưởng thành lại hấp dẫn, đột nhiên chuyển qua lolita đáng yêu khiến anh… có chút không quen mắt cho lắm. Có khi nào anh bị cảnh sát tóm lại vì tội dụ dỗ nữ sinh không!Anh mỉm cười, đứng dậy choàng chiếc khăn màu đỏ cam lên cổ cô, dịu dàng hỏi: “Xinh lắm! Nhưng sao hôm nay em lại đột ngột đổi phong cách vậy?”Cô ngước cổ lên để anh thắt khăn cho mình, gương mặt làm ra vẻ trịnh trọng, nói: “Đây là lần đầu chúng ta đi hẹn hò nha! Phải trang trọng một chút mới tốt!”Câu trả lời của cô khiến anh dở khóc dở cười, cái này… ừm… cũng quá trang trọng rồi đi.Trước khi ra cửa, cô nhìn Lâm Đình Phong một lượt từ đầu tới chân, hài lòng gật gù: “Oa, hôm nay anh đặc biệt đẹp trai nha”, cô đột ngột nhón chân hôn lên má của anh một cái, cười tươi nói: “Cho anh 90 điểm. Đi thôi nào!”Cô chưa ra khỏi cửa đã bị anh kéo vào lòng, trầm trầm hỏi: “Sao chỉ có 90 điểm?”, anh đã mời cả stylist để làm tóc chọn đồ cho buổi hẹn hò hôm nay đấy, đáng lý ra phải được điểm tuyệt đối mới phải chứ!Mộc Tâm ôm cánh tay anh đi ra cửa: “Em chính là 10 điểm này! Gắn em bên người anh sẽ được điểm tuyệt đối!”Anh nhéo cái má hồng hồng của cô, tâm trạng cực kỳ tốt đẹp: “Hôm nay em ăn mật à? Lời ngon tiếng ngọt!”“Đâu? Em ăn cơm anh nấu đấy! Ngọt hơn cả mật!Hai người vừa lời qua tiếng lại đầy tim hồng vừa đi xuống hầm lấy xe.…Khu vui chơi Pomme rouge.Nơi đây được xây theo phong các Táo Đỏ*, đủ các loại trò chơi từ nhẹ nhàng đến k*ch th*ch. Mộc Tâm nhìn cái tàu lượng thần tốc siêu to khổng lồ ở phía xa xa thì hào hứng đến muốn nhảy cẫng lên.(*Táo Đỏ là phong cách cosplay các nhân vật nhưng đã được tối giản đi, ví dụ như hầu gái, y tá, cô dâu, cao bồi,… Chắc ai có chơi Ngôi sao thời trang sẽ biết á, hihi)Cô kéo anh lại chiếc bàn bán cài tóc ở cổng ra vào. Nhìn bộ đồ với hai màu nâu và đen của anh, cô lấy một chiếc cài gấu nâu cài lên cho anh. Dù không mấy tình nguyện nhưng thấy cô vui như vậy anh đành cúi thấp người để cô đeo cho mình. Đeo cho anh xong, cô chọn cho mình một chiếc tai gấu trắng.