Tác giả:

Lúc nhận được cuộc gọi hối thúc đi xem mắt của người nhà, Hạ Hiểu còn đang ăn lẩu với bạn. Chịu ảnh hưởng của tình hình bệnh dịch, kỳ nghỉ dài hạn mùa xuân năm nay Hạ Hiểu không có ý định về nhà. Cô ở Bắc Kinh cũng không phải không có bạn bè, bây giờ Giang Vãn Quất đúng lúc về nước, ở Bắc Kinh mấy ngày ngắn ngủi, hai người vừa thương lượng, quyết định đi khu trượt tuyết gần đây trượt tuyết. Nói gần thì không gần, nói xa cũng không xa, trấn nhỏ mặc dù ở trong cảnh nội Hà Bắc, đi đường sắt cao tốc, từ trạm Thanh Hà đến trạm trạm Thái Tử Thành cũng chỉ hơn một giờ, ra khỏi đường cao tốc thì có thể đón được xe. Giang Vãn Quất là đàn chị hơn Hạ Hiểu một khóa, công việc bây giờ của Hạ Hiểu cũng là nhờ Giang Vãn Quất thúc đẩy, chỉ tiếc Hạ Hiểu tự biết tính cách mình hướng nội, không bằng Giang Vãn Quất hướng ngoại phóng khoáng, bây giờ đã làm việc một năm, mỗi ngày đều nghỉ làm sao từ chức- hay là vì tiền thưởng cuối năm mà nhịn thêm một chút. Bữa ăn giữa trưa chính là nồi lẩu, cũng không…

Chương 15

Một Ngày Ba BữaTác giả: Đa LêTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc nhận được cuộc gọi hối thúc đi xem mắt của người nhà, Hạ Hiểu còn đang ăn lẩu với bạn. Chịu ảnh hưởng của tình hình bệnh dịch, kỳ nghỉ dài hạn mùa xuân năm nay Hạ Hiểu không có ý định về nhà. Cô ở Bắc Kinh cũng không phải không có bạn bè, bây giờ Giang Vãn Quất đúng lúc về nước, ở Bắc Kinh mấy ngày ngắn ngủi, hai người vừa thương lượng, quyết định đi khu trượt tuyết gần đây trượt tuyết. Nói gần thì không gần, nói xa cũng không xa, trấn nhỏ mặc dù ở trong cảnh nội Hà Bắc, đi đường sắt cao tốc, từ trạm Thanh Hà đến trạm trạm Thái Tử Thành cũng chỉ hơn một giờ, ra khỏi đường cao tốc thì có thể đón được xe. Giang Vãn Quất là đàn chị hơn Hạ Hiểu một khóa, công việc bây giờ của Hạ Hiểu cũng là nhờ Giang Vãn Quất thúc đẩy, chỉ tiếc Hạ Hiểu tự biết tính cách mình hướng nội, không bằng Giang Vãn Quất hướng ngoại phóng khoáng, bây giờ đã làm việc một năm, mỗi ngày đều nghỉ làm sao từ chức- hay là vì tiền thưởng cuối năm mà nhịn thêm một chút. Bữa ăn giữa trưa chính là nồi lẩu, cũng không… Từ nhỏ tính cách Hạ Hiểu chính là sợ thầy giáo.Rất khó nói cảm giác sợ hãi thân phận thầy giáo này từ đâu mà tới, giống như có vài người trời sinh chỉ sợ bác sĩ, có vài người trời sinh sợ cảnh sát vậy, Hạ Hiểu chỉ mơ hồ nhớ được, khi còn bé nghịch ngợm không nghe lời, ông bà nội hù dọa cô:“Nếu lại không ăn cơm thì sẽ nói cho thầy biết!”“Nếu không thành thật sẽ nói bác sĩ dùng kim tiêm con!”“Còn không nghe lời sẽ cho cảnh sát bắt con đi!”…Phương thức giáo dục c*̉a ông bà có lẽ có chút vấn đề, nhưng thật sự yêu thương Hạ Hiểu, yêu thương là từ trước đến nay ông túng thiếu nhưng ông cầm tiền sửa kính mắt để mua trang sức c*̀ng kiểu với Hương Phi mà Hạ Hiểu mong muốn từ lâu, bà thì sẽ giữ lại nước trái cây và sữa mà người khác tặng đưa cho Hạ Hiểu uống.Đáng tiếc là tình yêu và bóng ma thời thơ ấu mãi mãi… song hành, Hạ Hiểu có thể cảm nhận được tình yêu c*̉a ông bà, nhưng đồng thời c*̃ng không thể từ bỏ nỗi sợ hãi thầy giáo trong lòng.Từ nhỏ đến lớn, Hạ Hiểu có thể không cần phải liên lạc với thầy giáo thì tuyệt đối sẽ không chủ động liên lạc, tránh né tất cả các bất kỳ khả năng tiếp xúc với thầy giáo ở ngoài giờ học, có điều nếu như thầy giáo có chuyện nhờ cô làm, cô c*̃ng sẽ cố gắng hết sức.Bao gồm cả bây giờ.“Thả lỏng, đừng lộn xộn.”Tốt lắm, hít thở, hít thở bình thường…. Không biết cách thở lúc đang hôn sao? Không sao, anh sẽ dạy cho em, chúng ta làm chậm chậm.”“Rất tốt, em làm rất tuyệt vời, chính là như vậy.”Mở môi ra, đừng từ chối.Làm một học sinh ngoan, ngoan ngoãn nghe lời anh chỉ bảo, làm theo sự hướng dẫn c*̉a anh, thỏa mãn ham muốn c*̉a anh.Hạ Hiểu biết kỹ năng giảng dạy c*̉a Ôn Sùng Nguyệt, c*̃ng biết anh là một thầy giáo ưu tú. Mấy năm trước, sau khi hoàn thành lớp phụ đạo Tiếng Anh trong thời gian ngắn ngủi, thành tích Tiếng Anh c*̉a cô không bao giờ thấp hơn 100 điểm nữa.Hôm nay, năng lực dạy học c*̉a Ôn Sùng Nguyệt không thua kém gì so với khi đó.Anh là một người đàn ông chín chắn, ấm áp, rất kiên nhẫn.Dư vị c*̉a mùa xuân vẫn chưa hoàn toàn phai nhạt.Đã có lệnh cấm đốt pháo hoa, pháo nổ, mùi vị năm mới không nồng đậm như lúc trước, chỉ có điều cách bố trí trong nhà khác nhau. Rõ ràng, Ôn Sùng Nguyệt là một người cực kỳ chú trọng cảm giác hình thức, cho dù không đón tết trong căn phòng này, anh vẫn dán chữ đỏ và vài cành hồng mai như trước để điểm xuyết.Hạ Hiểu ngẩng mặt nhìn lên trên đỉnh đầu, trang bị chiếu sáng căn phòng này gần như toàn bộ đều là đèn led, đèn cây đứng, trước mắt chỉ nhìn thấy một tầng ánh sáng mềm mại, rèm cửa sổ phòng ngủ lụa trắng khẽ khép lại, không khí ấm áp, có mùi quả phật thủ nhàn nhạt.Môi Ôn Sùng Nguyệt rất nóng, bình thường anh nói chuyện không nhiều, nhưng miệng lưỡi rất khéo léo. Hạ Hiểu ngẩng mặt lên, ánh mắt nheo lại, thấy trên đỉnh đầu từng tầng, từng tầng vầng sáng nhu hòa c*̉a ánh đèn đang mở, như đặt mình lênh đênh trên biển nhẹ nhàng, khó mà phân biệt đông tây nam bắc.Đừng sợ, đừng lo lắng.Anh sẽ không tổn thương em, yên tâm giao cho anh.Bàn tay c*̉a anh ấm áp, dày lại linh hoạt, hô hấp như dòng nước ấm tháng ba, lời nói tựa như gió nhẹ tháng năm.Xuân và Cảnh Minh, mặt trời thiêu đốt, gió mềm thổi hoa anh đào, ngàn vạn cây hoa nối đuôi nhau nở.Đau xót như hoa, tình chẳng để ý.Hạ Hiểu nắm được cánh tay c*̉a Ôn Sùng Nguyệt, cô nghiêng nhìn, chỉ thấy gân xanh trên cánh tay c*̉a đối phương, giống như cô lúc còn nhỏ thích nắm lấy thân cây rỗng ruột, móng tay c*̉a cô đâm sâu vào cánh tay c*̉a đối phương, ánh mắt mơ màng: “Thầy Ôn.”Ôn Sùng Nguyệt vỗ về hôn gò má cô: “Anh ở đây.”Đúng vậy.Anh ở đây.Anh là chồng c*̉a Hạ Hiểu, là người thân mật nhất c*̉a cô, theo lẽ thường thì là thân mật với cô nhất.Hạ Hiểu nhắm mắt lại, Ôn Sùng Nguyệt không buông tay, anh dịu dàng hôn lên gò má cô, thì thầm nói, làm cho cô thả lỏng, làm cho cô bình tĩnh.Khi còn nhỏ, Hạ Hiểu c*̃ng từng nghĩ tới tương lai sau này sẽ như thế nào, cô cho là nhất định phải tìm một người mà trong lòng có nhau. Dù sao thì 35 trăm triệu đàn ông trên Trái Đất này, sao có thể không tìm được một người mà cả hai đều thích nhau, người đàn ông thỏa mãn tất cả mong muốn c*̉a cô đang ở đâu?Nhưng mà thực sự rất khó tìm thấy.Việc này còn khó hơn so với việc ra ngoài rẽ phải đi mua một tờ vé số trong 5 triệu giải thưởng lớn vậy.Đàn ông trên đời này còn nhiều hơn so với côn trùng, nhưng đàn ông tốt so với côn trùng ba chân thì lại còn ít hơn.

Từ nhỏ tính cách Hạ Hiểu chính là sợ thầy giáo.

Rất khó nói cảm giác sợ hãi thân phận thầy giáo này từ đâu mà tới, giống như có vài người trời sinh chỉ sợ bác sĩ, có vài người trời sinh sợ cảnh sát vậy, Hạ Hiểu chỉ mơ hồ nhớ được, khi còn bé nghịch ngợm không nghe lời, ông bà nội hù dọa cô:

“Nếu lại không ăn cơm thì sẽ nói cho thầy biết!”

“Nếu không thành thật sẽ nói bác sĩ dùng kim tiêm con!”

“Còn không nghe lời sẽ cho cảnh sát bắt con đi!”

Phương thức giáo dục c*̉a ông bà có lẽ có chút vấn đề, nhưng thật sự yêu thương Hạ Hiểu, yêu thương là từ trước đến nay ông túng thiếu nhưng ông cầm tiền sửa kính mắt để mua trang sức c*̀ng kiểu với Hương Phi mà Hạ Hiểu mong muốn từ lâu, bà thì sẽ giữ lại nước trái cây và sữa mà người khác tặng đưa cho Hạ Hiểu uống.

Đáng tiếc là tình yêu và bóng ma thời thơ ấu mãi mãi… song hành, Hạ Hiểu có thể cảm nhận được tình yêu c*̉a ông bà, nhưng đồng thời c*̃ng không thể từ bỏ nỗi sợ hãi thầy giáo trong lòng.

Từ nhỏ đến lớn, Hạ Hiểu có thể không cần phải liên lạc với thầy giáo thì tuyệt đối sẽ không chủ động liên lạc, tránh né tất cả các bất kỳ khả năng tiếp xúc với thầy giáo ở ngoài giờ học, có điều nếu như thầy giáo có chuyện nhờ cô làm, cô c*̃ng sẽ cố gắng hết sức.

Bao gồm cả bây giờ.

“Thả lỏng, đừng lộn xộn.”

Tốt lắm, hít thở, hít thở bình thường…. Không biết cách thở lúc đang hôn sao? Không sao, anh sẽ dạy cho em, chúng ta làm chậm chậm.”

“Rất tốt, em làm rất tuyệt vời, chính là như vậy.”

Mở môi ra, đừng từ chối.

Làm một học sinh ngoan, ngoan ngoãn nghe lời anh chỉ bảo, làm theo sự hướng dẫn c*̉a anh, thỏa mãn ham muốn c*̉a anh.

Hạ Hiểu biết kỹ năng giảng dạy c*̉a Ôn Sùng Nguyệt, c*̃ng biết anh là một thầy giáo ưu tú. Mấy năm trước, sau khi hoàn thành lớp phụ đạo Tiếng Anh trong thời gian ngắn ngủi, thành tích Tiếng Anh c*̉a cô không bao giờ thấp hơn 100 điểm nữa.

Hôm nay, năng lực dạy học c*̉a Ôn Sùng Nguyệt không thua kém gì so với khi đó.

Anh là một người đàn ông chín chắn, ấm áp, rất kiên nhẫn.

Dư vị c*̉a mùa xuân vẫn chưa hoàn toàn phai nhạt.

Đã có lệnh cấm đốt pháo hoa, pháo nổ, mùi vị năm mới không nồng đậm như lúc trước, chỉ có điều cách bố trí trong nhà khác nhau. Rõ ràng, Ôn Sùng Nguyệt là một người cực kỳ chú trọng cảm giác hình thức, cho dù không đón tết trong căn phòng này, anh vẫn dán chữ đỏ và vài cành hồng mai như trước để điểm xuyết.

Hạ Hiểu ngẩng mặt nhìn lên trên đỉnh đầu, trang bị chiếu sáng căn phòng này gần như toàn bộ đều là đèn led, đèn cây đứng, trước mắt chỉ nhìn thấy một tầng ánh sáng mềm mại, rèm cửa sổ phòng ngủ lụa trắng khẽ khép lại, không khí ấm áp, có mùi quả phật thủ nhàn nhạt.

Môi Ôn Sùng Nguyệt rất nóng, bình thường anh nói chuyện không nhiều, nhưng miệng lưỡi rất khéo léo. Hạ Hiểu ngẩng mặt lên, ánh mắt nheo lại, thấy trên đỉnh đầu từng tầng, từng tầng vầng sáng nhu hòa c*̉a ánh đèn đang mở, như đặt mình lênh đênh trên biển nhẹ nhàng, khó mà phân biệt đông tây nam bắc.

Đừng sợ, đừng lo lắng.

Anh sẽ không tổn thương em, yên tâm giao cho anh.

Bàn tay c*̉a anh ấm áp, dày lại linh hoạt, hô hấp như dòng nước ấm tháng ba, lời nói tựa như gió nhẹ tháng năm.

Xuân và Cảnh Minh, mặt trời thiêu đốt, gió mềm thổi hoa anh đào, ngàn vạn cây hoa nối đuôi nhau nở.

Đau xót như hoa, tình chẳng để ý.

Hạ Hiểu nắm được cánh tay c*̉a Ôn Sùng Nguyệt, cô nghiêng nhìn, chỉ thấy gân xanh trên cánh tay c*̉a đối phương, giống như cô lúc còn nhỏ thích nắm lấy thân cây rỗng ruột, móng tay c*̉a cô đâm sâu vào cánh tay c*̉a đối phương, ánh mắt mơ màng: “Thầy Ôn.”

Ôn Sùng Nguyệt vỗ về hôn gò má cô: “Anh ở đây.”

Đúng vậy.

Anh ở đây.

Anh là chồng c*̉a Hạ Hiểu, là người thân mật nhất c*̉a cô, theo lẽ thường thì là thân mật với cô nhất.

Hạ Hiểu nhắm mắt lại, Ôn Sùng Nguyệt không buông tay, anh dịu dàng hôn lên gò má cô, thì thầm nói, làm cho cô thả lỏng, làm cho cô bình tĩnh.

Khi còn nhỏ, Hạ Hiểu c*̃ng từng nghĩ tới tương lai sau này sẽ như thế nào, cô cho là nhất định phải tìm một người mà trong lòng có nhau. Dù sao thì 35 trăm triệu đàn ông trên Trái Đất này, sao có thể không tìm được một người mà cả hai đều thích nhau, người đàn ông thỏa mãn tất cả mong muốn c*̉a cô đang ở đâu?

Nhưng mà thực sự rất khó tìm thấy.

Việc này còn khó hơn so với việc ra ngoài rẽ phải đi mua một tờ vé số trong 5 triệu giải thưởng lớn vậy.

Đàn ông trên đời này còn nhiều hơn so với côn trùng, nhưng đàn ông tốt so với côn trùng ba chân thì lại còn ít hơn.

Một Ngày Ba BữaTác giả: Đa LêTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc nhận được cuộc gọi hối thúc đi xem mắt của người nhà, Hạ Hiểu còn đang ăn lẩu với bạn. Chịu ảnh hưởng của tình hình bệnh dịch, kỳ nghỉ dài hạn mùa xuân năm nay Hạ Hiểu không có ý định về nhà. Cô ở Bắc Kinh cũng không phải không có bạn bè, bây giờ Giang Vãn Quất đúng lúc về nước, ở Bắc Kinh mấy ngày ngắn ngủi, hai người vừa thương lượng, quyết định đi khu trượt tuyết gần đây trượt tuyết. Nói gần thì không gần, nói xa cũng không xa, trấn nhỏ mặc dù ở trong cảnh nội Hà Bắc, đi đường sắt cao tốc, từ trạm Thanh Hà đến trạm trạm Thái Tử Thành cũng chỉ hơn một giờ, ra khỏi đường cao tốc thì có thể đón được xe. Giang Vãn Quất là đàn chị hơn Hạ Hiểu một khóa, công việc bây giờ của Hạ Hiểu cũng là nhờ Giang Vãn Quất thúc đẩy, chỉ tiếc Hạ Hiểu tự biết tính cách mình hướng nội, không bằng Giang Vãn Quất hướng ngoại phóng khoáng, bây giờ đã làm việc một năm, mỗi ngày đều nghỉ làm sao từ chức- hay là vì tiền thưởng cuối năm mà nhịn thêm một chút. Bữa ăn giữa trưa chính là nồi lẩu, cũng không… Từ nhỏ tính cách Hạ Hiểu chính là sợ thầy giáo.Rất khó nói cảm giác sợ hãi thân phận thầy giáo này từ đâu mà tới, giống như có vài người trời sinh chỉ sợ bác sĩ, có vài người trời sinh sợ cảnh sát vậy, Hạ Hiểu chỉ mơ hồ nhớ được, khi còn bé nghịch ngợm không nghe lời, ông bà nội hù dọa cô:“Nếu lại không ăn cơm thì sẽ nói cho thầy biết!”“Nếu không thành thật sẽ nói bác sĩ dùng kim tiêm con!”“Còn không nghe lời sẽ cho cảnh sát bắt con đi!”…Phương thức giáo dục c*̉a ông bà có lẽ có chút vấn đề, nhưng thật sự yêu thương Hạ Hiểu, yêu thương là từ trước đến nay ông túng thiếu nhưng ông cầm tiền sửa kính mắt để mua trang sức c*̀ng kiểu với Hương Phi mà Hạ Hiểu mong muốn từ lâu, bà thì sẽ giữ lại nước trái cây và sữa mà người khác tặng đưa cho Hạ Hiểu uống.Đáng tiếc là tình yêu và bóng ma thời thơ ấu mãi mãi… song hành, Hạ Hiểu có thể cảm nhận được tình yêu c*̉a ông bà, nhưng đồng thời c*̃ng không thể từ bỏ nỗi sợ hãi thầy giáo trong lòng.Từ nhỏ đến lớn, Hạ Hiểu có thể không cần phải liên lạc với thầy giáo thì tuyệt đối sẽ không chủ động liên lạc, tránh né tất cả các bất kỳ khả năng tiếp xúc với thầy giáo ở ngoài giờ học, có điều nếu như thầy giáo có chuyện nhờ cô làm, cô c*̃ng sẽ cố gắng hết sức.Bao gồm cả bây giờ.“Thả lỏng, đừng lộn xộn.”Tốt lắm, hít thở, hít thở bình thường…. Không biết cách thở lúc đang hôn sao? Không sao, anh sẽ dạy cho em, chúng ta làm chậm chậm.”“Rất tốt, em làm rất tuyệt vời, chính là như vậy.”Mở môi ra, đừng từ chối.Làm một học sinh ngoan, ngoan ngoãn nghe lời anh chỉ bảo, làm theo sự hướng dẫn c*̉a anh, thỏa mãn ham muốn c*̉a anh.Hạ Hiểu biết kỹ năng giảng dạy c*̉a Ôn Sùng Nguyệt, c*̃ng biết anh là một thầy giáo ưu tú. Mấy năm trước, sau khi hoàn thành lớp phụ đạo Tiếng Anh trong thời gian ngắn ngủi, thành tích Tiếng Anh c*̉a cô không bao giờ thấp hơn 100 điểm nữa.Hôm nay, năng lực dạy học c*̉a Ôn Sùng Nguyệt không thua kém gì so với khi đó.Anh là một người đàn ông chín chắn, ấm áp, rất kiên nhẫn.Dư vị c*̉a mùa xuân vẫn chưa hoàn toàn phai nhạt.Đã có lệnh cấm đốt pháo hoa, pháo nổ, mùi vị năm mới không nồng đậm như lúc trước, chỉ có điều cách bố trí trong nhà khác nhau. Rõ ràng, Ôn Sùng Nguyệt là một người cực kỳ chú trọng cảm giác hình thức, cho dù không đón tết trong căn phòng này, anh vẫn dán chữ đỏ và vài cành hồng mai như trước để điểm xuyết.Hạ Hiểu ngẩng mặt nhìn lên trên đỉnh đầu, trang bị chiếu sáng căn phòng này gần như toàn bộ đều là đèn led, đèn cây đứng, trước mắt chỉ nhìn thấy một tầng ánh sáng mềm mại, rèm cửa sổ phòng ngủ lụa trắng khẽ khép lại, không khí ấm áp, có mùi quả phật thủ nhàn nhạt.Môi Ôn Sùng Nguyệt rất nóng, bình thường anh nói chuyện không nhiều, nhưng miệng lưỡi rất khéo léo. Hạ Hiểu ngẩng mặt lên, ánh mắt nheo lại, thấy trên đỉnh đầu từng tầng, từng tầng vầng sáng nhu hòa c*̉a ánh đèn đang mở, như đặt mình lênh đênh trên biển nhẹ nhàng, khó mà phân biệt đông tây nam bắc.Đừng sợ, đừng lo lắng.Anh sẽ không tổn thương em, yên tâm giao cho anh.Bàn tay c*̉a anh ấm áp, dày lại linh hoạt, hô hấp như dòng nước ấm tháng ba, lời nói tựa như gió nhẹ tháng năm.Xuân và Cảnh Minh, mặt trời thiêu đốt, gió mềm thổi hoa anh đào, ngàn vạn cây hoa nối đuôi nhau nở.Đau xót như hoa, tình chẳng để ý.Hạ Hiểu nắm được cánh tay c*̉a Ôn Sùng Nguyệt, cô nghiêng nhìn, chỉ thấy gân xanh trên cánh tay c*̉a đối phương, giống như cô lúc còn nhỏ thích nắm lấy thân cây rỗng ruột, móng tay c*̉a cô đâm sâu vào cánh tay c*̉a đối phương, ánh mắt mơ màng: “Thầy Ôn.”Ôn Sùng Nguyệt vỗ về hôn gò má cô: “Anh ở đây.”Đúng vậy.Anh ở đây.Anh là chồng c*̉a Hạ Hiểu, là người thân mật nhất c*̉a cô, theo lẽ thường thì là thân mật với cô nhất.Hạ Hiểu nhắm mắt lại, Ôn Sùng Nguyệt không buông tay, anh dịu dàng hôn lên gò má cô, thì thầm nói, làm cho cô thả lỏng, làm cho cô bình tĩnh.Khi còn nhỏ, Hạ Hiểu c*̃ng từng nghĩ tới tương lai sau này sẽ như thế nào, cô cho là nhất định phải tìm một người mà trong lòng có nhau. Dù sao thì 35 trăm triệu đàn ông trên Trái Đất này, sao có thể không tìm được một người mà cả hai đều thích nhau, người đàn ông thỏa mãn tất cả mong muốn c*̉a cô đang ở đâu?Nhưng mà thực sự rất khó tìm thấy.Việc này còn khó hơn so với việc ra ngoài rẽ phải đi mua một tờ vé số trong 5 triệu giải thưởng lớn vậy.Đàn ông trên đời này còn nhiều hơn so với côn trùng, nhưng đàn ông tốt so với côn trùng ba chân thì lại còn ít hơn.

Chương 15