Tác giả:

Tiêu Dư An là một tổng tài Đại khái là bởi vì nguyên nhân ông nội và cha hắn đều là tổng tài bá đạo, cho nên gia tộc hắn đều muốn đào tạo hắn thành một người tổng tài bá đạo. Một người tổng tài bá đạo, cần phải đẹp trai nhiều tiền, phải tà mị cuồng luyến, phải cưng chiều người yêu, phải ngược luyến tình nhân, còn phải thuộc lòng ba trăm câu tổng tài ngữ lục. Tiếc là Tiêu Dư An chỉ làm được điều thứ nhất. Nhưng mà không sao cả, Tiêu gia tin chắc rằng họ có thể đem Tiêu Dư An huấn luyện thành một người có thể làm cho phụ nữ động tâm, làm cho đàn ông ganh tỵ, đi tới đâu cũng có thể phát ra hormone nguy hiểm! TỔNG! TÀI! BÁ! ĐẠO! Tiêu gia có câu gia huấn. Không có bất cứ việc gì mà tiền không thể giải quyết, nếu như có, thì đó là gấp đôi tiền! Cho nên, có tiền thì có thể muốn làm gì thì làm a!!! Nhìn xem hai câu đó có thế làm lòng người phấn khởi này, dõng dạc hùng hồn, câu gia huấn làm cho người ta nước mắt ròng ròng, mọi người chắc chắn đều có thể hiểu rằng tại sao Tiêu gia lại muốn huấn…

Chương 114: Luôn có ngẫu nhiên hết sức mới lạ

Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống ĐâyTác giả: Y Nùng Dĩ DựcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTiêu Dư An là một tổng tài Đại khái là bởi vì nguyên nhân ông nội và cha hắn đều là tổng tài bá đạo, cho nên gia tộc hắn đều muốn đào tạo hắn thành một người tổng tài bá đạo. Một người tổng tài bá đạo, cần phải đẹp trai nhiều tiền, phải tà mị cuồng luyến, phải cưng chiều người yêu, phải ngược luyến tình nhân, còn phải thuộc lòng ba trăm câu tổng tài ngữ lục. Tiếc là Tiêu Dư An chỉ làm được điều thứ nhất. Nhưng mà không sao cả, Tiêu gia tin chắc rằng họ có thể đem Tiêu Dư An huấn luyện thành một người có thể làm cho phụ nữ động tâm, làm cho đàn ông ganh tỵ, đi tới đâu cũng có thể phát ra hormone nguy hiểm! TỔNG! TÀI! BÁ! ĐẠO! Tiêu gia có câu gia huấn. Không có bất cứ việc gì mà tiền không thể giải quyết, nếu như có, thì đó là gấp đôi tiền! Cho nên, có tiền thì có thể muốn làm gì thì làm a!!! Nhìn xem hai câu đó có thế làm lòng người phấn khởi này, dõng dạc hùng hồn, câu gia huấn làm cho người ta nước mắt ròng ròng, mọi người chắc chắn đều có thể hiểu rằng tại sao Tiêu gia lại muốn huấn… Sau khi hai người tạm biệt nhau, Tiêu Dư An chậm rì rì mà hướng về phía căn nhà gỗ đi tới, trên suốt đường đi thuận tiện hái một chút quả dại, nào ngờ ông trời xấu tính, đột nhiên mây đen dày đặc, bắt đầu mưa xuống, trong núi sâu cây lá rậm rạp, trái lại không cảm thấy mưa lớn, Tiêu Dư An làm biếng chạy, tùy tay hái một cái lá chuối lớn đội ở trên đầu hướng nhà gỡ mà đi.Mắt thấy căn nhà gỗ đã rất gần, Tiêu Dư An bỗng nhiên ngừng lại bước chân.Hắn nhìn thấy Án Hà Thanh đứng ở bên ngoài nhà gỗ.Màn mưa trùng trùng, gió nhẹ thổi lên vạt áo, Án Hà Thanh đứng ở bên ngoài nhà không một vật che chắn, cũng không biết là đã đứng bao lâu, một bộ bạch y toàn bộ bị đánh ướt, hạt mưa men theo tóc và gò má của hắn đọng lại rơi xuống đất, rơi lên trên vũng nước, nổi lên những gợn sóng lăn tăn.Tiêu Dư An nhìn thấy một tay hắn gác ở đằng sau, đôi mắt trông về nơi lúc trước mình rời đi, hình như đang nhìn cũng hình như không phải, nước mưa làm mờ đi đôi mắt của hắn, cũng làm mờ đi thân ảnh của Án Hà Thanh, mịt mịt mù mù, mập mờ không rõ.Tiêu Dư An trước tiên là tim đập mạnh, và sau đó nuốt một trái tiểu hồng quả, vội vàng chạy qua đó kéo hắn: “Ngươi tại… … công tử tại sao đứng ở đây a? Trời mưa a, mau vào nhà.”Án Hà Thanh cổ họng khàn khàn, được nửa ngày mới nhẹ giọng nói: “Ta tưởng là… … tưởng là ngươi lại đi rồi.”Tiêu Dư An đem người kéo vào trong nhà, không hiểu nói: “Lại? Ngươi là nói ta bình thường lên núi hái thuốc? Nhưng ta không phải mỗi lần đều về sao? Cần gì dầm mưa ở ngoài trong coi chứ, trên người ngươi vẫn còn bị thương, đừng có dầm đến càng thêm nghiêm trọng.”Án Hà Thanh rất lâu không có đáp lại, đợi Tiêu Dư An ở giữa nhà đốt lên đống lửa mới lại mở miệng: “Lúc nãy… … ta nghe thấy ngươi theo người khác đi rồi.”“A?” Tiêu Dư An cởi xuống áo ngoài bị mưa dầm ướt, nhất thời không phản ứng qua lại, đợi đến lúc phản ứng qua trong lòng không cầm được mà đù móa một tiếng.Án Hà Thanh đã nghe thấy tiếng của Trương Bạch Thuật rồi?Dẫu sao trong mắt Án Hà Thanh, mình bây giờ là Lâm Tham Linh, muốn phát triển phim tình cảm, vẫn là phải nhanh chóng giải thích rõ ràng mới được.Tiêu Dư An nói: “Công tử đừng hiểu lầm, đó là sư huynh của ta, hắn là lên núi hái thuốc tình cờ đụng phải chúng ta, công tử mau thay bộ xiêm y, đừng mặt cái ướt nữa.”Án Hà Thanh thu mắt, nhẹ nhàng ừm một tiếng, như cũ một bộ dạng thất lạc, mặc ý Tiêu Dư An giúp mình cởi xuống áo ngoài, không nói thêm tiếng nào.Trong lòng Tiêu Dư An lộp bộp một tiếng.Nhìn cái bộ dạng này của Án Hà Thanh, đây là đã đối với Lâm Tham Linh mình giả trang thành đ*ng t*nh, và đem nàng ứng vào trong hậu cung rồi a! Nhưng mà Án ca tà mị cuồng luyến của ngươi đâu rồi? Tuy rằng ngươi không phải là tổng tài bá đạo, nhưng mà cũng coi như là cái loại hình đó a, tổng tài bá đạo ăn giấm không lẽ không phải là bắt lấy cưỡng hôn, cưỡng hôn xong tuôn ra lời hung ác, ví dụ như cái gì ngươi còn đến gần nam nhân đó, ta nhất định sẽ đánh gãy chân hắn đại loại như vậy sao!?Ngươi đừng có thất lạc như vậy mà! Ngươi còn ở trong mưa đợi người! Con đường ngươi đi là con đường tổng tài báo đạo, không phải là con đường khổ tình nam nhị a Án ca!! Ngươi như vậy lương tâm ta rất áy náy a!Ngoài nhà mưa lớn rả rích rơi xuống đất, trong nhà hai người ai nấy mang tâm sự, nhất thời cũng trầm mặc trở xuống, sau khi Tiêu Dư An thay Án Hà Thanh cởi xuống ngoại y, đem đến bên cạnh đống lửa hong khô, vừa nghĩ áo trong của Án Hà Thanh cũng ướt, quay đầu muốn đi bảo hắn tựa gần qua đây chút làm ấm thân thể.Nào ngờ Án Hà Thanh vừa khéo cũng hướng bên đây di chuyển, Tiêu Dư An vừa quay người liền cùng Án Hà Thanh đụng vào nhau.Củi khô ở trong đống lửa bốc cháy hừng hực phát ra một tiếng rạn nứt nhè nhẹ, liền theo sao đó trong nhà lại rơi vào trong yên lặng.Tiêu Dư An duy trì tư thế ngã vào trong lòng Án Hà Thanh, chớp chớp mắt, phát hiện môi của mình dán vào gò má bởi vì nước mưa vẫn còn chưa khô hết, cho nên quá mức lạnh buốt của Án Hà Thanh.Ánh lửa nóng hầm hập lay động trong đôi mắt đang dần dần trợn lớn của Án Hà Thanh, trời đất lặng im, chưa qua chốc lát.Tiêu Dư An vốn muốn nhanh chóng lùi ra sau xin lỗi, đột nhiên một giây sau đó hắn bị Án Hà Thanh tóm lấy cổ tay ấn xuống đất, xiêm y nửa khô nửa ướt của hai người dán vào nhau, bị nhiệt độ cơ thể dần dần làm ấm, Tiêu Dư An vẫn còn chưa phản ứng qua lại, liền bị Án Hà Thanh ra sức mà hôn lên trên môi.

Sau khi hai người tạm biệt nhau, Tiêu Dư An chậm rì rì mà hướng về phía căn nhà gỗ đi tới, trên suốt đường đi thuận tiện hái một chút quả dại, nào ngờ ông trời xấu tính, đột nhiên mây đen dày đặc, bắt đầu mưa xuống, trong núi sâu cây lá rậm rạp, trái lại không cảm thấy mưa lớn, Tiêu Dư An làm biếng chạy, tùy tay hái một cái lá chuối lớn đội ở trên đầu hướng nhà gỡ mà đi.

Mắt thấy căn nhà gỗ đã rất gần, Tiêu Dư An bỗng nhiên ngừng lại bước chân.

Hắn nhìn thấy Án Hà Thanh đứng ở bên ngoài nhà gỗ.

Màn mưa trùng trùng, gió nhẹ thổi lên vạt áo, Án Hà Thanh đứng ở bên ngoài nhà không một vật che chắn, cũng không biết là đã đứng bao lâu, một bộ bạch y toàn bộ bị đánh ướt, hạt mưa men theo tóc và gò má của hắn đọng lại rơi xuống đất, rơi lên trên vũng nước, nổi lên những gợn sóng lăn tăn.

Tiêu Dư An nhìn thấy một tay hắn gác ở đằng sau, đôi mắt trông về nơi lúc trước mình rời đi, hình như đang nhìn cũng hình như không phải, nước mưa làm mờ đi đôi mắt của hắn, cũng làm mờ đi thân ảnh của Án Hà Thanh, mịt mịt mù mù, mập mờ không rõ.

Tiêu Dư An trước tiên là tim đập mạnh, và sau đó nuốt một trái tiểu hồng quả, vội vàng chạy qua đó kéo hắn: “Ngươi tại… … công tử tại sao đứng ở đây a? Trời mưa a, mau vào nhà.”

Án Hà Thanh cổ họng khàn khàn, được nửa ngày mới nhẹ giọng nói: “Ta tưởng là… … tưởng là ngươi lại đi rồi.”

Tiêu Dư An đem người kéo vào trong nhà, không hiểu nói: “Lại? Ngươi là nói ta bình thường lên núi hái thuốc? Nhưng ta không phải mỗi lần đều về sao? Cần gì dầm mưa ở ngoài trong coi chứ, trên người ngươi vẫn còn bị thương, đừng có dầm đến càng thêm nghiêm trọng.”

Án Hà Thanh rất lâu không có đáp lại, đợi Tiêu Dư An ở giữa nhà đốt lên đống lửa mới lại mở miệng: “Lúc nãy… … ta nghe thấy ngươi theo người khác đi rồi.”

“A?” Tiêu Dư An cởi xuống áo ngoài bị mưa dầm ướt, nhất thời không phản ứng qua lại, đợi đến lúc phản ứng qua trong lòng không cầm được mà đù móa một tiếng.

Án Hà Thanh đã nghe thấy tiếng của Trương Bạch Thuật rồi?

Dẫu sao trong mắt Án Hà Thanh, mình bây giờ là Lâm Tham Linh, muốn phát triển phim tình cảm, vẫn là phải nhanh chóng giải thích rõ ràng mới được.

Tiêu Dư An nói: “Công tử đừng hiểu lầm, đó là sư huynh của ta, hắn là lên núi hái thuốc tình cờ đụng phải chúng ta, công tử mau thay bộ xiêm y, đừng mặt cái ướt nữa.”

Án Hà Thanh thu mắt, nhẹ nhàng ừm một tiếng, như cũ một bộ dạng thất lạc, mặc ý Tiêu Dư An giúp mình cởi xuống áo ngoài, không nói thêm tiếng nào.

Trong lòng Tiêu Dư An lộp bộp một tiếng.

Nhìn cái bộ dạng này của Án Hà Thanh, đây là đã đối với Lâm Tham Linh mình giả trang thành đ*ng t*nh, và đem nàng ứng vào trong hậu cung rồi a! Nhưng mà Án ca tà mị cuồng luyến của ngươi đâu rồi? Tuy rằng ngươi không phải là tổng tài bá đạo, nhưng mà cũng coi như là cái loại hình đó a, tổng tài bá đạo ăn giấm không lẽ không phải là bắt lấy cưỡng hôn, cưỡng hôn xong tuôn ra lời hung ác, ví dụ như cái gì ngươi còn đến gần nam nhân đó, ta nhất định sẽ đánh gãy chân hắn đại loại như vậy sao!?

Ngươi đừng có thất lạc như vậy mà! Ngươi còn ở trong mưa đợi người! Con đường ngươi đi là con đường tổng tài báo đạo, không phải là con đường khổ tình nam nhị a Án ca!! Ngươi như vậy lương tâm ta rất áy náy a!

Ngoài nhà mưa lớn rả rích rơi xuống đất, trong nhà hai người ai nấy mang tâm sự, nhất thời cũng trầm mặc trở xuống, sau khi Tiêu Dư An thay Án Hà Thanh cởi xuống ngoại y, đem đến bên cạnh đống lửa hong khô, vừa nghĩ áo trong của Án Hà Thanh cũng ướt, quay đầu muốn đi bảo hắn tựa gần qua đây chút làm ấm thân thể.

Nào ngờ Án Hà Thanh vừa khéo cũng hướng bên đây di chuyển, Tiêu Dư An vừa quay người liền cùng Án Hà Thanh đụng vào nhau.

Củi khô ở trong đống lửa bốc cháy hừng hực phát ra một tiếng rạn nứt nhè nhẹ, liền theo sao đó trong nhà lại rơi vào trong yên lặng.

Tiêu Dư An duy trì tư thế ngã vào trong lòng Án Hà Thanh, chớp chớp mắt, phát hiện môi của mình dán vào gò má bởi vì nước mưa vẫn còn chưa khô hết, cho nên quá mức lạnh buốt của Án Hà Thanh.

Ánh lửa nóng hầm hập lay động trong đôi mắt đang dần dần trợn lớn của Án Hà Thanh, trời đất lặng im, chưa qua chốc lát.

Tiêu Dư An vốn muốn nhanh chóng lùi ra sau xin lỗi, đột nhiên một giây sau đó hắn bị Án Hà Thanh tóm lấy cổ tay ấn xuống đất, xiêm y nửa khô nửa ướt của hai người dán vào nhau, bị nhiệt độ cơ thể dần dần làm ấm, Tiêu Dư An vẫn còn chưa phản ứng qua lại, liền bị Án Hà Thanh ra sức mà hôn lên trên môi.

Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống ĐâyTác giả: Y Nùng Dĩ DựcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTiêu Dư An là một tổng tài Đại khái là bởi vì nguyên nhân ông nội và cha hắn đều là tổng tài bá đạo, cho nên gia tộc hắn đều muốn đào tạo hắn thành một người tổng tài bá đạo. Một người tổng tài bá đạo, cần phải đẹp trai nhiều tiền, phải tà mị cuồng luyến, phải cưng chiều người yêu, phải ngược luyến tình nhân, còn phải thuộc lòng ba trăm câu tổng tài ngữ lục. Tiếc là Tiêu Dư An chỉ làm được điều thứ nhất. Nhưng mà không sao cả, Tiêu gia tin chắc rằng họ có thể đem Tiêu Dư An huấn luyện thành một người có thể làm cho phụ nữ động tâm, làm cho đàn ông ganh tỵ, đi tới đâu cũng có thể phát ra hormone nguy hiểm! TỔNG! TÀI! BÁ! ĐẠO! Tiêu gia có câu gia huấn. Không có bất cứ việc gì mà tiền không thể giải quyết, nếu như có, thì đó là gấp đôi tiền! Cho nên, có tiền thì có thể muốn làm gì thì làm a!!! Nhìn xem hai câu đó có thế làm lòng người phấn khởi này, dõng dạc hùng hồn, câu gia huấn làm cho người ta nước mắt ròng ròng, mọi người chắc chắn đều có thể hiểu rằng tại sao Tiêu gia lại muốn huấn… Sau khi hai người tạm biệt nhau, Tiêu Dư An chậm rì rì mà hướng về phía căn nhà gỗ đi tới, trên suốt đường đi thuận tiện hái một chút quả dại, nào ngờ ông trời xấu tính, đột nhiên mây đen dày đặc, bắt đầu mưa xuống, trong núi sâu cây lá rậm rạp, trái lại không cảm thấy mưa lớn, Tiêu Dư An làm biếng chạy, tùy tay hái một cái lá chuối lớn đội ở trên đầu hướng nhà gỡ mà đi.Mắt thấy căn nhà gỗ đã rất gần, Tiêu Dư An bỗng nhiên ngừng lại bước chân.Hắn nhìn thấy Án Hà Thanh đứng ở bên ngoài nhà gỗ.Màn mưa trùng trùng, gió nhẹ thổi lên vạt áo, Án Hà Thanh đứng ở bên ngoài nhà không một vật che chắn, cũng không biết là đã đứng bao lâu, một bộ bạch y toàn bộ bị đánh ướt, hạt mưa men theo tóc và gò má của hắn đọng lại rơi xuống đất, rơi lên trên vũng nước, nổi lên những gợn sóng lăn tăn.Tiêu Dư An nhìn thấy một tay hắn gác ở đằng sau, đôi mắt trông về nơi lúc trước mình rời đi, hình như đang nhìn cũng hình như không phải, nước mưa làm mờ đi đôi mắt của hắn, cũng làm mờ đi thân ảnh của Án Hà Thanh, mịt mịt mù mù, mập mờ không rõ.Tiêu Dư An trước tiên là tim đập mạnh, và sau đó nuốt một trái tiểu hồng quả, vội vàng chạy qua đó kéo hắn: “Ngươi tại… … công tử tại sao đứng ở đây a? Trời mưa a, mau vào nhà.”Án Hà Thanh cổ họng khàn khàn, được nửa ngày mới nhẹ giọng nói: “Ta tưởng là… … tưởng là ngươi lại đi rồi.”Tiêu Dư An đem người kéo vào trong nhà, không hiểu nói: “Lại? Ngươi là nói ta bình thường lên núi hái thuốc? Nhưng ta không phải mỗi lần đều về sao? Cần gì dầm mưa ở ngoài trong coi chứ, trên người ngươi vẫn còn bị thương, đừng có dầm đến càng thêm nghiêm trọng.”Án Hà Thanh rất lâu không có đáp lại, đợi Tiêu Dư An ở giữa nhà đốt lên đống lửa mới lại mở miệng: “Lúc nãy… … ta nghe thấy ngươi theo người khác đi rồi.”“A?” Tiêu Dư An cởi xuống áo ngoài bị mưa dầm ướt, nhất thời không phản ứng qua lại, đợi đến lúc phản ứng qua trong lòng không cầm được mà đù móa một tiếng.Án Hà Thanh đã nghe thấy tiếng của Trương Bạch Thuật rồi?Dẫu sao trong mắt Án Hà Thanh, mình bây giờ là Lâm Tham Linh, muốn phát triển phim tình cảm, vẫn là phải nhanh chóng giải thích rõ ràng mới được.Tiêu Dư An nói: “Công tử đừng hiểu lầm, đó là sư huynh của ta, hắn là lên núi hái thuốc tình cờ đụng phải chúng ta, công tử mau thay bộ xiêm y, đừng mặt cái ướt nữa.”Án Hà Thanh thu mắt, nhẹ nhàng ừm một tiếng, như cũ một bộ dạng thất lạc, mặc ý Tiêu Dư An giúp mình cởi xuống áo ngoài, không nói thêm tiếng nào.Trong lòng Tiêu Dư An lộp bộp một tiếng.Nhìn cái bộ dạng này của Án Hà Thanh, đây là đã đối với Lâm Tham Linh mình giả trang thành đ*ng t*nh, và đem nàng ứng vào trong hậu cung rồi a! Nhưng mà Án ca tà mị cuồng luyến của ngươi đâu rồi? Tuy rằng ngươi không phải là tổng tài bá đạo, nhưng mà cũng coi như là cái loại hình đó a, tổng tài bá đạo ăn giấm không lẽ không phải là bắt lấy cưỡng hôn, cưỡng hôn xong tuôn ra lời hung ác, ví dụ như cái gì ngươi còn đến gần nam nhân đó, ta nhất định sẽ đánh gãy chân hắn đại loại như vậy sao!?Ngươi đừng có thất lạc như vậy mà! Ngươi còn ở trong mưa đợi người! Con đường ngươi đi là con đường tổng tài báo đạo, không phải là con đường khổ tình nam nhị a Án ca!! Ngươi như vậy lương tâm ta rất áy náy a!Ngoài nhà mưa lớn rả rích rơi xuống đất, trong nhà hai người ai nấy mang tâm sự, nhất thời cũng trầm mặc trở xuống, sau khi Tiêu Dư An thay Án Hà Thanh cởi xuống ngoại y, đem đến bên cạnh đống lửa hong khô, vừa nghĩ áo trong của Án Hà Thanh cũng ướt, quay đầu muốn đi bảo hắn tựa gần qua đây chút làm ấm thân thể.Nào ngờ Án Hà Thanh vừa khéo cũng hướng bên đây di chuyển, Tiêu Dư An vừa quay người liền cùng Án Hà Thanh đụng vào nhau.Củi khô ở trong đống lửa bốc cháy hừng hực phát ra một tiếng rạn nứt nhè nhẹ, liền theo sao đó trong nhà lại rơi vào trong yên lặng.Tiêu Dư An duy trì tư thế ngã vào trong lòng Án Hà Thanh, chớp chớp mắt, phát hiện môi của mình dán vào gò má bởi vì nước mưa vẫn còn chưa khô hết, cho nên quá mức lạnh buốt của Án Hà Thanh.Ánh lửa nóng hầm hập lay động trong đôi mắt đang dần dần trợn lớn của Án Hà Thanh, trời đất lặng im, chưa qua chốc lát.Tiêu Dư An vốn muốn nhanh chóng lùi ra sau xin lỗi, đột nhiên một giây sau đó hắn bị Án Hà Thanh tóm lấy cổ tay ấn xuống đất, xiêm y nửa khô nửa ướt của hai người dán vào nhau, bị nhiệt độ cơ thể dần dần làm ấm, Tiêu Dư An vẫn còn chưa phản ứng qua lại, liền bị Án Hà Thanh ra sức mà hôn lên trên môi.

Chương 114: Luôn có ngẫu nhiên hết sức mới lạ