Tác giả:

Bóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta…

Chương 133: Lời đồn trong thôn (1)

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu TáTác giả: Tần HoàngTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta… Tô Nhuyễn cất hành lý xong, trực tiếp đi tới ủy ban thôn xin dấu, dọc đường đi hương thân nào gặp cô cũng thân thiết hỏi thăm, gần như tất cả đều quay chung quanh vấn đề lễ hỏi:“Nhà họ Lộc thật sự cho nhiều lễ hỏi như vậy?”“Quả nhiên vẫn phả gả lên thành phố mới tốt, sau này Nhuyễn Nhuyễn được hưởng phúc rồi.”“Vậy còn sắp xếp công việc cho không?”Tô Nhuyễn không nói gì nhiều, chỉ mang gương mặt tươi cười chào hỏi, sau đó tự bọn họ sẽ chuyển đề tài.Quả nhiên, không lâu sau cô đã nghe thấy tin đồn về Tô Thanh Thanh, đây chính là chủ đề nóng của Tô Gia Câu thời gian gần đây.Ví dụ như chuyện hôm trước cô ta đứng trước cửa nhà họ Tô, khóc rối tinh rối mù xin lỗi.Tuy rằng trước đó người sáng suốt trong thôn đã đoán được tám chín phần mười chuyện nhà họ Tô, không biết sau lưng đã nghị luận bao nhiêu. Nhưng phòng thứ hai nhà họ Tô da mặt dày, Tô Thanh Thanh càng không thèm để ý, muốn đi tìm Hoắc Hướng Dương vẫn đi tìm.Vân ChiHai ngày trước đột nhiên cô ta dẫn Hoắc Hướng Dương về, đứng trước cửa nhà nói ra chuyện ban đầu vì tiền lễ hỏi và công việc của nhà họ Lộc đã vu hãm cướp đoạn hôn sự của Tô Nhuyễn thế nào, rồi ngày nhà họ Hoắc tới xem mắt đã quyến rũ Hoắc Hướng Dương ra sao, cuối cùng còn nói ra cả chuyện mình dụ dỗ Võ Thắng Lợi bức ép Tô Nhuyễn phải gả tới nhà họ Lộc.Chuyện cuối cùng vốn dĩ không nằm trong phạm vi xin lỗi, nhưng mà Võ Thắng Lợi như hổ rình mồi, ép cô ta phải nói rõ ràng.Mọi người còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ thao tác tự vả mặt của cô ta, đã bị sự độc ác của cô ta dọa sợ ngây người. Đương nhiên, theo cách nói của Tô Thanh Thanh, tất cả đều vì cô ta quá thích Hoắc Hướng Dương, làm ra nhiều chuyện như vậy cũng chỉ vì muốn gả cho Hoắc Hướng Dương, không ngờ lại mang tới cho Tô Nhuyễn hậu quả nghiêm trọng như vậy.Sau đó không đợi các hương thân kịp mắng chửi, hôm qua cô ta đã c.ắ.t c.ổ tay tự tử.Cho nên nguyên nhân nhị phòng nhà họ Tô không ở nhà căn bản không phải đi thăm người thân như lời bà cụ Tô nói, mà là Tô Thanh Thanh c.ắ.t c.ổ tay tự sát, nhà bọn họ đều tới bệnh viện rồi.Còn việc có phải cố ý làm vậy để tránh đụng phải nhà họ Lộc tới cầu hôn hay không, chỉ có nhà bọn họ biết.Tô Nhuyễn không cảm thấy bất ngờ chút nào, chuyện này đúng là chuyện Tô Thanh Thanh có thể làm ra được.Hiển nhiên còn rất hiệu quả. Sau chuyện đó, người trong thôn mắng cô ta lập tức giảm đi không ít. Con gái trẻ tuổi, đã làm sai chuyện thật, nhưng cũng đã nhận lỗi rồi, không thể trách móc nặng nề khiến đối phương đi tìm chết, có phải không?“Có điều cô ta làm ầm ĩ như vậy cũng không phí công, không phải nhà họ Hoắc bên kia đã chuẩn bị tới định ngày rồi sao?”“Nói ra thì thằng nhóc Hoắc Hướng Dương kia cũng coi như thành thật, đã vậy rồi còn không ghét bỏ Tô Thanh Thanh.”“Ghét bỏ cái gì? Tôi thấy cậu ta còn rất cảm động, dù sao Tô Thanh Thanh lăn lộn nhiều như vậy cũng chỉ vì cậu ta...”“Đúng là Rùa già nhìn đậu xanh, rất xứng đôi.”“Xứng hay không xứng không quan trọng, nhiều người nhìn thấy bọn họ ngủ cùng nhau như vậy rồi, không mau chóng tổ chức, lỡ như bụng lớn lên thì càng mất mặt.”“Chẳng trách mẹ của Hoắc Hướng Dương lại tức giận như vậy, đổi lại thành tôi, khả năng tôi cũng không nuốt trôi được cơn giận này. Con trai ưu tú như vậy, kết quả chỉ vì bị Tô Thanh Thanh thích, cuối cùng con dâu mình nhìn trúng không cưới được, thanh danh của con trai cũng hỏng bét, còn phải bóp mũi nhận hôn sự này.”“Đâu thể nói như vậy, không phải do chính bọn họ gây ra sao? Rõ ràng là đi xem mắt Nhuyễn Nhuyễn, cuối cùng lại coi trọng Tô Thanh Thanh. Nói ra cũng là bọn họ không phân rõ phải trái trước, nếu không lấy đâu ra nhiều chuyện như vậy. Có phải không Nhuyễn Nhuyễn?”Tô Nhuyễn gật đầu: “Ngày đó bọn họ tới nhà, vẫn luôn hỏi thăm Tô Thanh Thanh, không nói với cháu được mấy câu.”Có người hiểu rõ, nói: “Thật ra cũng không phải là bọn họ coi trọng Tô Thanh Thanh, mà muốn ra oai phủ đầu với cháu thôi. Thím có người chị dâu làm hàng xóm với nhà họ Hoắc, nghe nói nhìn bà mẹ kia của Hoắc Hướng Dương thông tình đạt lý thế thôi, nhưng thật ra là trong bông có kim, luôn thích giả vờ từ ái chèn ép người khác.”Có người cười rộ lên, vui sướng khi người ta gặp họa: “Bây giờ thì tốt rồi, Nhuyễn Nhuyễn không gả vào nhà bọn họ nữa, đáng đời!”Thấy mọi người đều rất hiểu chuyện, Tô Nhuyễn mỉm cười chào một tiếng, rồi đi thẳng tới chỗ bí thư chi bộ xin dấu.

Tô Nhuyễn cất hành lý xong, trực tiếp đi tới ủy ban thôn xin dấu, dọc đường đi hương thân nào gặp cô cũng thân thiết hỏi thăm, gần như tất cả đều quay chung quanh vấn đề lễ hỏi:

“Nhà họ Lộc thật sự cho nhiều lễ hỏi như vậy?”

“Quả nhiên vẫn phả gả lên thành phố mới tốt, sau này Nhuyễn Nhuyễn được hưởng phúc rồi.”

“Vậy còn sắp xếp công việc cho không?”

Tô Nhuyễn không nói gì nhiều, chỉ mang gương mặt tươi cười chào hỏi, sau đó tự bọn họ sẽ chuyển đề tài.

Quả nhiên, không lâu sau cô đã nghe thấy tin đồn về Tô Thanh Thanh, đây chính là chủ đề nóng của Tô Gia Câu thời gian gần đây.

Ví dụ như chuyện hôm trước cô ta đứng trước cửa nhà họ Tô, khóc rối tinh rối mù xin lỗi.

Tuy rằng trước đó người sáng suốt trong thôn đã đoán được tám chín phần mười chuyện nhà họ Tô, không biết sau lưng đã nghị luận bao nhiêu. Nhưng phòng thứ hai nhà họ Tô da mặt dày, Tô Thanh Thanh càng không thèm để ý, muốn đi tìm Hoắc Hướng Dương vẫn đi tìm.

Vân Chi

Hai ngày trước đột nhiên cô ta dẫn Hoắc Hướng Dương về, đứng trước cửa nhà nói ra chuyện ban đầu vì tiền lễ hỏi và công việc của nhà họ Lộc đã vu hãm cướp đoạn hôn sự của Tô Nhuyễn thế nào, rồi ngày nhà họ Hoắc tới xem mắt đã quyến rũ Hoắc Hướng Dương ra sao, cuối cùng còn nói ra cả chuyện mình dụ dỗ Võ Thắng Lợi bức ép Tô Nhuyễn phải gả tới nhà họ Lộc.

Chuyện cuối cùng vốn dĩ không nằm trong phạm vi xin lỗi, nhưng mà Võ Thắng Lợi như hổ rình mồi, ép cô ta phải nói rõ ràng.

Mọi người còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ thao tác tự vả mặt của cô ta, đã bị sự độc ác của cô ta dọa sợ ngây người. Đương nhiên, theo cách nói của Tô Thanh Thanh, tất cả đều vì cô ta quá thích Hoắc Hướng Dương, làm ra nhiều chuyện như vậy cũng chỉ vì muốn gả cho Hoắc Hướng Dương, không ngờ lại mang tới cho Tô Nhuyễn hậu quả nghiêm trọng như vậy.

Sau đó không đợi các hương thân kịp mắng chửi, hôm qua cô ta đã c.ắ.t c.ổ tay tự tử.

Cho nên nguyên nhân nhị phòng nhà họ Tô không ở nhà căn bản không phải đi thăm người thân như lời bà cụ Tô nói, mà là Tô Thanh Thanh c.ắ.t c.ổ tay tự sát, nhà bọn họ đều tới bệnh viện rồi.

Còn việc có phải cố ý làm vậy để tránh đụng phải nhà họ Lộc tới cầu hôn hay không, chỉ có nhà bọn họ biết.

Tô Nhuyễn không cảm thấy bất ngờ chút nào, chuyện này đúng là chuyện Tô Thanh Thanh có thể làm ra được.

Hiển nhiên còn rất hiệu quả. Sau chuyện đó, người trong thôn mắng cô ta lập tức giảm đi không ít. Con gái trẻ tuổi, đã làm sai chuyện thật, nhưng cũng đã nhận lỗi rồi, không thể trách móc nặng nề khiến đối phương đi tìm chết, có phải không?

“Có điều cô ta làm ầm ĩ như vậy cũng không phí công, không phải nhà họ Hoắc bên kia đã chuẩn bị tới định ngày rồi sao?”

“Nói ra thì thằng nhóc Hoắc Hướng Dương kia cũng coi như thành thật, đã vậy rồi còn không ghét bỏ Tô Thanh Thanh.”

“Ghét bỏ cái gì? Tôi thấy cậu ta còn rất cảm động, dù sao Tô Thanh Thanh lăn lộn nhiều như vậy cũng chỉ vì cậu ta...”

“Đúng là Rùa già nhìn đậu xanh, rất xứng đôi.”

“Xứng hay không xứng không quan trọng, nhiều người nhìn thấy bọn họ ngủ cùng nhau như vậy rồi, không mau chóng tổ chức, lỡ như bụng lớn lên thì càng mất mặt.”

“Chẳng trách mẹ của Hoắc Hướng Dương lại tức giận như vậy, đổi lại thành tôi, khả năng tôi cũng không nuốt trôi được cơn giận này. Con trai ưu tú như vậy, kết quả chỉ vì bị Tô Thanh Thanh thích, cuối cùng con dâu mình nhìn trúng không cưới được, thanh danh của con trai cũng hỏng bét, còn phải bóp mũi nhận hôn sự này.”

“Đâu thể nói như vậy, không phải do chính bọn họ gây ra sao? Rõ ràng là đi xem mắt Nhuyễn Nhuyễn, cuối cùng lại coi trọng Tô Thanh Thanh. Nói ra cũng là bọn họ không phân rõ phải trái trước, nếu không lấy đâu ra nhiều chuyện như vậy. Có phải không Nhuyễn Nhuyễn?”

Tô Nhuyễn gật đầu: “Ngày đó bọn họ tới nhà, vẫn luôn hỏi thăm Tô Thanh Thanh, không nói với cháu được mấy câu.”

Có người hiểu rõ, nói: “Thật ra cũng không phải là bọn họ coi trọng Tô Thanh Thanh, mà muốn ra oai phủ đầu với cháu thôi. Thím có người chị dâu làm hàng xóm với nhà họ Hoắc, nghe nói nhìn bà mẹ kia của Hoắc Hướng Dương thông tình đạt lý thế thôi, nhưng thật ra là trong bông có kim, luôn thích giả vờ từ ái chèn ép người khác.”

Có người cười rộ lên, vui sướng khi người ta gặp họa: “Bây giờ thì tốt rồi, Nhuyễn Nhuyễn không gả vào nhà bọn họ nữa, đáng đời!”

Thấy mọi người đều rất hiểu chuyện, Tô Nhuyễn mỉm cười chào một tiếng, rồi đi thẳng tới chỗ bí thư chi bộ xin dấu.

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu TáTác giả: Tần HoàngTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta… Tô Nhuyễn cất hành lý xong, trực tiếp đi tới ủy ban thôn xin dấu, dọc đường đi hương thân nào gặp cô cũng thân thiết hỏi thăm, gần như tất cả đều quay chung quanh vấn đề lễ hỏi:“Nhà họ Lộc thật sự cho nhiều lễ hỏi như vậy?”“Quả nhiên vẫn phả gả lên thành phố mới tốt, sau này Nhuyễn Nhuyễn được hưởng phúc rồi.”“Vậy còn sắp xếp công việc cho không?”Tô Nhuyễn không nói gì nhiều, chỉ mang gương mặt tươi cười chào hỏi, sau đó tự bọn họ sẽ chuyển đề tài.Quả nhiên, không lâu sau cô đã nghe thấy tin đồn về Tô Thanh Thanh, đây chính là chủ đề nóng của Tô Gia Câu thời gian gần đây.Ví dụ như chuyện hôm trước cô ta đứng trước cửa nhà họ Tô, khóc rối tinh rối mù xin lỗi.Tuy rằng trước đó người sáng suốt trong thôn đã đoán được tám chín phần mười chuyện nhà họ Tô, không biết sau lưng đã nghị luận bao nhiêu. Nhưng phòng thứ hai nhà họ Tô da mặt dày, Tô Thanh Thanh càng không thèm để ý, muốn đi tìm Hoắc Hướng Dương vẫn đi tìm.Vân ChiHai ngày trước đột nhiên cô ta dẫn Hoắc Hướng Dương về, đứng trước cửa nhà nói ra chuyện ban đầu vì tiền lễ hỏi và công việc của nhà họ Lộc đã vu hãm cướp đoạn hôn sự của Tô Nhuyễn thế nào, rồi ngày nhà họ Hoắc tới xem mắt đã quyến rũ Hoắc Hướng Dương ra sao, cuối cùng còn nói ra cả chuyện mình dụ dỗ Võ Thắng Lợi bức ép Tô Nhuyễn phải gả tới nhà họ Lộc.Chuyện cuối cùng vốn dĩ không nằm trong phạm vi xin lỗi, nhưng mà Võ Thắng Lợi như hổ rình mồi, ép cô ta phải nói rõ ràng.Mọi người còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ thao tác tự vả mặt của cô ta, đã bị sự độc ác của cô ta dọa sợ ngây người. Đương nhiên, theo cách nói của Tô Thanh Thanh, tất cả đều vì cô ta quá thích Hoắc Hướng Dương, làm ra nhiều chuyện như vậy cũng chỉ vì muốn gả cho Hoắc Hướng Dương, không ngờ lại mang tới cho Tô Nhuyễn hậu quả nghiêm trọng như vậy.Sau đó không đợi các hương thân kịp mắng chửi, hôm qua cô ta đã c.ắ.t c.ổ tay tự tử.Cho nên nguyên nhân nhị phòng nhà họ Tô không ở nhà căn bản không phải đi thăm người thân như lời bà cụ Tô nói, mà là Tô Thanh Thanh c.ắ.t c.ổ tay tự sát, nhà bọn họ đều tới bệnh viện rồi.Còn việc có phải cố ý làm vậy để tránh đụng phải nhà họ Lộc tới cầu hôn hay không, chỉ có nhà bọn họ biết.Tô Nhuyễn không cảm thấy bất ngờ chút nào, chuyện này đúng là chuyện Tô Thanh Thanh có thể làm ra được.Hiển nhiên còn rất hiệu quả. Sau chuyện đó, người trong thôn mắng cô ta lập tức giảm đi không ít. Con gái trẻ tuổi, đã làm sai chuyện thật, nhưng cũng đã nhận lỗi rồi, không thể trách móc nặng nề khiến đối phương đi tìm chết, có phải không?“Có điều cô ta làm ầm ĩ như vậy cũng không phí công, không phải nhà họ Hoắc bên kia đã chuẩn bị tới định ngày rồi sao?”“Nói ra thì thằng nhóc Hoắc Hướng Dương kia cũng coi như thành thật, đã vậy rồi còn không ghét bỏ Tô Thanh Thanh.”“Ghét bỏ cái gì? Tôi thấy cậu ta còn rất cảm động, dù sao Tô Thanh Thanh lăn lộn nhiều như vậy cũng chỉ vì cậu ta...”“Đúng là Rùa già nhìn đậu xanh, rất xứng đôi.”“Xứng hay không xứng không quan trọng, nhiều người nhìn thấy bọn họ ngủ cùng nhau như vậy rồi, không mau chóng tổ chức, lỡ như bụng lớn lên thì càng mất mặt.”“Chẳng trách mẹ của Hoắc Hướng Dương lại tức giận như vậy, đổi lại thành tôi, khả năng tôi cũng không nuốt trôi được cơn giận này. Con trai ưu tú như vậy, kết quả chỉ vì bị Tô Thanh Thanh thích, cuối cùng con dâu mình nhìn trúng không cưới được, thanh danh của con trai cũng hỏng bét, còn phải bóp mũi nhận hôn sự này.”“Đâu thể nói như vậy, không phải do chính bọn họ gây ra sao? Rõ ràng là đi xem mắt Nhuyễn Nhuyễn, cuối cùng lại coi trọng Tô Thanh Thanh. Nói ra cũng là bọn họ không phân rõ phải trái trước, nếu không lấy đâu ra nhiều chuyện như vậy. Có phải không Nhuyễn Nhuyễn?”Tô Nhuyễn gật đầu: “Ngày đó bọn họ tới nhà, vẫn luôn hỏi thăm Tô Thanh Thanh, không nói với cháu được mấy câu.”Có người hiểu rõ, nói: “Thật ra cũng không phải là bọn họ coi trọng Tô Thanh Thanh, mà muốn ra oai phủ đầu với cháu thôi. Thím có người chị dâu làm hàng xóm với nhà họ Hoắc, nghe nói nhìn bà mẹ kia của Hoắc Hướng Dương thông tình đạt lý thế thôi, nhưng thật ra là trong bông có kim, luôn thích giả vờ từ ái chèn ép người khác.”Có người cười rộ lên, vui sướng khi người ta gặp họa: “Bây giờ thì tốt rồi, Nhuyễn Nhuyễn không gả vào nhà bọn họ nữa, đáng đời!”Thấy mọi người đều rất hiểu chuyện, Tô Nhuyễn mỉm cười chào một tiếng, rồi đi thẳng tới chỗ bí thư chi bộ xin dấu.

Chương 133: Lời đồn trong thôn (1)