Tác giả:

Bóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta…

Chương 170: Quá khôi hài

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu TáTác giả: Tần HoàngTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta… Ban đầu bởi vì chột dạ, nghe thấy giọng nói của Hàn Thành, Tô Thanh Thanh mới hoảng sợ.Đợi khi quay đầu nhìn thấy dáng vẻ vui mừng ra mặt của Liêu Hồng Mai, cô ta lập tức phản ứng lại, đội trưởng đội điều tra hình sự thành phố đột nhiên xuất hiện ở nhà họ Tô, chắc chắn là vì cô ta.Đây chính là thể diện cực lớn, còn chuyện cô ta nói dối sao? Sợ là đội trưởng Hàn không có thời gian để ý đến những người này.Cô ta liếc mắt nhìn Tô Nhuyễn một cái, rồi rụt rè đứng dậy ra ngoài đón khách: “Đội trưởng Hàn.”Tô Văn Sơn và bà cụ Tô đã nghe thấy động tĩnh chạy tới, Tô Văn Sơn kinh hỉ nói: “Đội trưởng Hàn, ngọn gió nào thổi ngài tới đây thế này? Không tiếp đón từ xa, thất lễ quá.”Hàn Thành là hình cảnh có thâm niên, đã hơn bốn mươi, tính tình lại rất hiền hòa: “Cục trưởng Tô, là tôi không được mời tự đến, làm phiền rồi.”Liêu Hồng Mai ân cần nói: “Đội trưởng Hàn tới tìm Thanh Thanh nhà chúng tôi à? Có phải lại có chuyện gì cần con bé phối hợp hay không?”Hàn Thành nói: “Không phải, lần này là việc riêng.”Có thể có việc riêng với đội trưởng đội điều tra hình sự thành phố chắc chắn là chuyện tốt, vẻ mặt vui mừng của Liêu Hồng Mai muốn giấu cũng không giấu được, lập tức muốn mời đối phương về phòng phía đông: “Vậy chúng ta qua bên này nói chuyện, hôm nay cháu gái trong nhà kết hôn, nhà cửa hơi loạn.”Nhưng Hàn Thành lại từ chối lời mời của bà ta, chỉ cười nói: “Việc riêng của tôi hôm nay chính là tới dự lễ thành hôn của đồng chí Tô Nhuyễn.”Trên mặt người nhà họ Tô đều xuất hiện vẻ kinh ngạc, Tô Thanh Thanh bật thốt lên: “Đội trưởng Hàn quen biết chị họ tôi?”Hàn Thành mỉm cười: “Đương nhiên là quen biết rồi.”Lý Nhược Lan vén mành lên mời đối phương vào nhà: “Đội trưởng Hàn, mời vào, không ngờ ngài sẽ qua bên này.”Hàn Thành cười nói: “Vốn dĩ tôi định đi nhà đoàn trưởng Lộc, nhưng không phải đúng lúc đang phá án bên này sao, nên qua đây trước, chờ bọn họ tới rồi theo đoàn đón dâu luôn.”Ánh mắt ông ta dừng trên người Tô Nhuyễn, cười nói: “Đây là đồng chí Tô Nhuyễn nhỉ, nghe danh đã lâu.”Tô Nhuyễn cười nói: “Tôi cũng vậy, vẫn luôn nghe anh Minh Sâm nhắc tới ngài.”Mọi người đều kinh ngạc nhìn bọn họ, rõ ràng thái độ của đội trưởng Hàn với Tô Nhuyễn thân thiết hơn nhiều so với Tô Thanh Thanh.Tô Văn Sơn không nhịn được mở miệng: “Đội trưởng Hàn, ngài với con gái tôi…”Hàn Thành kinh ngạc: “Ông không biết à?”“Nói ra thì phải bắt đầu từ vụ án Võ Đại Minh, cô con gái này của ông chính là người lập công đầu. Cục trưởng Tô có cô con gái có dũng có mưu như vậy, đúng là có phúc.”Tô Văn Sơn chỉ có thể giả vờ cười như cùng chung vinh dự.Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều nhìn về phía Tô Thanh Thanh, Tô Nhuyễn là người lập công đầu, vậy Tô Thanh Thanh……Liêu Hồng Mai vội vàng nói: “Độ trưởng Hàn, là Thanh Thanh nhà chúng tôi cử báo Võ Đại Minh, sao Tô Nhuyễn lại……”Hàn Thành liếc mắt nhìn Tô Thanh Thanh một cái, cũng khen ngợi không hề keo kiệt: “Đúng vậy, đồng chí Tô Thanh Thanh cũng cung cấp cho chúng tôi manh mối quý giá.”“Có điều công lao lớn nhất trong chuyện này vẫn thuộc về đồng chí Tô Nhuyễn.” Ông ta cười nói: “Nếu không phải vì đoàn trưởng Lộc lo lắng cho sự an nguy của cô ấy, điều tra Võ Thắng Lợi, chúng tôi vẫn chưa phát hiện ra được khối u ác tính Võ Đại Minh này đâu.”Nói xong lời này, ông ta lại trêu đùa: “Cô dâu xinh đẹp như vậy, chẳng trách đoàn trưởng Lộc lại lo lắng như vậy.”Vân ChiTô Nhuyễn tỏ vẻ thẹn thùng: “Đội trưởng Hàn nói đùa rồi.”Có người đã nghe hiểu: “Cho nên chồng Nhuyễn Nhuyễn điều tra Võ Đại Minh trước vì Tô Nhuyễn?”Hàn Thành cười nói: “Đúng vậy, cuộc điều tra có thể diễn ra thuận lợi thật sự ít nhiều nhờ có đồng chí Tô Nhuyễn.”“Nếu không phải cô ấy dùng mưu kế xuất chúng khiến Võ Thắng Lợi quyên góp hai mươi vạn, khiến các nhà truyền thông lớn đổ về huyện Khai Vân, ép Võ Đại Minh phải che giấu chứng cứ phạm tội khắp nơi, ngược lại lộ ra dấu vết, chúng tôi sẽ không thể phá được vụ án này nhanh như vậy.”Mọi người kinh hãi: “Tô Nhuyễn khiến Võ Thắng Lợi quyên góp hai mươi vạn?” Đúng là bọn họ không biết tí nào về chuyện này.Có người tổng kết: “Cho nên, là Lộc Minh Sâm tìm người của đội điều tra hình sự thành phố điều tra Võ Đại Minh, Tô Nhuyễn lừa Võ Thắng Lợi quyên góp hai mươi vạn, dẫn phóng viên tới huyện Khai Vân, Tô Thanh Thanh chỉ tìm phóng viên có sẵn để cử báo, căn bản không phải cô ta vặn ngã Võ Đại Minh?”Hàn Thành sửng sốt: “Đồng chí Tô Thanh Thanh vặn ngã Võ Đại Minh?”Ông ta không nhịn được cười ha hả, như nghe thấy câu chuyện buồn cười lắm vậy, bên trong không hề có bất kỳ ý trào phúng nào, chỉ cảm thấy chuyện này quá khôi hài.Nói ra thì, trào phúng lớn nhất phỉa kể đến Tô Thanh Thanh và Liêu Hồng Mai ngu xuẩn vô tri.

Ban đầu bởi vì chột dạ, nghe thấy giọng nói của Hàn Thành, Tô Thanh Thanh mới hoảng sợ.

Đợi khi quay đầu nhìn thấy dáng vẻ vui mừng ra mặt của Liêu Hồng Mai, cô ta lập tức phản ứng lại, đội trưởng đội điều tra hình sự thành phố đột nhiên xuất hiện ở nhà họ Tô, chắc chắn là vì cô ta.

Đây chính là thể diện cực lớn, còn chuyện cô ta nói dối sao? Sợ là đội trưởng Hàn không có thời gian để ý đến những người này.

Cô ta liếc mắt nhìn Tô Nhuyễn một cái, rồi rụt rè đứng dậy ra ngoài đón khách: “Đội trưởng Hàn.”

Tô Văn Sơn và bà cụ Tô đã nghe thấy động tĩnh chạy tới, Tô Văn Sơn kinh hỉ nói: “Đội trưởng Hàn, ngọn gió nào thổi ngài tới đây thế này? Không tiếp đón từ xa, thất lễ quá.”

Hàn Thành là hình cảnh có thâm niên, đã hơn bốn mươi, tính tình lại rất hiền hòa: “Cục trưởng Tô, là tôi không được mời tự đến, làm phiền rồi.”

Liêu Hồng Mai ân cần nói: “Đội trưởng Hàn tới tìm Thanh Thanh nhà chúng tôi à? Có phải lại có chuyện gì cần con bé phối hợp hay không?”

Hàn Thành nói: “Không phải, lần này là việc riêng.”

Có thể có việc riêng với đội trưởng đội điều tra hình sự thành phố chắc chắn là chuyện tốt, vẻ mặt vui mừng của Liêu Hồng Mai muốn giấu cũng không giấu được, lập tức muốn mời đối phương về phòng phía đông: “Vậy chúng ta qua bên này nói chuyện, hôm nay cháu gái trong nhà kết hôn, nhà cửa hơi loạn.”

Nhưng Hàn Thành lại từ chối lời mời của bà ta, chỉ cười nói: “Việc riêng của tôi hôm nay chính là tới dự lễ thành hôn của đồng chí Tô Nhuyễn.”

Trên mặt người nhà họ Tô đều xuất hiện vẻ kinh ngạc, Tô Thanh Thanh bật thốt lên: “Đội trưởng Hàn quen biết chị họ tôi?”

Hàn Thành mỉm cười: “Đương nhiên là quen biết rồi.”

Lý Nhược Lan vén mành lên mời đối phương vào nhà: “Đội trưởng Hàn, mời vào, không ngờ ngài sẽ qua bên này.”

Hàn Thành cười nói: “Vốn dĩ tôi định đi nhà đoàn trưởng Lộc, nhưng không phải đúng lúc đang phá án bên này sao, nên qua đây trước, chờ bọn họ tới rồi theo đoàn đón dâu luôn.”

Ánh mắt ông ta dừng trên người Tô Nhuyễn, cười nói: “Đây là đồng chí Tô Nhuyễn nhỉ, nghe danh đã lâu.”

Tô Nhuyễn cười nói: “Tôi cũng vậy, vẫn luôn nghe anh Minh Sâm nhắc tới ngài.”

Mọi người đều kinh ngạc nhìn bọn họ, rõ ràng thái độ của đội trưởng Hàn với Tô Nhuyễn thân thiết hơn nhiều so với Tô Thanh Thanh.

Tô Văn Sơn không nhịn được mở miệng: “Đội trưởng Hàn, ngài với con gái tôi…”

Hàn Thành kinh ngạc: “Ông không biết à?”

“Nói ra thì phải bắt đầu từ vụ án Võ Đại Minh, cô con gái này của ông chính là người lập công đầu. Cục trưởng Tô có cô con gái có dũng có mưu như vậy, đúng là có phúc.”

Tô Văn Sơn chỉ có thể giả vờ cười như cùng chung vinh dự.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều nhìn về phía Tô Thanh Thanh, Tô Nhuyễn là người lập công đầu, vậy Tô Thanh Thanh……

Liêu Hồng Mai vội vàng nói: “Độ trưởng Hàn, là Thanh Thanh nhà chúng tôi cử báo Võ Đại Minh, sao Tô Nhuyễn lại……”

Hàn Thành liếc mắt nhìn Tô Thanh Thanh một cái, cũng khen ngợi không hề keo kiệt: “Đúng vậy, đồng chí Tô Thanh Thanh cũng cung cấp cho chúng tôi manh mối quý giá.”

“Có điều công lao lớn nhất trong chuyện này vẫn thuộc về đồng chí Tô Nhuyễn.” Ông ta cười nói: “Nếu không phải vì đoàn trưởng Lộc lo lắng cho sự an nguy của cô ấy, điều tra Võ Thắng Lợi, chúng tôi vẫn chưa phát hiện ra được khối u ác tính Võ Đại Minh này đâu.”

Nói xong lời này, ông ta lại trêu đùa: “Cô dâu xinh đẹp như vậy, chẳng trách đoàn trưởng Lộc lại lo lắng như vậy.”

Vân Chi

Tô Nhuyễn tỏ vẻ thẹn thùng: “Đội trưởng Hàn nói đùa rồi.”

Có người đã nghe hiểu: “Cho nên chồng Nhuyễn Nhuyễn điều tra Võ Đại Minh trước vì Tô Nhuyễn?”

Hàn Thành cười nói: “Đúng vậy, cuộc điều tra có thể diễn ra thuận lợi thật sự ít nhiều nhờ có đồng chí Tô Nhuyễn.”

“Nếu không phải cô ấy dùng mưu kế xuất chúng khiến Võ Thắng Lợi quyên góp hai mươi vạn, khiến các nhà truyền thông lớn đổ về huyện Khai Vân, ép Võ Đại Minh phải che giấu chứng cứ phạm tội khắp nơi, ngược lại lộ ra dấu vết, chúng tôi sẽ không thể phá được vụ án này nhanh như vậy.”

Mọi người kinh hãi: “Tô Nhuyễn khiến Võ Thắng Lợi quyên góp hai mươi vạn?” Đúng là bọn họ không biết tí nào về chuyện này.

Có người tổng kết: “Cho nên, là Lộc Minh Sâm tìm người của đội điều tra hình sự thành phố điều tra Võ Đại Minh, Tô Nhuyễn lừa Võ Thắng Lợi quyên góp hai mươi vạn, dẫn phóng viên tới huyện Khai Vân, Tô Thanh Thanh chỉ tìm phóng viên có sẵn để cử báo, căn bản không phải cô ta vặn ngã Võ Đại Minh?”

Hàn Thành sửng sốt: “Đồng chí Tô Thanh Thanh vặn ngã Võ Đại Minh?”

Ông ta không nhịn được cười ha hả, như nghe thấy câu chuyện buồn cười lắm vậy, bên trong không hề có bất kỳ ý trào phúng nào, chỉ cảm thấy chuyện này quá khôi hài.

Nói ra thì, trào phúng lớn nhất phỉa kể đến Tô Thanh Thanh và Liêu Hồng Mai ngu xuẩn vô tri.

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu TáTác giả: Tần HoàngTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta… Ban đầu bởi vì chột dạ, nghe thấy giọng nói của Hàn Thành, Tô Thanh Thanh mới hoảng sợ.Đợi khi quay đầu nhìn thấy dáng vẻ vui mừng ra mặt của Liêu Hồng Mai, cô ta lập tức phản ứng lại, đội trưởng đội điều tra hình sự thành phố đột nhiên xuất hiện ở nhà họ Tô, chắc chắn là vì cô ta.Đây chính là thể diện cực lớn, còn chuyện cô ta nói dối sao? Sợ là đội trưởng Hàn không có thời gian để ý đến những người này.Cô ta liếc mắt nhìn Tô Nhuyễn một cái, rồi rụt rè đứng dậy ra ngoài đón khách: “Đội trưởng Hàn.”Tô Văn Sơn và bà cụ Tô đã nghe thấy động tĩnh chạy tới, Tô Văn Sơn kinh hỉ nói: “Đội trưởng Hàn, ngọn gió nào thổi ngài tới đây thế này? Không tiếp đón từ xa, thất lễ quá.”Hàn Thành là hình cảnh có thâm niên, đã hơn bốn mươi, tính tình lại rất hiền hòa: “Cục trưởng Tô, là tôi không được mời tự đến, làm phiền rồi.”Liêu Hồng Mai ân cần nói: “Đội trưởng Hàn tới tìm Thanh Thanh nhà chúng tôi à? Có phải lại có chuyện gì cần con bé phối hợp hay không?”Hàn Thành nói: “Không phải, lần này là việc riêng.”Có thể có việc riêng với đội trưởng đội điều tra hình sự thành phố chắc chắn là chuyện tốt, vẻ mặt vui mừng của Liêu Hồng Mai muốn giấu cũng không giấu được, lập tức muốn mời đối phương về phòng phía đông: “Vậy chúng ta qua bên này nói chuyện, hôm nay cháu gái trong nhà kết hôn, nhà cửa hơi loạn.”Nhưng Hàn Thành lại từ chối lời mời của bà ta, chỉ cười nói: “Việc riêng của tôi hôm nay chính là tới dự lễ thành hôn của đồng chí Tô Nhuyễn.”Trên mặt người nhà họ Tô đều xuất hiện vẻ kinh ngạc, Tô Thanh Thanh bật thốt lên: “Đội trưởng Hàn quen biết chị họ tôi?”Hàn Thành mỉm cười: “Đương nhiên là quen biết rồi.”Lý Nhược Lan vén mành lên mời đối phương vào nhà: “Đội trưởng Hàn, mời vào, không ngờ ngài sẽ qua bên này.”Hàn Thành cười nói: “Vốn dĩ tôi định đi nhà đoàn trưởng Lộc, nhưng không phải đúng lúc đang phá án bên này sao, nên qua đây trước, chờ bọn họ tới rồi theo đoàn đón dâu luôn.”Ánh mắt ông ta dừng trên người Tô Nhuyễn, cười nói: “Đây là đồng chí Tô Nhuyễn nhỉ, nghe danh đã lâu.”Tô Nhuyễn cười nói: “Tôi cũng vậy, vẫn luôn nghe anh Minh Sâm nhắc tới ngài.”Mọi người đều kinh ngạc nhìn bọn họ, rõ ràng thái độ của đội trưởng Hàn với Tô Nhuyễn thân thiết hơn nhiều so với Tô Thanh Thanh.Tô Văn Sơn không nhịn được mở miệng: “Đội trưởng Hàn, ngài với con gái tôi…”Hàn Thành kinh ngạc: “Ông không biết à?”“Nói ra thì phải bắt đầu từ vụ án Võ Đại Minh, cô con gái này của ông chính là người lập công đầu. Cục trưởng Tô có cô con gái có dũng có mưu như vậy, đúng là có phúc.”Tô Văn Sơn chỉ có thể giả vờ cười như cùng chung vinh dự.Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều nhìn về phía Tô Thanh Thanh, Tô Nhuyễn là người lập công đầu, vậy Tô Thanh Thanh……Liêu Hồng Mai vội vàng nói: “Độ trưởng Hàn, là Thanh Thanh nhà chúng tôi cử báo Võ Đại Minh, sao Tô Nhuyễn lại……”Hàn Thành liếc mắt nhìn Tô Thanh Thanh một cái, cũng khen ngợi không hề keo kiệt: “Đúng vậy, đồng chí Tô Thanh Thanh cũng cung cấp cho chúng tôi manh mối quý giá.”“Có điều công lao lớn nhất trong chuyện này vẫn thuộc về đồng chí Tô Nhuyễn.” Ông ta cười nói: “Nếu không phải vì đoàn trưởng Lộc lo lắng cho sự an nguy của cô ấy, điều tra Võ Thắng Lợi, chúng tôi vẫn chưa phát hiện ra được khối u ác tính Võ Đại Minh này đâu.”Nói xong lời này, ông ta lại trêu đùa: “Cô dâu xinh đẹp như vậy, chẳng trách đoàn trưởng Lộc lại lo lắng như vậy.”Vân ChiTô Nhuyễn tỏ vẻ thẹn thùng: “Đội trưởng Hàn nói đùa rồi.”Có người đã nghe hiểu: “Cho nên chồng Nhuyễn Nhuyễn điều tra Võ Đại Minh trước vì Tô Nhuyễn?”Hàn Thành cười nói: “Đúng vậy, cuộc điều tra có thể diễn ra thuận lợi thật sự ít nhiều nhờ có đồng chí Tô Nhuyễn.”“Nếu không phải cô ấy dùng mưu kế xuất chúng khiến Võ Thắng Lợi quyên góp hai mươi vạn, khiến các nhà truyền thông lớn đổ về huyện Khai Vân, ép Võ Đại Minh phải che giấu chứng cứ phạm tội khắp nơi, ngược lại lộ ra dấu vết, chúng tôi sẽ không thể phá được vụ án này nhanh như vậy.”Mọi người kinh hãi: “Tô Nhuyễn khiến Võ Thắng Lợi quyên góp hai mươi vạn?” Đúng là bọn họ không biết tí nào về chuyện này.Có người tổng kết: “Cho nên, là Lộc Minh Sâm tìm người của đội điều tra hình sự thành phố điều tra Võ Đại Minh, Tô Nhuyễn lừa Võ Thắng Lợi quyên góp hai mươi vạn, dẫn phóng viên tới huyện Khai Vân, Tô Thanh Thanh chỉ tìm phóng viên có sẵn để cử báo, căn bản không phải cô ta vặn ngã Võ Đại Minh?”Hàn Thành sửng sốt: “Đồng chí Tô Thanh Thanh vặn ngã Võ Đại Minh?”Ông ta không nhịn được cười ha hả, như nghe thấy câu chuyện buồn cười lắm vậy, bên trong không hề có bất kỳ ý trào phúng nào, chỉ cảm thấy chuyện này quá khôi hài.Nói ra thì, trào phúng lớn nhất phỉa kể đến Tô Thanh Thanh và Liêu Hồng Mai ngu xuẩn vô tri.

Chương 170: Quá khôi hài