Tác giả:

Bóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta…

Chương 235: Chương 235

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu TáTác giả: Tần HoàngTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta… Người nhà họ Lộc đều tức điên lại không có cách nào, nhìn hợp đồng vay tiền trước mắt, nghĩ đến kết cục của Võ Thắng Lợi, bọn họ hoàn toàn tin tưởng Tô Nhuyễn có thể làm ra chuyện kiểu này.“A, đúng rồi.” Tô Nhuyễn nơi: “Còn một việc nữa, cháu vay nhiều tiền như vậy, bây giờ nghèo đến mức không có gì ăn rồi, muốn vay bác Cả với chú Ba chút tiền.”Lộc Mãn Cát và Lộc Mãn Ý đều bị thái độ đúng lý hợp tình của cô dọa ngây người, bọn họ đồng thanh: “Mày nói gì cơ?”“Cháu nói là, cháu muốn vay chút tiền.” Tô Nhuyễn thở dài nói: “Ngài không biết đấy thôi, bây giờ người ngoài chưa ai biết chuyện cháu vay ngân hàng, còn tưởng rằng cháu có rất nhiều tiền, lúc nào cũng tới tìm cháu vay mượn.”“Ngài xem, bạn bè thân thích tới cửa vay tiền cháu, cháu lại nói mình không có tiền, có phải bọn họ sẽ cho rằng cháu khinh thường bọn họ không? Cháu là con dâu mới, vì cuộc sống sau này,có phải ai tới vay bao nhiêu đều nên cho vay hay không?”Cô nhìn thẳng vào ông cụ Lộc, cười nói: “Nói ra thì, đây không phải ý định của ông bà nội sao?”“Vẫn là người già có kinh nghiệm, biết dùng tiền có thể mau chóng hòa mình với mọi người, bây giờ thái độ của mọi người đối với cháu rất thân thiết đó, hàng xóm láng giềng ở chung rất hòa hợp.”“Yên tâm, cháu không vay nhiều đâu, vay năm sáu ngàn là được. Đợi đám bạn bè thân thích kia trả tiền, cháu lập tức trả lại cho ông bà nội.”Như vậy chẳng khác nào qua tay các khoản nợ. Ông cụ Lộc nhìn Tô Nhuyễn, phát hiện ra con nhóc này không chịu thiệt chút nào, tất cả thủ đoạn bọn họ dùng đều bị cô trả lại nguyên vẹn.Có điều lúc này còn muốn lấy được tiền của bọn họ không khỏi quá khôi hài: “Tô Nhuyễn, mày đừng khinh người quá đáng, quay về cẩn thận chăm lo cho công trình của mày mới là việc nên làm.”Tô Nhuyễn ấm ức: “Xem ngài nói kìa, cháu khinh người chỗ nào? Chẳng lẽ mọi người định nhìn chúng cháu đói chết?”“Trong nhà đâu phải không có tiền, cháu vay cũng không nhiều lắm, ba năm ngàn là được.”Lâm Mỹ Hương mỉa mai: “Mơ đẹp lắm, không có tiền!”Tô Nhuyễn nói: “Sao có thể không có, theo cháu được biết, năm trước trong cuộc thi tuyển chọn thư ký ở đơn vị trực thuộc chú Ba đã gạch tên người điểm cao nhất kia, nhét người của mình vào, lý do là gì nhỉ? À, không đủ chiều cao, thiếu một centimet.”“Lần đó, ngài kiếm được hai vạn đúng không?”“Bác trai cũng vậy, năm trước nhà máy thay đổi thiết bị, không phải ngài cũng nhận được hai vạn ba tiền boa sao?”Nhìn sắc mặt bọn họ đều thay đổi, Tô Nhuyễn cười nói: “Yên tâm, yên tâm, cháu sẽ không cố cáo.”“Định tố cáo sao cháu còn không biết xấu hổ mở miệng vay tiền?”“Hai người mỗi người cho cháu vay ba ngàn là được, nếu hôm nay hai người không mang theo nhiều tiền như vậy, ngày mai cháu xin nghỉ đến đơn vị hai người lấy cũng được.”Vân Chi“Để anh Long đi giúp cháu một chuyến cũng không sao.”Cô vui đùa không chút để ý: “Nếu cháu không có tiền, mọi người cũng đừng tiêu tiền, người một nhà không phải nên đồng cam cộng khổ với nhau sao?”Tất cả đều là biện pháp vừa rồi nhà họ Lộc thương lượng để đối phó cô, nếu không phải chính mắt nhìn thấy Tô Nhuyễn từ ngoài bước vào, bọn họ đều nghi ngờ có phải cô âm thầm trốn trong góc nhà nào đó, nghe lé bọn họ nói chuyện.Mà bây giờ, người bất đắc dĩ lại biến thành bọn họ.Cuối cùng Tô Nhuyễn mượn được sáu ngàn, cảm thấy mỹ mãn đứng dậy chuẩn bị ra về.Người nhà họ Lộc đen mặt đứng sau lưng nhìn cô bước từng bước, hận không thể vung chân đá cô ra ngoài.Nào ngờ đi tới cửa, đột nhiên Tô Nhuyễn quay đầu lại, nói với Lộc Mãn ý: “A, đúng rồi, chú Ba, cháu còn chuyện đứng đắn muốn nói với chú.”Lộc Mãn Ý nhíu chặt mày: “Còn chuyện gì?”Tô Nhuyễn cười đầy ẩn ý: “Yên tâm đi, sẽ không tố cáo chú. Công trình của cháu còn phải dựa vào chú Ba bảo vệ mà, hôm nào cháu tới tìm chú sau.”Cuối cùng cô lắc lắc sấp tiền, vui sướng cười nói với vợ chồng ông cụ Lộc: “Tạm biệt ông bà nội, sau này cháu sẽ thường xuyên tới.”Hai vợ chồng già đen mặt, đóng phịch cửa lại.Tô Nhuyễn dừng chân một lát, quả nhiên nghe được tiếng khóc lóc la lối của Lộc Thải Hà ở bên trong: “Không được, hai người cũng phải cho em vay tiền! Nếu không em cũng tới đơn vị hai người vay.”Khóe miệng Tô Nhuyễn khẽ cong lên, như vậy mới đúng, bọn họ thích gây chuyện đấu đá nhau, vậy thì đóng cửa lại đấu đá cho đủ.Cô cầm sáu ngàn đồng trong tay, hưng phấn muốn chia sẻ tin tức tốt này với Lộc Minh Sâm, lại nhớ ra sáng nay Lộc Minh Sâm đã tới thành phố Yến thi nghiên cứu sinh vòng hai rồi. Nhìn căn nhà đột nhiên trống rỗng, Tô Nhuyễn thở dài một tiếng, hình như bản thân có điểm nào đó không ổn…

Người nhà họ Lộc đều tức điên lại không có cách nào, nhìn hợp đồng vay tiền trước mắt, nghĩ đến kết cục của Võ Thắng Lợi, bọn họ hoàn toàn tin tưởng Tô Nhuyễn có thể làm ra chuyện kiểu này.

“A, đúng rồi.” Tô Nhuyễn nơi: “Còn một việc nữa, cháu vay nhiều tiền như vậy, bây giờ nghèo đến mức không có gì ăn rồi, muốn vay bác Cả với chú Ba chút tiền.”

Lộc Mãn Cát và Lộc Mãn Ý đều bị thái độ đúng lý hợp tình của cô dọa ngây người, bọn họ đồng thanh: “Mày nói gì cơ?”

“Cháu nói là, cháu muốn vay chút tiền.” Tô Nhuyễn thở dài nói: “Ngài không biết đấy thôi, bây giờ người ngoài chưa ai biết chuyện cháu vay ngân hàng, còn tưởng rằng cháu có rất nhiều tiền, lúc nào cũng tới tìm cháu vay mượn.”

“Ngài xem, bạn bè thân thích tới cửa vay tiền cháu, cháu lại nói mình không có tiền, có phải bọn họ sẽ cho rằng cháu khinh thường bọn họ không? Cháu là con dâu mới, vì cuộc sống sau này,có phải ai tới vay bao nhiêu đều nên cho vay hay không?”

Cô nhìn thẳng vào ông cụ Lộc, cười nói: “Nói ra thì, đây không phải ý định của ông bà nội sao?”

“Vẫn là người già có kinh nghiệm, biết dùng tiền có thể mau chóng hòa mình với mọi người, bây giờ thái độ của mọi người đối với cháu rất thân thiết đó, hàng xóm láng giềng ở chung rất hòa hợp.”

“Yên tâm, cháu không vay nhiều đâu, vay năm sáu ngàn là được. Đợi đám bạn bè thân thích kia trả tiền, cháu lập tức trả lại cho ông bà nội.”

Như vậy chẳng khác nào qua tay các khoản nợ. Ông cụ Lộc nhìn Tô Nhuyễn, phát hiện ra con nhóc này không chịu thiệt chút nào, tất cả thủ đoạn bọn họ dùng đều bị cô trả lại nguyên vẹn.

Có điều lúc này còn muốn lấy được tiền của bọn họ không khỏi quá khôi hài: “Tô Nhuyễn, mày đừng khinh người quá đáng, quay về cẩn thận chăm lo cho công trình của mày mới là việc nên làm.”

Tô Nhuyễn ấm ức: “Xem ngài nói kìa, cháu khinh người chỗ nào? Chẳng lẽ mọi người định nhìn chúng cháu đói chết?”

“Trong nhà đâu phải không có tiền, cháu vay cũng không nhiều lắm, ba năm ngàn là được.”

Lâm Mỹ Hương mỉa mai: “Mơ đẹp lắm, không có tiền!”

Tô Nhuyễn nói: “Sao có thể không có, theo cháu được biết, năm trước trong cuộc thi tuyển chọn thư ký ở đơn vị trực thuộc chú Ba đã gạch tên người điểm cao nhất kia, nhét người của mình vào, lý do là gì nhỉ? À, không đủ chiều cao, thiếu một centimet.”

“Lần đó, ngài kiếm được hai vạn đúng không?”

“Bác trai cũng vậy, năm trước nhà máy thay đổi thiết bị, không phải ngài cũng nhận được hai vạn ba tiền boa sao?”

Nhìn sắc mặt bọn họ đều thay đổi, Tô Nhuyễn cười nói: “Yên tâm, yên tâm, cháu sẽ không cố cáo.”

“Định tố cáo sao cháu còn không biết xấu hổ mở miệng vay tiền?”

“Hai người mỗi người cho cháu vay ba ngàn là được, nếu hôm nay hai người không mang theo nhiều tiền như vậy, ngày mai cháu xin nghỉ đến đơn vị hai người lấy cũng được.”

Vân Chi

“Để anh Long đi giúp cháu một chuyến cũng không sao.”

Cô vui đùa không chút để ý: “Nếu cháu không có tiền, mọi người cũng đừng tiêu tiền, người một nhà không phải nên đồng cam cộng khổ với nhau sao?”

Tất cả đều là biện pháp vừa rồi nhà họ Lộc thương lượng để đối phó cô, nếu không phải chính mắt nhìn thấy Tô Nhuyễn từ ngoài bước vào, bọn họ đều nghi ngờ có phải cô âm thầm trốn trong góc nhà nào đó, nghe lé bọn họ nói chuyện.

Mà bây giờ, người bất đắc dĩ lại biến thành bọn họ.

Cuối cùng Tô Nhuyễn mượn được sáu ngàn, cảm thấy mỹ mãn đứng dậy chuẩn bị ra về.

Người nhà họ Lộc đen mặt đứng sau lưng nhìn cô bước từng bước, hận không thể vung chân đá cô ra ngoài.

Nào ngờ đi tới cửa, đột nhiên Tô Nhuyễn quay đầu lại, nói với Lộc Mãn ý: “A, đúng rồi, chú Ba, cháu còn chuyện đứng đắn muốn nói với chú.”

Lộc Mãn Ý nhíu chặt mày: “Còn chuyện gì?”

Tô Nhuyễn cười đầy ẩn ý: “Yên tâm đi, sẽ không tố cáo chú. Công trình của cháu còn phải dựa vào chú Ba bảo vệ mà, hôm nào cháu tới tìm chú sau.”

Cuối cùng cô lắc lắc sấp tiền, vui sướng cười nói với vợ chồng ông cụ Lộc: “Tạm biệt ông bà nội, sau này cháu sẽ thường xuyên tới.”

Hai vợ chồng già đen mặt, đóng phịch cửa lại.

Tô Nhuyễn dừng chân một lát, quả nhiên nghe được tiếng khóc lóc la lối của Lộc Thải Hà ở bên trong: “Không được, hai người cũng phải cho em vay tiền! Nếu không em cũng tới đơn vị hai người vay.”

Khóe miệng Tô Nhuyễn khẽ cong lên, như vậy mới đúng, bọn họ thích gây chuyện đấu đá nhau, vậy thì đóng cửa lại đấu đá cho đủ.

Cô cầm sáu ngàn đồng trong tay, hưng phấn muốn chia sẻ tin tức tốt này với Lộc Minh Sâm, lại nhớ ra sáng nay Lộc Minh Sâm đã tới thành phố Yến thi nghiên cứu sinh vòng hai rồi. Nhìn căn nhà đột nhiên trống rỗng, Tô Nhuyễn thở dài một tiếng, hình như bản thân có điểm nào đó không ổn…

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu TáTác giả: Tần HoàngTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta… Người nhà họ Lộc đều tức điên lại không có cách nào, nhìn hợp đồng vay tiền trước mắt, nghĩ đến kết cục của Võ Thắng Lợi, bọn họ hoàn toàn tin tưởng Tô Nhuyễn có thể làm ra chuyện kiểu này.“A, đúng rồi.” Tô Nhuyễn nơi: “Còn một việc nữa, cháu vay nhiều tiền như vậy, bây giờ nghèo đến mức không có gì ăn rồi, muốn vay bác Cả với chú Ba chút tiền.”Lộc Mãn Cát và Lộc Mãn Ý đều bị thái độ đúng lý hợp tình của cô dọa ngây người, bọn họ đồng thanh: “Mày nói gì cơ?”“Cháu nói là, cháu muốn vay chút tiền.” Tô Nhuyễn thở dài nói: “Ngài không biết đấy thôi, bây giờ người ngoài chưa ai biết chuyện cháu vay ngân hàng, còn tưởng rằng cháu có rất nhiều tiền, lúc nào cũng tới tìm cháu vay mượn.”“Ngài xem, bạn bè thân thích tới cửa vay tiền cháu, cháu lại nói mình không có tiền, có phải bọn họ sẽ cho rằng cháu khinh thường bọn họ không? Cháu là con dâu mới, vì cuộc sống sau này,có phải ai tới vay bao nhiêu đều nên cho vay hay không?”Cô nhìn thẳng vào ông cụ Lộc, cười nói: “Nói ra thì, đây không phải ý định của ông bà nội sao?”“Vẫn là người già có kinh nghiệm, biết dùng tiền có thể mau chóng hòa mình với mọi người, bây giờ thái độ của mọi người đối với cháu rất thân thiết đó, hàng xóm láng giềng ở chung rất hòa hợp.”“Yên tâm, cháu không vay nhiều đâu, vay năm sáu ngàn là được. Đợi đám bạn bè thân thích kia trả tiền, cháu lập tức trả lại cho ông bà nội.”Như vậy chẳng khác nào qua tay các khoản nợ. Ông cụ Lộc nhìn Tô Nhuyễn, phát hiện ra con nhóc này không chịu thiệt chút nào, tất cả thủ đoạn bọn họ dùng đều bị cô trả lại nguyên vẹn.Có điều lúc này còn muốn lấy được tiền của bọn họ không khỏi quá khôi hài: “Tô Nhuyễn, mày đừng khinh người quá đáng, quay về cẩn thận chăm lo cho công trình của mày mới là việc nên làm.”Tô Nhuyễn ấm ức: “Xem ngài nói kìa, cháu khinh người chỗ nào? Chẳng lẽ mọi người định nhìn chúng cháu đói chết?”“Trong nhà đâu phải không có tiền, cháu vay cũng không nhiều lắm, ba năm ngàn là được.”Lâm Mỹ Hương mỉa mai: “Mơ đẹp lắm, không có tiền!”Tô Nhuyễn nói: “Sao có thể không có, theo cháu được biết, năm trước trong cuộc thi tuyển chọn thư ký ở đơn vị trực thuộc chú Ba đã gạch tên người điểm cao nhất kia, nhét người của mình vào, lý do là gì nhỉ? À, không đủ chiều cao, thiếu một centimet.”“Lần đó, ngài kiếm được hai vạn đúng không?”“Bác trai cũng vậy, năm trước nhà máy thay đổi thiết bị, không phải ngài cũng nhận được hai vạn ba tiền boa sao?”Nhìn sắc mặt bọn họ đều thay đổi, Tô Nhuyễn cười nói: “Yên tâm, yên tâm, cháu sẽ không cố cáo.”“Định tố cáo sao cháu còn không biết xấu hổ mở miệng vay tiền?”“Hai người mỗi người cho cháu vay ba ngàn là được, nếu hôm nay hai người không mang theo nhiều tiền như vậy, ngày mai cháu xin nghỉ đến đơn vị hai người lấy cũng được.”Vân Chi“Để anh Long đi giúp cháu một chuyến cũng không sao.”Cô vui đùa không chút để ý: “Nếu cháu không có tiền, mọi người cũng đừng tiêu tiền, người một nhà không phải nên đồng cam cộng khổ với nhau sao?”Tất cả đều là biện pháp vừa rồi nhà họ Lộc thương lượng để đối phó cô, nếu không phải chính mắt nhìn thấy Tô Nhuyễn từ ngoài bước vào, bọn họ đều nghi ngờ có phải cô âm thầm trốn trong góc nhà nào đó, nghe lé bọn họ nói chuyện.Mà bây giờ, người bất đắc dĩ lại biến thành bọn họ.Cuối cùng Tô Nhuyễn mượn được sáu ngàn, cảm thấy mỹ mãn đứng dậy chuẩn bị ra về.Người nhà họ Lộc đen mặt đứng sau lưng nhìn cô bước từng bước, hận không thể vung chân đá cô ra ngoài.Nào ngờ đi tới cửa, đột nhiên Tô Nhuyễn quay đầu lại, nói với Lộc Mãn ý: “A, đúng rồi, chú Ba, cháu còn chuyện đứng đắn muốn nói với chú.”Lộc Mãn Ý nhíu chặt mày: “Còn chuyện gì?”Tô Nhuyễn cười đầy ẩn ý: “Yên tâm đi, sẽ không tố cáo chú. Công trình của cháu còn phải dựa vào chú Ba bảo vệ mà, hôm nào cháu tới tìm chú sau.”Cuối cùng cô lắc lắc sấp tiền, vui sướng cười nói với vợ chồng ông cụ Lộc: “Tạm biệt ông bà nội, sau này cháu sẽ thường xuyên tới.”Hai vợ chồng già đen mặt, đóng phịch cửa lại.Tô Nhuyễn dừng chân một lát, quả nhiên nghe được tiếng khóc lóc la lối của Lộc Thải Hà ở bên trong: “Không được, hai người cũng phải cho em vay tiền! Nếu không em cũng tới đơn vị hai người vay.”Khóe miệng Tô Nhuyễn khẽ cong lên, như vậy mới đúng, bọn họ thích gây chuyện đấu đá nhau, vậy thì đóng cửa lại đấu đá cho đủ.Cô cầm sáu ngàn đồng trong tay, hưng phấn muốn chia sẻ tin tức tốt này với Lộc Minh Sâm, lại nhớ ra sáng nay Lộc Minh Sâm đã tới thành phố Yến thi nghiên cứu sinh vòng hai rồi. Nhìn căn nhà đột nhiên trống rỗng, Tô Nhuyễn thở dài một tiếng, hình như bản thân có điểm nào đó không ổn…

Chương 235: Chương 235