Tác giả:

Bóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta…

Chương 249: Chương 249

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu TáTác giả: Tần HoàngTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta… Khi Lộc Minh Sâm còn nhỏ ở Tô Gia Câu có một bà lão, mọi người gọi là bà ngoại xấu xí, con cái bất hiếu, sau khi già rồi bị đuổi ra ngoài, một mình sống trong chuồng bò, c.h.ế.t vài ngày người khác mới phát hiện ra.Lộc Trường Hà hít sâu một hơi, nghiêm mặt đuổi về phía nhà mình. Cuối cùng đợi khi đi tới được khu tập thể, lại nghe thấy tiếng quát thê lương của bà cụ nhà mình: “Chúng mày không được như vậy! Lộc Thải Hà! Thằng Ba! Hai đứa xem náo nhiệt cái gì? Đây là tài sản tao với cha chúng mày tự mình tích cóp!”Hiển nhiên đồ đã bị tìm ra.Sắc mặt Lộc Trường Hà đại biến, bất chấp tim đập nhanh vội vàng bò lên lầu.Hàng xóm mở cửa thấy Lộc Trường Hà về, không nhịn được bát quái: “Tôi nói này ông cụ Lộc, nhà ông là nhà buôn đấy à, suốt ngày cãi nhau như cái chợ.”Tay cầm chìa khóa của Lộc Trường Hà run rẩy, cuối cùng Lộc Minh Sâm phải nắm c.h.ặ.t t.a.y ông ta, mới giúp ông ta tra được chìa khóa vào ổ.Cửa mở ra, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách, suýt chút nữa Lộc Trường Hà đã không thở nổi: “Mày… Chúng mày…”Hai vợ chồng Lộc Mãn Cát, Lộc Mãn Ý, cộng thêm Lộc Thải Hà đã lật tung cả cái nhà lên, giường ngủ trong phòng ngủ ông ta cũng bị đập nát, tất nhiên đồ giấu bên trong cũng bị tìm ra rồi.Lộc Minh Sâm đỡ lấy Lộc Trường Hà gần như sắp không thở nổi vào phòng, đang định đóng cửa, đột nhiên một bàn tay vươn tới chặn lại: “Còn em nữa?”Lộc Minh Sâm cứng đờ, quay đầu lại lập tức trông thấy Tô Nhuyễn đang đứng bên ngoài. Cô nghe thấy động tĩnh từ cầu thang chạy xuống, một tay vẫn ôm chặt miệng vết thương bên hông, mở miệng đắc ý nói: “Em biết ngay có thể chờ anh ở chỗ này mà!”Nói xong cũng không quan tâm tới sắc mặt của Lộc Minh Sâm, chui thẳng vào phòng đóng chặt cửa lại, ngăn cản tầm mắt người ngoài.Nhìn tình cảnh trong phòng, cô không nhịn được cảm thán: “Cần gì phải thế?”Căn phòng rộng hơn tám mươi mét vuông đã bị lật xới rối tung lên, sáu người nhà họ Lộc đều đang tranh nhau một cái két sắt, bà cụ Lộc vừa cướp vừa kêu: “Đám bất hiếu chúng mày, buông tay hết cho tao! Chúng mày còn như vậy, đừng mong tao cho chúng mày một chút đồ nào.”Lộc Thải Hà hung hăng cào bàn tay giữ chặt tủ sắt của bà cụ, cả giận nói: “Con hiếu thuận sắp bốn mươi năm rồi, cũng không thấy hai người cho con một đồng nào!”“Con nói cho mẹ biết, nếu đồ đã đem ra rồi, hoặc là chia đều, hoặc là đừng ai lấy một đồng nào! Không cho con, con ôm nó nhảy sông!”Lý Mai giúp đỡ Lộc Mãn Ý, đẩy Lâm Mỹ Hương sang bên cạnh: “Còn không phải sao? Chúng con hiếu kính cha mẹ như vậy cũng không thấy ngài cho chung con m chút đồ nào, toàn cho chị dâu Cả. Cùng là con trai, chúng con hiếu thuận không hề kém nhà anh Cả, dựa vào đâu nhà anh ấy có chúng con không có?” ……Vân ChiNgười một nhà chăm chú tranh giành, vậy mà có người vào phòng cũng không biết.Nhìn cái hòm đựng bảo bối mình giấu đi bị moi ra, đầu óc Lộc Trường Hà kêu ong ong, trực tiếp nhấc gậy xông tới: “Chúng mày! Còn không dừng tay cho tao!”Nghe thấy giọng ông ta, sợ hãi dư uy ngày trước, mọi người dừng tay theo bản năng, nhưng vẫn giữ chặt cái hòm, sợ bị người khác cướp mất.Bà cụ Lộc vội vàng chạy đến bên người ông ta, khóc lóc nói: “Ông ơi, ông về rồi đấy à, đám bất hiếu này…”“Bỏ cái hòm xuống cho tao!” Ông cụ Lộc cả giận mắng.Thấy mọi người ở đây đều do dự, Lộc Minh Sâm lười biếng mở miệng: “Chìa khóa của chiếc hòm sắt này nằm trên trần nhà phòng ngủ chính, góc đônng nam, Chỗ đó có một miếng vá, chìa khóa ở ngay trong đó.”Lộc Trường Hà không ngờ ngay cả chuyện này Lộc Minh Sâm cũng biết, ông ta lập tức trợn trừng mắt.Nhân lúc mọi người đều sửng sốt, Lộc Thải Hà nhanh tay cướp lấy chiếc hòm, chạy ngay vào phòng ngủ chính.”Những người khác phản ứng lại vội vàng đuổi theo, nếu để Lộc Thải Hà tìm thấy, bọn họ đừng mong được chia thứ gì.Nhìn thấy cảnh này Lộc Trường Hà lửa giận công tâm, vươn tay ngăn cản Lộc Mãn Ý chạy ngang qua: “Chúng mày… Chúng mày đều dừng tay cho tao!”Nhưng mà sao Lộc Mãn Ý có thể để anh Cả và Lộc Thải Hà chiếm thượng phong, ông ta lập tức đẩy cha mình ra đuổi theo. Bà cụ Lộc thấy bọn họ định đóng cửa, cũng đành phải nhanh chóng xông vào.Cuối cùng Lộc Trường Hà không chịu nổi nữa, ôm n.g.ự.c ngã xuống: “Mày, chúng mày…”Tay ông ta run rẩy mò túi áo tìm thuốc, Lộc Minh Sâm bước đến nhìn xuống ông ta từ trên cao.Cũng không biết là do khí thế của Lộc Minh Sâm quá mạnh, hay do Lộc Trường Hà đã tới cực hạn. Lọ thuốc ông ta móc ra còn chưa kịp mở nắp, đã lăn trên mặt đất, chạy ra xa.Ông ta nằm bò trên mặt đất, cực lực vươn tay về phía hộp thuốc, yếu ớt nói: “Thuốc… Cho tôi thuốc…”

Khi Lộc Minh Sâm còn nhỏ ở Tô Gia Câu có một bà lão, mọi người gọi là bà ngoại xấu xí, con cái bất hiếu, sau khi già rồi bị đuổi ra ngoài, một mình sống trong chuồng bò, c.h.ế.t vài ngày người khác mới phát hiện ra.

Lộc Trường Hà hít sâu một hơi, nghiêm mặt đuổi về phía nhà mình. Cuối cùng đợi khi đi tới được khu tập thể, lại nghe thấy tiếng quát thê lương của bà cụ nhà mình: “Chúng mày không được như vậy! Lộc Thải Hà! Thằng Ba! Hai đứa xem náo nhiệt cái gì? Đây là tài sản tao với cha chúng mày tự mình tích cóp!”

Hiển nhiên đồ đã bị tìm ra.

Sắc mặt Lộc Trường Hà đại biến, bất chấp tim đập nhanh vội vàng bò lên lầu.

Hàng xóm mở cửa thấy Lộc Trường Hà về, không nhịn được bát quái: “Tôi nói này ông cụ Lộc, nhà ông là nhà buôn đấy à, suốt ngày cãi nhau như cái chợ.”

Tay cầm chìa khóa của Lộc Trường Hà run rẩy, cuối cùng Lộc Minh Sâm phải nắm c.h.ặ.t t.a.y ông ta, mới giúp ông ta tra được chìa khóa vào ổ.

Cửa mở ra, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách, suýt chút nữa Lộc Trường Hà đã không thở nổi: “Mày… Chúng mày…”

Hai vợ chồng Lộc Mãn Cát, Lộc Mãn Ý, cộng thêm Lộc Thải Hà đã lật tung cả cái nhà lên, giường ngủ trong phòng ngủ ông ta cũng bị đập nát, tất nhiên đồ giấu bên trong cũng bị tìm ra rồi.

Lộc Minh Sâm đỡ lấy Lộc Trường Hà gần như sắp không thở nổi vào phòng, đang định đóng cửa, đột nhiên một bàn tay vươn tới chặn lại: “Còn em nữa?”

Lộc Minh Sâm cứng đờ, quay đầu lại lập tức trông thấy Tô Nhuyễn đang đứng bên ngoài. Cô nghe thấy động tĩnh từ cầu thang chạy xuống, một tay vẫn ôm chặt miệng vết thương bên hông, mở miệng đắc ý nói: “Em biết ngay có thể chờ anh ở chỗ này mà!”

Nói xong cũng không quan tâm tới sắc mặt của Lộc Minh Sâm, chui thẳng vào phòng đóng chặt cửa lại, ngăn cản tầm mắt người ngoài.

Nhìn tình cảnh trong phòng, cô không nhịn được cảm thán: “Cần gì phải thế?”

Căn phòng rộng hơn tám mươi mét vuông đã bị lật xới rối tung lên, sáu người nhà họ Lộc đều đang tranh nhau một cái két sắt, bà cụ Lộc vừa cướp vừa kêu: “Đám bất hiếu chúng mày, buông tay hết cho tao! Chúng mày còn như vậy, đừng mong tao cho chúng mày một chút đồ nào.”

Lộc Thải Hà hung hăng cào bàn tay giữ chặt tủ sắt của bà cụ, cả giận nói: “Con hiếu thuận sắp bốn mươi năm rồi, cũng không thấy hai người cho con một đồng nào!”

“Con nói cho mẹ biết, nếu đồ đã đem ra rồi, hoặc là chia đều, hoặc là đừng ai lấy một đồng nào! Không cho con, con ôm nó nhảy sông!”

Lý Mai giúp đỡ Lộc Mãn Ý, đẩy Lâm Mỹ Hương sang bên cạnh: “Còn không phải sao? Chúng con hiếu kính cha mẹ như vậy cũng không thấy ngài cho chung con m chút đồ nào, toàn cho chị dâu Cả. Cùng là con trai, chúng con hiếu thuận không hề kém nhà anh Cả, dựa vào đâu nhà anh ấy có chúng con không có?”

 

……

Vân Chi

Người một nhà chăm chú tranh giành, vậy mà có người vào phòng cũng không biết.

Nhìn cái hòm đựng bảo bối mình giấu đi bị moi ra, đầu óc Lộc Trường Hà kêu ong ong, trực tiếp nhấc gậy xông tới: “Chúng mày! Còn không dừng tay cho tao!”

Nghe thấy giọng ông ta, sợ hãi dư uy ngày trước, mọi người dừng tay theo bản năng, nhưng vẫn giữ chặt cái hòm, sợ bị người khác cướp mất.

Bà cụ Lộc vội vàng chạy đến bên người ông ta, khóc lóc nói: “Ông ơi, ông về rồi đấy à, đám bất hiếu này…”

“Bỏ cái hòm xuống cho tao!” Ông cụ Lộc cả giận mắng.

Thấy mọi người ở đây đều do dự, Lộc Minh Sâm lười biếng mở miệng: “Chìa khóa của chiếc hòm sắt này nằm trên trần nhà phòng ngủ chính, góc đônng nam, Chỗ đó có một miếng vá, chìa khóa ở ngay trong đó.”

Lộc Trường Hà không ngờ ngay cả chuyện này Lộc Minh Sâm cũng biết, ông ta lập tức trợn trừng mắt.

Nhân lúc mọi người đều sửng sốt, Lộc Thải Hà nhanh tay cướp lấy chiếc hòm, chạy ngay vào phòng ngủ chính.”

Những người khác phản ứng lại vội vàng đuổi theo, nếu để Lộc Thải Hà tìm thấy, bọn họ đừng mong được chia thứ gì.

Nhìn thấy cảnh này Lộc Trường Hà lửa giận công tâm, vươn tay ngăn cản Lộc Mãn Ý chạy ngang qua: “Chúng mày… Chúng mày đều dừng tay cho tao!”

Nhưng mà sao Lộc Mãn Ý có thể để anh Cả và Lộc Thải Hà chiếm thượng phong, ông ta lập tức đẩy cha mình ra đuổi theo. Bà cụ Lộc thấy bọn họ định đóng cửa, cũng đành phải nhanh chóng xông vào.

Cuối cùng Lộc Trường Hà không chịu nổi nữa, ôm n.g.ự.c ngã xuống: “Mày, chúng mày…”

Tay ông ta run rẩy mò túi áo tìm thuốc, Lộc Minh Sâm bước đến nhìn xuống ông ta từ trên cao.

Cũng không biết là do khí thế của Lộc Minh Sâm quá mạnh, hay do Lộc Trường Hà đã tới cực hạn. Lọ thuốc ông ta móc ra còn chưa kịp mở nắp, đã lăn trên mặt đất, chạy ra xa.

Ông ta nằm bò trên mặt đất, cực lực vươn tay về phía hộp thuốc, yếu ớt nói: “Thuốc… Cho tôi thuốc…”

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu TáTác giả: Tần HoàngTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta… Khi Lộc Minh Sâm còn nhỏ ở Tô Gia Câu có một bà lão, mọi người gọi là bà ngoại xấu xí, con cái bất hiếu, sau khi già rồi bị đuổi ra ngoài, một mình sống trong chuồng bò, c.h.ế.t vài ngày người khác mới phát hiện ra.Lộc Trường Hà hít sâu một hơi, nghiêm mặt đuổi về phía nhà mình. Cuối cùng đợi khi đi tới được khu tập thể, lại nghe thấy tiếng quát thê lương của bà cụ nhà mình: “Chúng mày không được như vậy! Lộc Thải Hà! Thằng Ba! Hai đứa xem náo nhiệt cái gì? Đây là tài sản tao với cha chúng mày tự mình tích cóp!”Hiển nhiên đồ đã bị tìm ra.Sắc mặt Lộc Trường Hà đại biến, bất chấp tim đập nhanh vội vàng bò lên lầu.Hàng xóm mở cửa thấy Lộc Trường Hà về, không nhịn được bát quái: “Tôi nói này ông cụ Lộc, nhà ông là nhà buôn đấy à, suốt ngày cãi nhau như cái chợ.”Tay cầm chìa khóa của Lộc Trường Hà run rẩy, cuối cùng Lộc Minh Sâm phải nắm c.h.ặ.t t.a.y ông ta, mới giúp ông ta tra được chìa khóa vào ổ.Cửa mở ra, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách, suýt chút nữa Lộc Trường Hà đã không thở nổi: “Mày… Chúng mày…”Hai vợ chồng Lộc Mãn Cát, Lộc Mãn Ý, cộng thêm Lộc Thải Hà đã lật tung cả cái nhà lên, giường ngủ trong phòng ngủ ông ta cũng bị đập nát, tất nhiên đồ giấu bên trong cũng bị tìm ra rồi.Lộc Minh Sâm đỡ lấy Lộc Trường Hà gần như sắp không thở nổi vào phòng, đang định đóng cửa, đột nhiên một bàn tay vươn tới chặn lại: “Còn em nữa?”Lộc Minh Sâm cứng đờ, quay đầu lại lập tức trông thấy Tô Nhuyễn đang đứng bên ngoài. Cô nghe thấy động tĩnh từ cầu thang chạy xuống, một tay vẫn ôm chặt miệng vết thương bên hông, mở miệng đắc ý nói: “Em biết ngay có thể chờ anh ở chỗ này mà!”Nói xong cũng không quan tâm tới sắc mặt của Lộc Minh Sâm, chui thẳng vào phòng đóng chặt cửa lại, ngăn cản tầm mắt người ngoài.Nhìn tình cảnh trong phòng, cô không nhịn được cảm thán: “Cần gì phải thế?”Căn phòng rộng hơn tám mươi mét vuông đã bị lật xới rối tung lên, sáu người nhà họ Lộc đều đang tranh nhau một cái két sắt, bà cụ Lộc vừa cướp vừa kêu: “Đám bất hiếu chúng mày, buông tay hết cho tao! Chúng mày còn như vậy, đừng mong tao cho chúng mày một chút đồ nào.”Lộc Thải Hà hung hăng cào bàn tay giữ chặt tủ sắt của bà cụ, cả giận nói: “Con hiếu thuận sắp bốn mươi năm rồi, cũng không thấy hai người cho con một đồng nào!”“Con nói cho mẹ biết, nếu đồ đã đem ra rồi, hoặc là chia đều, hoặc là đừng ai lấy một đồng nào! Không cho con, con ôm nó nhảy sông!”Lý Mai giúp đỡ Lộc Mãn Ý, đẩy Lâm Mỹ Hương sang bên cạnh: “Còn không phải sao? Chúng con hiếu kính cha mẹ như vậy cũng không thấy ngài cho chung con m chút đồ nào, toàn cho chị dâu Cả. Cùng là con trai, chúng con hiếu thuận không hề kém nhà anh Cả, dựa vào đâu nhà anh ấy có chúng con không có?” ……Vân ChiNgười một nhà chăm chú tranh giành, vậy mà có người vào phòng cũng không biết.Nhìn cái hòm đựng bảo bối mình giấu đi bị moi ra, đầu óc Lộc Trường Hà kêu ong ong, trực tiếp nhấc gậy xông tới: “Chúng mày! Còn không dừng tay cho tao!”Nghe thấy giọng ông ta, sợ hãi dư uy ngày trước, mọi người dừng tay theo bản năng, nhưng vẫn giữ chặt cái hòm, sợ bị người khác cướp mất.Bà cụ Lộc vội vàng chạy đến bên người ông ta, khóc lóc nói: “Ông ơi, ông về rồi đấy à, đám bất hiếu này…”“Bỏ cái hòm xuống cho tao!” Ông cụ Lộc cả giận mắng.Thấy mọi người ở đây đều do dự, Lộc Minh Sâm lười biếng mở miệng: “Chìa khóa của chiếc hòm sắt này nằm trên trần nhà phòng ngủ chính, góc đônng nam, Chỗ đó có một miếng vá, chìa khóa ở ngay trong đó.”Lộc Trường Hà không ngờ ngay cả chuyện này Lộc Minh Sâm cũng biết, ông ta lập tức trợn trừng mắt.Nhân lúc mọi người đều sửng sốt, Lộc Thải Hà nhanh tay cướp lấy chiếc hòm, chạy ngay vào phòng ngủ chính.”Những người khác phản ứng lại vội vàng đuổi theo, nếu để Lộc Thải Hà tìm thấy, bọn họ đừng mong được chia thứ gì.Nhìn thấy cảnh này Lộc Trường Hà lửa giận công tâm, vươn tay ngăn cản Lộc Mãn Ý chạy ngang qua: “Chúng mày… Chúng mày đều dừng tay cho tao!”Nhưng mà sao Lộc Mãn Ý có thể để anh Cả và Lộc Thải Hà chiếm thượng phong, ông ta lập tức đẩy cha mình ra đuổi theo. Bà cụ Lộc thấy bọn họ định đóng cửa, cũng đành phải nhanh chóng xông vào.Cuối cùng Lộc Trường Hà không chịu nổi nữa, ôm n.g.ự.c ngã xuống: “Mày, chúng mày…”Tay ông ta run rẩy mò túi áo tìm thuốc, Lộc Minh Sâm bước đến nhìn xuống ông ta từ trên cao.Cũng không biết là do khí thế của Lộc Minh Sâm quá mạnh, hay do Lộc Trường Hà đã tới cực hạn. Lọ thuốc ông ta móc ra còn chưa kịp mở nắp, đã lăn trên mặt đất, chạy ra xa.Ông ta nằm bò trên mặt đất, cực lực vươn tay về phía hộp thuốc, yếu ớt nói: “Thuốc… Cho tôi thuốc…”

Chương 249: Chương 249