Tác giả:

Bóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta…

Chương 271: Chương 271

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu TáTác giả: Tần HoàngTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta… Việc Lộc Minh Sâm đoạt nổi bật trở thành khúc nhạc đệm nhỏ không đáng để ý trong chuyện nhà họ Mễ tranh chấp.Phía bên này, hai đôi gần như đồng thời xông vào hội trường cưới, đám trẻ con và người lớn trong sân không ngờ sẽ có hai đôi xông vào, hoa tươi pháo giấy chuẩn bị từ trước đồng loạt b.ắ.n về phía bốn người.Lộc Minh Sâm nhanh tay lẹ mắt thả Tô Nhuyễn xuống, bảo vệ cô trong lòng.Còn Lục Thần Minh, vì y tá Mễ không đeo giày, chỉ có thể ôm đối phương vào lòng chịu trận, hai người bị rải đầy hoa giấy. Lộc Minh Sâm đắc ý liếc mắt nhìn bọn họ, ôm lấy Tô Nhuyễn kiêu ngạo hừ một tiếng.Lục Thần Minh tức giận nghiến răng: “Ông đây kết hôn, cậu đoạt nổi bật làm gì?”Lộc Minh Sâm không hề quan tâm, ngược lại nhìn Lục Thần Minh như vậy còn vô cùng cao hứng: “Không phải cậu nói thi đấu à? Không so được lại lôi chuyện kết hôn ra, không thấy xấu hổ à?”Lục Thần Minh tỏ vẻ không vui, còn Lộc Minh Sâm luôn không thích xem náo nhiệt hôm nay lại đi sau người ta xem xong toàn bộ quá trình, chuẩn bị ganh đua với Lục Thần Minh bất cứ lúc nào.Trước khi bữa tiệc bắt đầu, phu nhân toàn phúc bê một chén sủi cảo nhỏ bước vào, định bón cho y tá Mễ ăn.Lục Thần Minh thấy thế lập tức chạy tới, tự mình cầm muỗng bón cho vợ mình, sau đó nhướng mày với Lộc Minh Sâm, trên mặt lộ rõ ý tứ: Tôi còn bón cơm cho vợ mình, cậu làm được không?Lộc Minh Sâm lập tức nhìn trái nhìn phải, dáng vẻ giống như cũng muốn tìm một bát sủi cảo.Tô Nhuyễn không nhìn nổi nữa, mắng: “Đừng làm loạn! Đây là đãi ngộ của cô dâu chú rể, sao anh lại ấu trĩ như vậy.”Lúc này Lộc Minh Sâm mới ngừng nghỉ.Lục Thần Minh bón sủi cảo xong, người chung quanh đều hi hi ha ha cùng nhau hỏi cô dâu “Sinh không sinh?”Y tá Mễ e lệ ngượng ngùng nói: “Sinh.”Mọi người cười đùa một lúc, mới bắt đầu kéo nhau ra hội trường ăn tiệc chính.Lúc này đã có rất nhiều người tới nhà ăn, Tô Nhuyễn cũng mới biết, hóa ra cha của Lục Thần Minh là sư trưởng quân khu, khách khứa gần như đều là quân nhân.Đây là lần đầu tiên Tô Nhuyễn tham gia hôn lễ trong quân đội, có náo nhiệt nhưng không mất trật tự, quan trọng là còn vô cùng thú vị.Vân ChiNgười trẻ tuổi ồn ào trêu chọc cô dâu chú rể, sợ Lộc Minh Sâm lại qua đó ganh đua với người ta, Tô Nhuyễn nhanh tay giữ chặt người lại: “Anh ngoan ngoãn ngồi đó ăn cơm cho em, em không muốn chơi mấy trò này!”Lộc Minh Sâm nghe vậy mới không nhìn chằm chằm vào Lục Thần Minh nữa, có điều hiển nhiên gã này cũng thù dai.Khi Lục Thần Minh dắt y tá Mễ tới chỗ bọn họ mời rượu, Lộc Minh Sâm bê một bát sủi cảo lên, khăng khăng đòi bón cho Tô Nhuyễn. Không chỉ sủi cảo, trong bát còn gắp đủ loại đồ ăn, chất chồng thành núi nhỏ trước mặt Tô Nhuyễn.Tô Nhuyễn bị bắt ăn một miếng sủi cảo, tức giận véo anh một cái: “Anh! Mau dừng lại cho em, muốn em no c.h.ế.t à?”Lộc Minh Sâm ngoan ngoãn dừng tay, gắp lại đồ ăn vừa gắp cho cô bỏ vào bát mình.Y tá Mễ lại lần nữa bất ngờ, cô ấy thật sự chưa bao giờ nghĩ đến hóa ra trước mặt vợ mình Lộc Minh Sâm lại là người như vậy.Ánh mắt cô ấy dừng trên người Tô Nhuyễn, nghĩ đến đối phương vừa giải vây giúp mình, giữa trưa còn tặng mình hộp trang sức xinh đẹp kia, lại nghĩ đến những lời trước kia mình từng nói, đột nhiên có chút hổ thẹn.Không phải Lộc Minh Sâm không có trái tim, chỉ là cô không xứng mà thôi.“Tô Nhuyễn phải không? Hôm nay cảm ơn cô, ly này tôi kính cô.”Tô Nhuyễn đứng lên: “Đừng khách sáo, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, vĩnh kết đồng tâm.”“Lời này tôi thích nghe.” Lục Thần Minh nhận lấy ly rượu trong tay y tá Mễ, giơ ngón tay cái lên với Tô Nhuyễn: “Chị dâu, cảm ơn chị đã tặng trang sức cho vợ tôi, tôi cũng mời chị một ly.”Anh ta uống hộ y tá Mễ trước, sau đó lại uống cạn chén của mình, còn không quên bổ sung: “Nhưng mà gả cho Lộc điên có hơi đáng tiếc.”Lộc Minh Sâm trực tiếp đạp anh ta một cái, Lục Thần Minh ôm lấy y tá Mễ, nói: “Y tá Mễ, em xem đi, chắc chắn anh sẽ không để em phải hối hận khi gả cho anh.”Trong lòng y tá Mễ vô cùng ấm áp, nhìn người đàn ông trước mặt, cô mơ hồ cảm thấy khả năng mình thật sự gả đúng người rồi.Cuối cùng y tá Mễ uống say, khi đi được Lục Thần Minh cõng về.Lộc Minh Sâm cũng khom người dưới bậc thang, nhìn Tô Nhuyễn: “Tới đây?”Tô Nhuyễn - Mặt không biểu cảm: “Cút!”

Việc Lộc Minh Sâm đoạt nổi bật trở thành khúc nhạc đệm nhỏ không đáng để ý trong chuyện nhà họ Mễ tranh chấp.

Phía bên này, hai đôi gần như đồng thời xông vào hội trường cưới, đám trẻ con và người lớn trong sân không ngờ sẽ có hai đôi xông vào, hoa tươi pháo giấy chuẩn bị từ trước đồng loạt b.ắ.n về phía bốn người.

Lộc Minh Sâm nhanh tay lẹ mắt thả Tô Nhuyễn xuống, bảo vệ cô trong lòng.

Còn Lục Thần Minh, vì y tá Mễ không đeo giày, chỉ có thể ôm đối phương vào lòng chịu trận, hai người bị rải đầy hoa giấy. Lộc Minh Sâm đắc ý liếc mắt nhìn bọn họ, ôm lấy Tô Nhuyễn kiêu ngạo hừ một tiếng.

Lục Thần Minh tức giận nghiến răng: “Ông đây kết hôn, cậu đoạt nổi bật làm gì?”

Lộc Minh Sâm không hề quan tâm, ngược lại nhìn Lục Thần Minh như vậy còn vô cùng cao hứng: “Không phải cậu nói thi đấu à? Không so được lại lôi chuyện kết hôn ra, không thấy xấu hổ à?”

Lục Thần Minh tỏ vẻ không vui, còn Lộc Minh Sâm luôn không thích xem náo nhiệt hôm nay lại đi sau người ta xem xong toàn bộ quá trình, chuẩn bị ganh đua với Lục Thần Minh bất cứ lúc nào.

Trước khi bữa tiệc bắt đầu, phu nhân toàn phúc bê một chén sủi cảo nhỏ bước vào, định bón cho y tá Mễ ăn.

Lục Thần Minh thấy thế lập tức chạy tới, tự mình cầm muỗng bón cho vợ mình, sau đó nhướng mày với Lộc Minh Sâm, trên mặt lộ rõ ý tứ: Tôi còn bón cơm cho vợ mình, cậu làm được không?

Lộc Minh Sâm lập tức nhìn trái nhìn phải, dáng vẻ giống như cũng muốn tìm một bát sủi cảo.

Tô Nhuyễn không nhìn nổi nữa, mắng: “Đừng làm loạn! Đây là đãi ngộ của cô dâu chú rể, sao anh lại ấu trĩ như vậy.”

Lúc này Lộc Minh Sâm mới ngừng nghỉ.

Lục Thần Minh bón sủi cảo xong, người chung quanh đều hi hi ha ha cùng nhau hỏi cô dâu “Sinh không sinh?”

Y tá Mễ e lệ ngượng ngùng nói: “Sinh.”

Mọi người cười đùa một lúc, mới bắt đầu kéo nhau ra hội trường ăn tiệc chính.

Lúc này đã có rất nhiều người tới nhà ăn, Tô Nhuyễn cũng mới biết, hóa ra cha của Lục Thần Minh là sư trưởng quân khu, khách khứa gần như đều là quân nhân.

Đây là lần đầu tiên Tô Nhuyễn tham gia hôn lễ trong quân đội, có náo nhiệt nhưng không mất trật tự, quan trọng là còn vô cùng thú vị.Vân Chi

Người trẻ tuổi ồn ào trêu chọc cô dâu chú rể, sợ Lộc Minh Sâm lại qua đó ganh đua với người ta, Tô Nhuyễn nhanh tay giữ chặt người lại: “Anh ngoan ngoãn ngồi đó ăn cơm cho em, em không muốn chơi mấy trò này!”

Lộc Minh Sâm nghe vậy mới không nhìn chằm chằm vào Lục Thần Minh nữa, có điều hiển nhiên gã này cũng thù dai.

Khi Lục Thần Minh dắt y tá Mễ tới chỗ bọn họ mời rượu, Lộc Minh Sâm bê một bát sủi cảo lên, khăng khăng đòi bón cho Tô Nhuyễn. Không chỉ sủi cảo, trong bát còn gắp đủ loại đồ ăn, chất chồng thành núi nhỏ trước mặt Tô Nhuyễn.

Tô Nhuyễn bị bắt ăn một miếng sủi cảo, tức giận véo anh một cái: “Anh! Mau dừng lại cho em, muốn em no c.h.ế.t à?”

Lộc Minh Sâm ngoan ngoãn dừng tay, gắp lại đồ ăn vừa gắp cho cô bỏ vào bát mình.

Y tá Mễ lại lần nữa bất ngờ, cô ấy thật sự chưa bao giờ nghĩ đến hóa ra trước mặt vợ mình Lộc Minh Sâm lại là người như vậy.

Ánh mắt cô ấy dừng trên người Tô Nhuyễn, nghĩ đến đối phương vừa giải vây giúp mình, giữa trưa còn tặng mình hộp trang sức xinh đẹp kia, lại nghĩ đến những lời trước kia mình từng nói, đột nhiên có chút hổ thẹn.

Không phải Lộc Minh Sâm không có trái tim, chỉ là cô không xứng mà thôi.

“Tô Nhuyễn phải không? Hôm nay cảm ơn cô, ly này tôi kính cô.”

Tô Nhuyễn đứng lên: “Đừng khách sáo, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, vĩnh kết đồng tâm.”

“Lời này tôi thích nghe.” Lục Thần Minh nhận lấy ly rượu trong tay y tá Mễ, giơ ngón tay cái lên với Tô Nhuyễn: “Chị dâu, cảm ơn chị đã tặng trang sức cho vợ tôi, tôi cũng mời chị một ly.”

Anh ta uống hộ y tá Mễ trước, sau đó lại uống cạn chén của mình, còn không quên bổ sung: “Nhưng mà gả cho Lộc điên có hơi đáng tiếc.”

Lộc Minh Sâm trực tiếp đạp anh ta một cái, Lục Thần Minh ôm lấy y tá Mễ, nói: “Y tá Mễ, em xem đi, chắc chắn anh sẽ không để em phải hối hận khi gả cho anh.”

Trong lòng y tá Mễ vô cùng ấm áp, nhìn người đàn ông trước mặt, cô mơ hồ cảm thấy khả năng mình thật sự gả đúng người rồi.

Cuối cùng y tá Mễ uống say, khi đi được Lục Thần Minh cõng về.

Lộc Minh Sâm cũng khom người dưới bậc thang, nhìn Tô Nhuyễn: “Tới đây?”

Tô Nhuyễn - Mặt không biểu cảm: “Cút!”

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu TáTác giả: Tần HoàngTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta… Việc Lộc Minh Sâm đoạt nổi bật trở thành khúc nhạc đệm nhỏ không đáng để ý trong chuyện nhà họ Mễ tranh chấp.Phía bên này, hai đôi gần như đồng thời xông vào hội trường cưới, đám trẻ con và người lớn trong sân không ngờ sẽ có hai đôi xông vào, hoa tươi pháo giấy chuẩn bị từ trước đồng loạt b.ắ.n về phía bốn người.Lộc Minh Sâm nhanh tay lẹ mắt thả Tô Nhuyễn xuống, bảo vệ cô trong lòng.Còn Lục Thần Minh, vì y tá Mễ không đeo giày, chỉ có thể ôm đối phương vào lòng chịu trận, hai người bị rải đầy hoa giấy. Lộc Minh Sâm đắc ý liếc mắt nhìn bọn họ, ôm lấy Tô Nhuyễn kiêu ngạo hừ một tiếng.Lục Thần Minh tức giận nghiến răng: “Ông đây kết hôn, cậu đoạt nổi bật làm gì?”Lộc Minh Sâm không hề quan tâm, ngược lại nhìn Lục Thần Minh như vậy còn vô cùng cao hứng: “Không phải cậu nói thi đấu à? Không so được lại lôi chuyện kết hôn ra, không thấy xấu hổ à?”Lục Thần Minh tỏ vẻ không vui, còn Lộc Minh Sâm luôn không thích xem náo nhiệt hôm nay lại đi sau người ta xem xong toàn bộ quá trình, chuẩn bị ganh đua với Lục Thần Minh bất cứ lúc nào.Trước khi bữa tiệc bắt đầu, phu nhân toàn phúc bê một chén sủi cảo nhỏ bước vào, định bón cho y tá Mễ ăn.Lục Thần Minh thấy thế lập tức chạy tới, tự mình cầm muỗng bón cho vợ mình, sau đó nhướng mày với Lộc Minh Sâm, trên mặt lộ rõ ý tứ: Tôi còn bón cơm cho vợ mình, cậu làm được không?Lộc Minh Sâm lập tức nhìn trái nhìn phải, dáng vẻ giống như cũng muốn tìm một bát sủi cảo.Tô Nhuyễn không nhìn nổi nữa, mắng: “Đừng làm loạn! Đây là đãi ngộ của cô dâu chú rể, sao anh lại ấu trĩ như vậy.”Lúc này Lộc Minh Sâm mới ngừng nghỉ.Lục Thần Minh bón sủi cảo xong, người chung quanh đều hi hi ha ha cùng nhau hỏi cô dâu “Sinh không sinh?”Y tá Mễ e lệ ngượng ngùng nói: “Sinh.”Mọi người cười đùa một lúc, mới bắt đầu kéo nhau ra hội trường ăn tiệc chính.Lúc này đã có rất nhiều người tới nhà ăn, Tô Nhuyễn cũng mới biết, hóa ra cha của Lục Thần Minh là sư trưởng quân khu, khách khứa gần như đều là quân nhân.Đây là lần đầu tiên Tô Nhuyễn tham gia hôn lễ trong quân đội, có náo nhiệt nhưng không mất trật tự, quan trọng là còn vô cùng thú vị.Vân ChiNgười trẻ tuổi ồn ào trêu chọc cô dâu chú rể, sợ Lộc Minh Sâm lại qua đó ganh đua với người ta, Tô Nhuyễn nhanh tay giữ chặt người lại: “Anh ngoan ngoãn ngồi đó ăn cơm cho em, em không muốn chơi mấy trò này!”Lộc Minh Sâm nghe vậy mới không nhìn chằm chằm vào Lục Thần Minh nữa, có điều hiển nhiên gã này cũng thù dai.Khi Lục Thần Minh dắt y tá Mễ tới chỗ bọn họ mời rượu, Lộc Minh Sâm bê một bát sủi cảo lên, khăng khăng đòi bón cho Tô Nhuyễn. Không chỉ sủi cảo, trong bát còn gắp đủ loại đồ ăn, chất chồng thành núi nhỏ trước mặt Tô Nhuyễn.Tô Nhuyễn bị bắt ăn một miếng sủi cảo, tức giận véo anh một cái: “Anh! Mau dừng lại cho em, muốn em no c.h.ế.t à?”Lộc Minh Sâm ngoan ngoãn dừng tay, gắp lại đồ ăn vừa gắp cho cô bỏ vào bát mình.Y tá Mễ lại lần nữa bất ngờ, cô ấy thật sự chưa bao giờ nghĩ đến hóa ra trước mặt vợ mình Lộc Minh Sâm lại là người như vậy.Ánh mắt cô ấy dừng trên người Tô Nhuyễn, nghĩ đến đối phương vừa giải vây giúp mình, giữa trưa còn tặng mình hộp trang sức xinh đẹp kia, lại nghĩ đến những lời trước kia mình từng nói, đột nhiên có chút hổ thẹn.Không phải Lộc Minh Sâm không có trái tim, chỉ là cô không xứng mà thôi.“Tô Nhuyễn phải không? Hôm nay cảm ơn cô, ly này tôi kính cô.”Tô Nhuyễn đứng lên: “Đừng khách sáo, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, vĩnh kết đồng tâm.”“Lời này tôi thích nghe.” Lục Thần Minh nhận lấy ly rượu trong tay y tá Mễ, giơ ngón tay cái lên với Tô Nhuyễn: “Chị dâu, cảm ơn chị đã tặng trang sức cho vợ tôi, tôi cũng mời chị một ly.”Anh ta uống hộ y tá Mễ trước, sau đó lại uống cạn chén của mình, còn không quên bổ sung: “Nhưng mà gả cho Lộc điên có hơi đáng tiếc.”Lộc Minh Sâm trực tiếp đạp anh ta một cái, Lục Thần Minh ôm lấy y tá Mễ, nói: “Y tá Mễ, em xem đi, chắc chắn anh sẽ không để em phải hối hận khi gả cho anh.”Trong lòng y tá Mễ vô cùng ấm áp, nhìn người đàn ông trước mặt, cô mơ hồ cảm thấy khả năng mình thật sự gả đúng người rồi.Cuối cùng y tá Mễ uống say, khi đi được Lục Thần Minh cõng về.Lộc Minh Sâm cũng khom người dưới bậc thang, nhìn Tô Nhuyễn: “Tới đây?”Tô Nhuyễn - Mặt không biểu cảm: “Cút!”

Chương 271: Chương 271