Tác giả:

Bóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta…

Chương 313: Chương 313

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu TáTác giả: Tần HoàngTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta… Tâm trạng của giáo quan Lộc như bầu trời đầy mây chuyển sang trong xanh, mọi người lại được huấn luyện nhẹ nhàng, vui sướng.May mà sau đó Phong Cảnh Diệp có việc đi rồi, Tô Nhuyễn không chạm mặt anh ta nữa, cuối cùng cũng thuận lợi kết thúc một ngày tập quân sự.Sáng sớm hôm sau, ngoài trời đổ cơn mưa bụi, dự báo thời tiết nói có mưa vừa đến mưa to, nội dung huấn luyện đổi sang huấn luyện nội vụ.Mọi người biết tin không nhịn được hoan hô nhảy nhót.Sau khi được đàn chị thông báo, Triệu Yến Yếncòn hỏi thăm không ít tin tức liên quan: “Sau khi huấn luyện nội vụ xong, sau này sẽ kiểm tra bất ngờ, hạng mục khó nhất chính là gấp chăn đậu phụ.”“Tớ nghe đàn chị nói, nếu may mắn được huấn luyện viên lựa chọn chăn mình làm mẫu, chăn được huấn luyện viên gấp thành nếp sẵn rồi, sau ngày dễ gấp nhất, hoặc là dứt khoát không dùng tới nó, dùng các khác thay thế.”“Dù sao chỉ còn vài ngày nữa là kết thúc kỳ quân sự, dùng tạm thảm lông hoặc thứ gì đó, đợi học xong rồi gỡ ra sau.”Lần đầu tiên Tô Nhuyễn cảm thấy, hóa ra chăn đậu hũ mà mình thường xuyên nhìn thấy lại được yêu thích như vậy.Lý Quyên kích động: “Vậy chẳng phải là chăn của tớ rất dễ được chọn sao?”Cô ấy nằm giường dưới, vị trí ngoài, đúng là rất dễ được lựa chọn. Triệu Yến Yến ngủ đối diện cô ấy, nói: “Tôi cảm thấy tôi có khả năng hơn.”Huấn luyện viên vẫn chưa tới, hai người đã bắt đầu tranh nhau.Chỉ một lát sau, tiếng bước chân đã truyền đến từ ngoài hiên, Triệu Yến Yến ngó đầu ra thăm dò: “Tới rồi.”Rất nhanh, cửa ký túc xá bị gõ vang. Triệu Yến Yến mở cửa, Lộc Minh Sâm và đàn chị phụ đạo lâm thời đứng trước cửa.Đám Tô Nhuyễn đều đứng thẳng tắp ở mép giường của mình: “Chào huấn luyện viên.”Lộc Minh Sâm gật đầu đi tới, ánh mắt đảo qua tám chiếc giường, bạn cùng phòng đều tha thiết nhìn anh, hy vọng căn của mình được chọn làm mẫu.Vân ChiLộc Minh Sâm dạo qua một vòng, ngừng trước giường Tô Nhuyễn, hình như còn cẩn thận quan sát giường đệm của cô một lượt, mới chỉ vào chăn của cô, nói: “Của cô à?”Tô Nhuyễn gật đầu, trong lòng không bất ngờ chút nào.Lộc Minh Sâm duỗi tay giũ chăn của cô ra, gọi người trong ký túc xá tới xem: “Tôi sẽ dạy một lần, học cho kỹ.”Anh liếc mắt nhìn Tô Nhuyễn một cái, nói bâng quơ: “Đây là lần đầu tiên tôi gấp chăn con gái đấy.”Tô Nhuyễn:……Chỉ là gấp chăn mà thôi, anh lại nói khoa trương như vậy, đột nhiên sinh ra chút ý vị khác thường.Mọi người nghe thấy đã cười rộ lên rồi, Triệu Yến Yến trêu đùa: “Nếu bạn gái huấn luyện viên biết, liệu cô ấy có ghen không?” Lộc Minh Sâm nói: “Đợi tôi hỏi cô ấy xem.”Nói xong anh lại nhìn về phía Tô Nhuyễn: “Nếu là cô, cô có ghen không?”Tô Nhuyễn không nhịn được, trợn mắt khinh bỉ: “Không ghen.”Lộc Minh Sâm cười nói: “Cũng đúng, cô ấy rất hào phóng.”Tô Nhuyễn nghiến răng.Lộc Minh Sâm đã trải chăn của cô ra, giảng giải cho bọn họ điểm quan trọng khi gập chăn đậu phụ.Nhưng mà không biết có phải vì mấy câu anh vừa cố ý nhấn mạnh hay không, lúc này nhìn khớp xương lộ rõ trên bàn tay rắn chắc đang m*n tr*n trên chăn của mình, Tô Nhuyễn luôn cảm thấy có ý vị khác…Ngay cả khi ngón tay thon dài sửa sang lại góc cạnh cũng mang theo hương vị lưu luyến, biểu đạt ý tứ mãnh liệt… Đây là chăn của cô.Anh đang gấp tấm chăn cô đắp mỗi đêm.Tô Nhuyễn xoa xoa thái dương, cảm thấy đầu óc mình bị Lộc Minh Sâm làm cho hồ đồ rồi, gấp cái chăn thôi còn tưởng tượng lung tung rối loạn như vậy làm gì?Nhưng mà liếc thấy màu phấn hồng bên tai Lộc Minh Sâm, Tô Nhuyễn rất muốn nhảy dựng lên, gã này đang nghĩ cái gì thế?Sau khi gập chăn vuông vức như miếng đậu phụ xong, Lộc Minh Sâm trước đó còn luôn tận dụng mọi cơ hội tán tỉnh Tô Nhuyễn, đột nhiên trở nên an phận. Không chỉ không có động tác nhỏ, thậm chí nhìn còn không dám nhìn Tô Nhuyễn.Anh đứng dậy, nói với bạn học khác: “Hiểu hết chưa? Bắt đầu đi!”Mọi người lập tức trở lại giường mình giũ chăn ra. Triệu Yến Yến thật sự không có năng khiếu ở phương diện này, vốn dĩ còn đang nghĩ nếu mình không làm được, có thể nhờ huấn luyện viên giúp đỡ một phen. Nhưng mà Lộc Minh Sâm lại không hề đụng vào chăn của người khác nữa, mà ra ban công lấy chiếc móc áo vào, chỉ đạo miệng.”“Bắt đầu vuốt từ chỗ này, một phần ba.”“Dùng cánh tay, cánh tay đè cho phẳng, phản san phẳng trước mới có thể sửa lại góc cạnh.”“Vuốt thẳng lên, lệch rồi!”……Sau khi dạo một vòng qua giường của sáu người khác, cuối cùng Lộc Minh Sâm lại quay về mép giường Tô Nhuyễn, thấy cô đứng yên không nhúc nhích, chỉ ngẩng đầu xem Vương Hồng gấp chăn, anh nhướng mày hỏi: “Làm gì thế? Không nỡ gỡ chăn do tôi gập à?”Tô Nhuyễn nhìn anh, cạn lời.Lộc Minh Sâm duỗi tay nhẹ nhàng giũ chiếc chăn mình vừa gập gọn ra, khuyên nhủ: “Nên học vẫn phải học, tôi không thể ngày nào cũng gập chăn cho cô.”Tô Nhuyễn:……Sao dạo qua một vòng lại khôi phục rồi?

Tâm trạng của giáo quan Lộc như bầu trời đầy mây chuyển sang trong xanh, mọi người lại được huấn luyện nhẹ nhàng, vui sướng.

May mà sau đó Phong Cảnh Diệp có việc đi rồi, Tô Nhuyễn không chạm mặt anh ta nữa, cuối cùng cũng thuận lợi kết thúc một ngày tập quân sự.

Sáng sớm hôm sau, ngoài trời đổ cơn mưa bụi, dự báo thời tiết nói có mưa vừa đến mưa to, nội dung huấn luyện đổi sang huấn luyện nội vụ.

Mọi người biết tin không nhịn được hoan hô nhảy nhót.

Sau khi được đàn chị thông báo, Triệu Yến Yếncòn hỏi thăm không ít tin tức liên quan: “Sau khi huấn luyện nội vụ xong, sau này sẽ kiểm tra bất ngờ, hạng mục khó nhất chính là gấp chăn đậu phụ.”

“Tớ nghe đàn chị nói, nếu may mắn được huấn luyện viên lựa chọn chăn mình làm mẫu, chăn được huấn luyện viên gấp thành nếp sẵn rồi, sau ngày dễ gấp nhất, hoặc là dứt khoát không dùng tới nó, dùng các khác thay thế.”

“Dù sao chỉ còn vài ngày nữa là kết thúc kỳ quân sự, dùng tạm thảm lông hoặc thứ gì đó, đợi học xong rồi gỡ ra sau.”

Lần đầu tiên Tô Nhuyễn cảm thấy, hóa ra chăn đậu hũ mà mình thường xuyên nhìn thấy lại được yêu thích như vậy.

Lý Quyên kích động: “Vậy chẳng phải là chăn của tớ rất dễ được chọn sao?”

Cô ấy nằm giường dưới, vị trí ngoài, đúng là rất dễ được lựa chọn. Triệu Yến Yến ngủ đối diện cô ấy, nói: “Tôi cảm thấy tôi có khả năng hơn.”

Huấn luyện viên vẫn chưa tới, hai người đã bắt đầu tranh nhau.

Chỉ một lát sau, tiếng bước chân đã truyền đến từ ngoài hiên, Triệu Yến Yến ngó đầu ra thăm dò: “Tới rồi.”

Rất nhanh, cửa ký túc xá bị gõ vang. Triệu Yến Yến mở cửa, Lộc Minh Sâm và đàn chị phụ đạo lâm thời đứng trước cửa.

Đám Tô Nhuyễn đều đứng thẳng tắp ở mép giường của mình: “Chào huấn luyện viên.”

Lộc Minh Sâm gật đầu đi tới, ánh mắt đảo qua tám chiếc giường, bạn cùng phòng đều tha thiết nhìn anh, hy vọng căn của mình được chọn làm mẫu.

Vân Chi

Lộc Minh Sâm dạo qua một vòng, ngừng trước giường Tô Nhuyễn, hình như còn cẩn thận quan sát giường đệm của cô một lượt, mới chỉ vào chăn của cô, nói: “Của cô à?”

Tô Nhuyễn gật đầu, trong lòng không bất ngờ chút nào.

Lộc Minh Sâm duỗi tay giũ chăn của cô ra, gọi người trong ký túc xá tới xem: “Tôi sẽ dạy một lần, học cho kỹ.”

Anh liếc mắt nhìn Tô Nhuyễn một cái, nói bâng quơ: “Đây là lần đầu tiên tôi gấp chăn con gái đấy.”

Tô Nhuyễn:……

Chỉ là gấp chăn mà thôi, anh lại nói khoa trương như vậy, đột nhiên sinh ra chút ý vị khác thường.

Mọi người nghe thấy đã cười rộ lên rồi, Triệu Yến Yến trêu đùa: “Nếu bạn gái huấn luyện viên biết, liệu cô ấy có ghen không?”

 

Lộc Minh Sâm nói: “Đợi tôi hỏi cô ấy xem.”

Nói xong anh lại nhìn về phía Tô Nhuyễn: “Nếu là cô, cô có ghen không?”

Tô Nhuyễn không nhịn được, trợn mắt khinh bỉ: “Không ghen.”

Lộc Minh Sâm cười nói: “Cũng đúng, cô ấy rất hào phóng.”

Tô Nhuyễn nghiến răng.

Lộc Minh Sâm đã trải chăn của cô ra, giảng giải cho bọn họ điểm quan trọng khi gập chăn đậu phụ.

Nhưng mà không biết có phải vì mấy câu anh vừa cố ý nhấn mạnh hay không, lúc này nhìn khớp xương lộ rõ trên bàn tay rắn chắc đang m*n tr*n trên chăn của mình, Tô Nhuyễn luôn cảm thấy có ý vị khác…

Ngay cả khi ngón tay thon dài sửa sang lại góc cạnh cũng mang theo hương vị lưu luyến, biểu đạt ý tứ mãnh liệt… Đây là chăn của cô.

Anh đang gấp tấm chăn cô đắp mỗi đêm.

Tô Nhuyễn xoa xoa thái dương, cảm thấy đầu óc mình bị Lộc Minh Sâm làm cho hồ đồ rồi, gấp cái chăn thôi còn tưởng tượng lung tung rối loạn như vậy làm gì?

Nhưng mà liếc thấy màu phấn hồng bên tai Lộc Minh Sâm, Tô Nhuyễn rất muốn nhảy dựng lên, gã này đang nghĩ cái gì thế?

Sau khi gập chăn vuông vức như miếng đậu phụ xong, Lộc Minh Sâm trước đó còn luôn tận dụng mọi cơ hội tán tỉnh Tô Nhuyễn, đột nhiên trở nên an phận. Không chỉ không có động tác nhỏ, thậm chí nhìn còn không dám nhìn Tô Nhuyễn.

Anh đứng dậy, nói với bạn học khác: “Hiểu hết chưa? Bắt đầu đi!”

Mọi người lập tức trở lại giường mình giũ chăn ra. Triệu Yến Yến thật sự không có năng khiếu ở phương diện này, vốn dĩ còn đang nghĩ nếu mình không làm được, có thể nhờ huấn luyện viên giúp đỡ một phen. Nhưng mà Lộc Minh Sâm lại không hề đụng vào chăn của người khác nữa, mà ra ban công lấy chiếc móc áo vào, chỉ đạo miệng.”

“Bắt đầu vuốt từ chỗ này, một phần ba.”

“Dùng cánh tay, cánh tay đè cho phẳng, phản san phẳng trước mới có thể sửa lại góc cạnh.”

“Vuốt thẳng lên, lệch rồi!”

……

Sau khi dạo một vòng qua giường của sáu người khác, cuối cùng Lộc Minh Sâm lại quay về mép giường Tô Nhuyễn, thấy cô đứng yên không nhúc nhích, chỉ ngẩng đầu xem Vương Hồng gấp chăn, anh nhướng mày hỏi: “Làm gì thế? Không nỡ gỡ chăn do tôi gập à?”

Tô Nhuyễn nhìn anh, cạn lời.

Lộc Minh Sâm duỗi tay nhẹ nhàng giũ chiếc chăn mình vừa gập gọn ra, khuyên nhủ: “Nên học vẫn phải học, tôi không thể ngày nào cũng gập chăn cho cô.”

Tô Nhuyễn:……

Sao dạo qua một vòng lại khôi phục rồi?

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu TáTác giả: Tần HoàngTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta… Tâm trạng của giáo quan Lộc như bầu trời đầy mây chuyển sang trong xanh, mọi người lại được huấn luyện nhẹ nhàng, vui sướng.May mà sau đó Phong Cảnh Diệp có việc đi rồi, Tô Nhuyễn không chạm mặt anh ta nữa, cuối cùng cũng thuận lợi kết thúc một ngày tập quân sự.Sáng sớm hôm sau, ngoài trời đổ cơn mưa bụi, dự báo thời tiết nói có mưa vừa đến mưa to, nội dung huấn luyện đổi sang huấn luyện nội vụ.Mọi người biết tin không nhịn được hoan hô nhảy nhót.Sau khi được đàn chị thông báo, Triệu Yến Yếncòn hỏi thăm không ít tin tức liên quan: “Sau khi huấn luyện nội vụ xong, sau này sẽ kiểm tra bất ngờ, hạng mục khó nhất chính là gấp chăn đậu phụ.”“Tớ nghe đàn chị nói, nếu may mắn được huấn luyện viên lựa chọn chăn mình làm mẫu, chăn được huấn luyện viên gấp thành nếp sẵn rồi, sau ngày dễ gấp nhất, hoặc là dứt khoát không dùng tới nó, dùng các khác thay thế.”“Dù sao chỉ còn vài ngày nữa là kết thúc kỳ quân sự, dùng tạm thảm lông hoặc thứ gì đó, đợi học xong rồi gỡ ra sau.”Lần đầu tiên Tô Nhuyễn cảm thấy, hóa ra chăn đậu hũ mà mình thường xuyên nhìn thấy lại được yêu thích như vậy.Lý Quyên kích động: “Vậy chẳng phải là chăn của tớ rất dễ được chọn sao?”Cô ấy nằm giường dưới, vị trí ngoài, đúng là rất dễ được lựa chọn. Triệu Yến Yến ngủ đối diện cô ấy, nói: “Tôi cảm thấy tôi có khả năng hơn.”Huấn luyện viên vẫn chưa tới, hai người đã bắt đầu tranh nhau.Chỉ một lát sau, tiếng bước chân đã truyền đến từ ngoài hiên, Triệu Yến Yến ngó đầu ra thăm dò: “Tới rồi.”Rất nhanh, cửa ký túc xá bị gõ vang. Triệu Yến Yến mở cửa, Lộc Minh Sâm và đàn chị phụ đạo lâm thời đứng trước cửa.Đám Tô Nhuyễn đều đứng thẳng tắp ở mép giường của mình: “Chào huấn luyện viên.”Lộc Minh Sâm gật đầu đi tới, ánh mắt đảo qua tám chiếc giường, bạn cùng phòng đều tha thiết nhìn anh, hy vọng căn của mình được chọn làm mẫu.Vân ChiLộc Minh Sâm dạo qua một vòng, ngừng trước giường Tô Nhuyễn, hình như còn cẩn thận quan sát giường đệm của cô một lượt, mới chỉ vào chăn của cô, nói: “Của cô à?”Tô Nhuyễn gật đầu, trong lòng không bất ngờ chút nào.Lộc Minh Sâm duỗi tay giũ chăn của cô ra, gọi người trong ký túc xá tới xem: “Tôi sẽ dạy một lần, học cho kỹ.”Anh liếc mắt nhìn Tô Nhuyễn một cái, nói bâng quơ: “Đây là lần đầu tiên tôi gấp chăn con gái đấy.”Tô Nhuyễn:……Chỉ là gấp chăn mà thôi, anh lại nói khoa trương như vậy, đột nhiên sinh ra chút ý vị khác thường.Mọi người nghe thấy đã cười rộ lên rồi, Triệu Yến Yến trêu đùa: “Nếu bạn gái huấn luyện viên biết, liệu cô ấy có ghen không?” Lộc Minh Sâm nói: “Đợi tôi hỏi cô ấy xem.”Nói xong anh lại nhìn về phía Tô Nhuyễn: “Nếu là cô, cô có ghen không?”Tô Nhuyễn không nhịn được, trợn mắt khinh bỉ: “Không ghen.”Lộc Minh Sâm cười nói: “Cũng đúng, cô ấy rất hào phóng.”Tô Nhuyễn nghiến răng.Lộc Minh Sâm đã trải chăn của cô ra, giảng giải cho bọn họ điểm quan trọng khi gập chăn đậu phụ.Nhưng mà không biết có phải vì mấy câu anh vừa cố ý nhấn mạnh hay không, lúc này nhìn khớp xương lộ rõ trên bàn tay rắn chắc đang m*n tr*n trên chăn của mình, Tô Nhuyễn luôn cảm thấy có ý vị khác…Ngay cả khi ngón tay thon dài sửa sang lại góc cạnh cũng mang theo hương vị lưu luyến, biểu đạt ý tứ mãnh liệt… Đây là chăn của cô.Anh đang gấp tấm chăn cô đắp mỗi đêm.Tô Nhuyễn xoa xoa thái dương, cảm thấy đầu óc mình bị Lộc Minh Sâm làm cho hồ đồ rồi, gấp cái chăn thôi còn tưởng tượng lung tung rối loạn như vậy làm gì?Nhưng mà liếc thấy màu phấn hồng bên tai Lộc Minh Sâm, Tô Nhuyễn rất muốn nhảy dựng lên, gã này đang nghĩ cái gì thế?Sau khi gập chăn vuông vức như miếng đậu phụ xong, Lộc Minh Sâm trước đó còn luôn tận dụng mọi cơ hội tán tỉnh Tô Nhuyễn, đột nhiên trở nên an phận. Không chỉ không có động tác nhỏ, thậm chí nhìn còn không dám nhìn Tô Nhuyễn.Anh đứng dậy, nói với bạn học khác: “Hiểu hết chưa? Bắt đầu đi!”Mọi người lập tức trở lại giường mình giũ chăn ra. Triệu Yến Yến thật sự không có năng khiếu ở phương diện này, vốn dĩ còn đang nghĩ nếu mình không làm được, có thể nhờ huấn luyện viên giúp đỡ một phen. Nhưng mà Lộc Minh Sâm lại không hề đụng vào chăn của người khác nữa, mà ra ban công lấy chiếc móc áo vào, chỉ đạo miệng.”“Bắt đầu vuốt từ chỗ này, một phần ba.”“Dùng cánh tay, cánh tay đè cho phẳng, phản san phẳng trước mới có thể sửa lại góc cạnh.”“Vuốt thẳng lên, lệch rồi!”……Sau khi dạo một vòng qua giường của sáu người khác, cuối cùng Lộc Minh Sâm lại quay về mép giường Tô Nhuyễn, thấy cô đứng yên không nhúc nhích, chỉ ngẩng đầu xem Vương Hồng gấp chăn, anh nhướng mày hỏi: “Làm gì thế? Không nỡ gỡ chăn do tôi gập à?”Tô Nhuyễn nhìn anh, cạn lời.Lộc Minh Sâm duỗi tay nhẹ nhàng giũ chiếc chăn mình vừa gập gọn ra, khuyên nhủ: “Nên học vẫn phải học, tôi không thể ngày nào cũng gập chăn cho cô.”Tô Nhuyễn:……Sao dạo qua một vòng lại khôi phục rồi?

Chương 313: Chương 313