Bóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta…
Chương 323: Chương 323
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu TáTác giả: Tần HoàngTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta… Tô Thanh Thanh quyết định điểm hẹn ở một tiệm cơm Tây trên đường Giải Phóng, khi cô ta đến đúng lúc nhìn thấy Lộc Minh Sâm đẩy cửa ra ngoài, dáng vẻ như chuẩn bị rời đi.Tô Thanh Thanh nghi hoặc: “Anh Lộc? Anh định đi……”Lộc Minh Sâm nhíu mày nhìn cô ta: “Tôi cho rằng cô không muốn nói nữa.”Anh giơ tay nhìn đồng hồ: “Đã quá giờ hẹn mười phút.”Mới mười phút thôi mà, có nữ sinh nào ra ngoài đúng hẹn? Tô Thanh Thanh âm thầm bĩu môi, không nhịn được hỏi: “Lúc anh hẹn hò với chị gái em cũng không chờ chị ấy à? Hay là đều để chị ấy chờ anh?”Lộc Minh Sâm lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô coi buổi gặp mặt hôm nay là hẹn hò sao?”Tô Thanh Thanh bị ánh mắt của anh dọa sợ, rùng mình một cái, vội vàng nói: “Không phải không phải, xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy.”Lộc Minh Sâm không để ý đến cô ta, lấy đâu ra lần sau.Hai người chọn một bàn trống ngồi xuống, người phục vụ mang thực đơn đến, Tô Thanh Thanh ra vẻ cao sang gọi bò bít tết, salad và cà phê, sau đó hỏi Lộc Minh Sâm: “Anh Lộc, anh ăn gì?”Vân ChiLộc Minh Sâm hơi mất kiên nhẫn, nói với người phục vụ: “Tôi không cần gì, cảm ơn.”Tô Thanh Thanh hơi ngại, nhưng cũng không dám trái ý anh.Lộc Minh Sâm không phải tới để xem Tô Thanh Thanh ăn cơm, anh đi thẳng vào vấn đề: “Cô nói cô mơ thấy đời trước của Tô Nhuyễn, đời trước cô ấy là người thế nào.”Hiển nhiên Tô Thanh Thanh đã nghĩ sẵn bản thảo trong đầu, nói rất lưu loát: “Trước khi gả chồng, đều rất bình thường. Bắt đầu thay đổi từ khi bàn chuyện hôn sự với anh. Trong giấc mơ của tôi, vì chị ấy nghe nói anh bị liệt, đã vội vội vàng vàng gả cho anh Hướng Dương.”“Sau đó chị ấy đi theo anh Hướng Dương xuôi nam làm thuê, vài năm sau lại mở một cửa hàng quần áo ở tỉnh Đông Lâm, anh Hướng Dương xuôi nam nhập hàng, chị ấy ở lại tỉnh Đông Lâm bán quần áo.” “Về sau, anh Hướng Dương cứu được một vị quý nhân, vì báo đáp vị quý nhân kia đã nâng đỡ anh ấy mở nhà máy. Tô Nhuyễn, chị gái tôi liền đóng cửa hàng ở tỉnh Đông Lâm, cùng xuống phía nam. Không bao lâu, anh Hướng Dương đã trở thành giám đốc nhà máy, còn chị ấy thì vào công ty châu báu của vị quý nhân kia, nghe nói quan hệ vô cùng thân thiết.”Nói tới đây, Tô Thanh Thanh khinh thường: “Cũng không biết chị ấy dùng thủ đoạn gì, tóm lại là cuối cùng chị ấy dùng danh nghĩa bản thân sáng lập nên nhãn hiệu thời trang và châu báu của riêng mình, quảng cáo rùm beng bản thân là phụ nữ thời đại mới gì đó, cuối cùng nhà máy do anh Hướng Dương mở cũng rơi vào trong tay chị ấy.”“Nhưng anh Hướng Dương là người có bản lĩnh, sau khi giao lại nhà máy cho chị ấy, bản thân lại lần nữa đầu tư vào thị trường địa ốc, làm ăn càng ngày càng lớn, nhưng tất cả tiền trong nhà lại nằm trong tay chị gái tôi. Anh Hướng Dương mời khách ở đầu đều ghi nợ, sau đó chị ấy tới trả tiền.”Nói tới đây, Tô Thanh Thanh cảm thấy rất buồn cười: “Anh Hướng Dương là ông chủ lớn, vậy mà trên người không xu dính túi, d*c v*ng khống chế của chị ấy mạnh thật.”Lộc Minh Sâm thờ ơ hỏi: “Vừa rồi không phải cô mới nói, Hoắc Hướng Dương rất yêu chiều cô ấy à? Có lẽ chính anh ta muốn vậy thì sao? Cô không phải Tô Nhuyễn, sao biết d*c v*ng khống chế của cô ấy mạnh?”“Yêu chiều là một chuyện, nhưng chị ấy cường thế như vậy thì hơi quá đáng. Tôi thấy là do chị ấy không thể sinh con, trong lòng sợ hãi mới vậy thôi.”Nghĩ đến cảm xúc không bình thường của Tô Nhuyễn trong hai lần đối mặt với thai phụ, Lộc Minh Sâm hỏi tiếp: “Sao cô biết cô ấy không thể sinh con?”Tô Thanh Thanh nói: “Trong giấc mơ của tôi, đến c.h.ế.t chị ấy vẫn chưa có con.”Lộc Minh Sâm bất ngờ hỏi: “Trong mơ cô gả cho ai?”Tô Thanh Thanh lập tức ngậm chặt miệng, qua vài nhịp thở mới nói: “Không mơ thấy cuộc đời tôi, cũng không biết vì sao, chỉ có thể nhìn thấy một vài hình ảnh về chị ấy.”Lừa quỷ à?Lộc Minh Sâm lại hỏi: “Vậy sao cô lại quen biết tôi?”Tô Thanh Thanh nói: “Dù sao cũng cùng một thôn, thiếu chút nữa còn gả cho anh… Là chị gái tôi, chị gái tôi thiếu chút nữa gả cho anh, nên không tránh được để ý đến.”“Hơn nữa sau đó nhà họ Lộc còn xảy ra chuyện lớn.” Nói tới đây, Tô Thanh Thanh liếc mắt nhìn Lộc Minh Sâm một cái, trước đây cô ta luôn nghĩ mãi không ra, đời trước Lộc Minh Sâm trả thù nhà họ Lộc vì cô ta, sao đời này nhà họ Lộc vẫn xảy ra chuyện? Bây giờ nghĩ lại, chắc chắn do Tô Nhuyễn đã làm gì đó.Dựa theo tính cách cường thế ương ngạnh của Tô Nhuyễn đời trước, chắc chắn không nhịn được ông cụ Lộc và cô dì chú bác khoa tay múa chân trước mặt mình, trước khi kết hôn còn không thoải mái vì tiền lễ hỏi như vậy, đương nhiên xử lý được nhà họ Lộc là tốt nhất…
Tô Thanh Thanh quyết định điểm hẹn ở một tiệm cơm Tây trên đường Giải Phóng, khi cô ta đến đúng lúc nhìn thấy Lộc Minh Sâm đẩy cửa ra ngoài, dáng vẻ như chuẩn bị rời đi.
Tô Thanh Thanh nghi hoặc: “Anh Lộc? Anh định đi……”
Lộc Minh Sâm nhíu mày nhìn cô ta: “Tôi cho rằng cô không muốn nói nữa.”
Anh giơ tay nhìn đồng hồ: “Đã quá giờ hẹn mười phút.”
Mới mười phút thôi mà, có nữ sinh nào ra ngoài đúng hẹn? Tô Thanh Thanh âm thầm bĩu môi, không nhịn được hỏi: “Lúc anh hẹn hò với chị gái em cũng không chờ chị ấy à? Hay là đều để chị ấy chờ anh?”
Lộc Minh Sâm lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô coi buổi gặp mặt hôm nay là hẹn hò sao?”
Tô Thanh Thanh bị ánh mắt của anh dọa sợ, rùng mình một cái, vội vàng nói: “Không phải không phải, xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy.”
Lộc Minh Sâm không để ý đến cô ta, lấy đâu ra lần sau.
Hai người chọn một bàn trống ngồi xuống, người phục vụ mang thực đơn đến, Tô Thanh Thanh ra vẻ cao sang gọi bò bít tết, salad và cà phê, sau đó hỏi Lộc Minh Sâm: “Anh Lộc, anh ăn gì?”
Vân Chi
Lộc Minh Sâm hơi mất kiên nhẫn, nói với người phục vụ: “Tôi không cần gì, cảm ơn.”
Tô Thanh Thanh hơi ngại, nhưng cũng không dám trái ý anh.
Lộc Minh Sâm không phải tới để xem Tô Thanh Thanh ăn cơm, anh đi thẳng vào vấn đề: “Cô nói cô mơ thấy đời trước của Tô Nhuyễn, đời trước cô ấy là người thế nào.”
Hiển nhiên Tô Thanh Thanh đã nghĩ sẵn bản thảo trong đầu, nói rất lưu loát: “Trước khi gả chồng, đều rất bình thường. Bắt đầu thay đổi từ khi bàn chuyện hôn sự với anh. Trong giấc mơ của tôi, vì chị ấy nghe nói anh bị liệt, đã vội vội vàng vàng gả cho anh Hướng Dương.”
“Sau đó chị ấy đi theo anh Hướng Dương xuôi nam làm thuê, vài năm sau lại mở một cửa hàng quần áo ở tỉnh Đông Lâm, anh Hướng Dương xuôi nam nhập hàng, chị ấy ở lại tỉnh Đông Lâm bán quần áo.”
“Về sau, anh Hướng Dương cứu được một vị quý nhân, vì báo đáp vị quý nhân kia đã nâng đỡ anh ấy mở nhà máy. Tô Nhuyễn, chị gái tôi liền đóng cửa hàng ở tỉnh Đông Lâm, cùng xuống phía nam. Không bao lâu, anh Hướng Dương đã trở thành giám đốc nhà máy, còn chị ấy thì vào công ty châu báu của vị quý nhân kia, nghe nói quan hệ vô cùng thân thiết.”
Nói tới đây, Tô Thanh Thanh khinh thường: “Cũng không biết chị ấy dùng thủ đoạn gì, tóm lại là cuối cùng chị ấy dùng danh nghĩa bản thân sáng lập nên nhãn hiệu thời trang và châu báu của riêng mình, quảng cáo rùm beng bản thân là phụ nữ thời đại mới gì đó, cuối cùng nhà máy do anh Hướng Dương mở cũng rơi vào trong tay chị ấy.”
“Nhưng anh Hướng Dương là người có bản lĩnh, sau khi giao lại nhà máy cho chị ấy, bản thân lại lần nữa đầu tư vào thị trường địa ốc, làm ăn càng ngày càng lớn, nhưng tất cả tiền trong nhà lại nằm trong tay chị gái tôi. Anh Hướng Dương mời khách ở đầu đều ghi nợ, sau đó chị ấy tới trả tiền.”
Nói tới đây, Tô Thanh Thanh cảm thấy rất buồn cười: “Anh Hướng Dương là ông chủ lớn, vậy mà trên người không xu dính túi, d*c v*ng khống chế của chị ấy mạnh thật.”
Lộc Minh Sâm thờ ơ hỏi: “Vừa rồi không phải cô mới nói, Hoắc Hướng Dương rất yêu chiều cô ấy à? Có lẽ chính anh ta muốn vậy thì sao? Cô không phải Tô Nhuyễn, sao biết d*c v*ng khống chế của cô ấy mạnh?”
“Yêu chiều là một chuyện, nhưng chị ấy cường thế như vậy thì hơi quá đáng. Tôi thấy là do chị ấy không thể sinh con, trong lòng sợ hãi mới vậy thôi.”
Nghĩ đến cảm xúc không bình thường của Tô Nhuyễn trong hai lần đối mặt với thai phụ, Lộc Minh Sâm hỏi tiếp: “Sao cô biết cô ấy không thể sinh con?”
Tô Thanh Thanh nói: “Trong giấc mơ của tôi, đến c.h.ế.t chị ấy vẫn chưa có con.”
Lộc Minh Sâm bất ngờ hỏi: “Trong mơ cô gả cho ai?”
Tô Thanh Thanh lập tức ngậm chặt miệng, qua vài nhịp thở mới nói: “Không mơ thấy cuộc đời tôi, cũng không biết vì sao, chỉ có thể nhìn thấy một vài hình ảnh về chị ấy.”
Lừa quỷ à?
Lộc Minh Sâm lại hỏi: “Vậy sao cô lại quen biết tôi?”
Tô Thanh Thanh nói: “Dù sao cũng cùng một thôn, thiếu chút nữa còn gả cho anh… Là chị gái tôi, chị gái tôi thiếu chút nữa gả cho anh, nên không tránh được để ý đến.”
“Hơn nữa sau đó nhà họ Lộc còn xảy ra chuyện lớn.” Nói tới đây, Tô Thanh Thanh liếc mắt nhìn Lộc Minh Sâm một cái, trước đây cô ta luôn nghĩ mãi không ra, đời trước Lộc Minh Sâm trả thù nhà họ Lộc vì cô ta, sao đời này nhà họ Lộc vẫn xảy ra chuyện? Bây giờ nghĩ lại, chắc chắn do Tô Nhuyễn đã làm gì đó.
Dựa theo tính cách cường thế ương ngạnh của Tô Nhuyễn đời trước, chắc chắn không nhịn được ông cụ Lộc và cô dì chú bác khoa tay múa chân trước mặt mình, trước khi kết hôn còn không thoải mái vì tiền lễ hỏi như vậy, đương nhiên xử lý được nhà họ Lộc là tốt nhất…
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu TáTác giả: Tần HoàngTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta… Tô Thanh Thanh quyết định điểm hẹn ở một tiệm cơm Tây trên đường Giải Phóng, khi cô ta đến đúng lúc nhìn thấy Lộc Minh Sâm đẩy cửa ra ngoài, dáng vẻ như chuẩn bị rời đi.Tô Thanh Thanh nghi hoặc: “Anh Lộc? Anh định đi……”Lộc Minh Sâm nhíu mày nhìn cô ta: “Tôi cho rằng cô không muốn nói nữa.”Anh giơ tay nhìn đồng hồ: “Đã quá giờ hẹn mười phút.”Mới mười phút thôi mà, có nữ sinh nào ra ngoài đúng hẹn? Tô Thanh Thanh âm thầm bĩu môi, không nhịn được hỏi: “Lúc anh hẹn hò với chị gái em cũng không chờ chị ấy à? Hay là đều để chị ấy chờ anh?”Lộc Minh Sâm lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô coi buổi gặp mặt hôm nay là hẹn hò sao?”Tô Thanh Thanh bị ánh mắt của anh dọa sợ, rùng mình một cái, vội vàng nói: “Không phải không phải, xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy.”Lộc Minh Sâm không để ý đến cô ta, lấy đâu ra lần sau.Hai người chọn một bàn trống ngồi xuống, người phục vụ mang thực đơn đến, Tô Thanh Thanh ra vẻ cao sang gọi bò bít tết, salad và cà phê, sau đó hỏi Lộc Minh Sâm: “Anh Lộc, anh ăn gì?”Vân ChiLộc Minh Sâm hơi mất kiên nhẫn, nói với người phục vụ: “Tôi không cần gì, cảm ơn.”Tô Thanh Thanh hơi ngại, nhưng cũng không dám trái ý anh.Lộc Minh Sâm không phải tới để xem Tô Thanh Thanh ăn cơm, anh đi thẳng vào vấn đề: “Cô nói cô mơ thấy đời trước của Tô Nhuyễn, đời trước cô ấy là người thế nào.”Hiển nhiên Tô Thanh Thanh đã nghĩ sẵn bản thảo trong đầu, nói rất lưu loát: “Trước khi gả chồng, đều rất bình thường. Bắt đầu thay đổi từ khi bàn chuyện hôn sự với anh. Trong giấc mơ của tôi, vì chị ấy nghe nói anh bị liệt, đã vội vội vàng vàng gả cho anh Hướng Dương.”“Sau đó chị ấy đi theo anh Hướng Dương xuôi nam làm thuê, vài năm sau lại mở một cửa hàng quần áo ở tỉnh Đông Lâm, anh Hướng Dương xuôi nam nhập hàng, chị ấy ở lại tỉnh Đông Lâm bán quần áo.” “Về sau, anh Hướng Dương cứu được một vị quý nhân, vì báo đáp vị quý nhân kia đã nâng đỡ anh ấy mở nhà máy. Tô Nhuyễn, chị gái tôi liền đóng cửa hàng ở tỉnh Đông Lâm, cùng xuống phía nam. Không bao lâu, anh Hướng Dương đã trở thành giám đốc nhà máy, còn chị ấy thì vào công ty châu báu của vị quý nhân kia, nghe nói quan hệ vô cùng thân thiết.”Nói tới đây, Tô Thanh Thanh khinh thường: “Cũng không biết chị ấy dùng thủ đoạn gì, tóm lại là cuối cùng chị ấy dùng danh nghĩa bản thân sáng lập nên nhãn hiệu thời trang và châu báu của riêng mình, quảng cáo rùm beng bản thân là phụ nữ thời đại mới gì đó, cuối cùng nhà máy do anh Hướng Dương mở cũng rơi vào trong tay chị ấy.”“Nhưng anh Hướng Dương là người có bản lĩnh, sau khi giao lại nhà máy cho chị ấy, bản thân lại lần nữa đầu tư vào thị trường địa ốc, làm ăn càng ngày càng lớn, nhưng tất cả tiền trong nhà lại nằm trong tay chị gái tôi. Anh Hướng Dương mời khách ở đầu đều ghi nợ, sau đó chị ấy tới trả tiền.”Nói tới đây, Tô Thanh Thanh cảm thấy rất buồn cười: “Anh Hướng Dương là ông chủ lớn, vậy mà trên người không xu dính túi, d*c v*ng khống chế của chị ấy mạnh thật.”Lộc Minh Sâm thờ ơ hỏi: “Vừa rồi không phải cô mới nói, Hoắc Hướng Dương rất yêu chiều cô ấy à? Có lẽ chính anh ta muốn vậy thì sao? Cô không phải Tô Nhuyễn, sao biết d*c v*ng khống chế của cô ấy mạnh?”“Yêu chiều là một chuyện, nhưng chị ấy cường thế như vậy thì hơi quá đáng. Tôi thấy là do chị ấy không thể sinh con, trong lòng sợ hãi mới vậy thôi.”Nghĩ đến cảm xúc không bình thường của Tô Nhuyễn trong hai lần đối mặt với thai phụ, Lộc Minh Sâm hỏi tiếp: “Sao cô biết cô ấy không thể sinh con?”Tô Thanh Thanh nói: “Trong giấc mơ của tôi, đến c.h.ế.t chị ấy vẫn chưa có con.”Lộc Minh Sâm bất ngờ hỏi: “Trong mơ cô gả cho ai?”Tô Thanh Thanh lập tức ngậm chặt miệng, qua vài nhịp thở mới nói: “Không mơ thấy cuộc đời tôi, cũng không biết vì sao, chỉ có thể nhìn thấy một vài hình ảnh về chị ấy.”Lừa quỷ à?Lộc Minh Sâm lại hỏi: “Vậy sao cô lại quen biết tôi?”Tô Thanh Thanh nói: “Dù sao cũng cùng một thôn, thiếu chút nữa còn gả cho anh… Là chị gái tôi, chị gái tôi thiếu chút nữa gả cho anh, nên không tránh được để ý đến.”“Hơn nữa sau đó nhà họ Lộc còn xảy ra chuyện lớn.” Nói tới đây, Tô Thanh Thanh liếc mắt nhìn Lộc Minh Sâm một cái, trước đây cô ta luôn nghĩ mãi không ra, đời trước Lộc Minh Sâm trả thù nhà họ Lộc vì cô ta, sao đời này nhà họ Lộc vẫn xảy ra chuyện? Bây giờ nghĩ lại, chắc chắn do Tô Nhuyễn đã làm gì đó.Dựa theo tính cách cường thế ương ngạnh của Tô Nhuyễn đời trước, chắc chắn không nhịn được ông cụ Lộc và cô dì chú bác khoa tay múa chân trước mặt mình, trước khi kết hôn còn không thoải mái vì tiền lễ hỏi như vậy, đương nhiên xử lý được nhà họ Lộc là tốt nhất…