Tác giả:

Bóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta…

Chương 325: Chương 325

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu TáTác giả: Tần HoàngTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta… “Tô Thanh Thanh,”Lộc Minh Sâm lạnh lùng nói: “Nếu trong mơ cô từng mơ thấy tôi, chắc cũng hiểu tính tình tôi thế nào.”Tô Thanh Thanh ngoan ngoãn nói: “Tôi biết mà.”Lộc Minh Sâm nhìn chằm chằm vào cô ta: “Nếu cô muốn sống yên ổn với Hoắc Hướng Dương, vậy thì đừng giở trò nữa. Bất kỳ kẻ nào ở huyện Khai Vân, bao gồm cả cô, nếu dám đến quấy rầy cuộc sống của Tô Nhuyễn, tôi có thể đảm bảo, đời này Hoắc Hướng Dương làm gì cũng đừng mong thành công.”Tô Thanh Thanh sửng sốt, cho rằng mình nghe lầm, xác nhận lại: “Anh đang lo lắng chúng tôi sẽ nhúng tay vào chuyện anh xử lý chị gái tôi sao? Thật ra dù anh không nói, người nhà chúng tôi cũng không định quan tâm, dù sao cũng do chị ấy lừa anh trước.”Lộc Minh Sâm khinh bỉ một tiếng, cũng lười giải thích: “Tô Thanh Thanh, tôi nhớ rõ lúc ở thành phố Thân mình từng nói, nếu các cô lại chạy tới trước mặt Tô Nhuyễn gây sự, vậy nợ cũ nợ mới cùng nhau tính, nghe nói các cô vừa thuê một gian cửa hàng.”“Quay về tranh thủ thời gian tìm cửa hàng khác đi.”Sắc mặt Tô Thanh Thanh thay đổi: “Anh có ý gì?”“Ý là, cửa hàng kia sẽ không cho các cô thuê nữa.”Cửa hàng ở thành phố Yến đều khó thuê, đám người Tô Thanh Thanh vất vả lắm mới tìm được một cửa hàng thích hợp, hơn nữa đã trang hoàng xong rồi, bây giờ muốn đổi sang nơi khác ít nhất phải trì hoãn nửa tháng.Tô Thanh Thanh nhìn Lộc Minh Sâm, không thể tin nổi: “Nói vậy là anh không tin tôi sao?”Lộc Minh Sâm nhìn cô ta như nhìn kẻ ngốc: “Vì sao tôi phải tin cô?”“Chắc cô cũng biết, tôi có tiền, tôi định mua lại cửa hàng kia, cho nên khuyên cô đổi nơi khác đi, nếu không chờ tôi mua lại rồi, tổn thất của cô khả năng sẽ lớn hơn đấy.”Anh không để ý chút nào, nói: “Nể tình hôm nay cô cho tôi biết tin tức không rõ thật giả, chỉ cảnh cáo cô một lần, lần sau sẽ không dễ chịu như vậy.”Dứt lời anh xoay người rời đi.Tô Thanh Thanh tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, thủ đoạn của Tô Nhuyễn cao minh thật đấy! Lúc này rồi còn có thể lừa Lộc Minh Sâm xoay vòng vòng!Để cô ta chống mắt lên coi, sẽ có lúc anh ta bị lừa táng gia bại sản hối tiếc cũng không kịp!Nghĩ đến cửa hàng nhà mình, cô ta oán hận cắn chặt răng vội vàng đứng dậy chuẩn bị ra về.“Vị tiểu thư này, cô vẫn chưa tính tiền!” Vân ChiTô Thanh Thanh cứng đờ: “Bao nhiêu tiền?”“Hai trăm.”“Chỉ chút đồ như vậy…” Tô Thanh Thanh định mắng chửi theo thói quen, nói được một nửa nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của nhân viên phục vụ, lời nói lại nuốt vào trong.Nhưng mà căn bản cô ta không mang theo nhiều tiền như vậy, cô ta ra ngoài ăn cơm với đàn ông có bao giờ phải trả tiền đâu.Không còn cách nào khác, Tô Thanh Thanh đành phải gọi điện thoại bảo Hoắc Hướng Mỹ mang tiền tới, đứng dưới ánh mắt trào phúng của mọi người, cô ta xấu hổ đến mức hận không thể tìm khe đất nào chui xuống.Trong lòng không nhịn được mắng chửi tổ tông mười tám đời nhà Lộc Minh Sâm, rõ ràng có tiền như vậy, còn chủ động tìm cô có việc, kết quả lại làm ra chuyện này, đúng là không có một chút phong độ thân sĩ nào.Chỉ được mỗi cái mã ngoài, không săn sóc chút nào, ai gả cho anh ta đúng là xui xẻo tám đời…Nghĩ đến đây, đột nhiên Tô Thanh Thanh nghĩ thoáng ra, Lộc Minh Sâm tin tưởng Tô Nhuyễn sao? Cũng tốt, vậy để Tô Nhuyễn theo anh ta cả đời đi!Để cô ta xem xem, Tô Nhuyễn có hạnh phúc được không.Tô Thanh Thanh quá hiểu đám đàn ông tham gia quân ngũ rồi, cả ngày huấn luyện không về nhà, hiếm khi có được ngày nghỉ thì người đầy mỏi mệt, sau đó như đại gia chờ vợ con hầu hạ, đừng nói lời ngon tiếng ngọt, ngay cả lời hay cũng không biết nói vài câu.Nhìn dáng vẻ keo kiệt của Lộc Minh Sâm, sợ còn không bằng Lộc Minh Quân, hơn nữa cô ta không tin, đã biết chuyện đời trước của Tô Nhuyễn rồi, Lộc Minh Sâm vẫn có thể đối đãi với cô ấy không hề khúc mắc.Sợ là Tô Nhuyễn phải chịu khổ rồi!Nghĩ tới bản thân, nghĩ tới Hoắc Hướng Dương dịu dàng săn sóc và lời ngon tiếng ngọt, Tô Thanh Thanh âm thầm sung sướng.Đúng là phải lấy người có tiền, nhưng cũng phải yêu chiều vợ, ra tay hào phóng với vợ mới được!Tốt thôi, sau này mình sẽ không tới tìm Tô Nhuyễn nữa, cô còn phải nhanh chóng giúp Hoắc Hướng Dương làm giàu, đến lúc đó để xem Tô Nhuyễn và cô ta ai sống tốt hơn ai.Cứ để Lộc Minh Sâm trói chặt Tô Nhuyễn đi, để đối phương khỏi tới phá hoại gia đình nhỏ của mình và anh Hướng Dương.Tô Thanh Thanh càng nghĩ càng vui, đang mơ giấc mơ đẹp, lại nghe thấy một tiếng khóc than ai oán: “Thanh Thanh… Con nhiều tiền quá không có chỗ để tiêu à? Vậy mà bỏ ra tận hai trăm đồng ăn một bữa cơm, mẹ bị bệnh còn không dám uống thuốc, muốn tiết kiệm tiền cho hai đứa… con… hu hu hu…”……“Sau này, không thể để con giữ tiền của cái nhà này nữa!”

“Tô Thanh Thanh,”

Lộc Minh Sâm lạnh lùng nói: “Nếu trong mơ cô từng mơ thấy tôi, chắc cũng hiểu tính tình tôi thế nào.”

Tô Thanh Thanh ngoan ngoãn nói: “Tôi biết mà.”

Lộc Minh Sâm nhìn chằm chằm vào cô ta: “Nếu cô muốn sống yên ổn với Hoắc Hướng Dương, vậy thì đừng giở trò nữa. Bất kỳ kẻ nào ở huyện Khai Vân, bao gồm cả cô, nếu dám đến quấy rầy cuộc sống của Tô Nhuyễn, tôi có thể đảm bảo, đời này Hoắc Hướng Dương làm gì cũng đừng mong thành công.”

Tô Thanh Thanh sửng sốt, cho rằng mình nghe lầm, xác nhận lại: “Anh đang lo lắng chúng tôi sẽ nhúng tay vào chuyện anh xử lý chị gái tôi sao? Thật ra dù anh không nói, người nhà chúng tôi cũng không định quan tâm, dù sao cũng do chị ấy lừa anh trước.”

Lộc Minh Sâm khinh bỉ một tiếng, cũng lười giải thích: “Tô Thanh Thanh, tôi nhớ rõ lúc ở thành phố Thân mình từng nói, nếu các cô lại chạy tới trước mặt Tô Nhuyễn gây sự, vậy nợ cũ nợ mới cùng nhau tính, nghe nói các cô vừa thuê một gian cửa hàng.”

“Quay về tranh thủ thời gian tìm cửa hàng khác đi.”

Sắc mặt Tô Thanh Thanh thay đổi: “Anh có ý gì?”

“Ý là, cửa hàng kia sẽ không cho các cô thuê nữa.”

Cửa hàng ở thành phố Yến đều khó thuê, đám người Tô Thanh Thanh vất vả lắm mới tìm được một cửa hàng thích hợp, hơn nữa đã trang hoàng xong rồi, bây giờ muốn đổi sang nơi khác ít nhất phải trì hoãn nửa tháng.

Tô Thanh Thanh nhìn Lộc Minh Sâm, không thể tin nổi: “Nói vậy là anh không tin tôi sao?”

Lộc Minh Sâm nhìn cô ta như nhìn kẻ ngốc: “Vì sao tôi phải tin cô?”

“Chắc cô cũng biết, tôi có tiền, tôi định mua lại cửa hàng kia, cho nên khuyên cô đổi nơi khác đi, nếu không chờ tôi mua lại rồi, tổn thất của cô khả năng sẽ lớn hơn đấy.”

Anh không để ý chút nào, nói: “Nể tình hôm nay cô cho tôi biết tin tức không rõ thật giả, chỉ cảnh cáo cô một lần, lần sau sẽ không dễ chịu như vậy.”

Dứt lời anh xoay người rời đi.

Tô Thanh Thanh tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, thủ đoạn của Tô Nhuyễn cao minh thật đấy! Lúc này rồi còn có thể lừa Lộc Minh Sâm xoay vòng vòng!

Để cô ta chống mắt lên coi, sẽ có lúc anh ta bị lừa táng gia bại sản hối tiếc cũng không kịp!

Nghĩ đến cửa hàng nhà mình, cô ta oán hận cắn chặt răng vội vàng đứng dậy chuẩn bị ra về.

“Vị tiểu thư này, cô vẫn chưa tính tiền!”

 

Vân Chi

Tô Thanh Thanh cứng đờ: “Bao nhiêu tiền?”

“Hai trăm.”

“Chỉ chút đồ như vậy…” Tô Thanh Thanh định mắng chửi theo thói quen, nói được một nửa nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của nhân viên phục vụ, lời nói lại nuốt vào trong.

Nhưng mà căn bản cô ta không mang theo nhiều tiền như vậy, cô ta ra ngoài ăn cơm với đàn ông có bao giờ phải trả tiền đâu.

Không còn cách nào khác, Tô Thanh Thanh đành phải gọi điện thoại bảo Hoắc Hướng Mỹ mang tiền tới, đứng dưới ánh mắt trào phúng của mọi người, cô ta xấu hổ đến mức hận không thể tìm khe đất nào chui xuống.

Trong lòng không nhịn được mắng chửi tổ tông mười tám đời nhà Lộc Minh Sâm, rõ ràng có tiền như vậy, còn chủ động tìm cô có việc, kết quả lại làm ra chuyện này, đúng là không có một chút phong độ thân sĩ nào.

Chỉ được mỗi cái mã ngoài, không săn sóc chút nào, ai gả cho anh ta đúng là xui xẻo tám đời…

Nghĩ đến đây, đột nhiên Tô Thanh Thanh nghĩ thoáng ra, Lộc Minh Sâm tin tưởng Tô Nhuyễn sao? Cũng tốt, vậy để Tô Nhuyễn theo anh ta cả đời đi!

Để cô ta xem xem, Tô Nhuyễn có hạnh phúc được không.

Tô Thanh Thanh quá hiểu đám đàn ông tham gia quân ngũ rồi, cả ngày huấn luyện không về nhà, hiếm khi có được ngày nghỉ thì người đầy mỏi mệt, sau đó như đại gia chờ vợ con hầu hạ, đừng nói lời ngon tiếng ngọt, ngay cả lời hay cũng không biết nói vài câu.

Nhìn dáng vẻ keo kiệt của Lộc Minh Sâm, sợ còn không bằng Lộc Minh Quân, hơn nữa cô ta không tin, đã biết chuyện đời trước của Tô Nhuyễn rồi, Lộc Minh Sâm vẫn có thể đối đãi với cô ấy không hề khúc mắc.

Sợ là Tô Nhuyễn phải chịu khổ rồi!

Nghĩ tới bản thân, nghĩ tới Hoắc Hướng Dương dịu dàng săn sóc và lời ngon tiếng ngọt, Tô Thanh Thanh âm thầm sung sướng.

Đúng là phải lấy người có tiền, nhưng cũng phải yêu chiều vợ, ra tay hào phóng với vợ mới được!

Tốt thôi, sau này mình sẽ không tới tìm Tô Nhuyễn nữa, cô còn phải nhanh chóng giúp Hoắc Hướng Dương làm giàu, đến lúc đó để xem Tô Nhuyễn và cô ta ai sống tốt hơn ai.

Cứ để Lộc Minh Sâm trói chặt Tô Nhuyễn đi, để đối phương khỏi tới phá hoại gia đình nhỏ của mình và anh Hướng Dương.

Tô Thanh Thanh càng nghĩ càng vui, đang mơ giấc mơ đẹp, lại nghe thấy một tiếng khóc than ai oán: “Thanh Thanh… Con nhiều tiền quá không có chỗ để tiêu à? Vậy mà bỏ ra tận hai trăm đồng ăn một bữa cơm, mẹ bị bệnh còn không dám uống thuốc, muốn tiết kiệm tiền cho hai đứa… con… hu hu hu…”

……

“Sau này, không thể để con giữ tiền của cái nhà này nữa!”

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu TáTác giả: Tần HoàngTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta… “Tô Thanh Thanh,”Lộc Minh Sâm lạnh lùng nói: “Nếu trong mơ cô từng mơ thấy tôi, chắc cũng hiểu tính tình tôi thế nào.”Tô Thanh Thanh ngoan ngoãn nói: “Tôi biết mà.”Lộc Minh Sâm nhìn chằm chằm vào cô ta: “Nếu cô muốn sống yên ổn với Hoắc Hướng Dương, vậy thì đừng giở trò nữa. Bất kỳ kẻ nào ở huyện Khai Vân, bao gồm cả cô, nếu dám đến quấy rầy cuộc sống của Tô Nhuyễn, tôi có thể đảm bảo, đời này Hoắc Hướng Dương làm gì cũng đừng mong thành công.”Tô Thanh Thanh sửng sốt, cho rằng mình nghe lầm, xác nhận lại: “Anh đang lo lắng chúng tôi sẽ nhúng tay vào chuyện anh xử lý chị gái tôi sao? Thật ra dù anh không nói, người nhà chúng tôi cũng không định quan tâm, dù sao cũng do chị ấy lừa anh trước.”Lộc Minh Sâm khinh bỉ một tiếng, cũng lười giải thích: “Tô Thanh Thanh, tôi nhớ rõ lúc ở thành phố Thân mình từng nói, nếu các cô lại chạy tới trước mặt Tô Nhuyễn gây sự, vậy nợ cũ nợ mới cùng nhau tính, nghe nói các cô vừa thuê một gian cửa hàng.”“Quay về tranh thủ thời gian tìm cửa hàng khác đi.”Sắc mặt Tô Thanh Thanh thay đổi: “Anh có ý gì?”“Ý là, cửa hàng kia sẽ không cho các cô thuê nữa.”Cửa hàng ở thành phố Yến đều khó thuê, đám người Tô Thanh Thanh vất vả lắm mới tìm được một cửa hàng thích hợp, hơn nữa đã trang hoàng xong rồi, bây giờ muốn đổi sang nơi khác ít nhất phải trì hoãn nửa tháng.Tô Thanh Thanh nhìn Lộc Minh Sâm, không thể tin nổi: “Nói vậy là anh không tin tôi sao?”Lộc Minh Sâm nhìn cô ta như nhìn kẻ ngốc: “Vì sao tôi phải tin cô?”“Chắc cô cũng biết, tôi có tiền, tôi định mua lại cửa hàng kia, cho nên khuyên cô đổi nơi khác đi, nếu không chờ tôi mua lại rồi, tổn thất của cô khả năng sẽ lớn hơn đấy.”Anh không để ý chút nào, nói: “Nể tình hôm nay cô cho tôi biết tin tức không rõ thật giả, chỉ cảnh cáo cô một lần, lần sau sẽ không dễ chịu như vậy.”Dứt lời anh xoay người rời đi.Tô Thanh Thanh tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, thủ đoạn của Tô Nhuyễn cao minh thật đấy! Lúc này rồi còn có thể lừa Lộc Minh Sâm xoay vòng vòng!Để cô ta chống mắt lên coi, sẽ có lúc anh ta bị lừa táng gia bại sản hối tiếc cũng không kịp!Nghĩ đến cửa hàng nhà mình, cô ta oán hận cắn chặt răng vội vàng đứng dậy chuẩn bị ra về.“Vị tiểu thư này, cô vẫn chưa tính tiền!” Vân ChiTô Thanh Thanh cứng đờ: “Bao nhiêu tiền?”“Hai trăm.”“Chỉ chút đồ như vậy…” Tô Thanh Thanh định mắng chửi theo thói quen, nói được một nửa nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của nhân viên phục vụ, lời nói lại nuốt vào trong.Nhưng mà căn bản cô ta không mang theo nhiều tiền như vậy, cô ta ra ngoài ăn cơm với đàn ông có bao giờ phải trả tiền đâu.Không còn cách nào khác, Tô Thanh Thanh đành phải gọi điện thoại bảo Hoắc Hướng Mỹ mang tiền tới, đứng dưới ánh mắt trào phúng của mọi người, cô ta xấu hổ đến mức hận không thể tìm khe đất nào chui xuống.Trong lòng không nhịn được mắng chửi tổ tông mười tám đời nhà Lộc Minh Sâm, rõ ràng có tiền như vậy, còn chủ động tìm cô có việc, kết quả lại làm ra chuyện này, đúng là không có một chút phong độ thân sĩ nào.Chỉ được mỗi cái mã ngoài, không săn sóc chút nào, ai gả cho anh ta đúng là xui xẻo tám đời…Nghĩ đến đây, đột nhiên Tô Thanh Thanh nghĩ thoáng ra, Lộc Minh Sâm tin tưởng Tô Nhuyễn sao? Cũng tốt, vậy để Tô Nhuyễn theo anh ta cả đời đi!Để cô ta xem xem, Tô Nhuyễn có hạnh phúc được không.Tô Thanh Thanh quá hiểu đám đàn ông tham gia quân ngũ rồi, cả ngày huấn luyện không về nhà, hiếm khi có được ngày nghỉ thì người đầy mỏi mệt, sau đó như đại gia chờ vợ con hầu hạ, đừng nói lời ngon tiếng ngọt, ngay cả lời hay cũng không biết nói vài câu.Nhìn dáng vẻ keo kiệt của Lộc Minh Sâm, sợ còn không bằng Lộc Minh Quân, hơn nữa cô ta không tin, đã biết chuyện đời trước của Tô Nhuyễn rồi, Lộc Minh Sâm vẫn có thể đối đãi với cô ấy không hề khúc mắc.Sợ là Tô Nhuyễn phải chịu khổ rồi!Nghĩ tới bản thân, nghĩ tới Hoắc Hướng Dương dịu dàng săn sóc và lời ngon tiếng ngọt, Tô Thanh Thanh âm thầm sung sướng.Đúng là phải lấy người có tiền, nhưng cũng phải yêu chiều vợ, ra tay hào phóng với vợ mới được!Tốt thôi, sau này mình sẽ không tới tìm Tô Nhuyễn nữa, cô còn phải nhanh chóng giúp Hoắc Hướng Dương làm giàu, đến lúc đó để xem Tô Nhuyễn và cô ta ai sống tốt hơn ai.Cứ để Lộc Minh Sâm trói chặt Tô Nhuyễn đi, để đối phương khỏi tới phá hoại gia đình nhỏ của mình và anh Hướng Dương.Tô Thanh Thanh càng nghĩ càng vui, đang mơ giấc mơ đẹp, lại nghe thấy một tiếng khóc than ai oán: “Thanh Thanh… Con nhiều tiền quá không có chỗ để tiêu à? Vậy mà bỏ ra tận hai trăm đồng ăn một bữa cơm, mẹ bị bệnh còn không dám uống thuốc, muốn tiết kiệm tiền cho hai đứa… con… hu hu hu…”……“Sau này, không thể để con giữ tiền của cái nhà này nữa!”

Chương 325: Chương 325