Bóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta…
Chương 339: Chương 339
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu TáTác giả: Tần HoàngTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta… Tô Nhuyễn cũng nhìn về phía Lộc Minh Sâm.Ai ngờ Lộc Minh Sâm lại giống như không hiểu ý của cô ta, ôm lấy Tô Nhuyễn gật đầu với đối phương nói: “Ừ, tạm biệt.”Sau khi đi được vài bước, Tô Nhuyễn đang định hỏi Lộc Minh Sâm cô gái kia là ai, thì trông thấy Hoắc Hướng Dương ôm một cô gái vội vàng chạy tới, nôn nóng nói: “Bác sĩ, bác sĩ, mau tới cứu người.”Vân ChiPhía sau còn có mẹ Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ đi theo, lại không trông thấy Tô Thanh Thanh đâu.Nhìn cảnh tượng quen thuộc này, sắc mặt Tô Nhuyễn trở nên âm trầm…Rất nhanh đã có bác sĩ đẩy giường bệnh đến, Hoắc Hướng Dương đặt cô gái trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt kia lên giường, nôn nóng đi theo xe đẩy chạy về phía phòng cấp cứu.Mẹ Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ cũng theo sau.“Tiểu Liên, Tiểu Liên, cháu không sao chứ?” Mẹ Hoắc vịn xe đẩy nôn nóng hỏi.Ai không biết sẽ tưởng rằng đối phương bị bệnh nan y gì đó sắp chết.Khóe miệng Tô Nhuyễn cong lên nở nụ cười mỉa mai. Cô nhớ rõ người phụ nữ này, cả ngày động một tí là té xỉu, nhưng mãi đến khi cô chết, Tiểu Liên này vẫn sống khỏe mạnh.Cảnh tượng này giống hệt đời trước lần đầu tiên cô phát hiện ra Hoắc Hướng Dương ngoại tình, không biết bây giờ Tô Thanh Thanh thế nào rồi.Nghĩ đến đứa trẻ trong bụng Tô Thanh Thanh, Tô Nhuyễn nhíu mày.Có điều cảm xúc ấy không kéo dài bao lâu, giường bệnh kia đã xông tới chỗ cô, cô và Lộc Minh Sâm vội vàng tránh sang một bên, nhường được.Cô gái đi theo sau bọn họ lại giống như choáng váng, vẫn đứng giữa hàng hiên không nhúc nhíc.Tô Nhuyễn nhíu mày, nhanh tay lẹ mắt kéo cô ta một cái, nhưng vẫn hơn chậm, cô ta vẫn bị Hoắc Hướng Dương va phải.Sau đó cô gái kia lập tức ôm n.g.ự.c dựa vào tường, dáng vẻ như sắp ngất xỉu.Tô Nhuyễn sửng sốt, dễ vỡ vậy sao?Cô gái kia nhíu mày, vẻ mặt thống khổ nhìn Lộc Minh Sâm: “Anh Minh Sâm.” Nghe thấy câu này Tô Nhuyễn lập tức yên tâm, hóa ra là có mục đích khác. Cô quay đầu nhướng mày với Lộc Minh Sâm.Lộc Minh Sâm lại không để ý tới ánh mắt cô, ngược lại nhíu mày nhìn theo giường bệnh kia. Tô Nhuyễn cũng nhìn qua, lúc này mới phát hiện Hoắc Hướng Dương đang chạy quay lại, chắc là anh ta phát hiện ra mình va phải người khác, vội vàng bảo mẹ Hoắc trông Tiểu Liên, bản thân thì quay lại.Sau đó cuối cùng cũng chú ý tới Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm, anh ta kinh ngạc: “Hai người…”Nói được một nửa, thấy cô gái ki sắp ngã ra đất, anh ta lại vội vàng duỗi tay đỡ lấy người, quan tâm hỏi: “Xin lỗi va phải cô, không sao chứ?”Cô gái kia nhíu chặt mày, nhìn Lộc Minh Sâm, cảm giác hít thở cũng khó khăn, hoàn toàn nói không ra lời, nhưng mà Lộc Minh Sâm chỉ đề phòng nhìn Hoắc Hướng Dương, nói: “Nhìn cô ấy giống không sao à? Mau đưa cô ấy đi tìm bác sĩ đi.”Tuy rằng Tô Nhuyễn chướng mắt Hoắc Hướng Dương, nhưng Lộc Minh Sâm vẫn nhớ, Hoắc Hướng Dương là kẻ hoa tâm, kết hôn rồi vẫn luôn nhớ thương Tô Nhuyễn.Chắc hẳn cô gái kia không đoán trước được Lộc Minh Sâm lại nói vậy, thật sự ôm n.g.ự.c bắt đầu ho khan, Hoắc Hướng Dương thấy thế không rảnh nghĩ nhiều, lập tức đỡ cô ta, định dẫn tới phòng trực.Khi hai người đi ngang qua, Tô Nhuyễn nhìn thấy rõ ràng, cô gái kia giãy giụa một cái, có điều hiển nhiên cô ta không lay chuyển được ý của Hoắc Hướng Dương.Không biết vì sao Tô Nhuyễn hơi buồn cười, không chỉ sẽ không lay chuyển được, nếu cô gái này dám nằm viện, chắc chắn Hoắc Hướng Dương sẽ phụ trách tới cùng. Anh ta không bỏ được nhất là loại con gái yếu ớt đáng thương kiểu này.Tô Nhuyễn ngẩng đầu nhìn Lộc Minh Sâm, phát hiện anh ấy cũng đang cúi đầu nhìn mình, không chú ý tới cô gái kia một chút nào. Cô mím chặt môi.Khi cô đang định nói chuyện, đầu hàng hiên lại rối loạn một trần, một chiếc giường bệnh nữa được đẩy vào, phía sau còn có nhân viên cứu hộ đi theo, hiển nhiên là được xe cứu thương đưa tới.Bác sĩ đi cùng xe vội la lên: “Là thai phụ, có dấu hiệu sinh non.”Tô Nhuyễn đang sửng sốt, lại cảm thấy cánh tay vẫn luôn ôm lấy bả vai cô siết chặt hơn, mang theo ý vị trấn an.Bên kia, trông thấy người trên giường bệnh, Hoắc Hướng Dương lập tức không rảnh để ý tới Bạch Khả Hân, bỏ cô gái ấy xuống lao thẳng tới chỗ giường bệnh, sốt ruột hô to: “Thanh Thanh!”Người trên giường bệnh chính là Tô Thanh Thanh, trên mặt cô ta đổ đầy mồ hôi lạnh, tóc hỗn loạn, mặt không còn chút máu, khóc rống lên: “Hoắc Hướng Dương, vì người phụ nữ kia, anh lại g.i.ế.c con tôi…”Hốc mắt Hoắc Hướng Dương cũng đỏ bừng: “Không phải thế, anh không biết, Thanh Thanh, anh không biết sẽ như vậy, anh đáng chết, anh đáng chết!”Giường bệnh đẩy qua trước mặt Tô Nhuyễn, cô nhìn thấy vết m.á.u dưới người Tô Thanh Thanh, cảnh tượng này giống hệt đời trước, gần như lập tức kéo cô về cái ngày mưa đó, bụng cũng bắt đầu đau âm ỉ, khiến cô không nhịn được cả người dán chặt vào vách tường.Lộc Minh Sâm vẫn luôn để ý tới cô, lập tức ôm cô thật chặt, ấn cô vào lòng mình, xoa đầu cô nói: “Đừng sợ, không nhìn nữa…”
Tô Nhuyễn cũng nhìn về phía Lộc Minh Sâm.
Ai ngờ Lộc Minh Sâm lại giống như không hiểu ý của cô ta, ôm lấy Tô Nhuyễn gật đầu với đối phương nói: “Ừ, tạm biệt.”
Sau khi đi được vài bước, Tô Nhuyễn đang định hỏi Lộc Minh Sâm cô gái kia là ai, thì trông thấy Hoắc Hướng Dương ôm một cô gái vội vàng chạy tới, nôn nóng nói: “Bác sĩ, bác sĩ, mau tới cứu người.”
Vân Chi
Phía sau còn có mẹ Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ đi theo, lại không trông thấy Tô Thanh Thanh đâu.
Nhìn cảnh tượng quen thuộc này, sắc mặt Tô Nhuyễn trở nên âm trầm…
Rất nhanh đã có bác sĩ đẩy giường bệnh đến, Hoắc Hướng Dương đặt cô gái trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt kia lên giường, nôn nóng đi theo xe đẩy chạy về phía phòng cấp cứu.
Mẹ Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ cũng theo sau.
“Tiểu Liên, Tiểu Liên, cháu không sao chứ?” Mẹ Hoắc vịn xe đẩy nôn nóng hỏi.
Ai không biết sẽ tưởng rằng đối phương bị bệnh nan y gì đó sắp chết.
Khóe miệng Tô Nhuyễn cong lên nở nụ cười mỉa mai. Cô nhớ rõ người phụ nữ này, cả ngày động một tí là té xỉu, nhưng mãi đến khi cô chết, Tiểu Liên này vẫn sống khỏe mạnh.
Cảnh tượng này giống hệt đời trước lần đầu tiên cô phát hiện ra Hoắc Hướng Dương ngoại tình, không biết bây giờ Tô Thanh Thanh thế nào rồi.
Nghĩ đến đứa trẻ trong bụng Tô Thanh Thanh, Tô Nhuyễn nhíu mày.
Có điều cảm xúc ấy không kéo dài bao lâu, giường bệnh kia đã xông tới chỗ cô, cô và Lộc Minh Sâm vội vàng tránh sang một bên, nhường được.
Cô gái đi theo sau bọn họ lại giống như choáng váng, vẫn đứng giữa hàng hiên không nhúc nhíc.
Tô Nhuyễn nhíu mày, nhanh tay lẹ mắt kéo cô ta một cái, nhưng vẫn hơn chậm, cô ta vẫn bị Hoắc Hướng Dương va phải.
Sau đó cô gái kia lập tức ôm n.g.ự.c dựa vào tường, dáng vẻ như sắp ngất xỉu.
Tô Nhuyễn sửng sốt, dễ vỡ vậy sao?
Cô gái kia nhíu mày, vẻ mặt thống khổ nhìn Lộc Minh Sâm: “Anh Minh Sâm.”
Nghe thấy câu này Tô Nhuyễn lập tức yên tâm, hóa ra là có mục đích khác. Cô quay đầu nhướng mày với Lộc Minh Sâm.
Lộc Minh Sâm lại không để ý tới ánh mắt cô, ngược lại nhíu mày nhìn theo giường bệnh kia. Tô Nhuyễn cũng nhìn qua, lúc này mới phát hiện Hoắc Hướng Dương đang chạy quay lại, chắc là anh ta phát hiện ra mình va phải người khác, vội vàng bảo mẹ Hoắc trông Tiểu Liên, bản thân thì quay lại.
Sau đó cuối cùng cũng chú ý tới Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm, anh ta kinh ngạc: “Hai người…”
Nói được một nửa, thấy cô gái ki sắp ngã ra đất, anh ta lại vội vàng duỗi tay đỡ lấy người, quan tâm hỏi: “Xin lỗi va phải cô, không sao chứ?”
Cô gái kia nhíu chặt mày, nhìn Lộc Minh Sâm, cảm giác hít thở cũng khó khăn, hoàn toàn nói không ra lời, nhưng mà Lộc Minh Sâm chỉ đề phòng nhìn Hoắc Hướng Dương, nói: “Nhìn cô ấy giống không sao à? Mau đưa cô ấy đi tìm bác sĩ đi.”
Tuy rằng Tô Nhuyễn chướng mắt Hoắc Hướng Dương, nhưng Lộc Minh Sâm vẫn nhớ, Hoắc Hướng Dương là kẻ hoa tâm, kết hôn rồi vẫn luôn nhớ thương Tô Nhuyễn.
Chắc hẳn cô gái kia không đoán trước được Lộc Minh Sâm lại nói vậy, thật sự ôm n.g.ự.c bắt đầu ho khan, Hoắc Hướng Dương thấy thế không rảnh nghĩ nhiều, lập tức đỡ cô ta, định dẫn tới phòng trực.
Khi hai người đi ngang qua, Tô Nhuyễn nhìn thấy rõ ràng, cô gái kia giãy giụa một cái, có điều hiển nhiên cô ta không lay chuyển được ý của Hoắc Hướng Dương.
Không biết vì sao Tô Nhuyễn hơi buồn cười, không chỉ sẽ không lay chuyển được, nếu cô gái này dám nằm viện, chắc chắn Hoắc Hướng Dương sẽ phụ trách tới cùng. Anh ta không bỏ được nhất là loại con gái yếu ớt đáng thương kiểu này.
Tô Nhuyễn ngẩng đầu nhìn Lộc Minh Sâm, phát hiện anh ấy cũng đang cúi đầu nhìn mình, không chú ý tới cô gái kia một chút nào. Cô mím chặt môi.
Khi cô đang định nói chuyện, đầu hàng hiên lại rối loạn một trần, một chiếc giường bệnh nữa được đẩy vào, phía sau còn có nhân viên cứu hộ đi theo, hiển nhiên là được xe cứu thương đưa tới.
Bác sĩ đi cùng xe vội la lên: “Là thai phụ, có dấu hiệu sinh non.”
Tô Nhuyễn đang sửng sốt, lại cảm thấy cánh tay vẫn luôn ôm lấy bả vai cô siết chặt hơn, mang theo ý vị trấn an.
Bên kia, trông thấy người trên giường bệnh, Hoắc Hướng Dương lập tức không rảnh để ý tới Bạch Khả Hân, bỏ cô gái ấy xuống lao thẳng tới chỗ giường bệnh, sốt ruột hô to: “Thanh Thanh!”
Người trên giường bệnh chính là Tô Thanh Thanh, trên mặt cô ta đổ đầy mồ hôi lạnh, tóc hỗn loạn, mặt không còn chút máu, khóc rống lên: “Hoắc Hướng Dương, vì người phụ nữ kia, anh lại g.i.ế.c con tôi…”
Hốc mắt Hoắc Hướng Dương cũng đỏ bừng: “Không phải thế, anh không biết, Thanh Thanh, anh không biết sẽ như vậy, anh đáng chết, anh đáng chết!”
Giường bệnh đẩy qua trước mặt Tô Nhuyễn, cô nhìn thấy vết m.á.u dưới người Tô Thanh Thanh, cảnh tượng này giống hệt đời trước, gần như lập tức kéo cô về cái ngày mưa đó, bụng cũng bắt đầu đau âm ỉ, khiến cô không nhịn được cả người dán chặt vào vách tường.
Lộc Minh Sâm vẫn luôn để ý tới cô, lập tức ôm cô thật chặt, ấn cô vào lòng mình, xoa đầu cô nói: “Đừng sợ, không nhìn nữa…”
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu TáTác giả: Tần HoàngTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta… Tô Nhuyễn cũng nhìn về phía Lộc Minh Sâm.Ai ngờ Lộc Minh Sâm lại giống như không hiểu ý của cô ta, ôm lấy Tô Nhuyễn gật đầu với đối phương nói: “Ừ, tạm biệt.”Sau khi đi được vài bước, Tô Nhuyễn đang định hỏi Lộc Minh Sâm cô gái kia là ai, thì trông thấy Hoắc Hướng Dương ôm một cô gái vội vàng chạy tới, nôn nóng nói: “Bác sĩ, bác sĩ, mau tới cứu người.”Vân ChiPhía sau còn có mẹ Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ đi theo, lại không trông thấy Tô Thanh Thanh đâu.Nhìn cảnh tượng quen thuộc này, sắc mặt Tô Nhuyễn trở nên âm trầm…Rất nhanh đã có bác sĩ đẩy giường bệnh đến, Hoắc Hướng Dương đặt cô gái trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt kia lên giường, nôn nóng đi theo xe đẩy chạy về phía phòng cấp cứu.Mẹ Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ cũng theo sau.“Tiểu Liên, Tiểu Liên, cháu không sao chứ?” Mẹ Hoắc vịn xe đẩy nôn nóng hỏi.Ai không biết sẽ tưởng rằng đối phương bị bệnh nan y gì đó sắp chết.Khóe miệng Tô Nhuyễn cong lên nở nụ cười mỉa mai. Cô nhớ rõ người phụ nữ này, cả ngày động một tí là té xỉu, nhưng mãi đến khi cô chết, Tiểu Liên này vẫn sống khỏe mạnh.Cảnh tượng này giống hệt đời trước lần đầu tiên cô phát hiện ra Hoắc Hướng Dương ngoại tình, không biết bây giờ Tô Thanh Thanh thế nào rồi.Nghĩ đến đứa trẻ trong bụng Tô Thanh Thanh, Tô Nhuyễn nhíu mày.Có điều cảm xúc ấy không kéo dài bao lâu, giường bệnh kia đã xông tới chỗ cô, cô và Lộc Minh Sâm vội vàng tránh sang một bên, nhường được.Cô gái đi theo sau bọn họ lại giống như choáng váng, vẫn đứng giữa hàng hiên không nhúc nhíc.Tô Nhuyễn nhíu mày, nhanh tay lẹ mắt kéo cô ta một cái, nhưng vẫn hơn chậm, cô ta vẫn bị Hoắc Hướng Dương va phải.Sau đó cô gái kia lập tức ôm n.g.ự.c dựa vào tường, dáng vẻ như sắp ngất xỉu.Tô Nhuyễn sửng sốt, dễ vỡ vậy sao?Cô gái kia nhíu mày, vẻ mặt thống khổ nhìn Lộc Minh Sâm: “Anh Minh Sâm.” Nghe thấy câu này Tô Nhuyễn lập tức yên tâm, hóa ra là có mục đích khác. Cô quay đầu nhướng mày với Lộc Minh Sâm.Lộc Minh Sâm lại không để ý tới ánh mắt cô, ngược lại nhíu mày nhìn theo giường bệnh kia. Tô Nhuyễn cũng nhìn qua, lúc này mới phát hiện Hoắc Hướng Dương đang chạy quay lại, chắc là anh ta phát hiện ra mình va phải người khác, vội vàng bảo mẹ Hoắc trông Tiểu Liên, bản thân thì quay lại.Sau đó cuối cùng cũng chú ý tới Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm, anh ta kinh ngạc: “Hai người…”Nói được một nửa, thấy cô gái ki sắp ngã ra đất, anh ta lại vội vàng duỗi tay đỡ lấy người, quan tâm hỏi: “Xin lỗi va phải cô, không sao chứ?”Cô gái kia nhíu chặt mày, nhìn Lộc Minh Sâm, cảm giác hít thở cũng khó khăn, hoàn toàn nói không ra lời, nhưng mà Lộc Minh Sâm chỉ đề phòng nhìn Hoắc Hướng Dương, nói: “Nhìn cô ấy giống không sao à? Mau đưa cô ấy đi tìm bác sĩ đi.”Tuy rằng Tô Nhuyễn chướng mắt Hoắc Hướng Dương, nhưng Lộc Minh Sâm vẫn nhớ, Hoắc Hướng Dương là kẻ hoa tâm, kết hôn rồi vẫn luôn nhớ thương Tô Nhuyễn.Chắc hẳn cô gái kia không đoán trước được Lộc Minh Sâm lại nói vậy, thật sự ôm n.g.ự.c bắt đầu ho khan, Hoắc Hướng Dương thấy thế không rảnh nghĩ nhiều, lập tức đỡ cô ta, định dẫn tới phòng trực.Khi hai người đi ngang qua, Tô Nhuyễn nhìn thấy rõ ràng, cô gái kia giãy giụa một cái, có điều hiển nhiên cô ta không lay chuyển được ý của Hoắc Hướng Dương.Không biết vì sao Tô Nhuyễn hơi buồn cười, không chỉ sẽ không lay chuyển được, nếu cô gái này dám nằm viện, chắc chắn Hoắc Hướng Dương sẽ phụ trách tới cùng. Anh ta không bỏ được nhất là loại con gái yếu ớt đáng thương kiểu này.Tô Nhuyễn ngẩng đầu nhìn Lộc Minh Sâm, phát hiện anh ấy cũng đang cúi đầu nhìn mình, không chú ý tới cô gái kia một chút nào. Cô mím chặt môi.Khi cô đang định nói chuyện, đầu hàng hiên lại rối loạn một trần, một chiếc giường bệnh nữa được đẩy vào, phía sau còn có nhân viên cứu hộ đi theo, hiển nhiên là được xe cứu thương đưa tới.Bác sĩ đi cùng xe vội la lên: “Là thai phụ, có dấu hiệu sinh non.”Tô Nhuyễn đang sửng sốt, lại cảm thấy cánh tay vẫn luôn ôm lấy bả vai cô siết chặt hơn, mang theo ý vị trấn an.Bên kia, trông thấy người trên giường bệnh, Hoắc Hướng Dương lập tức không rảnh để ý tới Bạch Khả Hân, bỏ cô gái ấy xuống lao thẳng tới chỗ giường bệnh, sốt ruột hô to: “Thanh Thanh!”Người trên giường bệnh chính là Tô Thanh Thanh, trên mặt cô ta đổ đầy mồ hôi lạnh, tóc hỗn loạn, mặt không còn chút máu, khóc rống lên: “Hoắc Hướng Dương, vì người phụ nữ kia, anh lại g.i.ế.c con tôi…”Hốc mắt Hoắc Hướng Dương cũng đỏ bừng: “Không phải thế, anh không biết, Thanh Thanh, anh không biết sẽ như vậy, anh đáng chết, anh đáng chết!”Giường bệnh đẩy qua trước mặt Tô Nhuyễn, cô nhìn thấy vết m.á.u dưới người Tô Thanh Thanh, cảnh tượng này giống hệt đời trước, gần như lập tức kéo cô về cái ngày mưa đó, bụng cũng bắt đầu đau âm ỉ, khiến cô không nhịn được cả người dán chặt vào vách tường.Lộc Minh Sâm vẫn luôn để ý tới cô, lập tức ôm cô thật chặt, ấn cô vào lòng mình, xoa đầu cô nói: “Đừng sợ, không nhìn nữa…”