Tác giả:

Bóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta…

Chương 358

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu TáTác giả: Tần HoàngTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta… Hôm nay ban tổ chức thông báo Tô Nhuyễn đã thông qua vòng tuyển chọn người dẫn chương trình khoa Ngoại Ngữ, phải chuẩn bị để hai ngày tới tham gia tổng tuyển chọn ở khoa văn nghệ.Buổi chiều sau khi tan học, cô còn phải đi theo đàn chị khoa văn nghệ học khiêu vũ, bên phía chính ủy Vương cũng gọi đến nói đã tìm được người cô muốn, thêm hai ba tuần nữa là có thể đi làm, bảo cô chuẩn bị trước.Vì thế Bạch Khả Hân chờ nữa chờ mãi, chỉ thấy Tô Nhuyễn vẫn chăm chỉ đi học hành, đi khiêu vũ, luyện tập dẫn chương trình, hoàn toàn không có hành động nào tỏ vẻ sẽ làm sáng tỏ tin đồn giúp cô ta.Không chỉ không hành động, ngày thứ ba sắp qua đi, đúng lúc hai lớp học cùng một tòa nhà, Tô Nhuyễn nhìn thấy cô ta còn cố ý tránh xa ba thước, tỏ vẻ tuyệt đối không có ý định ôm đùi.Bạch Khả Hân tức giận nghiến răng, lại hoàn toàn bó tay, Tô Nhuyễn diễn kịch quá giỏi, rơi vào tình huống như vậy cô ta cũng không thể phản ứng nhanh như Tô Nhuyễn, bây giờ còn có sự chuẩn bị, Bạch Khả Hân sợ mình trực tiếp tới tìm đối phương lại bị đối phương hãm hại, cô ta không thể lại xấu mặt thêm lần nữa.Nhưng mà ba ngày đã qua, vườn trường vẫn gió êm sóng lặng, cũng giống như một cái tát tát vào mặt cô ta.Bạch Khả Hân tức giận giậm chân trong phòng, không nhịn được giận chó đánh mèo lên người Trương Thi Thi, nhược điểm tốt như vậy, thế mà không biết lợi dụng, kết quả tuyển chọn người dẫn chương trình của ban tổ chức đã có, vẫn chưa thấy bóng dáng số ảnh chụp kia đâu, đúng là loại nhát chết.Trên thực tế Trương Thi Thi bị Bạch Khả Hân nhớ thương không phải chưa hề hành động, ngược lại, từ khi ý nghĩ dán số ảnh chụp kia khắp trường học xuất hiện trong đầu, sau đó vẫn luôn lớn mạnh, thậm chí cô ta đã tiêu hết sinh hoạt phí tháng này, đi rửa ra mấy chục tấm ảnh.Buổi chiều học xong tiết cuối, Triệu Yến Yến đứng ngoài cửa thúc giục: “Tô Nhuyễn, nhanh lên, sắp muộn rồi.”Tô Nhuyễn nhanh chóng gấp sách giáo khoa lại, hơi buồn rầu: “Vì sao tập khiêu vũ lại trùng lịch tập dẫn chương trình chứ, Yến Yến, cậu xin cô Văn cho tớ nghỉ một buổi nhé, hôm nay là buổi đầu diễn tập dẫn chương trình, tớ phải qua bên đó.”“Được rồi, vậy tớ đi trước đây.” Triệu Yến Yến nói: “Không sao, sau khi học xong, tối về tớ sẽ dạy cậu.”“Cám ơn nhé!”Sau đó Tô Nhuyễn ôm cặp sách hưng phấn đi về phía khoa văn nghệ.Trương Thi Thi nhìn theo bóng dáng vui vẻ của cô, tay sờ cặp sách theo bản năng, chờ đã, chờ thêm chút nữa, chờ đến khi Tô Nhuyễn đắc ý nhất lại cho cô một đòn trí mạng, không nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cô, sao có thể xả mối hận hai tháng qua?Bên này, Tô Nhuyễn vừa vào khoa văn nghệ đã đụng phải Cố Tuấn Phi, đối phương tò mò đánh giá cô, giống như trên người cô có điểm nào đó không giống người bình thường.Tô Nhuyễn không để ý tới anh ta, lập tức đi tới phòng giảng dạy.Cố Tuấn Phi trực tiếp ngăn cô lại: “Đàn em Tô.”Xung quanh không biết ai đã huýt sáo hai tiếng. Trước đó vài lần “Ngoài ý muốn” và “Trùng hợp” gặp nhau không có kết quả, Cố Tuấn Phi đã mất kiên nhẫn, phát hiện ra phương pháp uyển chuyển không được, gần đây bắt đầu chuyển sang thẳng thắn.Anh ta lại là người thích khoe khoang, làm chuyện gì mọi người đều biết.Đối với hành vi theo đuổi gần như bắt cóc này, Tô Nhuyễn cũng vô cùng mất kiên nhẫn: “Đàn anh, tôi có việc gấp.”“Hơn nữa, đàn anh không cần lãng phí thời gian trên người tôi, tôi thật sự đã kết hôn, không phải đang lừa anh, đợi hôm nào tôi về nhà mang giấy đăng ký kết hôn tới cho anh xem.” Cô đảo khách thành chủ: “Còn chuyện gì muốn nói không?”Cố Tuấn Phi bị chọc cười: “Đàn em Tô, cần gì treo người ta như vậy, hoàn cảnh em thế nào, em cho rằng tôi không biết sao? Tôi quen Bạch Khả Hân đó.”Tô Nhuyễn cũng bị anh ta chọc cười: “Thì sao? Anh quen Bạch Khả Hân liên quan gì tới tôi? Tôi nói anh không tin, tin lời cô ta sao? Tôi với cô ta không thân nhau.”“Chậc, tính tình ngang bướng quá nhỉ, đúng là không thấy quan tài không đổ lệ.” Anh ta nhìn trái nhìn phải, cúi người, nhỏ giọng nói: “Khi nào em đi làm sáng tỏ chuyện vu hãm Bạch Khả Hân?”“A, hóa ra là anh à…” Tô Nhuyễn làm ra dáng vẻ giật mình hiểu ra: “Tôi nghĩ mai không biết là kẻ tiểu nhân âm hiểm nào làm ra chuyện kiểu này, chính chủ còn chưa dám đến tìm tôi, chỉ biết dùng thủ đoạn âm u này.”Vân ChiCố Tuấn Phi nhíu mày: “Ai âm hiểm?”Tô Nhuyễn móc phong thư từ trong cặp sách, đưa cho anh ta: “Chuyện chưa từng làm tôi cũng không biết nên làm sáng tỏ thế nào, nếu anh thích dán, thì dán đi.”“Bản thân chị Bạch còn chưa nói gì, anh Cố đây lại vội vàng như vậy…”Cô khuyên nhủ: “Thích người ta thì dũng cảm theo đuổi, chỉ biết dùng thủ đoạn sau lưng sẽ khiến người ta khinh thường.”Dứt lời cô vòng qua anh ta, đi thẳng. Cố Tuấn Phi định ngăn cô lại, Tô Nhuyễn không kiên nhẫn lắc mình tránh thoát. Thấy trước mặt trống không, Cố Tuấn Phi sửng sốt, lẩm bẩm: “Nhóc con nhanh nhẹn quá nhỉ.”

Hôm nay ban tổ chức thông báo Tô Nhuyễn đã thông qua vòng tuyển chọn người dẫn chương trình khoa Ngoại Ngữ, phải chuẩn bị để hai ngày tới tham gia tổng tuyển chọn ở khoa văn nghệ.

Buổi chiều sau khi tan học, cô còn phải đi theo đàn chị khoa văn nghệ học khiêu vũ, bên phía chính ủy Vương cũng gọi đến nói đã tìm được người cô muốn, thêm hai ba tuần nữa là có thể đi làm, bảo cô chuẩn bị trước.

Vì thế Bạch Khả Hân chờ nữa chờ mãi, chỉ thấy Tô Nhuyễn vẫn chăm chỉ đi học hành, đi khiêu vũ, luyện tập dẫn chương trình, hoàn toàn không có hành động nào tỏ vẻ sẽ làm sáng tỏ tin đồn giúp cô ta.

Không chỉ không hành động, ngày thứ ba sắp qua đi, đúng lúc hai lớp học cùng một tòa nhà, Tô Nhuyễn nhìn thấy cô ta còn cố ý tránh xa ba thước, tỏ vẻ tuyệt đối không có ý định ôm đùi.

Bạch Khả Hân tức giận nghiến răng, lại hoàn toàn bó tay, Tô Nhuyễn diễn kịch quá giỏi, rơi vào tình huống như vậy cô ta cũng không thể phản ứng nhanh như Tô Nhuyễn, bây giờ còn có sự chuẩn bị, Bạch Khả Hân sợ mình trực tiếp tới tìm đối phương lại bị đối phương hãm hại, cô ta không thể lại xấu mặt thêm lần nữa.

Nhưng mà ba ngày đã qua, vườn trường vẫn gió êm sóng lặng, cũng giống như một cái tát tát vào mặt cô ta.

Bạch Khả Hân tức giận giậm chân trong phòng, không nhịn được giận chó đánh mèo lên người Trương Thi Thi, nhược điểm tốt như vậy, thế mà không biết lợi dụng, kết quả tuyển chọn người dẫn chương trình của ban tổ chức đã có, vẫn chưa thấy bóng dáng số ảnh chụp kia đâu, đúng là loại nhát chết.

Trên thực tế Trương Thi Thi bị Bạch Khả Hân nhớ thương không phải chưa hề hành động, ngược lại, từ khi ý nghĩ dán số ảnh chụp kia khắp trường học xuất hiện trong đầu, sau đó vẫn luôn lớn mạnh, thậm chí cô ta đã tiêu hết sinh hoạt phí tháng này, đi rửa ra mấy chục tấm ảnh.

Buổi chiều học xong tiết cuối, Triệu Yến Yến đứng ngoài cửa thúc giục: “Tô Nhuyễn, nhanh lên, sắp muộn rồi.”

Tô Nhuyễn nhanh chóng gấp sách giáo khoa lại, hơi buồn rầu: “Vì sao tập khiêu vũ lại trùng lịch tập dẫn chương trình chứ, Yến Yến, cậu xin cô Văn cho tớ nghỉ một buổi nhé, hôm nay là buổi đầu diễn tập dẫn chương trình, tớ phải qua bên đó.”

“Được rồi, vậy tớ đi trước đây.” Triệu Yến Yến nói: “Không sao, sau khi học xong, tối về tớ sẽ dạy cậu.”

“Cám ơn nhé!”

Sau đó Tô Nhuyễn ôm cặp sách hưng phấn đi về phía khoa văn nghệ.

Trương Thi Thi nhìn theo bóng dáng vui vẻ của cô, tay sờ cặp sách theo bản năng, chờ đã, chờ thêm chút nữa, chờ đến khi Tô Nhuyễn đắc ý nhất lại cho cô một đòn trí mạng, không nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cô, sao có thể xả mối hận hai tháng qua?

Bên này, Tô Nhuyễn vừa vào khoa văn nghệ đã đụng phải Cố Tuấn Phi, đối phương tò mò đánh giá cô, giống như trên người cô có điểm nào đó không giống người bình thường.

Tô Nhuyễn không để ý tới anh ta, lập tức đi tới phòng giảng dạy.

Cố Tuấn Phi trực tiếp ngăn cô lại: “Đàn em Tô.”

Xung quanh không biết ai đã huýt sáo hai tiếng. Trước đó vài lần “Ngoài ý muốn” và “Trùng hợp” gặp nhau không có kết quả, Cố Tuấn Phi đã mất kiên nhẫn, phát hiện ra phương pháp uyển chuyển không được, gần đây bắt đầu chuyển sang thẳng thắn.

Anh ta lại là người thích khoe khoang, làm chuyện gì mọi người đều biết.

Đối với hành vi theo đuổi gần như bắt cóc này, Tô Nhuyễn cũng vô cùng mất kiên nhẫn: “Đàn anh, tôi có việc gấp.”

“Hơn nữa, đàn anh không cần lãng phí thời gian trên người tôi, tôi thật sự đã kết hôn, không phải đang lừa anh, đợi hôm nào tôi về nhà mang giấy đăng ký kết hôn tới cho anh xem.” Cô đảo khách thành chủ: “Còn chuyện gì muốn nói không?”

Cố Tuấn Phi bị chọc cười: “Đàn em Tô, cần gì treo người ta như vậy, hoàn cảnh em thế nào, em cho rằng tôi không biết sao? Tôi quen Bạch Khả Hân đó.”

Tô Nhuyễn cũng bị anh ta chọc cười: “Thì sao? Anh quen Bạch Khả Hân liên quan gì tới tôi? Tôi nói anh không tin, tin lời cô ta sao? Tôi với cô ta không thân nhau.”

“Chậc, tính tình ngang bướng quá nhỉ, đúng là không thấy quan tài không đổ lệ.” Anh ta nhìn trái nhìn phải, cúi người, nhỏ giọng nói: “Khi nào em đi làm sáng tỏ chuyện vu hãm Bạch Khả Hân?”

“A, hóa ra là anh à…” Tô Nhuyễn làm ra dáng vẻ giật mình hiểu ra: “Tôi nghĩ mai không biết là kẻ tiểu nhân âm hiểm nào làm ra chuyện kiểu này, chính chủ còn chưa dám đến tìm tôi, chỉ biết dùng thủ đoạn âm u này.”

Vân Chi

Cố Tuấn Phi nhíu mày: “Ai âm hiểm?”

Tô Nhuyễn móc phong thư từ trong cặp sách, đưa cho anh ta: “Chuyện chưa từng làm tôi cũng không biết nên làm sáng tỏ thế nào, nếu anh thích dán, thì dán đi.”

“Bản thân chị Bạch còn chưa nói gì, anh Cố đây lại vội vàng như vậy…”

Cô khuyên nhủ: “Thích người ta thì dũng cảm theo đuổi, chỉ biết dùng thủ đoạn sau lưng sẽ khiến người ta khinh thường.”

Dứt lời cô vòng qua anh ta, đi thẳng. Cố Tuấn Phi định ngăn cô lại, Tô Nhuyễn không kiên nhẫn lắc mình tránh thoát. Thấy trước mặt trống không, Cố Tuấn Phi sửng sốt, lẩm bẩm: “Nhóc con nhanh nhẹn quá nhỉ.”

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu TáTác giả: Tần HoàngTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta… Hôm nay ban tổ chức thông báo Tô Nhuyễn đã thông qua vòng tuyển chọn người dẫn chương trình khoa Ngoại Ngữ, phải chuẩn bị để hai ngày tới tham gia tổng tuyển chọn ở khoa văn nghệ.Buổi chiều sau khi tan học, cô còn phải đi theo đàn chị khoa văn nghệ học khiêu vũ, bên phía chính ủy Vương cũng gọi đến nói đã tìm được người cô muốn, thêm hai ba tuần nữa là có thể đi làm, bảo cô chuẩn bị trước.Vì thế Bạch Khả Hân chờ nữa chờ mãi, chỉ thấy Tô Nhuyễn vẫn chăm chỉ đi học hành, đi khiêu vũ, luyện tập dẫn chương trình, hoàn toàn không có hành động nào tỏ vẻ sẽ làm sáng tỏ tin đồn giúp cô ta.Không chỉ không hành động, ngày thứ ba sắp qua đi, đúng lúc hai lớp học cùng một tòa nhà, Tô Nhuyễn nhìn thấy cô ta còn cố ý tránh xa ba thước, tỏ vẻ tuyệt đối không có ý định ôm đùi.Bạch Khả Hân tức giận nghiến răng, lại hoàn toàn bó tay, Tô Nhuyễn diễn kịch quá giỏi, rơi vào tình huống như vậy cô ta cũng không thể phản ứng nhanh như Tô Nhuyễn, bây giờ còn có sự chuẩn bị, Bạch Khả Hân sợ mình trực tiếp tới tìm đối phương lại bị đối phương hãm hại, cô ta không thể lại xấu mặt thêm lần nữa.Nhưng mà ba ngày đã qua, vườn trường vẫn gió êm sóng lặng, cũng giống như một cái tát tát vào mặt cô ta.Bạch Khả Hân tức giận giậm chân trong phòng, không nhịn được giận chó đánh mèo lên người Trương Thi Thi, nhược điểm tốt như vậy, thế mà không biết lợi dụng, kết quả tuyển chọn người dẫn chương trình của ban tổ chức đã có, vẫn chưa thấy bóng dáng số ảnh chụp kia đâu, đúng là loại nhát chết.Trên thực tế Trương Thi Thi bị Bạch Khả Hân nhớ thương không phải chưa hề hành động, ngược lại, từ khi ý nghĩ dán số ảnh chụp kia khắp trường học xuất hiện trong đầu, sau đó vẫn luôn lớn mạnh, thậm chí cô ta đã tiêu hết sinh hoạt phí tháng này, đi rửa ra mấy chục tấm ảnh.Buổi chiều học xong tiết cuối, Triệu Yến Yến đứng ngoài cửa thúc giục: “Tô Nhuyễn, nhanh lên, sắp muộn rồi.”Tô Nhuyễn nhanh chóng gấp sách giáo khoa lại, hơi buồn rầu: “Vì sao tập khiêu vũ lại trùng lịch tập dẫn chương trình chứ, Yến Yến, cậu xin cô Văn cho tớ nghỉ một buổi nhé, hôm nay là buổi đầu diễn tập dẫn chương trình, tớ phải qua bên đó.”“Được rồi, vậy tớ đi trước đây.” Triệu Yến Yến nói: “Không sao, sau khi học xong, tối về tớ sẽ dạy cậu.”“Cám ơn nhé!”Sau đó Tô Nhuyễn ôm cặp sách hưng phấn đi về phía khoa văn nghệ.Trương Thi Thi nhìn theo bóng dáng vui vẻ của cô, tay sờ cặp sách theo bản năng, chờ đã, chờ thêm chút nữa, chờ đến khi Tô Nhuyễn đắc ý nhất lại cho cô một đòn trí mạng, không nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cô, sao có thể xả mối hận hai tháng qua?Bên này, Tô Nhuyễn vừa vào khoa văn nghệ đã đụng phải Cố Tuấn Phi, đối phương tò mò đánh giá cô, giống như trên người cô có điểm nào đó không giống người bình thường.Tô Nhuyễn không để ý tới anh ta, lập tức đi tới phòng giảng dạy.Cố Tuấn Phi trực tiếp ngăn cô lại: “Đàn em Tô.”Xung quanh không biết ai đã huýt sáo hai tiếng. Trước đó vài lần “Ngoài ý muốn” và “Trùng hợp” gặp nhau không có kết quả, Cố Tuấn Phi đã mất kiên nhẫn, phát hiện ra phương pháp uyển chuyển không được, gần đây bắt đầu chuyển sang thẳng thắn.Anh ta lại là người thích khoe khoang, làm chuyện gì mọi người đều biết.Đối với hành vi theo đuổi gần như bắt cóc này, Tô Nhuyễn cũng vô cùng mất kiên nhẫn: “Đàn anh, tôi có việc gấp.”“Hơn nữa, đàn anh không cần lãng phí thời gian trên người tôi, tôi thật sự đã kết hôn, không phải đang lừa anh, đợi hôm nào tôi về nhà mang giấy đăng ký kết hôn tới cho anh xem.” Cô đảo khách thành chủ: “Còn chuyện gì muốn nói không?”Cố Tuấn Phi bị chọc cười: “Đàn em Tô, cần gì treo người ta như vậy, hoàn cảnh em thế nào, em cho rằng tôi không biết sao? Tôi quen Bạch Khả Hân đó.”Tô Nhuyễn cũng bị anh ta chọc cười: “Thì sao? Anh quen Bạch Khả Hân liên quan gì tới tôi? Tôi nói anh không tin, tin lời cô ta sao? Tôi với cô ta không thân nhau.”“Chậc, tính tình ngang bướng quá nhỉ, đúng là không thấy quan tài không đổ lệ.” Anh ta nhìn trái nhìn phải, cúi người, nhỏ giọng nói: “Khi nào em đi làm sáng tỏ chuyện vu hãm Bạch Khả Hân?”“A, hóa ra là anh à…” Tô Nhuyễn làm ra dáng vẻ giật mình hiểu ra: “Tôi nghĩ mai không biết là kẻ tiểu nhân âm hiểm nào làm ra chuyện kiểu này, chính chủ còn chưa dám đến tìm tôi, chỉ biết dùng thủ đoạn âm u này.”Vân ChiCố Tuấn Phi nhíu mày: “Ai âm hiểm?”Tô Nhuyễn móc phong thư từ trong cặp sách, đưa cho anh ta: “Chuyện chưa từng làm tôi cũng không biết nên làm sáng tỏ thế nào, nếu anh thích dán, thì dán đi.”“Bản thân chị Bạch còn chưa nói gì, anh Cố đây lại vội vàng như vậy…”Cô khuyên nhủ: “Thích người ta thì dũng cảm theo đuổi, chỉ biết dùng thủ đoạn sau lưng sẽ khiến người ta khinh thường.”Dứt lời cô vòng qua anh ta, đi thẳng. Cố Tuấn Phi định ngăn cô lại, Tô Nhuyễn không kiên nhẫn lắc mình tránh thoát. Thấy trước mặt trống không, Cố Tuấn Phi sửng sốt, lẩm bẩm: “Nhóc con nhanh nhẹn quá nhỉ.”

Chương 358