Tác giả:

Bóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta…

Chương 362

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu TáTác giả: Tần HoàngTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta… Lượt xem: 510Triệu Yến Yến đã trông thấy ảnh chụp dán trên bảng thông báo, khuôn mặt Tô Nhuyễn có độ nhận diện vô cùng cao, cô ấy lập tức nhăn mày, vươn tay xé một tấm: “Cái gì đây?”Tô Nhuyễn cũng đang ngẩng đầu xem, ngoài ảnh chụp ra còn kèm theo giấy viết tên và lớp cô học, hiển nhiên là sợ người khác không biết người trong ảnh là ai.Triệu Yến Yến nghi hoặc: “Mấy thứ này có ý gì? Trong ảnh chụp cậu đang làm gì thế?”Sắc mặt Tô Nhuyễn không thay đổi: “Bày quán bán hàng, không nhìn ra à? Đâu phải các cậu chưa từng thấy tớ làm đồ trang sức, không phải lúc đó tớ đã nói, làm để bán sao?”“Chính là số trang sức rất xinh đẹp kia à?” Triệu Yến Yến giật mình: “Tớ thấy cậu làm đẹp như vậy, tưởng làm thuê cho cửa hàng nào đó, không ngờ lại tự mình bày quán ngoài chợ.”“Sao thế? Bày quán ngoài chợ là phạm pháp à?” Tô Nhuyễn nói: “Tự mình bày quán bán hàng tốt hơn bán sỉ nhiều, nếu không lợi nhuận có thể giảm đi hai phần ba.”Sau đó cô lại nói: “Nhưng mà sắp không phải ra chợ bày quán rồi, tớ đã thuê được cửa hàng.”Người vây xem thấy đương sự không để ý chút nào nói với bạn cùng phòng về chuyện buôn bán của mình, rồi thong dong rời đi, thậm chí còn không để ý thứ dán trên bảng thông báo, không muốn quan tâm chút nào, nhất thời hai mặt nhìn nhau.Có nam sinh nói: “Cho nên vừa rồi vì sao các cậu cười nhạo người ta?”Nữ sinh khác mờ mịt nói: “Là sinh viên đại học sư phạm Yến Kinh, vì sao cô ấy phải đi chợ bày quán?”“Bày quán bán hàng phạm pháp sao?”“Không phạm pháp.”“Vậy có gì đáng cười nhạo?”“Nhưng mà cậu nhìn cách trang điểm và bộ quần áo trên người cô ta xem, hình như rất đắt nhỉ? Trên ảnh chụp lại…” Lại là dáng vẻ khom lưng uốn gối.Suy cho cùng cũng chỉ là một loại tư tưởng, cho rằng người bày quán vỉa hè nên mang dáng vẻ mộc mạc, nên khi thấy người rõ ràng sau lưng bày quán vỉa hè, trước mặt bọn họ lại thanh cao kiêu ngạo, ai cũng chướng mắt, đương nhiên khiến lòng người không thoải mái rồi.Nhưng mà vừa rồi đương sự đối mặt với thái độ thản nhiên như vậy, lại giống như bọn họ hơi hẹp hòi, bỗng nhiên không ai cảm thấy thú vị nữa, dần dần tản ra, có vài bạn học còn thuận tay dọn sạch bảng thông báo.Trương Thi Thi không biết chuyện phát sinh sau đó, vì tránh hiềm nghi, cô ta không dừng lại ở khu ký túc xá, mà đi thẳng đến giảng đường nhỏ nơi mọi người mở họp. Bảng thông báo trước cửa ký túc xá và khu dạy học chỉ là món khai vị mà thôi, giảng đường nhỏ mới là món chính.Cô ta gần như không áp chế được hưng phấn trong lòng, đặc biệt khi nhìn thấy rất nhiều người đứng vây quanh bảng thông báo trước giảng đường.Hôm nay, sinh viên tới đây họp đều là cán sự hội sinh viên, hoặc đàn anh đàn chị trong ban tổ chức. Chuyện Tô Nhuyễn sẽ nhanh chóng lan truyền khắp trường học…“Sao… Sao lại dán lên thế này?” Bạch Khả Hân đã tới khu giảng đường, nhìn ảnh chụp trên bảng thông báo, cô ta lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.Mọi người thấy cô ta như vậy, nhìn dáng vẻ hiển nhiên là biết gì đó, ồn ào chạy tới hỏi thăm, sau đó cô ta thuận thế kể ra mình ngẫu nhiên gặp được Tô Nhuyễn bán hàng ngoài chợ, cảm thấy đối phương hư vinh dối trá, vì không muốn liên quan đến đối phương, bị đối phương trả đũa, vu oan hãm hại.Cuối cùng Bạch Khả Hân cảm thán: “Tôi biết không đấu lại, cũng không có cách nào, đánh ngậm bồ hòn, vứt hết ảnh chụp và phim ảnh đi, không ngờ lại có người nhặt được…”Có người nghe xong, nổi giận: “Cậu quá hiền rồi, theo tôi thấy là ác giả ác báo thôi, đây chính là báo ứng.”“Nếu chuyện này là thật, người phẩm đức bại hoại kiểu này đừng dùng thì hơn.”Vân Chi“Tôi phải phản ánh lại chuyện này với hội trưởng mới được.”Lúc mọi người đang nghị luận, lại nghe thấy có người nói: “Tới rồi!”“Tô Nhuyễn tới.”Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn nữ sinh cách đó không xa đang đi tới. Cô gái ấy xinh đẹp thời thượng, thong dong ưu nhã, hoàn toàn không cách nào liên tưởng đến cô gái hèn mọn uốn gối khom lưng trong ảnh chụp.Trương Thi Thi nắm chặt bản thảo dẫn chương trình trong túi xách, cô ta không tin, hôm nay Tô Nhuyễn vẫn trấn định được, nếu xảy ra sai lầm, còn bị loại vì vấn đề nhân phẩm, cô ta có thể lên thay bất cứ lúc nào.Nhưng mà……Cảnh tượng sợ hãi suy sụp như mọi người tưởng tượng căn bản không hề xuất hiện, giống như Tô Nhuyễn hoàn toàn không biết chuyện này, vẫn thong dong chào hỏi đàn anh đàn chị quen biết.Có người chán ghét, nói: “Da mặt đủ dày……”“Hay là vẫn chưa biết?”Nghe thấy lời này, Tô Nhuyễn mới nhìn về phía bảng thông báo.“Sao lại thế này?” Cố Tuấn Phi vội vàng chạy tới, trong tay hai nam sinh sau lưng anh ta đã cầm một xấp ảnh chụp, tới nơi cũng đi thẳng đến bảng thông báo dọn dẹp hiện trường.

Lượt xem: 510

Triệu Yến Yến đã trông thấy ảnh chụp dán trên bảng thông báo, khuôn mặt Tô Nhuyễn có độ nhận diện vô cùng cao, cô ấy lập tức nhăn mày, vươn tay xé một tấm: “Cái gì đây?”

Tô Nhuyễn cũng đang ngẩng đầu xem, ngoài ảnh chụp ra còn kèm theo giấy viết tên và lớp cô học, hiển nhiên là sợ người khác không biết người trong ảnh là ai.

Triệu Yến Yến nghi hoặc: “Mấy thứ này có ý gì? Trong ảnh chụp cậu đang làm gì thế?”

Sắc mặt Tô Nhuyễn không thay đổi: “Bày quán bán hàng, không nhìn ra à? Đâu phải các cậu chưa từng thấy tớ làm đồ trang sức, không phải lúc đó tớ đã nói, làm để bán sao?”

“Chính là số trang sức rất xinh đẹp kia à?” Triệu Yến Yến giật mình: “Tớ thấy cậu làm đẹp như vậy, tưởng làm thuê cho cửa hàng nào đó, không ngờ lại tự mình bày quán ngoài chợ.”

“Sao thế? Bày quán ngoài chợ là phạm pháp à?” Tô Nhuyễn nói: “Tự mình bày quán bán hàng tốt hơn bán sỉ nhiều, nếu không lợi nhuận có thể giảm đi hai phần ba.”

Sau đó cô lại nói: “Nhưng mà sắp không phải ra chợ bày quán rồi, tớ đã thuê được cửa hàng.”

Người vây xem thấy đương sự không để ý chút nào nói với bạn cùng phòng về chuyện buôn bán của mình, rồi thong dong rời đi, thậm chí còn không để ý thứ dán trên bảng thông báo, không muốn quan tâm chút nào, nhất thời hai mặt nhìn nhau.

Có nam sinh nói: “Cho nên vừa rồi vì sao các cậu cười nhạo người ta?”

Nữ sinh khác mờ mịt nói: “Là sinh viên đại học sư phạm Yến Kinh, vì sao cô ấy phải đi chợ bày quán?”

“Bày quán bán hàng phạm pháp sao?”

“Không phạm pháp.”

“Vậy có gì đáng cười nhạo?”

“Nhưng mà cậu nhìn cách trang điểm và bộ quần áo trên người cô ta xem, hình như rất đắt nhỉ? Trên ảnh chụp lại…” Lại là dáng vẻ khom lưng uốn gối.

Suy cho cùng cũng chỉ là một loại tư tưởng, cho rằng người bày quán vỉa hè nên mang dáng vẻ mộc mạc, nên khi thấy người rõ ràng sau lưng bày quán vỉa hè, trước mặt bọn họ lại thanh cao kiêu ngạo, ai cũng chướng mắt, đương nhiên khiến lòng người không thoải mái rồi.

Nhưng mà vừa rồi đương sự đối mặt với thái độ thản nhiên như vậy, lại giống như bọn họ hơi hẹp hòi, bỗng nhiên không ai cảm thấy thú vị nữa, dần dần tản ra, có vài bạn học còn thuận tay dọn sạch bảng thông báo.

Trương Thi Thi không biết chuyện phát sinh sau đó, vì tránh hiềm nghi, cô ta không dừng lại ở khu ký túc xá, mà đi thẳng đến giảng đường nhỏ nơi mọi người mở họp. Bảng thông báo trước cửa ký túc xá và khu dạy học chỉ là món khai vị mà thôi, giảng đường nhỏ mới là món chính.

Cô ta gần như không áp chế được hưng phấn trong lòng, đặc biệt khi nhìn thấy rất nhiều người đứng vây quanh bảng thông báo trước giảng đường.

Hôm nay, sinh viên tới đây họp đều là cán sự hội sinh viên, hoặc đàn anh đàn chị trong ban tổ chức. Chuyện Tô Nhuyễn sẽ nhanh chóng lan truyền khắp trường học…

“Sao… Sao lại dán lên thế này?” Bạch Khả Hân đã tới khu giảng đường, nhìn ảnh chụp trên bảng thông báo, cô ta lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.

Mọi người thấy cô ta như vậy, nhìn dáng vẻ hiển nhiên là biết gì đó, ồn ào chạy tới hỏi thăm, sau đó cô ta thuận thế kể ra mình ngẫu nhiên gặp được Tô Nhuyễn bán hàng ngoài chợ, cảm thấy đối phương hư vinh dối trá, vì không muốn liên quan đến đối phương, bị đối phương trả đũa, vu oan hãm hại.

Cuối cùng Bạch Khả Hân cảm thán: “Tôi biết không đấu lại, cũng không có cách nào, đánh ngậm bồ hòn, vứt hết ảnh chụp và phim ảnh đi, không ngờ lại có người nhặt được…”

Có người nghe xong, nổi giận: “Cậu quá hiền rồi, theo tôi thấy là ác giả ác báo thôi, đây chính là báo ứng.”

“Nếu chuyện này là thật, người phẩm đức bại hoại kiểu này đừng dùng thì hơn.”

Vân Chi

“Tôi phải phản ánh lại chuyện này với hội trưởng mới được.”

Lúc mọi người đang nghị luận, lại nghe thấy có người nói: “Tới rồi!”

“Tô Nhuyễn tới.”

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn nữ sinh cách đó không xa đang đi tới. Cô gái ấy xinh đẹp thời thượng, thong dong ưu nhã, hoàn toàn không cách nào liên tưởng đến cô gái hèn mọn uốn gối khom lưng trong ảnh chụp.

Trương Thi Thi nắm chặt bản thảo dẫn chương trình trong túi xách, cô ta không tin, hôm nay Tô Nhuyễn vẫn trấn định được, nếu xảy ra sai lầm, còn bị loại vì vấn đề nhân phẩm, cô ta có thể lên thay bất cứ lúc nào.

Nhưng mà……

Cảnh tượng sợ hãi suy sụp như mọi người tưởng tượng căn bản không hề xuất hiện, giống như Tô Nhuyễn hoàn toàn không biết chuyện này, vẫn thong dong chào hỏi đàn anh đàn chị quen biết.

Có người chán ghét, nói: “Da mặt đủ dày……”

“Hay là vẫn chưa biết?”

Nghe thấy lời này, Tô Nhuyễn mới nhìn về phía bảng thông báo.

“Sao lại thế này?” Cố Tuấn Phi vội vàng chạy tới, trong tay hai nam sinh sau lưng anh ta đã cầm một xấp ảnh chụp, tới nơi cũng đi thẳng đến bảng thông báo dọn dẹp hiện trường.

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu TáTác giả: Tần HoàngTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta… Lượt xem: 510Triệu Yến Yến đã trông thấy ảnh chụp dán trên bảng thông báo, khuôn mặt Tô Nhuyễn có độ nhận diện vô cùng cao, cô ấy lập tức nhăn mày, vươn tay xé một tấm: “Cái gì đây?”Tô Nhuyễn cũng đang ngẩng đầu xem, ngoài ảnh chụp ra còn kèm theo giấy viết tên và lớp cô học, hiển nhiên là sợ người khác không biết người trong ảnh là ai.Triệu Yến Yến nghi hoặc: “Mấy thứ này có ý gì? Trong ảnh chụp cậu đang làm gì thế?”Sắc mặt Tô Nhuyễn không thay đổi: “Bày quán bán hàng, không nhìn ra à? Đâu phải các cậu chưa từng thấy tớ làm đồ trang sức, không phải lúc đó tớ đã nói, làm để bán sao?”“Chính là số trang sức rất xinh đẹp kia à?” Triệu Yến Yến giật mình: “Tớ thấy cậu làm đẹp như vậy, tưởng làm thuê cho cửa hàng nào đó, không ngờ lại tự mình bày quán ngoài chợ.”“Sao thế? Bày quán ngoài chợ là phạm pháp à?” Tô Nhuyễn nói: “Tự mình bày quán bán hàng tốt hơn bán sỉ nhiều, nếu không lợi nhuận có thể giảm đi hai phần ba.”Sau đó cô lại nói: “Nhưng mà sắp không phải ra chợ bày quán rồi, tớ đã thuê được cửa hàng.”Người vây xem thấy đương sự không để ý chút nào nói với bạn cùng phòng về chuyện buôn bán của mình, rồi thong dong rời đi, thậm chí còn không để ý thứ dán trên bảng thông báo, không muốn quan tâm chút nào, nhất thời hai mặt nhìn nhau.Có nam sinh nói: “Cho nên vừa rồi vì sao các cậu cười nhạo người ta?”Nữ sinh khác mờ mịt nói: “Là sinh viên đại học sư phạm Yến Kinh, vì sao cô ấy phải đi chợ bày quán?”“Bày quán bán hàng phạm pháp sao?”“Không phạm pháp.”“Vậy có gì đáng cười nhạo?”“Nhưng mà cậu nhìn cách trang điểm và bộ quần áo trên người cô ta xem, hình như rất đắt nhỉ? Trên ảnh chụp lại…” Lại là dáng vẻ khom lưng uốn gối.Suy cho cùng cũng chỉ là một loại tư tưởng, cho rằng người bày quán vỉa hè nên mang dáng vẻ mộc mạc, nên khi thấy người rõ ràng sau lưng bày quán vỉa hè, trước mặt bọn họ lại thanh cao kiêu ngạo, ai cũng chướng mắt, đương nhiên khiến lòng người không thoải mái rồi.Nhưng mà vừa rồi đương sự đối mặt với thái độ thản nhiên như vậy, lại giống như bọn họ hơi hẹp hòi, bỗng nhiên không ai cảm thấy thú vị nữa, dần dần tản ra, có vài bạn học còn thuận tay dọn sạch bảng thông báo.Trương Thi Thi không biết chuyện phát sinh sau đó, vì tránh hiềm nghi, cô ta không dừng lại ở khu ký túc xá, mà đi thẳng đến giảng đường nhỏ nơi mọi người mở họp. Bảng thông báo trước cửa ký túc xá và khu dạy học chỉ là món khai vị mà thôi, giảng đường nhỏ mới là món chính.Cô ta gần như không áp chế được hưng phấn trong lòng, đặc biệt khi nhìn thấy rất nhiều người đứng vây quanh bảng thông báo trước giảng đường.Hôm nay, sinh viên tới đây họp đều là cán sự hội sinh viên, hoặc đàn anh đàn chị trong ban tổ chức. Chuyện Tô Nhuyễn sẽ nhanh chóng lan truyền khắp trường học…“Sao… Sao lại dán lên thế này?” Bạch Khả Hân đã tới khu giảng đường, nhìn ảnh chụp trên bảng thông báo, cô ta lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.Mọi người thấy cô ta như vậy, nhìn dáng vẻ hiển nhiên là biết gì đó, ồn ào chạy tới hỏi thăm, sau đó cô ta thuận thế kể ra mình ngẫu nhiên gặp được Tô Nhuyễn bán hàng ngoài chợ, cảm thấy đối phương hư vinh dối trá, vì không muốn liên quan đến đối phương, bị đối phương trả đũa, vu oan hãm hại.Cuối cùng Bạch Khả Hân cảm thán: “Tôi biết không đấu lại, cũng không có cách nào, đánh ngậm bồ hòn, vứt hết ảnh chụp và phim ảnh đi, không ngờ lại có người nhặt được…”Có người nghe xong, nổi giận: “Cậu quá hiền rồi, theo tôi thấy là ác giả ác báo thôi, đây chính là báo ứng.”“Nếu chuyện này là thật, người phẩm đức bại hoại kiểu này đừng dùng thì hơn.”Vân Chi“Tôi phải phản ánh lại chuyện này với hội trưởng mới được.”Lúc mọi người đang nghị luận, lại nghe thấy có người nói: “Tới rồi!”“Tô Nhuyễn tới.”Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn nữ sinh cách đó không xa đang đi tới. Cô gái ấy xinh đẹp thời thượng, thong dong ưu nhã, hoàn toàn không cách nào liên tưởng đến cô gái hèn mọn uốn gối khom lưng trong ảnh chụp.Trương Thi Thi nắm chặt bản thảo dẫn chương trình trong túi xách, cô ta không tin, hôm nay Tô Nhuyễn vẫn trấn định được, nếu xảy ra sai lầm, còn bị loại vì vấn đề nhân phẩm, cô ta có thể lên thay bất cứ lúc nào.Nhưng mà……Cảnh tượng sợ hãi suy sụp như mọi người tưởng tượng căn bản không hề xuất hiện, giống như Tô Nhuyễn hoàn toàn không biết chuyện này, vẫn thong dong chào hỏi đàn anh đàn chị quen biết.Có người chán ghét, nói: “Da mặt đủ dày……”“Hay là vẫn chưa biết?”Nghe thấy lời này, Tô Nhuyễn mới nhìn về phía bảng thông báo.“Sao lại thế này?” Cố Tuấn Phi vội vàng chạy tới, trong tay hai nam sinh sau lưng anh ta đã cầm một xấp ảnh chụp, tới nơi cũng đi thẳng đến bảng thông báo dọn dẹp hiện trường.

Chương 362