Bóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta…
Chương 532
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu TáTác giả: Tần HoàngTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta… Đợi đến tháng tư năm chín sáu, sau khi nghe được tin La Thắng Nam mang thai, cảm xúc nôn nóng trong lòng Tô Nhuyễn đạt tới đỉnh điểm, Ngôn Thiếu Dục và La Thắng Nam vừa kết hôn tháng mười năm chín lăm, nhưng mà bọn họ đã có con…Lần đầu tiên hai người sinh ra khúc mắc, lần đầu tiên cãi nhau.Trong một lần Lộc Minh Sâm ra vẻ không cẩn thận không thể kết thúc trong cơ thể cô, cuối cùng Tô Nhuyễn không nhịn được nữa nổi giận: “Lộc Minh Sâm!! Có phải anh cho rằng tôi là kẻ ngốc không? Tôi muốn có thai, muốn có em bé! Anh làm như vậy rốt cuộc là có ý gì?”Lộc Minh Sâm cười hì hì ôm lấy cô, muốn lừa gạt cho qua giống mọi lần, lại bị Tô Nhuyễn tức giận đẩy ra: “Anh biết rõ tô muốn gì, vì sao luôn lừa gạt tôi?”Thấy cô giận thật, Lộc Minh Sâm bất đắc dĩ nói: “Nhuyễn Nhuyễn, chúng ta ở chung thì ít xa cách thì nhiều như vậy, em mang thai bảo anh yên tâm thế nào được?”Anh từng tận mắt chứng kiến quá trình mang thai của y tá Mễ, từ nôn nghén, đến thời gian thay đổi khẩu vị, eo đau lưng đau, cơ thể không thoải mái… Đủ loại vấn đề gần như ngày nào cũng có, dù Lục Thần Minh ở bên cạnh mỗi ngày vẫn cảm thấy vất vả…Khi ấy còn có Nhan Diệu để so sánh, sao anh nỡ lòng để Tô Nhuyễn chịu khổ như vậy, huống chi trong lòng Tô Nhuyễn vẫn còn khúc mắc, ai biết sẽ phát sinh vấn đề gì.“Em mang thai một mình quá vất vả, anh hy vọng có thể ở cạnh em.”Lộc Minh Sâm cười, xoa bụng cô: “Hơn nữa anh cũng muốn ở bên cạnh con chúng ta suốt cả quá trình…”“Nhưng mà anh không làm được!” Tô Nhuyễn gạt bay tay đối phương ra, hiện tại cô không nghe lọt bất cứ điều gì: “Công việc hiện tại còn kéo dài bao lâu, chẳng lẽ trong lòng anh không rõ sao?”“Một năm anh có thể ở nhà một tháng không? Anh ở bên thế nào?”Thấy Tô Nhuyễn kích động như vậy, Lộc Minh Sâm không khỏi nhíu mày: “Nhuyễn Nhuyễn, em bình tĩnh một chút.”Vân Chi“Tôi rất bình tĩnh.” Tô Nhuyễn bực bội nói: “Tôi đã nói rất rõ ràng, tôi muốn có con.”“Tôi đâu phải hoa dại yếu ớt, cần có người ở bên mới được. Một mình tôi vẫn có thể sống rất tốt.”“Anh không ở bên, chẳng lẽ còn không muốn cho tôi một đứa con ở bên tôi?” Nói tới đây, không biết nghĩ tới điều gì, cảm xúc càng kích động, hốc mắt Tô Nhuyễn đỏ lên.Lộc Minh Sâm bất đắc dĩ nói: “Nhuyễn Nhuyễn, em biết rõ ý anh không phải như vậy.”Nhưng Tô Nhuyễn không thuận theo, vẫn không chịu buông tha: “Mặc kệ anh có ý gì, anh không có thời gian, nên không cho tôi sinh con, đạo lý ở đâu ra thế?”“Nếu không muốn có con, anh cứ việc nói thẳng.”Lộc Minh Sâm thở dài, đứng dậy mặc quần áo: “Thôi, đợi em bình tĩnh lại rồi chúng ta nói chuyện tử tế, có được không?”Tô Nhuyễn lại túm chặt anh không cho rời đi: “Có gì phải nói nữa? Hôm nay đang trong kỳ rụng trứng, bắt buộc trong hôm nay.”“Tô Nhuyễn!” Hiếm thấy Lộc Minh Sâm nổi giận: “Em chắc chắn muốn trong tình trạng này?”Tô Nhuyễn lại kiên trì: “Chắc chắn!”Khi nước sữa hòa nhau hoàn thành niệm vụ, không chỉ tẻ nhạt vô vị, còn mang theo miễn cưỡng và đau đớn, nhìn Tô Nhuyễn nhíu mày nhắm chặt mắt lại, Lộc Minh Sâm thở dài, v**t v* sống lưng cô, nhẹ nhàng nói: “Nhuyễn Nhuyễn, đừng như vậy, mai anh phải đi rồi.”Đột nhiên Tô Nhuyễn òa khóc, khiến Lộc Minh Sâm sửng sốt, vội vàng cúi người bế cô lên: “Làm sao vậy?”Anh vươn tay lau sạch nước mắt cho cô, nhưng càng lau lại càng nhiều.Lộc Minh Sâm ôm chặt lấy Tô Nhuyễn: “Đừng khóc.”Anh chưa bao giờ thấy Tô Nhuyễn khóc thương tâm như vậy, tính tình cô ngang bướng, trước này chưa từng yếu thế, ngược lại dễ rơi lệ khi cảm động…Trái tim như bị thứ gì đó xé rách, Lộc Minh Sâm khó chịu nói: “Đừng khóc được không? Xin lỗi, là anh sai, lẽ ra anh nên nói trước với em, nhưng mà khó lắm chúng ta mới gặp mặt, anh không muốn làm em mất hứng.”Tô Nhuyễn chôn trong lòng anh, không lớn hơn: “Lộc Minh Sâm, xin lỗi, em cũng không muốn thế, nhưng mà em không còn nhiều thời gian…”Lộc Minh Sâm hoảng sợ, buông cô ra, nôn nóng quan sát trên dưới: “Em làm sao vậy?”“Không phải báo cáo kiểm tra sức khỏe năm trước rất bình thường sao?” Lộc Minh Sâm lập tức nghĩ đến đời trước cô bị ung thư phổi qua đời, giọng nói run rẩy: “Em đừng làm anh sợ!”Nhìn sắc mặt anh trở nên trắng bệch, Tô Nhuyễn lại sinh lòng áy náy: “Sức khỏe em không vấn đề gì, không sao thật, anh đừng lo lắng.”Lộc Minh Sâm lại không tin: “Chẳng trách hôm nay em lại khác thường như vậy, em đừng gạt anh… Không được.”Anh lập tức đứng dậy mặc quần áo: “Đi kiểm tra sức khỏe với anh.”“Thật không lừa anh!” Tô Nhuyễn giữ chặt đối phương: “Sức khỏe em thật sự không thành vấn đề.”Lộc Minh Sâm nói: “Vậy sao em lại nói không còn nhiều thời gian?”Tô Nhuyễn trầm mặc một lát, mới trả lời: “Em nói không còn nhiều thời gian, là thời gian sinh con, em phải sinh con trước sang năm.”Lộc Minh Sâm nghi hoặc: “Sinh con còn hạn chế thời gian?”Tô Nhuyễn mím môi nói: “Chẳng lẽ anh muốn em lớn bụng xem anh cứu lũ trên tivi? Lỡ em không chịu nổi, đứa trẻ xảy ra chuyện, phải làm sao bây giờ?”Lộc Minh Sâm dở khóc dở cười: “Lại là chuyện gì đây?”Tô Nhuyễn nói: “Em đâu nói sai.”“Mang thai cần thời gian một năm, vì sức khỏe của em và con, thời gian lấy lại sức và cho con b.ú cũng cần một năm, lỡ như trong thời gian ở cữ, hoặc cho con bú, nhìn thấy anh cứu lũ suốt ruột lo lắng, không có sữa, đứa trẻ chịu tội em cũng sinh bệnh…”Lộc Minh Sâm không biết nên nói gì: “Em nghĩ không ít nhỉ?”Tô Nhuyễn nói: “Có y tá Mễ nhà bên, nhìn nhiều tự nhiên biết nhiều, sinh con đâu phải việc nhỏ, đương nhiên phải suy xét rõ ràng mọi mặt.”Lộc Minh Sâm thở dài: “Vậy không thể chờ anh trở lại rồi sinh sao?”Tô Nhuyễn ngập ngừng một lát: “Anh qua bên đó cứu lũ không biết phải mất bao lâu, lỡ như anh bị thương, hoặc bị cảm lạnh, chất lượng t*nh tr*ng không tốt, trong thời gian ngắn sẽ không thể có thai.”“Đợi khi anh khỏe lại, lúc ấy em đã thành sản phụ tuổi hạc, đối với em và con đều không tốt.”Lộc Minh Sâm:……Không hổ là Tô Nhuyễn, quy hoạch thật sự hợp tình hợp lý, khiến anh không cách nào phản bác.Nhưng mà……
Đợi đến tháng tư năm chín sáu, sau khi nghe được tin La Thắng Nam mang thai, cảm xúc nôn nóng trong lòng Tô Nhuyễn đạt tới đỉnh điểm, Ngôn Thiếu Dục và La Thắng Nam vừa kết hôn tháng mười năm chín lăm, nhưng mà bọn họ đã có con…
Lần đầu tiên hai người sinh ra khúc mắc, lần đầu tiên cãi nhau.
Trong một lần Lộc Minh Sâm ra vẻ không cẩn thận không thể kết thúc trong cơ thể cô, cuối cùng Tô Nhuyễn không nhịn được nữa nổi giận: “Lộc Minh Sâm!! Có phải anh cho rằng tôi là kẻ ngốc không? Tôi muốn có thai, muốn có em bé! Anh làm như vậy rốt cuộc là có ý gì?”
Lộc Minh Sâm cười hì hì ôm lấy cô, muốn lừa gạt cho qua giống mọi lần, lại bị Tô Nhuyễn tức giận đẩy ra: “Anh biết rõ tô muốn gì, vì sao luôn lừa gạt tôi?”
Thấy cô giận thật, Lộc Minh Sâm bất đắc dĩ nói: “Nhuyễn Nhuyễn, chúng ta ở chung thì ít xa cách thì nhiều như vậy, em mang thai bảo anh yên tâm thế nào được?”
Anh từng tận mắt chứng kiến quá trình mang thai của y tá Mễ, từ nôn nghén, đến thời gian thay đổi khẩu vị, eo đau lưng đau, cơ thể không thoải mái… Đủ loại vấn đề gần như ngày nào cũng có, dù Lục Thần Minh ở bên cạnh mỗi ngày vẫn cảm thấy vất vả…
Khi ấy còn có Nhan Diệu để so sánh, sao anh nỡ lòng để Tô Nhuyễn chịu khổ như vậy, huống chi trong lòng Tô Nhuyễn vẫn còn khúc mắc, ai biết sẽ phát sinh vấn đề gì.
“Em mang thai một mình quá vất vả, anh hy vọng có thể ở cạnh em.”
Lộc Minh Sâm cười, xoa bụng cô: “Hơn nữa anh cũng muốn ở bên cạnh con chúng ta suốt cả quá trình…”
“Nhưng mà anh không làm được!” Tô Nhuyễn gạt bay tay đối phương ra, hiện tại cô không nghe lọt bất cứ điều gì: “Công việc hiện tại còn kéo dài bao lâu, chẳng lẽ trong lòng anh không rõ sao?”
“Một năm anh có thể ở nhà một tháng không? Anh ở bên thế nào?”
Thấy Tô Nhuyễn kích động như vậy, Lộc Minh Sâm không khỏi nhíu mày: “Nhuyễn Nhuyễn, em bình tĩnh một chút.”
Vân Chi
“Tôi rất bình tĩnh.” Tô Nhuyễn bực bội nói: “Tôi đã nói rất rõ ràng, tôi muốn có con.”
“Tôi đâu phải hoa dại yếu ớt, cần có người ở bên mới được. Một mình tôi vẫn có thể sống rất tốt.”
“Anh không ở bên, chẳng lẽ còn không muốn cho tôi một đứa con ở bên tôi?” Nói tới đây, không biết nghĩ tới điều gì, cảm xúc càng kích động, hốc mắt Tô Nhuyễn đỏ lên.
Lộc Minh Sâm bất đắc dĩ nói: “Nhuyễn Nhuyễn, em biết rõ ý anh không phải như vậy.”
Nhưng Tô Nhuyễn không thuận theo, vẫn không chịu buông tha: “Mặc kệ anh có ý gì, anh không có thời gian, nên không cho tôi sinh con, đạo lý ở đâu ra thế?”
“Nếu không muốn có con, anh cứ việc nói thẳng.”
Lộc Minh Sâm thở dài, đứng dậy mặc quần áo: “Thôi, đợi em bình tĩnh lại rồi chúng ta nói chuyện tử tế, có được không?”
Tô Nhuyễn lại túm chặt anh không cho rời đi: “Có gì phải nói nữa? Hôm nay đang trong kỳ rụng trứng, bắt buộc trong hôm nay.”
“Tô Nhuyễn!” Hiếm thấy Lộc Minh Sâm nổi giận: “Em chắc chắn muốn trong tình trạng này?”
Tô Nhuyễn lại kiên trì: “Chắc chắn!”
Khi nước sữa hòa nhau hoàn thành niệm vụ, không chỉ tẻ nhạt vô vị, còn mang theo miễn cưỡng và đau đớn, nhìn Tô Nhuyễn nhíu mày nhắm chặt mắt lại, Lộc Minh Sâm thở dài, v**t v* sống lưng cô, nhẹ nhàng nói: “Nhuyễn Nhuyễn, đừng như vậy, mai anh phải đi rồi.”
Đột nhiên Tô Nhuyễn òa khóc, khiến Lộc Minh Sâm sửng sốt, vội vàng cúi người bế cô lên: “Làm sao vậy?”
Anh vươn tay lau sạch nước mắt cho cô, nhưng càng lau lại càng nhiều.
Lộc Minh Sâm ôm chặt lấy Tô Nhuyễn: “Đừng khóc.”
Anh chưa bao giờ thấy Tô Nhuyễn khóc thương tâm như vậy, tính tình cô ngang bướng, trước này chưa từng yếu thế, ngược lại dễ rơi lệ khi cảm động…
Trái tim như bị thứ gì đó xé rách, Lộc Minh Sâm khó chịu nói: “Đừng khóc được không? Xin lỗi, là anh sai, lẽ ra anh nên nói trước với em, nhưng mà khó lắm chúng ta mới gặp mặt, anh không muốn làm em mất hứng.”
Tô Nhuyễn chôn trong lòng anh, không lớn hơn: “Lộc Minh Sâm, xin lỗi, em cũng không muốn thế, nhưng mà em không còn nhiều thời gian…”
Lộc Minh Sâm hoảng sợ, buông cô ra, nôn nóng quan sát trên dưới: “Em làm sao vậy?”
“Không phải báo cáo kiểm tra sức khỏe năm trước rất bình thường sao?” Lộc Minh Sâm lập tức nghĩ đến đời trước cô bị ung thư phổi qua đời, giọng nói run rẩy: “Em đừng làm anh sợ!”
Nhìn sắc mặt anh trở nên trắng bệch, Tô Nhuyễn lại sinh lòng áy náy: “Sức khỏe em không vấn đề gì, không sao thật, anh đừng lo lắng.”
Lộc Minh Sâm lại không tin: “Chẳng trách hôm nay em lại khác thường như vậy, em đừng gạt anh… Không được.”
Anh lập tức đứng dậy mặc quần áo: “Đi kiểm tra sức khỏe với anh.”
“Thật không lừa anh!” Tô Nhuyễn giữ chặt đối phương: “Sức khỏe em thật sự không thành vấn đề.”
Lộc Minh Sâm nói: “Vậy sao em lại nói không còn nhiều thời gian?”
Tô Nhuyễn trầm mặc một lát, mới trả lời: “Em nói không còn nhiều thời gian, là thời gian sinh con, em phải sinh con trước sang năm.”
Lộc Minh Sâm nghi hoặc: “Sinh con còn hạn chế thời gian?”
Tô Nhuyễn mím môi nói: “Chẳng lẽ anh muốn em lớn bụng xem anh cứu lũ trên tivi? Lỡ em không chịu nổi, đứa trẻ xảy ra chuyện, phải làm sao bây giờ?”
Lộc Minh Sâm dở khóc dở cười: “Lại là chuyện gì đây?”
Tô Nhuyễn nói: “Em đâu nói sai.”
“Mang thai cần thời gian một năm, vì sức khỏe của em và con, thời gian lấy lại sức và cho con b.ú cũng cần một năm, lỡ như trong thời gian ở cữ, hoặc cho con bú, nhìn thấy anh cứu lũ suốt ruột lo lắng, không có sữa, đứa trẻ chịu tội em cũng sinh bệnh…”
Lộc Minh Sâm không biết nên nói gì: “Em nghĩ không ít nhỉ?”
Tô Nhuyễn nói: “Có y tá Mễ nhà bên, nhìn nhiều tự nhiên biết nhiều, sinh con đâu phải việc nhỏ, đương nhiên phải suy xét rõ ràng mọi mặt.”
Lộc Minh Sâm thở dài: “Vậy không thể chờ anh trở lại rồi sinh sao?”
Tô Nhuyễn ngập ngừng một lát: “Anh qua bên đó cứu lũ không biết phải mất bao lâu, lỡ như anh bị thương, hoặc bị cảm lạnh, chất lượng t*nh tr*ng không tốt, trong thời gian ngắn sẽ không thể có thai.”
“Đợi khi anh khỏe lại, lúc ấy em đã thành sản phụ tuổi hạc, đối với em và con đều không tốt.”
Lộc Minh Sâm:……
Không hổ là Tô Nhuyễn, quy hoạch thật sự hợp tình hợp lý, khiến anh không cách nào phản bác.
Nhưng mà……
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu TáTác giả: Tần HoàngTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta… Đợi đến tháng tư năm chín sáu, sau khi nghe được tin La Thắng Nam mang thai, cảm xúc nôn nóng trong lòng Tô Nhuyễn đạt tới đỉnh điểm, Ngôn Thiếu Dục và La Thắng Nam vừa kết hôn tháng mười năm chín lăm, nhưng mà bọn họ đã có con…Lần đầu tiên hai người sinh ra khúc mắc, lần đầu tiên cãi nhau.Trong một lần Lộc Minh Sâm ra vẻ không cẩn thận không thể kết thúc trong cơ thể cô, cuối cùng Tô Nhuyễn không nhịn được nữa nổi giận: “Lộc Minh Sâm!! Có phải anh cho rằng tôi là kẻ ngốc không? Tôi muốn có thai, muốn có em bé! Anh làm như vậy rốt cuộc là có ý gì?”Lộc Minh Sâm cười hì hì ôm lấy cô, muốn lừa gạt cho qua giống mọi lần, lại bị Tô Nhuyễn tức giận đẩy ra: “Anh biết rõ tô muốn gì, vì sao luôn lừa gạt tôi?”Thấy cô giận thật, Lộc Minh Sâm bất đắc dĩ nói: “Nhuyễn Nhuyễn, chúng ta ở chung thì ít xa cách thì nhiều như vậy, em mang thai bảo anh yên tâm thế nào được?”Anh từng tận mắt chứng kiến quá trình mang thai của y tá Mễ, từ nôn nghén, đến thời gian thay đổi khẩu vị, eo đau lưng đau, cơ thể không thoải mái… Đủ loại vấn đề gần như ngày nào cũng có, dù Lục Thần Minh ở bên cạnh mỗi ngày vẫn cảm thấy vất vả…Khi ấy còn có Nhan Diệu để so sánh, sao anh nỡ lòng để Tô Nhuyễn chịu khổ như vậy, huống chi trong lòng Tô Nhuyễn vẫn còn khúc mắc, ai biết sẽ phát sinh vấn đề gì.“Em mang thai một mình quá vất vả, anh hy vọng có thể ở cạnh em.”Lộc Minh Sâm cười, xoa bụng cô: “Hơn nữa anh cũng muốn ở bên cạnh con chúng ta suốt cả quá trình…”“Nhưng mà anh không làm được!” Tô Nhuyễn gạt bay tay đối phương ra, hiện tại cô không nghe lọt bất cứ điều gì: “Công việc hiện tại còn kéo dài bao lâu, chẳng lẽ trong lòng anh không rõ sao?”“Một năm anh có thể ở nhà một tháng không? Anh ở bên thế nào?”Thấy Tô Nhuyễn kích động như vậy, Lộc Minh Sâm không khỏi nhíu mày: “Nhuyễn Nhuyễn, em bình tĩnh một chút.”Vân Chi“Tôi rất bình tĩnh.” Tô Nhuyễn bực bội nói: “Tôi đã nói rất rõ ràng, tôi muốn có con.”“Tôi đâu phải hoa dại yếu ớt, cần có người ở bên mới được. Một mình tôi vẫn có thể sống rất tốt.”“Anh không ở bên, chẳng lẽ còn không muốn cho tôi một đứa con ở bên tôi?” Nói tới đây, không biết nghĩ tới điều gì, cảm xúc càng kích động, hốc mắt Tô Nhuyễn đỏ lên.Lộc Minh Sâm bất đắc dĩ nói: “Nhuyễn Nhuyễn, em biết rõ ý anh không phải như vậy.”Nhưng Tô Nhuyễn không thuận theo, vẫn không chịu buông tha: “Mặc kệ anh có ý gì, anh không có thời gian, nên không cho tôi sinh con, đạo lý ở đâu ra thế?”“Nếu không muốn có con, anh cứ việc nói thẳng.”Lộc Minh Sâm thở dài, đứng dậy mặc quần áo: “Thôi, đợi em bình tĩnh lại rồi chúng ta nói chuyện tử tế, có được không?”Tô Nhuyễn lại túm chặt anh không cho rời đi: “Có gì phải nói nữa? Hôm nay đang trong kỳ rụng trứng, bắt buộc trong hôm nay.”“Tô Nhuyễn!” Hiếm thấy Lộc Minh Sâm nổi giận: “Em chắc chắn muốn trong tình trạng này?”Tô Nhuyễn lại kiên trì: “Chắc chắn!”Khi nước sữa hòa nhau hoàn thành niệm vụ, không chỉ tẻ nhạt vô vị, còn mang theo miễn cưỡng và đau đớn, nhìn Tô Nhuyễn nhíu mày nhắm chặt mắt lại, Lộc Minh Sâm thở dài, v**t v* sống lưng cô, nhẹ nhàng nói: “Nhuyễn Nhuyễn, đừng như vậy, mai anh phải đi rồi.”Đột nhiên Tô Nhuyễn òa khóc, khiến Lộc Minh Sâm sửng sốt, vội vàng cúi người bế cô lên: “Làm sao vậy?”Anh vươn tay lau sạch nước mắt cho cô, nhưng càng lau lại càng nhiều.Lộc Minh Sâm ôm chặt lấy Tô Nhuyễn: “Đừng khóc.”Anh chưa bao giờ thấy Tô Nhuyễn khóc thương tâm như vậy, tính tình cô ngang bướng, trước này chưa từng yếu thế, ngược lại dễ rơi lệ khi cảm động…Trái tim như bị thứ gì đó xé rách, Lộc Minh Sâm khó chịu nói: “Đừng khóc được không? Xin lỗi, là anh sai, lẽ ra anh nên nói trước với em, nhưng mà khó lắm chúng ta mới gặp mặt, anh không muốn làm em mất hứng.”Tô Nhuyễn chôn trong lòng anh, không lớn hơn: “Lộc Minh Sâm, xin lỗi, em cũng không muốn thế, nhưng mà em không còn nhiều thời gian…”Lộc Minh Sâm hoảng sợ, buông cô ra, nôn nóng quan sát trên dưới: “Em làm sao vậy?”“Không phải báo cáo kiểm tra sức khỏe năm trước rất bình thường sao?” Lộc Minh Sâm lập tức nghĩ đến đời trước cô bị ung thư phổi qua đời, giọng nói run rẩy: “Em đừng làm anh sợ!”Nhìn sắc mặt anh trở nên trắng bệch, Tô Nhuyễn lại sinh lòng áy náy: “Sức khỏe em không vấn đề gì, không sao thật, anh đừng lo lắng.”Lộc Minh Sâm lại không tin: “Chẳng trách hôm nay em lại khác thường như vậy, em đừng gạt anh… Không được.”Anh lập tức đứng dậy mặc quần áo: “Đi kiểm tra sức khỏe với anh.”“Thật không lừa anh!” Tô Nhuyễn giữ chặt đối phương: “Sức khỏe em thật sự không thành vấn đề.”Lộc Minh Sâm nói: “Vậy sao em lại nói không còn nhiều thời gian?”Tô Nhuyễn trầm mặc một lát, mới trả lời: “Em nói không còn nhiều thời gian, là thời gian sinh con, em phải sinh con trước sang năm.”Lộc Minh Sâm nghi hoặc: “Sinh con còn hạn chế thời gian?”Tô Nhuyễn mím môi nói: “Chẳng lẽ anh muốn em lớn bụng xem anh cứu lũ trên tivi? Lỡ em không chịu nổi, đứa trẻ xảy ra chuyện, phải làm sao bây giờ?”Lộc Minh Sâm dở khóc dở cười: “Lại là chuyện gì đây?”Tô Nhuyễn nói: “Em đâu nói sai.”“Mang thai cần thời gian một năm, vì sức khỏe của em và con, thời gian lấy lại sức và cho con b.ú cũng cần một năm, lỡ như trong thời gian ở cữ, hoặc cho con bú, nhìn thấy anh cứu lũ suốt ruột lo lắng, không có sữa, đứa trẻ chịu tội em cũng sinh bệnh…”Lộc Minh Sâm không biết nên nói gì: “Em nghĩ không ít nhỉ?”Tô Nhuyễn nói: “Có y tá Mễ nhà bên, nhìn nhiều tự nhiên biết nhiều, sinh con đâu phải việc nhỏ, đương nhiên phải suy xét rõ ràng mọi mặt.”Lộc Minh Sâm thở dài: “Vậy không thể chờ anh trở lại rồi sinh sao?”Tô Nhuyễn ngập ngừng một lát: “Anh qua bên đó cứu lũ không biết phải mất bao lâu, lỡ như anh bị thương, hoặc bị cảm lạnh, chất lượng t*nh tr*ng không tốt, trong thời gian ngắn sẽ không thể có thai.”“Đợi khi anh khỏe lại, lúc ấy em đã thành sản phụ tuổi hạc, đối với em và con đều không tốt.”Lộc Minh Sâm:……Không hổ là Tô Nhuyễn, quy hoạch thật sự hợp tình hợp lý, khiến anh không cách nào phản bác.Nhưng mà……