Bóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta…
Chương 552
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu TáTác giả: Tần HoàngTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta… Thôn Lý, trong sân nhà bà ngoại.Lý Nhược Lan hưng phấn tiếp đón mọi người: “Nào, nhanh lên nhanh lên, sắp bắt đầu chiếu rồi.”Tiểu Táo Nhi đã mười tuổi lập tức chạy đến cửa: “Anh, chị, mau lên, cô Nhuyễn sắp xuất hiện rồi!”Đám trẻ đang chơi đùa trong sân lập tức chạy ùa vào, Tiểu Quả Nhi con gái nhỏ mới hai tuổi của Ngôn Thiếu Dục lon ton đi cuối cùng, khi tới ngạch cửa vươn tay với Tiểu Táo Nhi, cất giọng trẻ con, gọi: “Chị.”Tiểu Táo Nhi thuần thục kéo tay cô bé, đỡ cô bé vào nhà, cô nhóc quen cửa quen nẻo chạy đi tìm bà ngoại Lý.“Cụ ngoại!”Bà ngoại Lý cao hứng ôm cô bé vào lòng, Ngôn Thiếu Dục và La Thắng Nam cười: “Con nhóc rất tinh ranh, nghe thấy mở tivi lập tức đi tìm cụ ngoại, biết ngồi trong lòng cụ ngoại xem rõ nhất.”La Thắng Nam không nhịn được cũng cười, mắt nhìn con gái đầy từ ái.Mấy năm nay điều kiện sinh hoạt của nhà họ Lý càng ngày càng tốt, nhân khẩu cũng càng ngày càng thịnh vượng. Năm kia, ba ông cậu chung tiền mua căn nhà cách vách, trực tiếp phá thông hai nhà với nhau, cố ý xây một căn phòng chung cực lớn cho cả nhà.Ngày thường bọn nhỏ có thể chơi đùa ở chỗ này, ngày lễ ngày tết, người lớn có thể tụ tập với nhau.Giống hôm nay, cả gia đình mấy chụcnhân khẩu đang tụ tập ở chỗ này chờ xem cuộc phỏng vấn của Tô Nhuyễn.Lý Phú Quý hưng phấn tiến vào từ ngoài cửa: “Nghe nói Tô Nhuyễn nhà chúng ta sắp lên tivi phải không?”Hiện giờ ông ấy cũng đã bắt đầu nhận thầu công trình, đều là Ngôn Thiếu Dục tìm giúp, chỉ là khoảng cách hơi xa nhà.Cậu Ba nói: “Xem dáng vẻ hấp tấp của anh kìa, không phải trong điện thoại đã nói rõ với anh sao? Anh còn chạy về làm gì?”Lý Phú Quý nói: “Có thể giống giáp mặt nói sao? Rốt cuộc chuyện là thế nào?”Trên mặt bà ngoại Lý không ngăn được ý cười: “Đài truyền hình nghe nói con bé là anh hùng cứu nạn chống lũ, cố ý phỏng vấn con bé.”Cậu cả Lý nói: “Cô cháu gái này luôn trầm ổn, nghe nói đã phỏng vấn từ tháng trước, nhưng im ỉm không nói câu nào, mãi cho đến hai ngày trước sau khi xác nhận hôm nay chương trình sẽ phát sóng, mới gọi điện thoại về thông báo.”“Đối thoại nhân vật” Là một chương trình truyện ký về con người, dùng hình thức phim phóng sự và phỏng vấn hỏi đáp kể cho người xem chuyện xưa sau lưng từng nhân vật.Tháng trước sau khi Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm quay về từ khu thiên tai không lâu, đã nhận được lời mời từ chương trình.Vân ChiHóa ra từ khi bắt đầu chống lũ không lâu, vì danh sách quyên tiền phóng viên tổ chương trình đã chú ý tới Tô Nhuyễn, bởi vì trong hàng ngàn hàng vạn công ty nhà xưởng, một công ty trang sức nho nhỏ như Thế Duyên lại có thể quyên góp tám trăm vạn, thật sự khiến người ta tò mò.Đợi phóng viên bắt đầu đào sâu mới phát hiện, sau lưng Tô Nhuyễn có quá nhiều chuyện xưa khiến người ta cảm động.Cô khiêm tốn đến mức không mấy người thường nhận ra cô.Nhưng mà chính ủy quân khu, đại biểu công ty đa quốc gia, phân nửa chủ tịch công ty quyên góp lớn trong danh sách quyên tiền, thậm chí trưởng quan cao cấp phụ trách chống lũ, phóng viên nòng cốt tòa soạn báo quốc gia… Tất cả đều quen biết cô.Đây là người vô cùng có giá trị đưa tin, khi nghe nói cô vừa chống lũ trở về, bọn họ lập tức gửi thư mời đến.Sau đó bọn họ dùng gần một tháng sưu tập, quay chụp tư liệu sống, cuối cùng xác định chiếu ra hôm nay.Cách mười phút trước giờ phát sóng, Lý Nhược Lan còn đứng suy tư trước điện thoại: “Còn ai chưa thông báo không nhỉ?”Cậu Ba nói: “Thông báo hết rồi, hiện tại người cả thôn đều đang chờ xem.”Ngôn Thiếu Thời nói: “Yên tâm đi mẹ, bạn học cấp hai, bạn học cấp ba, bạn học đại học, con đều thông báo rồi!”Hiện tại cậu đã học năm hai, đã trút bỏ vẻ ngoài thiếu niên, cao giống Ngôn Thiếu Dục, có điều tính tình hoàn toàn không thay đổi, rộng rãi hoạt bát, nhân duyên cực tốt.Đột nhiên Lý Nhược Lan lại vỗ tay một cái: “Mẹ lại gọi cho thím Hồ một cuộc, nhắc nhở bà ấy một tiếng.Ngôn Thiếu Dục và Ngôn Thiếu Thời liếc nhau, không nhịn được cười trộm, so với nói nhắc nhở thím Hồ, thà nói là chuẩn bị vả mặt nhà họ Tô và nhà họ Hoắc còn đúng hơn.Thật ra mấy năm nay Tô Nhuyễn và nhà họ Ngôn càng ngày càng tốt, công ty kiến trúc của Ngôn Thiếu Dục đã trở thành công ty nổi danh của tỉnh Đông Lâm, căn bản không còn liên hệ với bên Tô Gia Câu.Nhưng bên đó lại có Tô Thanh Thanh, người luôn tận dụng mọi thứ đễ dẫm Tô Nhuyễn.Mấy năm trước nghe nói hai người cứu một nhân vật lớn ở Cảng Thành, vì báo đáp bọn họ, đối phương cho mười mấy vạn.Vì thế bọn họ đã xuôi nam mở xưởng quần áo, sau đó bắt đầu phiêu không biết đông nam tây bắc.Đã bao năm rồi, vẫn chỉ là xưởng sản xuất nhỏ, dây truyền sản xuất lạc hậu, vậy mà vẫn nghĩ mình hơn người khác, dáng vẻ trong tương lai bọn họ mới là nhà giàu số một của tỉnh Đông Lâm.Tô Thanh Thanh chướng mắt Thế Ngoại Tiên cũng thôi, cô ta cảm thấy mình có tiền hơn Tô Nhuyễn thì kệ cô ta, bọn họ không hiếm lạ, nhưng cô ta không nên luôn trong tối ngoài sáng trào phúng Tô Nhuyễn không thể sinh con.Năm trước nhà họ Hoắc còn nói “May mắn năm đó không cưới Tô Nhuyễn, nếu không nhà họ Hoắc đoạn tử tuyệt tôn rồi”, khi câu này truyền tới tai Lý Nhược Lan, thiếu chút nữa khiến bà ấy tức điên.Nói giống như năm đó Tô Nhuyễn cầu gả cho nhà họ Hoắc không bằng. Nhưng chuyện này lại không thể tới cửa cãi nhau, vừa mất giá sợ còn bị ghê tởm một phen, chỉ có thể coi như bị chó điên cắn một miếng.Nhưng hiện giờ thì khác, Tô Nhuyễn đã mang thai! Cô không chỉ mang thai, còn lên tivi! Vừa nổi tiếng vừa có tiền, giống như tát vào má trái nhà họ Hoắc một cái, tát vào má phải một cái, cuối cùng hung hăng đập đầu bọn họ, đánh cho bọn họ mặt mày xám tro, không ngóc đầu lên được.Nghĩ đến đây, Lý Nhược Lan lại gọi điện thoại đến thành phố Yến.
Thôn Lý, trong sân nhà bà ngoại.
Lý Nhược Lan hưng phấn tiếp đón mọi người: “Nào, nhanh lên nhanh lên, sắp bắt đầu chiếu rồi.”
Tiểu Táo Nhi đã mười tuổi lập tức chạy đến cửa: “Anh, chị, mau lên, cô Nhuyễn sắp xuất hiện rồi!”
Đám trẻ đang chơi đùa trong sân lập tức chạy ùa vào, Tiểu Quả Nhi con gái nhỏ mới hai tuổi của Ngôn Thiếu Dục lon ton đi cuối cùng, khi tới ngạch cửa vươn tay với Tiểu Táo Nhi, cất giọng trẻ con, gọi: “Chị.”
Tiểu Táo Nhi thuần thục kéo tay cô bé, đỡ cô bé vào nhà, cô nhóc quen cửa quen nẻo chạy đi tìm bà ngoại Lý.
“Cụ ngoại!”
Bà ngoại Lý cao hứng ôm cô bé vào lòng, Ngôn Thiếu Dục và La Thắng Nam cười: “Con nhóc rất tinh ranh, nghe thấy mở tivi lập tức đi tìm cụ ngoại, biết ngồi trong lòng cụ ngoại xem rõ nhất.”
La Thắng Nam không nhịn được cũng cười, mắt nhìn con gái đầy từ ái.
Mấy năm nay điều kiện sinh hoạt của nhà họ Lý càng ngày càng tốt, nhân khẩu cũng càng ngày càng thịnh vượng. Năm kia, ba ông cậu chung tiền mua căn nhà cách vách, trực tiếp phá thông hai nhà với nhau, cố ý xây một căn phòng chung cực lớn cho cả nhà.
Ngày thường bọn nhỏ có thể chơi đùa ở chỗ này, ngày lễ ngày tết, người lớn có thể tụ tập với nhau.
Giống hôm nay, cả gia đình mấy chụcnhân khẩu đang tụ tập ở chỗ này chờ xem cuộc phỏng vấn của Tô Nhuyễn.
Lý Phú Quý hưng phấn tiến vào từ ngoài cửa: “Nghe nói Tô Nhuyễn nhà chúng ta sắp lên tivi phải không?”
Hiện giờ ông ấy cũng đã bắt đầu nhận thầu công trình, đều là Ngôn Thiếu Dục tìm giúp, chỉ là khoảng cách hơi xa nhà.
Cậu Ba nói: “Xem dáng vẻ hấp tấp của anh kìa, không phải trong điện thoại đã nói rõ với anh sao? Anh còn chạy về làm gì?”
Lý Phú Quý nói: “Có thể giống giáp mặt nói sao? Rốt cuộc chuyện là thế nào?”
Trên mặt bà ngoại Lý không ngăn được ý cười: “Đài truyền hình nghe nói con bé là anh hùng cứu nạn chống lũ, cố ý phỏng vấn con bé.”
Cậu cả Lý nói: “Cô cháu gái này luôn trầm ổn, nghe nói đã phỏng vấn từ tháng trước, nhưng im ỉm không nói câu nào, mãi cho đến hai ngày trước sau khi xác nhận hôm nay chương trình sẽ phát sóng, mới gọi điện thoại về thông báo.”
“Đối thoại nhân vật” Là một chương trình truyện ký về con người, dùng hình thức phim phóng sự và phỏng vấn hỏi đáp kể cho người xem chuyện xưa sau lưng từng nhân vật.
Tháng trước sau khi Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm quay về từ khu thiên tai không lâu, đã nhận được lời mời từ chương trình.
Vân Chi
Hóa ra từ khi bắt đầu chống lũ không lâu, vì danh sách quyên tiền phóng viên tổ chương trình đã chú ý tới Tô Nhuyễn, bởi vì trong hàng ngàn hàng vạn công ty nhà xưởng, một công ty trang sức nho nhỏ như Thế Duyên lại có thể quyên góp tám trăm vạn, thật sự khiến người ta tò mò.
Đợi phóng viên bắt đầu đào sâu mới phát hiện, sau lưng Tô Nhuyễn có quá nhiều chuyện xưa khiến người ta cảm động.
Cô khiêm tốn đến mức không mấy người thường nhận ra cô.
Nhưng mà chính ủy quân khu, đại biểu công ty đa quốc gia, phân nửa chủ tịch công ty quyên góp lớn trong danh sách quyên tiền, thậm chí trưởng quan cao cấp phụ trách chống lũ, phóng viên nòng cốt tòa soạn báo quốc gia… Tất cả đều quen biết cô.
Đây là người vô cùng có giá trị đưa tin, khi nghe nói cô vừa chống lũ trở về, bọn họ lập tức gửi thư mời đến.
Sau đó bọn họ dùng gần một tháng sưu tập, quay chụp tư liệu sống, cuối cùng xác định chiếu ra hôm nay.
Cách mười phút trước giờ phát sóng, Lý Nhược Lan còn đứng suy tư trước điện thoại: “Còn ai chưa thông báo không nhỉ?”
Cậu Ba nói: “Thông báo hết rồi, hiện tại người cả thôn đều đang chờ xem.”
Ngôn Thiếu Thời nói: “Yên tâm đi mẹ, bạn học cấp hai, bạn học cấp ba, bạn học đại học, con đều thông báo rồi!”
Hiện tại cậu đã học năm hai, đã trút bỏ vẻ ngoài thiếu niên, cao giống Ngôn Thiếu Dục, có điều tính tình hoàn toàn không thay đổi, rộng rãi hoạt bát, nhân duyên cực tốt.
Đột nhiên Lý Nhược Lan lại vỗ tay một cái: “Mẹ lại gọi cho thím Hồ một cuộc, nhắc nhở bà ấy một tiếng.
Ngôn Thiếu Dục và Ngôn Thiếu Thời liếc nhau, không nhịn được cười trộm, so với nói nhắc nhở thím Hồ, thà nói là chuẩn bị vả mặt nhà họ Tô và nhà họ Hoắc còn đúng hơn.
Thật ra mấy năm nay Tô Nhuyễn và nhà họ Ngôn càng ngày càng tốt, công ty kiến trúc của Ngôn Thiếu Dục đã trở thành công ty nổi danh của tỉnh Đông Lâm, căn bản không còn liên hệ với bên Tô Gia Câu.
Nhưng bên đó lại có Tô Thanh Thanh, người luôn tận dụng mọi thứ đễ dẫm Tô Nhuyễn.
Mấy năm trước nghe nói hai người cứu một nhân vật lớn ở Cảng Thành, vì báo đáp bọn họ, đối phương cho mười mấy vạn.
Vì thế bọn họ đã xuôi nam mở xưởng quần áo, sau đó bắt đầu phiêu không biết đông nam tây bắc.
Đã bao năm rồi, vẫn chỉ là xưởng sản xuất nhỏ, dây truyền sản xuất lạc hậu, vậy mà vẫn nghĩ mình hơn người khác, dáng vẻ trong tương lai bọn họ mới là nhà giàu số một của tỉnh Đông Lâm.
Tô Thanh Thanh chướng mắt Thế Ngoại Tiên cũng thôi, cô ta cảm thấy mình có tiền hơn Tô Nhuyễn thì kệ cô ta, bọn họ không hiếm lạ, nhưng cô ta không nên luôn trong tối ngoài sáng trào phúng Tô Nhuyễn không thể sinh con.
Năm trước nhà họ Hoắc còn nói “May mắn năm đó không cưới Tô Nhuyễn, nếu không nhà họ Hoắc đoạn tử tuyệt tôn rồi”, khi câu này truyền tới tai Lý Nhược Lan, thiếu chút nữa khiến bà ấy tức điên.
Nói giống như năm đó Tô Nhuyễn cầu gả cho nhà họ Hoắc không bằng. Nhưng chuyện này lại không thể tới cửa cãi nhau, vừa mất giá sợ còn bị ghê tởm một phen, chỉ có thể coi như bị chó điên cắn một miếng.
Nhưng hiện giờ thì khác, Tô Nhuyễn đã mang thai! Cô không chỉ mang thai, còn lên tivi! Vừa nổi tiếng vừa có tiền, giống như tát vào má trái nhà họ Hoắc một cái, tát vào má phải một cái, cuối cùng hung hăng đập đầu bọn họ, đánh cho bọn họ mặt mày xám tro, không ngóc đầu lên được.
Nghĩ đến đây, Lý Nhược Lan lại gọi điện thoại đến thành phố Yến.
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu TáTác giả: Tần HoàngTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta… Thôn Lý, trong sân nhà bà ngoại.Lý Nhược Lan hưng phấn tiếp đón mọi người: “Nào, nhanh lên nhanh lên, sắp bắt đầu chiếu rồi.”Tiểu Táo Nhi đã mười tuổi lập tức chạy đến cửa: “Anh, chị, mau lên, cô Nhuyễn sắp xuất hiện rồi!”Đám trẻ đang chơi đùa trong sân lập tức chạy ùa vào, Tiểu Quả Nhi con gái nhỏ mới hai tuổi của Ngôn Thiếu Dục lon ton đi cuối cùng, khi tới ngạch cửa vươn tay với Tiểu Táo Nhi, cất giọng trẻ con, gọi: “Chị.”Tiểu Táo Nhi thuần thục kéo tay cô bé, đỡ cô bé vào nhà, cô nhóc quen cửa quen nẻo chạy đi tìm bà ngoại Lý.“Cụ ngoại!”Bà ngoại Lý cao hứng ôm cô bé vào lòng, Ngôn Thiếu Dục và La Thắng Nam cười: “Con nhóc rất tinh ranh, nghe thấy mở tivi lập tức đi tìm cụ ngoại, biết ngồi trong lòng cụ ngoại xem rõ nhất.”La Thắng Nam không nhịn được cũng cười, mắt nhìn con gái đầy từ ái.Mấy năm nay điều kiện sinh hoạt của nhà họ Lý càng ngày càng tốt, nhân khẩu cũng càng ngày càng thịnh vượng. Năm kia, ba ông cậu chung tiền mua căn nhà cách vách, trực tiếp phá thông hai nhà với nhau, cố ý xây một căn phòng chung cực lớn cho cả nhà.Ngày thường bọn nhỏ có thể chơi đùa ở chỗ này, ngày lễ ngày tết, người lớn có thể tụ tập với nhau.Giống hôm nay, cả gia đình mấy chụcnhân khẩu đang tụ tập ở chỗ này chờ xem cuộc phỏng vấn của Tô Nhuyễn.Lý Phú Quý hưng phấn tiến vào từ ngoài cửa: “Nghe nói Tô Nhuyễn nhà chúng ta sắp lên tivi phải không?”Hiện giờ ông ấy cũng đã bắt đầu nhận thầu công trình, đều là Ngôn Thiếu Dục tìm giúp, chỉ là khoảng cách hơi xa nhà.Cậu Ba nói: “Xem dáng vẻ hấp tấp của anh kìa, không phải trong điện thoại đã nói rõ với anh sao? Anh còn chạy về làm gì?”Lý Phú Quý nói: “Có thể giống giáp mặt nói sao? Rốt cuộc chuyện là thế nào?”Trên mặt bà ngoại Lý không ngăn được ý cười: “Đài truyền hình nghe nói con bé là anh hùng cứu nạn chống lũ, cố ý phỏng vấn con bé.”Cậu cả Lý nói: “Cô cháu gái này luôn trầm ổn, nghe nói đã phỏng vấn từ tháng trước, nhưng im ỉm không nói câu nào, mãi cho đến hai ngày trước sau khi xác nhận hôm nay chương trình sẽ phát sóng, mới gọi điện thoại về thông báo.”“Đối thoại nhân vật” Là một chương trình truyện ký về con người, dùng hình thức phim phóng sự và phỏng vấn hỏi đáp kể cho người xem chuyện xưa sau lưng từng nhân vật.Tháng trước sau khi Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm quay về từ khu thiên tai không lâu, đã nhận được lời mời từ chương trình.Vân ChiHóa ra từ khi bắt đầu chống lũ không lâu, vì danh sách quyên tiền phóng viên tổ chương trình đã chú ý tới Tô Nhuyễn, bởi vì trong hàng ngàn hàng vạn công ty nhà xưởng, một công ty trang sức nho nhỏ như Thế Duyên lại có thể quyên góp tám trăm vạn, thật sự khiến người ta tò mò.Đợi phóng viên bắt đầu đào sâu mới phát hiện, sau lưng Tô Nhuyễn có quá nhiều chuyện xưa khiến người ta cảm động.Cô khiêm tốn đến mức không mấy người thường nhận ra cô.Nhưng mà chính ủy quân khu, đại biểu công ty đa quốc gia, phân nửa chủ tịch công ty quyên góp lớn trong danh sách quyên tiền, thậm chí trưởng quan cao cấp phụ trách chống lũ, phóng viên nòng cốt tòa soạn báo quốc gia… Tất cả đều quen biết cô.Đây là người vô cùng có giá trị đưa tin, khi nghe nói cô vừa chống lũ trở về, bọn họ lập tức gửi thư mời đến.Sau đó bọn họ dùng gần một tháng sưu tập, quay chụp tư liệu sống, cuối cùng xác định chiếu ra hôm nay.Cách mười phút trước giờ phát sóng, Lý Nhược Lan còn đứng suy tư trước điện thoại: “Còn ai chưa thông báo không nhỉ?”Cậu Ba nói: “Thông báo hết rồi, hiện tại người cả thôn đều đang chờ xem.”Ngôn Thiếu Thời nói: “Yên tâm đi mẹ, bạn học cấp hai, bạn học cấp ba, bạn học đại học, con đều thông báo rồi!”Hiện tại cậu đã học năm hai, đã trút bỏ vẻ ngoài thiếu niên, cao giống Ngôn Thiếu Dục, có điều tính tình hoàn toàn không thay đổi, rộng rãi hoạt bát, nhân duyên cực tốt.Đột nhiên Lý Nhược Lan lại vỗ tay một cái: “Mẹ lại gọi cho thím Hồ một cuộc, nhắc nhở bà ấy một tiếng.Ngôn Thiếu Dục và Ngôn Thiếu Thời liếc nhau, không nhịn được cười trộm, so với nói nhắc nhở thím Hồ, thà nói là chuẩn bị vả mặt nhà họ Tô và nhà họ Hoắc còn đúng hơn.Thật ra mấy năm nay Tô Nhuyễn và nhà họ Ngôn càng ngày càng tốt, công ty kiến trúc của Ngôn Thiếu Dục đã trở thành công ty nổi danh của tỉnh Đông Lâm, căn bản không còn liên hệ với bên Tô Gia Câu.Nhưng bên đó lại có Tô Thanh Thanh, người luôn tận dụng mọi thứ đễ dẫm Tô Nhuyễn.Mấy năm trước nghe nói hai người cứu một nhân vật lớn ở Cảng Thành, vì báo đáp bọn họ, đối phương cho mười mấy vạn.Vì thế bọn họ đã xuôi nam mở xưởng quần áo, sau đó bắt đầu phiêu không biết đông nam tây bắc.Đã bao năm rồi, vẫn chỉ là xưởng sản xuất nhỏ, dây truyền sản xuất lạc hậu, vậy mà vẫn nghĩ mình hơn người khác, dáng vẻ trong tương lai bọn họ mới là nhà giàu số một của tỉnh Đông Lâm.Tô Thanh Thanh chướng mắt Thế Ngoại Tiên cũng thôi, cô ta cảm thấy mình có tiền hơn Tô Nhuyễn thì kệ cô ta, bọn họ không hiếm lạ, nhưng cô ta không nên luôn trong tối ngoài sáng trào phúng Tô Nhuyễn không thể sinh con.Năm trước nhà họ Hoắc còn nói “May mắn năm đó không cưới Tô Nhuyễn, nếu không nhà họ Hoắc đoạn tử tuyệt tôn rồi”, khi câu này truyền tới tai Lý Nhược Lan, thiếu chút nữa khiến bà ấy tức điên.Nói giống như năm đó Tô Nhuyễn cầu gả cho nhà họ Hoắc không bằng. Nhưng chuyện này lại không thể tới cửa cãi nhau, vừa mất giá sợ còn bị ghê tởm một phen, chỉ có thể coi như bị chó điên cắn một miếng.Nhưng hiện giờ thì khác, Tô Nhuyễn đã mang thai! Cô không chỉ mang thai, còn lên tivi! Vừa nổi tiếng vừa có tiền, giống như tát vào má trái nhà họ Hoắc một cái, tát vào má phải một cái, cuối cùng hung hăng đập đầu bọn họ, đánh cho bọn họ mặt mày xám tro, không ngóc đầu lên được.Nghĩ đến đây, Lý Nhược Lan lại gọi điện thoại đến thành phố Yến.