Bóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta…
Chương 577
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu TáTác giả: Tần HoàngTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta… Trên bãi cỏ bên ngoài, rất nhiều bàn ghế được sắp xếp chỉnh tề, đám nhóc con làm y như thật, mời người lớn ngồi vào chỗ, bắt đầu tổ chức hôn lễ.Tô Thanh Thanh không nhịn được quay đầu nhìn về phía cô gái nhỏ đang nắm tay Hứa Mộ Ngôn, Lộc Ô Ô là nữ chính trong quyển sách này.Khi bị bảo an xua đuổi ra đến ven đường, Tô Thanh Thanh nhìn thấy Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm ở cách đó không xa.Cô gái đời trước bị mọi người nói là ngang ngược, tính tình lạnh lùng kiêu ngạo, bị cô ta nói xấu sau lưng là đồ không biết làm nũng, lúc này đã hơn ba mươi tuổi lại túm tay áo người đàn ông bên cạnh lắc lư, trên mặt là vẻ hờn dỗi chỉ thuộc về thiếu nữ, khiến Tô Thanh Thanh nhớ tới Lộc Ô Ô mình vừa nhìn thấy.Không chỉ diện mạo thần thái, hình như đối phương thật sự vẫn là thiếu nữa.Mà người đàn ông đời trước lạnh lùng tàn nhẫn, bất cận nhân tình, lúc này mặt lại đầy dịu dàng, đột nhiên cười xấu cúi người bế Tô Nhuyễn lên chạy về phía trước, trên mặt hai người đều là nụ cười xán lạn.Khoảnh khắc này đột nhiên Tô Thanh Thanh hiểu ra, đây mới là ngọt ngào và hạnh phúc chân chính, không cho bất kỳ kẻ nào dâng lên ý tưởng không an phận, vì sâu trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, giữa hai người ai chen cũng không lọt.Sau khi nhìn thấy hai người kia, Tô Nhuyễn nhảy xuống khỏi lòng Lộc Minh Sâm, Hoắc Hướng Dương sợ tới mức vội vàng chạy đi, Tô Thanh Thanh thì mím môi, nói: “Tôi nhận thua.”Tô Thanh Thanh nhìn Tô Nhuyễn, cười tự giễu: “Tôi không nên mưu toan thay đổi vận mệnh, nhân vật chính có khí vận mạnh mẽ, dù chị làm bất cứ việc gì đều có thể thành công, mà tôi lăn lộn hai đời, kết quả vẫn là công dã tràng.”Tô Nhuyễn nhìn cô ta như nhìn động vật quý hiếm: “Cô cho rằng tôi thành công là vì thứ gọi là khí vận của nhân vật chính?”“Tô Thanh Thanh, thật ra tôi vẫn luôn nghi hoặc, cô nắm giữ nhiều tiên cơ như vậy, vì sao từ trước tới giờ chưa từng nghĩ tới dựa vào bản thân cố gắng? Cô nói cô lăn lộn hai đời, cô đã làm được gì?”Ánh mắt Tô Nhuyễn dừng trên quyển sách cô ta đang cầm trong tay: “Ông lão đánh cá và con cá vàng.” Tô Nhuyễn khé cười: “Giống như vợ của người đánh cá kia, tất cả đều dựa vào cứu một con cá vàng, sau đó nằm yên chờ đợi vận may đến sao?”“Đừng nói tiểu thuyết gì đó, người bình thường đều biết, không nỗ lực mà vẫn muốn đạt được kết quả tốt, tất cả chỉ như trăng trong nước, cuối cùng đều là công dã tràng.”Tô Thanh Thanh ngơ ngẩn.Tô Nhuyễn cảm thấy đời này tính tình cô thật sự được Lộc Minh Sâm nuôi dưỡng tốt hơn rất nhiều rồi, nếu không đã lười đứng đây nói lời vỗ nghĩa với đối phương.“Cha!” Đột nhiên Trạm Trạm nhấc chân chạy tới, Lộc Minh Sâm vừa nở nụ cười, lại nghe thấy cậu nhóc mở miệng nói: “Em gái sắp gả cho anh Đản Đản rồi!”Vân ChiSắc mặt Lộc Minh Sâm lập tức thay đổi, vội vàng kéo cậu nhóc chạy về phía trước, Tô Nhuyễn cười đuổi theo, nghe thấy Lộc Minh Sâm nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu thuyết cái gì, nhân vật chính cái gì, phải có người trước mới thành câu chuyện, sao có thể có câu chuyện rồi mới xây dựng nhân vật?”“Hứa Đản Đản thích làm nam chính thì làm đi, đừng mong nhúng chàm Ô Ô nhà chúng ta.”Tô Nhuyễn sửng sốt, lúc này mới nhận ra, anh ấy cũng đoán được, chẳng trách Lộc Minh Sâm lại đề phòng Đản Đản chặt chẽ như vậy.Hai người chạy tới gần “Hội trường hôn lễ” của đám nhỏ, Ô Ô nhìn thấy cha mình từ xa, lập tức nôn nóng dậm chân, giang tay ra với Hứa Mộ Ngôn: “Anh, mau chạy!”Hứa Mộ Ngôn bế Ô Ô lên, chạy về phía lâu đài, Lộc Minh Sâm đuổi theo như trẻ con: “Thằng nhóc thối, đứng lại cho chú!”Người xem hôn lễ dưới sân khấu cười to, Lục Thần Minh vui sướng khi người ta gặp họa, cười nói: “Sư trưởng Lộc, muộn rồi, Ô Ô nhà cậu đã bị chú rể hôn…”Mặt Lộc Minh Sâm đã đen xì: “Hứa Đản Đản…”Hứa Tử Yến hiếm khi mở miệng: “Cố lên!”Mọi người cười lăn lộn, Ngôn Thiếu Thời cầm camera ấn nút chụp lại.Tô Nhuyễn nhìn mọi người, đúng như lời Lộc Minh Sâm nói, không có tiểu thuyết gì, vai chính gì, mỗi người đều là vai chính trong cuộc đời mình, có chuyện xưa của riêng mình.Đời này vì gặp được Lộc Minh Sâm, câu chuyện của cô biến thành chuyện xưa ngọt sủng.Còn Ô Ô và Hứa Đản Đản thì…Tô Nhuyễn nhìn Hứa Đản Đản đang nở nụ cười đắc ý, có lẽ nên gọi là “Nỗi ưu thương của Đản Đản” nhỉ?Đôi lời của editor: Cảm ơn các bạn đã đồng hành trong suốt thời gian qua, truyện dịch còn nhiều thiếu sót mong được mọi người góp ý dưới comment, nếu thấy truyện hay mong các bạn cho truyện một đề cử ủng hộ. Chúng ta cùng nhau đón chào những hố truyện mới nhà mình nhé.
Trên bãi cỏ bên ngoài, rất nhiều bàn ghế được sắp xếp chỉnh tề, đám nhóc con làm y như thật, mời người lớn ngồi vào chỗ, bắt đầu tổ chức hôn lễ.
Tô Thanh Thanh không nhịn được quay đầu nhìn về phía cô gái nhỏ đang nắm tay Hứa Mộ Ngôn, Lộc Ô Ô là nữ chính trong quyển sách này.
Khi bị bảo an xua đuổi ra đến ven đường, Tô Thanh Thanh nhìn thấy Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm ở cách đó không xa.
Cô gái đời trước bị mọi người nói là ngang ngược, tính tình lạnh lùng kiêu ngạo, bị cô ta nói xấu sau lưng là đồ không biết làm nũng, lúc này đã hơn ba mươi tuổi lại túm tay áo người đàn ông bên cạnh lắc lư, trên mặt là vẻ hờn dỗi chỉ thuộc về thiếu nữ, khiến Tô Thanh Thanh nhớ tới Lộc Ô Ô mình vừa nhìn thấy.
Không chỉ diện mạo thần thái, hình như đối phương thật sự vẫn là thiếu nữa.
Mà người đàn ông đời trước lạnh lùng tàn nhẫn, bất cận nhân tình, lúc này mặt lại đầy dịu dàng, đột nhiên cười xấu cúi người bế Tô Nhuyễn lên chạy về phía trước, trên mặt hai người đều là nụ cười xán lạn.
Khoảnh khắc này đột nhiên Tô Thanh Thanh hiểu ra, đây mới là ngọt ngào và hạnh phúc chân chính, không cho bất kỳ kẻ nào dâng lên ý tưởng không an phận, vì sâu trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, giữa hai người ai chen cũng không lọt.
Sau khi nhìn thấy hai người kia, Tô Nhuyễn nhảy xuống khỏi lòng Lộc Minh Sâm, Hoắc Hướng Dương sợ tới mức vội vàng chạy đi, Tô Thanh Thanh thì mím môi, nói: “Tôi nhận thua.”
Tô Thanh Thanh nhìn Tô Nhuyễn, cười tự giễu: “Tôi không nên mưu toan thay đổi vận mệnh, nhân vật chính có khí vận mạnh mẽ, dù chị làm bất cứ việc gì đều có thể thành công, mà tôi lăn lộn hai đời, kết quả vẫn là công dã tràng.”
Tô Nhuyễn nhìn cô ta như nhìn động vật quý hiếm: “Cô cho rằng tôi thành công là vì thứ gọi là khí vận của nhân vật chính?”
“Tô Thanh Thanh, thật ra tôi vẫn luôn nghi hoặc, cô nắm giữ nhiều tiên cơ như vậy, vì sao từ trước tới giờ chưa từng nghĩ tới dựa vào bản thân cố gắng? Cô nói cô lăn lộn hai đời, cô đã làm được gì?”
Ánh mắt Tô Nhuyễn dừng trên quyển sách cô ta đang cầm trong tay: “Ông lão đánh cá và con cá vàng.” Tô Nhuyễn khé cười: “Giống như vợ của người đánh cá kia, tất cả đều dựa vào cứu một con cá vàng, sau đó nằm yên chờ đợi vận may đến sao?”
“Đừng nói tiểu thuyết gì đó, người bình thường đều biết, không nỗ lực mà vẫn muốn đạt được kết quả tốt, tất cả chỉ như trăng trong nước, cuối cùng đều là công dã tràng.”
Tô Thanh Thanh ngơ ngẩn.
Tô Nhuyễn cảm thấy đời này tính tình cô thật sự được Lộc Minh Sâm nuôi dưỡng tốt hơn rất nhiều rồi, nếu không đã lười đứng đây nói lời vỗ nghĩa với đối phương.
“Cha!” Đột nhiên Trạm Trạm nhấc chân chạy tới, Lộc Minh Sâm vừa nở nụ cười, lại nghe thấy cậu nhóc mở miệng nói: “Em gái sắp gả cho anh Đản Đản rồi!”
Vân Chi
Sắc mặt Lộc Minh Sâm lập tức thay đổi, vội vàng kéo cậu nhóc chạy về phía trước, Tô Nhuyễn cười đuổi theo, nghe thấy Lộc Minh Sâm nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu thuyết cái gì, nhân vật chính cái gì, phải có người trước mới thành câu chuyện, sao có thể có câu chuyện rồi mới xây dựng nhân vật?”
“Hứa Đản Đản thích làm nam chính thì làm đi, đừng mong nhúng chàm Ô Ô nhà chúng ta.”
Tô Nhuyễn sửng sốt, lúc này mới nhận ra, anh ấy cũng đoán được, chẳng trách Lộc Minh Sâm lại đề phòng Đản Đản chặt chẽ như vậy.
Hai người chạy tới gần “Hội trường hôn lễ” của đám nhỏ, Ô Ô nhìn thấy cha mình từ xa, lập tức nôn nóng dậm chân, giang tay ra với Hứa Mộ Ngôn: “Anh, mau chạy!”
Hứa Mộ Ngôn bế Ô Ô lên, chạy về phía lâu đài, Lộc Minh Sâm đuổi theo như trẻ con: “Thằng nhóc thối, đứng lại cho chú!”
Người xem hôn lễ dưới sân khấu cười to, Lục Thần Minh vui sướng khi người ta gặp họa, cười nói: “Sư trưởng Lộc, muộn rồi, Ô Ô nhà cậu đã bị chú rể hôn…”
Mặt Lộc Minh Sâm đã đen xì: “Hứa Đản Đản…”
Hứa Tử Yến hiếm khi mở miệng: “Cố lên!”
Mọi người cười lăn lộn, Ngôn Thiếu Thời cầm camera ấn nút chụp lại.
Tô Nhuyễn nhìn mọi người, đúng như lời Lộc Minh Sâm nói, không có tiểu thuyết gì, vai chính gì, mỗi người đều là vai chính trong cuộc đời mình, có chuyện xưa của riêng mình.
Đời này vì gặp được Lộc Minh Sâm, câu chuyện của cô biến thành chuyện xưa ngọt sủng.
Còn Ô Ô và Hứa Đản Đản thì…
Tô Nhuyễn nhìn Hứa Đản Đản đang nở nụ cười đắc ý, có lẽ nên gọi là “Nỗi ưu thương của Đản Đản” nhỉ?
Đôi lời của editor: Cảm ơn các bạn đã đồng hành trong suốt thời gian qua, truyện dịch còn nhiều thiếu sót mong được mọi người góp ý dưới comment, nếu thấy truyện hay mong các bạn cho truyện một đề cử ủng hộ. Chúng ta cùng nhau đón chào những hố truyện mới nhà mình nhé.
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu TáTác giả: Tần HoàngTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta… Trên bãi cỏ bên ngoài, rất nhiều bàn ghế được sắp xếp chỉnh tề, đám nhóc con làm y như thật, mời người lớn ngồi vào chỗ, bắt đầu tổ chức hôn lễ.Tô Thanh Thanh không nhịn được quay đầu nhìn về phía cô gái nhỏ đang nắm tay Hứa Mộ Ngôn, Lộc Ô Ô là nữ chính trong quyển sách này.Khi bị bảo an xua đuổi ra đến ven đường, Tô Thanh Thanh nhìn thấy Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm ở cách đó không xa.Cô gái đời trước bị mọi người nói là ngang ngược, tính tình lạnh lùng kiêu ngạo, bị cô ta nói xấu sau lưng là đồ không biết làm nũng, lúc này đã hơn ba mươi tuổi lại túm tay áo người đàn ông bên cạnh lắc lư, trên mặt là vẻ hờn dỗi chỉ thuộc về thiếu nữ, khiến Tô Thanh Thanh nhớ tới Lộc Ô Ô mình vừa nhìn thấy.Không chỉ diện mạo thần thái, hình như đối phương thật sự vẫn là thiếu nữa.Mà người đàn ông đời trước lạnh lùng tàn nhẫn, bất cận nhân tình, lúc này mặt lại đầy dịu dàng, đột nhiên cười xấu cúi người bế Tô Nhuyễn lên chạy về phía trước, trên mặt hai người đều là nụ cười xán lạn.Khoảnh khắc này đột nhiên Tô Thanh Thanh hiểu ra, đây mới là ngọt ngào và hạnh phúc chân chính, không cho bất kỳ kẻ nào dâng lên ý tưởng không an phận, vì sâu trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, giữa hai người ai chen cũng không lọt.Sau khi nhìn thấy hai người kia, Tô Nhuyễn nhảy xuống khỏi lòng Lộc Minh Sâm, Hoắc Hướng Dương sợ tới mức vội vàng chạy đi, Tô Thanh Thanh thì mím môi, nói: “Tôi nhận thua.”Tô Thanh Thanh nhìn Tô Nhuyễn, cười tự giễu: “Tôi không nên mưu toan thay đổi vận mệnh, nhân vật chính có khí vận mạnh mẽ, dù chị làm bất cứ việc gì đều có thể thành công, mà tôi lăn lộn hai đời, kết quả vẫn là công dã tràng.”Tô Nhuyễn nhìn cô ta như nhìn động vật quý hiếm: “Cô cho rằng tôi thành công là vì thứ gọi là khí vận của nhân vật chính?”“Tô Thanh Thanh, thật ra tôi vẫn luôn nghi hoặc, cô nắm giữ nhiều tiên cơ như vậy, vì sao từ trước tới giờ chưa từng nghĩ tới dựa vào bản thân cố gắng? Cô nói cô lăn lộn hai đời, cô đã làm được gì?”Ánh mắt Tô Nhuyễn dừng trên quyển sách cô ta đang cầm trong tay: “Ông lão đánh cá và con cá vàng.” Tô Nhuyễn khé cười: “Giống như vợ của người đánh cá kia, tất cả đều dựa vào cứu một con cá vàng, sau đó nằm yên chờ đợi vận may đến sao?”“Đừng nói tiểu thuyết gì đó, người bình thường đều biết, không nỗ lực mà vẫn muốn đạt được kết quả tốt, tất cả chỉ như trăng trong nước, cuối cùng đều là công dã tràng.”Tô Thanh Thanh ngơ ngẩn.Tô Nhuyễn cảm thấy đời này tính tình cô thật sự được Lộc Minh Sâm nuôi dưỡng tốt hơn rất nhiều rồi, nếu không đã lười đứng đây nói lời vỗ nghĩa với đối phương.“Cha!” Đột nhiên Trạm Trạm nhấc chân chạy tới, Lộc Minh Sâm vừa nở nụ cười, lại nghe thấy cậu nhóc mở miệng nói: “Em gái sắp gả cho anh Đản Đản rồi!”Vân ChiSắc mặt Lộc Minh Sâm lập tức thay đổi, vội vàng kéo cậu nhóc chạy về phía trước, Tô Nhuyễn cười đuổi theo, nghe thấy Lộc Minh Sâm nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu thuyết cái gì, nhân vật chính cái gì, phải có người trước mới thành câu chuyện, sao có thể có câu chuyện rồi mới xây dựng nhân vật?”“Hứa Đản Đản thích làm nam chính thì làm đi, đừng mong nhúng chàm Ô Ô nhà chúng ta.”Tô Nhuyễn sửng sốt, lúc này mới nhận ra, anh ấy cũng đoán được, chẳng trách Lộc Minh Sâm lại đề phòng Đản Đản chặt chẽ như vậy.Hai người chạy tới gần “Hội trường hôn lễ” của đám nhỏ, Ô Ô nhìn thấy cha mình từ xa, lập tức nôn nóng dậm chân, giang tay ra với Hứa Mộ Ngôn: “Anh, mau chạy!”Hứa Mộ Ngôn bế Ô Ô lên, chạy về phía lâu đài, Lộc Minh Sâm đuổi theo như trẻ con: “Thằng nhóc thối, đứng lại cho chú!”Người xem hôn lễ dưới sân khấu cười to, Lục Thần Minh vui sướng khi người ta gặp họa, cười nói: “Sư trưởng Lộc, muộn rồi, Ô Ô nhà cậu đã bị chú rể hôn…”Mặt Lộc Minh Sâm đã đen xì: “Hứa Đản Đản…”Hứa Tử Yến hiếm khi mở miệng: “Cố lên!”Mọi người cười lăn lộn, Ngôn Thiếu Thời cầm camera ấn nút chụp lại.Tô Nhuyễn nhìn mọi người, đúng như lời Lộc Minh Sâm nói, không có tiểu thuyết gì, vai chính gì, mỗi người đều là vai chính trong cuộc đời mình, có chuyện xưa của riêng mình.Đời này vì gặp được Lộc Minh Sâm, câu chuyện của cô biến thành chuyện xưa ngọt sủng.Còn Ô Ô và Hứa Đản Đản thì…Tô Nhuyễn nhìn Hứa Đản Đản đang nở nụ cười đắc ý, có lẽ nên gọi là “Nỗi ưu thương của Đản Đản” nhỉ?Đôi lời của editor: Cảm ơn các bạn đã đồng hành trong suốt thời gian qua, truyện dịch còn nhiều thiếu sót mong được mọi người góp ý dưới comment, nếu thấy truyện hay mong các bạn cho truyện một đề cử ủng hộ. Chúng ta cùng nhau đón chào những hố truyện mới nhà mình nhé.