Mưa phùn rả rích rơi ngoài mành, thủy khí nhân uân*, sương mù che phủ Tạ phủ phong cách cổ xưa. *Nhân uân: ý chỉ âm dương hòa hợp. Tạ Vân Sơ một thân một thân bạch nguyệt đứng dưới ô, chắp tay nhìn tỳ nữ đang run rẩy quỳ dưới mưa, giọng nói lạnh nhạt: "Đọc..." Hộ vệ mở phong thư ra: "Nô tì nghe trộm lão thái gia nói sợ Đại hoàng tử sau lưng Vĩnh Ninh Bá tước phủ, Bác Gia muốn nhân cơ hội này dùng thế lực của Đại hoàng tử gây khó dễ Tạ gia tiện thể đòi thêm chút tiền bạc." Hộ vệ đọc xong kính cẩn đưa cho Tạ Vân Sơ. Nàng cầm lấy phong thư, lông mi rũ xuống, thần sắc khó dò. "Lục lang...!Lục lang nô tì chỉ là nhất thời bị quỷ ám!" Thúy Chi toàn thân ướt đẫm, chân tay lúng túng quỳ gối khóc, chưa kịp túm lấy góc y phục của Tạ Vân Sơ đã bị hộ vệ tàn nhẫn đạp vào lưng, nửa khuôn mặt bị ấn xuống bùn. Người người đều nói Lục lang lãnh đạm khoan dung, nhưng nàng biết...!Lục lang trước giờ không phải là người dễ gần, nàng chưa bao giờ coi trọng mạng người. "Nô tì biết lỗi rồi! Lục lang xin…
Chương 11: Chuyện Vui
Nữ Đế Đại NghiệpTác giả: Thiên Hoa Tẫn LạcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngMưa phùn rả rích rơi ngoài mành, thủy khí nhân uân*, sương mù che phủ Tạ phủ phong cách cổ xưa. *Nhân uân: ý chỉ âm dương hòa hợp. Tạ Vân Sơ một thân một thân bạch nguyệt đứng dưới ô, chắp tay nhìn tỳ nữ đang run rẩy quỳ dưới mưa, giọng nói lạnh nhạt: "Đọc..." Hộ vệ mở phong thư ra: "Nô tì nghe trộm lão thái gia nói sợ Đại hoàng tử sau lưng Vĩnh Ninh Bá tước phủ, Bác Gia muốn nhân cơ hội này dùng thế lực của Đại hoàng tử gây khó dễ Tạ gia tiện thể đòi thêm chút tiền bạc." Hộ vệ đọc xong kính cẩn đưa cho Tạ Vân Sơ. Nàng cầm lấy phong thư, lông mi rũ xuống, thần sắc khó dò. "Lục lang...!Lục lang nô tì chỉ là nhất thời bị quỷ ám!" Thúy Chi toàn thân ướt đẫm, chân tay lúng túng quỳ gối khóc, chưa kịp túm lấy góc y phục của Tạ Vân Sơ đã bị hộ vệ tàn nhẫn đạp vào lưng, nửa khuôn mặt bị ấn xuống bùn. Người người đều nói Lục lang lãnh đạm khoan dung, nhưng nàng biết...!Lục lang trước giờ không phải là người dễ gần, nàng chưa bao giờ coi trọng mạng người. "Nô tì biết lỗi rồi! Lục lang xin… "Lời gì?" Mẫu thân Lục thị căng thẳng, "Lục Lang?"Nàng vỗ tay trấn an mẫu thân, trả lời: "Vâng!""Con! " Tạ nhị gia rõ ràng muốn nói gì đó với nữ nhi, nhưng lời nói đến miệng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, nửa ngày sau mới nói: "Con phải biết, con khác biệt, bị tổ phụ con nhìn trúng không phải là chuyện gì tốt."Tạ Vân Sơ duy trì thái độ cung kính và xa cách, sau khi hành lễ với Tạ Nhị gia xong, thản nhiên nói: "Phụ thân, vốn dĩ con muốn yên lặng mà đem theo bí mật này chết đi! "Nghe thấy chữ "chết", vành mắt Lục thị đỏ hoe, tay nắm chặt lại, đau như bị khoét tim: "Lục Lang!"Khuôn mặt Tạ Vân Sơ lộ ra ý cười: "Nhưng, mẫu thân sinh con vất vả, nếu con chết rồi, trưởng tỷ lại khốn khổ ở Tô gia sống không được chết không xong, mẫu thân sẽ buồn, con phải bảo vệ mẫu thân và trưởng tỷ, còn cả muội muội nữa."Lục thị nghe vậy, đột nhiên bật khóc, cắn chặt môi, kiềm chế nỗi buồn, đứng dậy lôi Tạ Vân Sơ về phía mình, muốn dùng sức đánh nàng hai cái, lại không dám dùng lực: "Con nói linh tinh gì thế hả! Cái gì mà chết hay không chết! Mẫu thân còn chưa chết! Con muốn tức chết mẫu thân hả!"Tạ Nhị gia nghe những lời Tạ Vân Sơ, trong lòng không biết vì sao lại khó chịu.Vỗ về Lục thị xong, Tạ Vân Sơ lại nói: "Phụ thân yên tâm, bí mật này dù thế nào con cũng sẽ giữ kỹ."Tạ Nhị gia ngẩng đầu nhìn Tạ Vân Sơ."Con chưa bao giờ hứa những việc mà con không làm được." Nàng trịnh trọng nói.Tạ Nhị gia nhìn nữ nhi trước mặt, cảm thấy như rơi xuống vực thẳm, đôi mắt tĩnh mịch đó khiến ông chấn động.Ông thu hồi ánh mắt, nắm chặt hai tay, thấp giọng nói: "Sáng sớm ngày mai xuất phát, con chuẩn bị đi!"Cuối cùng, Tạ Nhị gia gập ngón tay lại, gõ gõ trên mặt bàn, lại nói với Tạ Vân Sơ: "Tổ phụ kỳ vọng rất cao vào con, có thể đoạn đường này sẽ sống chung với con, chỉ điểm học vấn của con, con phải chuẩn bị thật tốt."Tạ Nhị gia nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.Lục thị và Tạ Văn Man hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra nhìn Tạ Vân Sơ, hai người không biết vì sao đột nhiên Tạ lão thái gia lại kỳ vọng vào nàng.Tạ Văn Man là người đầu tiên phản ứng lại, đệ đệ và muội muội của nàng là song sinh, nếu Lục Lang đã là thần đồng trời sinh, muội muội chắc chắn không kém!Nàng không kìm được mà bật khóc: "Lục Lang, muội! có phải muội đã nản lòng với Tạ gia hay không, nên vẫn luôn giấu diếm, lần này vì trưởng tỷ không thể không bộc lộ ra trước mặt tổ phụ! "Lục thị đứng dậy: "Lục Lang?"Trước khi Tạ Vân Sơ đến Phúc Thụy viện, đã đoán được mẫu thân và trưởng tỷ chắc chắn sẽ truy hỏi tổ phụ buông tha như thế nào, trong lòng đã có tính toán.Nàng nói: "Con không có thiên phú và tài hoa như huynh trưởng, chỉ là hiểu được điều mà tổ phụ tổ mẫu coi trọng là sự phồn vinh của gia tộc, đưa ra một vài chủ ý, có thể giúp trưởng tỷ hòa ly, còn có thể giúp Đại bá có được thanh danh tốt."Nếu chỉ đơn giản như thế, vì sao phụ thân lại nói tổ phụ đặt kỳ vọng vào Lục Lang, trái tim Tạ Văn Man thắt lại.Lục thị nghe vậy gật đầu, nhẹ thở ra một hơi, lại hỏi: "Nhưng, tại sao còn phải đưa con đi Biện Kinh! Sức khỏe con không tốt! ""Là tự con muốn đi, con sợ giữa đường lại xảy ra sự cố, làm chậm trễ việc hòa ly của trưởng tỷ, đi theo cho yên tâm!" Tạ Vân Sơ nói, nhìn sang Tạ Văn Man, "Trưởng tỷ yên tâm, chỉ cần một ngày muội còn là Tạ Lục Lang, thì sẽ bảo vệ trưởng tỷ.Ở nhà hay gả đi, đều do trưởng tỷ tự mình quyết định! Vì thế muội sẽ bảo vệ trưởng tỷ, sống thật lâu, trở thành chỗ dựa cho mẫu thân và trưởng tỷ."Tạ Văn Man nghe thấy mấy chữ "sống thật lâu", nước mắt tuôn như suối, muội muội có thể sống thật lâu là nguyện vọng lớn nhất của nàng.Nàng không truy hỏi muội muội, nắm lấy tay muội muội, nghẹn ngào gật đầu: "Trưởng tỷ tin muội! Trưởng tỷ tin muội!".
"Lời gì?" Mẫu thân Lục thị căng thẳng, "Lục Lang?"
Nàng vỗ tay trấn an mẫu thân, trả lời: "Vâng!"
"Con! " Tạ nhị gia rõ ràng muốn nói gì đó với nữ nhi, nhưng lời nói đến miệng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, nửa ngày sau mới nói: "Con phải biết, con khác biệt, bị tổ phụ con nhìn trúng không phải là chuyện gì tốt.
"
Tạ Vân Sơ duy trì thái độ cung kính và xa cách, sau khi hành lễ với Tạ Nhị gia xong, thản nhiên nói: "Phụ thân, vốn dĩ con muốn yên lặng mà đem theo bí mật này chết đi! "
Nghe thấy chữ "chết", vành mắt Lục thị đỏ hoe, tay nắm chặt lại, đau như bị khoét tim: "Lục Lang!"
Khuôn mặt Tạ Vân Sơ lộ ra ý cười: "Nhưng, mẫu thân sinh con vất vả, nếu con chết rồi, trưởng tỷ lại khốn khổ ở Tô gia sống không được chết không xong, mẫu thân sẽ buồn, con phải bảo vệ mẫu thân và trưởng tỷ, còn cả muội muội nữa.
"
Lục thị nghe vậy, đột nhiên bật khóc, cắn chặt môi, kiềm chế nỗi buồn, đứng dậy lôi Tạ Vân Sơ về phía mình, muốn dùng sức đánh nàng hai cái, lại không dám dùng lực: "Con nói linh tinh gì thế hả! Cái gì mà chết hay không chết! Mẫu thân còn chưa chết! Con muốn tức chết mẫu thân hả!"
Tạ Nhị gia nghe những lời Tạ Vân Sơ, trong lòng không biết vì sao lại khó chịu.
Vỗ về Lục thị xong, Tạ Vân Sơ lại nói: "Phụ thân yên tâm, bí mật này dù thế nào con cũng sẽ giữ kỹ.
"
Tạ Nhị gia ngẩng đầu nhìn Tạ Vân Sơ.
"Con chưa bao giờ hứa những việc mà con không làm được.
" Nàng trịnh trọng nói.
Tạ Nhị gia nhìn nữ nhi trước mặt, cảm thấy như rơi xuống vực thẳm, đôi mắt tĩnh mịch đó khiến ông chấn động.
Ông thu hồi ánh mắt, nắm chặt hai tay, thấp giọng nói: "Sáng sớm ngày mai xuất phát, con chuẩn bị đi!"
Cuối cùng, Tạ Nhị gia gập ngón tay lại, gõ gõ trên mặt bàn, lại nói với Tạ Vân Sơ: "Tổ phụ kỳ vọng rất cao vào con, có thể đoạn đường này sẽ sống chung với con, chỉ điểm học vấn của con, con phải chuẩn bị thật tốt.
"
Tạ Nhị gia nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
Lục thị và Tạ Văn Man hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra nhìn Tạ Vân Sơ, hai người không biết vì sao đột nhiên Tạ lão thái gia lại kỳ vọng vào nàng.
Tạ Văn Man là người đầu tiên phản ứng lại, đệ đệ và muội muội của nàng là song sinh, nếu Lục Lang đã là thần đồng trời sinh, muội muội chắc chắn không kém!
Nàng không kìm được mà bật khóc: "Lục Lang, muội! có phải muội đã nản lòng với Tạ gia hay không, nên vẫn luôn giấu diếm, lần này vì trưởng tỷ không thể không bộc lộ ra trước mặt tổ phụ! "
Lục thị đứng dậy: "Lục Lang?"
Trước khi Tạ Vân Sơ đến Phúc Thụy viện, đã đoán được mẫu thân và trưởng tỷ chắc chắn sẽ truy hỏi tổ phụ buông tha như thế nào, trong lòng đã có tính toán.
Nàng nói: "Con không có thiên phú và tài hoa như huynh trưởng, chỉ là hiểu được điều mà tổ phụ tổ mẫu coi trọng là sự phồn vinh của gia tộc, đưa ra một vài chủ ý, có thể giúp trưởng tỷ hòa ly, còn có thể giúp Đại bá có được thanh danh tốt.
"
Nếu chỉ đơn giản như thế, vì sao phụ thân lại nói tổ phụ đặt kỳ vọng vào Lục Lang, trái tim Tạ Văn Man thắt lại.
Lục thị nghe vậy gật đầu, nhẹ thở ra một hơi, lại hỏi: "Nhưng, tại sao còn phải đưa con đi Biện Kinh! Sức khỏe con không tốt! "
"Là tự con muốn đi, con sợ giữa đường lại xảy ra sự cố, làm chậm trễ việc hòa ly của trưởng tỷ, đi theo cho yên tâm!" Tạ Vân Sơ nói, nhìn sang Tạ Văn Man, "Trưởng tỷ yên tâm, chỉ cần một ngày muội còn là Tạ Lục Lang, thì sẽ bảo vệ trưởng tỷ.
Ở nhà hay gả đi, đều do trưởng tỷ tự mình quyết định! Vì thế muội sẽ bảo vệ trưởng tỷ, sống thật lâu, trở thành chỗ dựa cho mẫu thân và trưởng tỷ.
"
Tạ Văn Man nghe thấy mấy chữ "sống thật lâu", nước mắt tuôn như suối, muội muội có thể sống thật lâu là nguyện vọng lớn nhất của nàng.
Nàng không truy hỏi muội muội, nắm lấy tay muội muội, nghẹn ngào gật đầu: "Trưởng tỷ tin muội! Trưởng tỷ tin muội!".
Nữ Đế Đại NghiệpTác giả: Thiên Hoa Tẫn LạcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngMưa phùn rả rích rơi ngoài mành, thủy khí nhân uân*, sương mù che phủ Tạ phủ phong cách cổ xưa. *Nhân uân: ý chỉ âm dương hòa hợp. Tạ Vân Sơ một thân một thân bạch nguyệt đứng dưới ô, chắp tay nhìn tỳ nữ đang run rẩy quỳ dưới mưa, giọng nói lạnh nhạt: "Đọc..." Hộ vệ mở phong thư ra: "Nô tì nghe trộm lão thái gia nói sợ Đại hoàng tử sau lưng Vĩnh Ninh Bá tước phủ, Bác Gia muốn nhân cơ hội này dùng thế lực của Đại hoàng tử gây khó dễ Tạ gia tiện thể đòi thêm chút tiền bạc." Hộ vệ đọc xong kính cẩn đưa cho Tạ Vân Sơ. Nàng cầm lấy phong thư, lông mi rũ xuống, thần sắc khó dò. "Lục lang...!Lục lang nô tì chỉ là nhất thời bị quỷ ám!" Thúy Chi toàn thân ướt đẫm, chân tay lúng túng quỳ gối khóc, chưa kịp túm lấy góc y phục của Tạ Vân Sơ đã bị hộ vệ tàn nhẫn đạp vào lưng, nửa khuôn mặt bị ấn xuống bùn. Người người đều nói Lục lang lãnh đạm khoan dung, nhưng nàng biết...!Lục lang trước giờ không phải là người dễ gần, nàng chưa bao giờ coi trọng mạng người. "Nô tì biết lỗi rồi! Lục lang xin… "Lời gì?" Mẫu thân Lục thị căng thẳng, "Lục Lang?"Nàng vỗ tay trấn an mẫu thân, trả lời: "Vâng!""Con! " Tạ nhị gia rõ ràng muốn nói gì đó với nữ nhi, nhưng lời nói đến miệng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, nửa ngày sau mới nói: "Con phải biết, con khác biệt, bị tổ phụ con nhìn trúng không phải là chuyện gì tốt."Tạ Vân Sơ duy trì thái độ cung kính và xa cách, sau khi hành lễ với Tạ Nhị gia xong, thản nhiên nói: "Phụ thân, vốn dĩ con muốn yên lặng mà đem theo bí mật này chết đi! "Nghe thấy chữ "chết", vành mắt Lục thị đỏ hoe, tay nắm chặt lại, đau như bị khoét tim: "Lục Lang!"Khuôn mặt Tạ Vân Sơ lộ ra ý cười: "Nhưng, mẫu thân sinh con vất vả, nếu con chết rồi, trưởng tỷ lại khốn khổ ở Tô gia sống không được chết không xong, mẫu thân sẽ buồn, con phải bảo vệ mẫu thân và trưởng tỷ, còn cả muội muội nữa."Lục thị nghe vậy, đột nhiên bật khóc, cắn chặt môi, kiềm chế nỗi buồn, đứng dậy lôi Tạ Vân Sơ về phía mình, muốn dùng sức đánh nàng hai cái, lại không dám dùng lực: "Con nói linh tinh gì thế hả! Cái gì mà chết hay không chết! Mẫu thân còn chưa chết! Con muốn tức chết mẫu thân hả!"Tạ Nhị gia nghe những lời Tạ Vân Sơ, trong lòng không biết vì sao lại khó chịu.Vỗ về Lục thị xong, Tạ Vân Sơ lại nói: "Phụ thân yên tâm, bí mật này dù thế nào con cũng sẽ giữ kỹ."Tạ Nhị gia ngẩng đầu nhìn Tạ Vân Sơ."Con chưa bao giờ hứa những việc mà con không làm được." Nàng trịnh trọng nói.Tạ Nhị gia nhìn nữ nhi trước mặt, cảm thấy như rơi xuống vực thẳm, đôi mắt tĩnh mịch đó khiến ông chấn động.Ông thu hồi ánh mắt, nắm chặt hai tay, thấp giọng nói: "Sáng sớm ngày mai xuất phát, con chuẩn bị đi!"Cuối cùng, Tạ Nhị gia gập ngón tay lại, gõ gõ trên mặt bàn, lại nói với Tạ Vân Sơ: "Tổ phụ kỳ vọng rất cao vào con, có thể đoạn đường này sẽ sống chung với con, chỉ điểm học vấn của con, con phải chuẩn bị thật tốt."Tạ Nhị gia nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.Lục thị và Tạ Văn Man hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra nhìn Tạ Vân Sơ, hai người không biết vì sao đột nhiên Tạ lão thái gia lại kỳ vọng vào nàng.Tạ Văn Man là người đầu tiên phản ứng lại, đệ đệ và muội muội của nàng là song sinh, nếu Lục Lang đã là thần đồng trời sinh, muội muội chắc chắn không kém!Nàng không kìm được mà bật khóc: "Lục Lang, muội! có phải muội đã nản lòng với Tạ gia hay không, nên vẫn luôn giấu diếm, lần này vì trưởng tỷ không thể không bộc lộ ra trước mặt tổ phụ! "Lục thị đứng dậy: "Lục Lang?"Trước khi Tạ Vân Sơ đến Phúc Thụy viện, đã đoán được mẫu thân và trưởng tỷ chắc chắn sẽ truy hỏi tổ phụ buông tha như thế nào, trong lòng đã có tính toán.Nàng nói: "Con không có thiên phú và tài hoa như huynh trưởng, chỉ là hiểu được điều mà tổ phụ tổ mẫu coi trọng là sự phồn vinh của gia tộc, đưa ra một vài chủ ý, có thể giúp trưởng tỷ hòa ly, còn có thể giúp Đại bá có được thanh danh tốt."Nếu chỉ đơn giản như thế, vì sao phụ thân lại nói tổ phụ đặt kỳ vọng vào Lục Lang, trái tim Tạ Văn Man thắt lại.Lục thị nghe vậy gật đầu, nhẹ thở ra một hơi, lại hỏi: "Nhưng, tại sao còn phải đưa con đi Biện Kinh! Sức khỏe con không tốt! ""Là tự con muốn đi, con sợ giữa đường lại xảy ra sự cố, làm chậm trễ việc hòa ly của trưởng tỷ, đi theo cho yên tâm!" Tạ Vân Sơ nói, nhìn sang Tạ Văn Man, "Trưởng tỷ yên tâm, chỉ cần một ngày muội còn là Tạ Lục Lang, thì sẽ bảo vệ trưởng tỷ.Ở nhà hay gả đi, đều do trưởng tỷ tự mình quyết định! Vì thế muội sẽ bảo vệ trưởng tỷ, sống thật lâu, trở thành chỗ dựa cho mẫu thân và trưởng tỷ."Tạ Văn Man nghe thấy mấy chữ "sống thật lâu", nước mắt tuôn như suối, muội muội có thể sống thật lâu là nguyện vọng lớn nhất của nàng.Nàng không truy hỏi muội muội, nắm lấy tay muội muội, nghẹn ngào gật đầu: "Trưởng tỷ tin muội! Trưởng tỷ tin muội!".