Woo.. Trời hôm nay thật đẹp, bầu trời trong veo, gió thổi thật mát. Đúng là thời tiết mùa thu thật đẹp. Hôm nay, cô mặc chiếc váy vàng nhạt, đi đôi giày Adidas trắng, không thể công nhận rằng: Dù trong hoàn cảnh nào cô đều rất đẹp. Nơi cô đang đứng là công viên dành cho những đôi tình nhân, nơi này được trang hoàng rất đẹp vì sắp có lễ hội diễn ra, mỗi năm chỉ có một lần. Nhìn người con trai trước mặt cô lại nhớ trước đó vài tiếng cô đã tự đưa ra cho bản thân một lộ trình mới trong cuộc đời của chính mình. Cô từ bỏ tất cả, những thứ mà ai cũng mong muốn để đổi lấy tự do và hạnh phúc của bản thân. Cô muốn cùng anh ta bỏ trốn, đi đến nơi mà ông nội cô không tìm được, cô từ bỏ địa vị, tiền tài để mong được sống bình yên bên người đàn ông mình yêu, vậy mà khi cô chọn từ bỏ mọi thứ, hắn lại chọn từ bỏ cô. Hahaha, cô cười một cách châm biếm. Thật nực cười, khi mà cô cứ nghĩ tình yêu của mình sẽ đủ lớn để vượt qua tất cả. Thì ra là không, không có thứ tình yêu đó. Có lẽ ông nội cô nói đúng…
Chương 12: 12: Thích Thì Đánh
Có Anh Thật TốtTác giả: Mạc LinhhTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhWoo.. Trời hôm nay thật đẹp, bầu trời trong veo, gió thổi thật mát. Đúng là thời tiết mùa thu thật đẹp. Hôm nay, cô mặc chiếc váy vàng nhạt, đi đôi giày Adidas trắng, không thể công nhận rằng: Dù trong hoàn cảnh nào cô đều rất đẹp. Nơi cô đang đứng là công viên dành cho những đôi tình nhân, nơi này được trang hoàng rất đẹp vì sắp có lễ hội diễn ra, mỗi năm chỉ có một lần. Nhìn người con trai trước mặt cô lại nhớ trước đó vài tiếng cô đã tự đưa ra cho bản thân một lộ trình mới trong cuộc đời của chính mình. Cô từ bỏ tất cả, những thứ mà ai cũng mong muốn để đổi lấy tự do và hạnh phúc của bản thân. Cô muốn cùng anh ta bỏ trốn, đi đến nơi mà ông nội cô không tìm được, cô từ bỏ địa vị, tiền tài để mong được sống bình yên bên người đàn ông mình yêu, vậy mà khi cô chọn từ bỏ mọi thứ, hắn lại chọn từ bỏ cô. Hahaha, cô cười một cách châm biếm. Thật nực cười, khi mà cô cứ nghĩ tình yêu của mình sẽ đủ lớn để vượt qua tất cả. Thì ra là không, không có thứ tình yêu đó. Có lẽ ông nội cô nói đúng… Lục Tiểu Bảo muốn ra ngăn nhưng hắn sợ vợ, Giang lão gia thấy ầm ĩ suốt ngày mà buồn rầu, chẳng thèm nhìn nữa, phất tay đi luôn.Thấy cha mình đi xa, Giang Mẫn mãi mới lấy lại được bình tĩnh, bà sợ cha mình nếu ông ấy mà không vui thì bà cũng không vui, còn tài sản của Giang gia nữa chứ, chỉ cần ông ấy ra đi thì tất cả sẽ là của mình bà.Hừ nhẹ rồi Giang Mẫn cũng nhấc chân rời đi.Lục Tiểu Bảo cũng chỉ biết đi theo, nhìn người cha như vậy mà Minh Phong buồn bực, còn Minh Ngọc chỉ biết vô hồn nhìn sàn nhà.“Minh Ngọc, tại sao em đánh người ta vậy”Ngước đầu lên nhìn Minh Phong“Thích thì đánh thôi”Con bé mỗi lần đều như vậy, người anh trai như hắn cũng không bước được vào thế giới của con bé, nhìn theo bóng lưng ấy, bất giác một đứa trẻ phải thở dài, sao hắn cảm thấy gia đình này từ một năm trước bắt đầu không phải gia đình mà hắn biết vậy.Rồi chợt nhận ra, có lẽ là từ khi Giang Y Linh rời đi.Chuyện của Giang Y Linh ầm ĩ một thời gian, chị ấy yêu một người mồ côi cha mẹ nên ông ngoại không đồng ý, chị còn định bỏ nhà đi.Còn người đàn ông ấy lại vì người con gái khác mà bỏ rơi chị ấy.Cứ ngỡ chị ấy sẽ quay về nhưng không ngờ chị vẫn rời đi.Chuyện cha mẹ chị ấy mất năm chị ấy sáu tuổi, còn khi đó hắn và Minh Ngọc mới có ba tuổi chẳng hiểu gì.Mãi khi lớn rồi hiểu chuyện mới biết chuyện năm đó tàn nhẫn như thế nào.Mẹ hắn thì cứ như vậy thâu tóm mọi việc trong gia đình nhưng ông ngoại còn ở đây thì có thể làm được gì, ông đang giữ lại tất cả những gì thuộc về chị Y Linh, mẹ hắn luôn mong hắn lấy được tình cảm của ông ngoại, nhưng hắn với ông rất giống nhau, trầm tĩnh, lạnh nhạt, chỉ có như vậy, làm sao mà gần gũi được chứ.___Ta là dải phân cách____Hai ngày sau....!Cũng đã hai ngày rồi, Giang Y Linh và Mạc Tử đang ngồi ở trên máy bay, đây là máy bay riêng, nhìn là biết xa hoa cỡ nào.Nhưng cô không ngạc nhiên vì những thứ xa hoa này thực sự rất quen thuộc đối với cô, cô chỉ nhìn ra cửa sổ, nhìn đám mây trắng mà trầm ngâm, sắp trở về rồi, có lẽ cô cần trở về cuộc sống trước kia của bản thân.Mạc Tử thì đang bận xem Tiểu Bé con nhà cô diễn, qua màn hình Ipap, làm gì có tâm trạng quan tâm đến Y Linh chỉ có ở góc xa có một đôi mắt nhìn cô với vẻ hiếu kỳ.Mạc Quân Ngôn rất hiếu kỳ với cô bé kia, lúc lên máy bay chỉ yên tĩnh tìm chỗ ngồi không bất ngờ hay lạ lẫm gì, mà hơn nữa hắn rất muốn biết tại sao cô có thể trồng được giống hoa lan đó.Chính là cái cây mà hắn nhìn chăm chú trước nhà cô lần trước.Lần này cô về nước không đem theo cây mà chỉ giử cho người hàng xóm chăm sóc, thấy vậy hắn không biết tại sao mình lại đem một cây nhỏ về.Hắn nhìn cây hoa trong tay mình rồi nhìn Y Linh tự nhủ rằng do bản thân thấy cây hoa này đẹp thôi, mà cũng có thể là hắn muốn nhớ về cô bé năm xưa thôi.Nhưng trong lòng lại đang rối rắm, miên man.
Lục Tiểu Bảo muốn ra ngăn nhưng hắn sợ vợ, Giang lão gia thấy ầm ĩ suốt ngày mà buồn rầu, chẳng thèm nhìn nữa, phất tay đi luôn.
Thấy cha mình đi xa, Giang Mẫn mãi mới lấy lại được bình tĩnh, bà sợ cha mình nếu ông ấy mà không vui thì bà cũng không vui, còn tài sản của Giang gia nữa chứ, chỉ cần ông ấy ra đi thì tất cả sẽ là của mình bà.
Hừ nhẹ rồi Giang Mẫn cũng nhấc chân rời đi.
Lục Tiểu Bảo cũng chỉ biết đi theo, nhìn người cha như vậy mà Minh Phong buồn bực, còn Minh Ngọc chỉ biết vô hồn nhìn sàn nhà.
“Minh Ngọc, tại sao em đánh người ta vậy”
Ngước đầu lên nhìn Minh Phong
“Thích thì đánh thôi”
Con bé mỗi lần đều như vậy, người anh trai như hắn cũng không bước được vào thế giới của con bé, nhìn theo bóng lưng ấy, bất giác một đứa trẻ phải thở dài, sao hắn cảm thấy gia đình này từ một năm trước bắt đầu không phải gia đình mà hắn biết vậy.
Rồi chợt nhận ra, có lẽ là từ khi Giang Y Linh rời đi.
Chuyện của Giang Y Linh ầm ĩ một thời gian, chị ấy yêu một người mồ côi cha mẹ nên ông ngoại không đồng ý, chị còn định bỏ nhà đi.
Còn người đàn ông ấy lại vì người con gái khác mà bỏ rơi chị ấy.
Cứ ngỡ chị ấy sẽ quay về nhưng không ngờ chị vẫn rời đi.Chuyện cha mẹ chị ấy mất năm chị ấy sáu tuổi, còn khi đó hắn và Minh Ngọc mới có ba tuổi chẳng hiểu gì.
Mãi khi lớn rồi hiểu chuyện mới biết chuyện năm đó tàn nhẫn như thế nào.
Mẹ hắn thì cứ như vậy thâu tóm mọi việc trong gia đình nhưng ông ngoại còn ở đây thì có thể làm được gì, ông đang giữ lại tất cả những gì thuộc về chị Y Linh, mẹ hắn luôn mong hắn lấy được tình cảm của ông ngoại, nhưng hắn với ông rất giống nhau, trầm tĩnh, lạnh nhạt, chỉ có như vậy, làm sao mà gần gũi được chứ.
___Ta là dải phân cách____
Hai ngày sau....!
Cũng đã hai ngày rồi, Giang Y Linh và Mạc Tử đang ngồi ở trên máy bay, đây là máy bay riêng, nhìn là biết xa hoa cỡ nào.
Nhưng cô không ngạc nhiên vì những thứ xa hoa này thực sự rất quen thuộc đối với cô, cô chỉ nhìn ra cửa sổ, nhìn đám mây trắng mà trầm ngâm, sắp trở về rồi, có lẽ cô cần trở về cuộc sống trước kia của bản thân.
Mạc Tử thì đang bận xem Tiểu Bé con nhà cô diễn, qua màn hình Ipap, làm gì có tâm trạng quan tâm đến Y Linh chỉ có ở góc xa có một đôi mắt nhìn cô với vẻ hiếu kỳ.
Mạc Quân Ngôn rất hiếu kỳ với cô bé kia, lúc lên máy bay chỉ yên tĩnh tìm chỗ ngồi không bất ngờ hay lạ lẫm gì, mà hơn nữa hắn rất muốn biết tại sao cô có thể trồng được giống hoa lan đó.
Chính là cái cây mà hắn nhìn chăm chú trước nhà cô lần trước.
Lần này cô về nước không đem theo cây mà chỉ giử cho người hàng xóm chăm sóc, thấy vậy hắn không biết tại sao mình lại đem một cây nhỏ về.
Hắn nhìn cây hoa trong tay mình rồi nhìn Y Linh tự nhủ rằng do bản thân thấy cây hoa này đẹp thôi, mà cũng có thể là hắn muốn nhớ về cô bé năm xưa thôi.
Nhưng trong lòng lại đang rối rắm, miên man.
Có Anh Thật TốtTác giả: Mạc LinhhTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhWoo.. Trời hôm nay thật đẹp, bầu trời trong veo, gió thổi thật mát. Đúng là thời tiết mùa thu thật đẹp. Hôm nay, cô mặc chiếc váy vàng nhạt, đi đôi giày Adidas trắng, không thể công nhận rằng: Dù trong hoàn cảnh nào cô đều rất đẹp. Nơi cô đang đứng là công viên dành cho những đôi tình nhân, nơi này được trang hoàng rất đẹp vì sắp có lễ hội diễn ra, mỗi năm chỉ có một lần. Nhìn người con trai trước mặt cô lại nhớ trước đó vài tiếng cô đã tự đưa ra cho bản thân một lộ trình mới trong cuộc đời của chính mình. Cô từ bỏ tất cả, những thứ mà ai cũng mong muốn để đổi lấy tự do và hạnh phúc của bản thân. Cô muốn cùng anh ta bỏ trốn, đi đến nơi mà ông nội cô không tìm được, cô từ bỏ địa vị, tiền tài để mong được sống bình yên bên người đàn ông mình yêu, vậy mà khi cô chọn từ bỏ mọi thứ, hắn lại chọn từ bỏ cô. Hahaha, cô cười một cách châm biếm. Thật nực cười, khi mà cô cứ nghĩ tình yêu của mình sẽ đủ lớn để vượt qua tất cả. Thì ra là không, không có thứ tình yêu đó. Có lẽ ông nội cô nói đúng… Lục Tiểu Bảo muốn ra ngăn nhưng hắn sợ vợ, Giang lão gia thấy ầm ĩ suốt ngày mà buồn rầu, chẳng thèm nhìn nữa, phất tay đi luôn.Thấy cha mình đi xa, Giang Mẫn mãi mới lấy lại được bình tĩnh, bà sợ cha mình nếu ông ấy mà không vui thì bà cũng không vui, còn tài sản của Giang gia nữa chứ, chỉ cần ông ấy ra đi thì tất cả sẽ là của mình bà.Hừ nhẹ rồi Giang Mẫn cũng nhấc chân rời đi.Lục Tiểu Bảo cũng chỉ biết đi theo, nhìn người cha như vậy mà Minh Phong buồn bực, còn Minh Ngọc chỉ biết vô hồn nhìn sàn nhà.“Minh Ngọc, tại sao em đánh người ta vậy”Ngước đầu lên nhìn Minh Phong“Thích thì đánh thôi”Con bé mỗi lần đều như vậy, người anh trai như hắn cũng không bước được vào thế giới của con bé, nhìn theo bóng lưng ấy, bất giác một đứa trẻ phải thở dài, sao hắn cảm thấy gia đình này từ một năm trước bắt đầu không phải gia đình mà hắn biết vậy.Rồi chợt nhận ra, có lẽ là từ khi Giang Y Linh rời đi.Chuyện của Giang Y Linh ầm ĩ một thời gian, chị ấy yêu một người mồ côi cha mẹ nên ông ngoại không đồng ý, chị còn định bỏ nhà đi.Còn người đàn ông ấy lại vì người con gái khác mà bỏ rơi chị ấy.Cứ ngỡ chị ấy sẽ quay về nhưng không ngờ chị vẫn rời đi.Chuyện cha mẹ chị ấy mất năm chị ấy sáu tuổi, còn khi đó hắn và Minh Ngọc mới có ba tuổi chẳng hiểu gì.Mãi khi lớn rồi hiểu chuyện mới biết chuyện năm đó tàn nhẫn như thế nào.Mẹ hắn thì cứ như vậy thâu tóm mọi việc trong gia đình nhưng ông ngoại còn ở đây thì có thể làm được gì, ông đang giữ lại tất cả những gì thuộc về chị Y Linh, mẹ hắn luôn mong hắn lấy được tình cảm của ông ngoại, nhưng hắn với ông rất giống nhau, trầm tĩnh, lạnh nhạt, chỉ có như vậy, làm sao mà gần gũi được chứ.___Ta là dải phân cách____Hai ngày sau....!Cũng đã hai ngày rồi, Giang Y Linh và Mạc Tử đang ngồi ở trên máy bay, đây là máy bay riêng, nhìn là biết xa hoa cỡ nào.Nhưng cô không ngạc nhiên vì những thứ xa hoa này thực sự rất quen thuộc đối với cô, cô chỉ nhìn ra cửa sổ, nhìn đám mây trắng mà trầm ngâm, sắp trở về rồi, có lẽ cô cần trở về cuộc sống trước kia của bản thân.Mạc Tử thì đang bận xem Tiểu Bé con nhà cô diễn, qua màn hình Ipap, làm gì có tâm trạng quan tâm đến Y Linh chỉ có ở góc xa có một đôi mắt nhìn cô với vẻ hiếu kỳ.Mạc Quân Ngôn rất hiếu kỳ với cô bé kia, lúc lên máy bay chỉ yên tĩnh tìm chỗ ngồi không bất ngờ hay lạ lẫm gì, mà hơn nữa hắn rất muốn biết tại sao cô có thể trồng được giống hoa lan đó.Chính là cái cây mà hắn nhìn chăm chú trước nhà cô lần trước.Lần này cô về nước không đem theo cây mà chỉ giử cho người hàng xóm chăm sóc, thấy vậy hắn không biết tại sao mình lại đem một cây nhỏ về.Hắn nhìn cây hoa trong tay mình rồi nhìn Y Linh tự nhủ rằng do bản thân thấy cây hoa này đẹp thôi, mà cũng có thể là hắn muốn nhớ về cô bé năm xưa thôi.Nhưng trong lòng lại đang rối rắm, miên man.