Woo.. Trời hôm nay thật đẹp, bầu trời trong veo, gió thổi thật mát. Đúng là thời tiết mùa thu thật đẹp. Hôm nay, cô mặc chiếc váy vàng nhạt, đi đôi giày Adidas trắng, không thể công nhận rằng: Dù trong hoàn cảnh nào cô đều rất đẹp. Nơi cô đang đứng là công viên dành cho những đôi tình nhân, nơi này được trang hoàng rất đẹp vì sắp có lễ hội diễn ra, mỗi năm chỉ có một lần. Nhìn người con trai trước mặt cô lại nhớ trước đó vài tiếng cô đã tự đưa ra cho bản thân một lộ trình mới trong cuộc đời của chính mình. Cô từ bỏ tất cả, những thứ mà ai cũng mong muốn để đổi lấy tự do và hạnh phúc của bản thân. Cô muốn cùng anh ta bỏ trốn, đi đến nơi mà ông nội cô không tìm được, cô từ bỏ địa vị, tiền tài để mong được sống bình yên bên người đàn ông mình yêu, vậy mà khi cô chọn từ bỏ mọi thứ, hắn lại chọn từ bỏ cô. Hahaha, cô cười một cách châm biếm. Thật nực cười, khi mà cô cứ nghĩ tình yêu của mình sẽ đủ lớn để vượt qua tất cả. Thì ra là không, không có thứ tình yêu đó. Có lẽ ông nội cô nói đúng…
Chương 29: 29: Mạc Tử Cứu!
Có Anh Thật TốtTác giả: Mạc LinhhTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhWoo.. Trời hôm nay thật đẹp, bầu trời trong veo, gió thổi thật mát. Đúng là thời tiết mùa thu thật đẹp. Hôm nay, cô mặc chiếc váy vàng nhạt, đi đôi giày Adidas trắng, không thể công nhận rằng: Dù trong hoàn cảnh nào cô đều rất đẹp. Nơi cô đang đứng là công viên dành cho những đôi tình nhân, nơi này được trang hoàng rất đẹp vì sắp có lễ hội diễn ra, mỗi năm chỉ có một lần. Nhìn người con trai trước mặt cô lại nhớ trước đó vài tiếng cô đã tự đưa ra cho bản thân một lộ trình mới trong cuộc đời của chính mình. Cô từ bỏ tất cả, những thứ mà ai cũng mong muốn để đổi lấy tự do và hạnh phúc của bản thân. Cô muốn cùng anh ta bỏ trốn, đi đến nơi mà ông nội cô không tìm được, cô từ bỏ địa vị, tiền tài để mong được sống bình yên bên người đàn ông mình yêu, vậy mà khi cô chọn từ bỏ mọi thứ, hắn lại chọn từ bỏ cô. Hahaha, cô cười một cách châm biếm. Thật nực cười, khi mà cô cứ nghĩ tình yêu của mình sẽ đủ lớn để vượt qua tất cả. Thì ra là không, không có thứ tình yêu đó. Có lẽ ông nội cô nói đúng… Ở Giang giaMọi người đã đầy đủ trên bàn ăn, nhìn bữa ăn sáng rất thịnh soạn, đủ thứ kiểu Tây, kiểu Đông.Giang Y Linh nghe dì Tú bảo là sợ cô thay đổi sở thích, nên nấu hết các kiểu ăn sáng.Nhìn bàn ăn sáng trước mặt mà cô không biết nói gì.Vốn bữa sáng trôi bình yên, nhưng một cuộc điện thoại đã thay đổi toàn bộ không khí.Ông ngoại trầm mặc nhìn Y Linh, cô không hiểu.“ Hôm nay chúng ta có buổi bán đấu giá một miếng đất ở ngoại thành, bộ phận bên chúng ta nói rằng miếng đất đó đã ngầm rơi vào tay Mạc gia rồi...” – ông ngập ngừng không nói tiếp.Trong lòng cô đôm đốp, xong rồi....!“ Nhưng bên chủ thầu lại báo rằng chúng ta là người thắng thầu.Mạc gia còn giử cho chúng ta một câu “ Đây là quà gia mắt sớm”” – Nói đến đây Giang Y Linh giật giật mi mắt“ Ông ông à, chuyện này thì liên quan gì đến cháu.” – Chắc không liên quan đâu ha“ Sao lại không liên quan gì đến cháu” – Giang gia và Mạc gia có qua lại nhưng đâu thân thiết đến mức độ như vậy.Ông biết chuyện này chắc chắn liên quan đến Y Linh nhà mình.Giang Mẫn ngồi bên cũng mơ hồ hiểu ra.Chỉ là bà không hiểu, Mạc gia lần này định làm gì, bà ta không hề nghe người báo lại là Giang Y Linh có bất kỳ quan hệ nào với gia chủ hiện tại của Mạc gia_Mạc Quân Ngôn.Giang Y Linh định mở miệng giải thích thì tiếng tinh tinh reo lên.Màn hình điện thoại nhảy lên tin nhắn của Mạc Tử[ Người của Tiểu Linh Linh] : Cứu....[hình ảnh]Cái tên đó là do Mạc Tử đặt, cô không đặt.Tôi vô tội...!Trên hình ảnh là địa chỉ của Mạc Tử.Giang Y Linh thấy bản thân cần trốn trước, liền xin phép ông nội đi ngay.Giang Y Linh chạy nhay như một cơn gió, cô không muốn trả lời mấy câu hỏi của ông đâu, phiền lắm.Cô liền bắt taxi đến chỗ được Mạc Tử định vị.Mò mãi mới tìm được thư viện, rồi mất một lúc mới tìm được Mạc Tử.Bắt bà đây khốn khổ vậy, xem như cậu giỏi.
Ở Giang gia
Mọi người đã đầy đủ trên bàn ăn, nhìn bữa ăn sáng rất thịnh soạn, đủ thứ kiểu Tây, kiểu Đông.
Giang Y Linh nghe dì Tú bảo là sợ cô thay đổi sở thích, nên nấu hết các kiểu ăn sáng.
Nhìn bàn ăn sáng trước mặt mà cô không biết nói gì.
Vốn bữa sáng trôi bình yên, nhưng một cuộc điện thoại đã thay đổi toàn bộ không khí.
Ông ngoại trầm mặc nhìn Y Linh, cô không hiểu.
“ Hôm nay chúng ta có buổi bán đấu giá một miếng đất ở ngoại thành, bộ phận bên chúng ta nói rằng miếng đất đó đã ngầm rơi vào tay Mạc gia rồi...” – ông ngập ngừng không nói tiếp.
Trong lòng cô đôm đốp, xong rồi....!
“ Nhưng bên chủ thầu lại báo rằng chúng ta là người thắng thầu.
Mạc gia còn giử cho chúng ta một câu “ Đây là quà gia mắt sớm”” – Nói đến đây Giang Y Linh giật giật mi mắt
“ Ông ông à, chuyện này thì liên quan gì đến cháu.” – Chắc không liên quan đâu ha
“ Sao lại không liên quan gì đến cháu” – Giang gia và Mạc gia có qua lại nhưng đâu thân thiết đến mức độ như vậy.
Ông biết chuyện này chắc chắn liên quan đến Y Linh nhà mình.
Giang Mẫn ngồi bên cũng mơ hồ hiểu ra.
Chỉ là bà không hiểu, Mạc gia lần này định làm gì, bà ta không hề nghe người báo lại là Giang Y Linh có bất kỳ quan hệ nào với gia chủ hiện tại của Mạc gia_Mạc Quân Ngôn.
Giang Y Linh định mở miệng giải thích thì tiếng tinh tinh reo lên.
Màn hình điện thoại nhảy lên tin nhắn của Mạc Tử
[ Người của Tiểu Linh Linh] : Cứu....[hình ảnh]
Cái tên đó là do Mạc Tử đặt, cô không đặt.
Tôi vô tội...!
Trên hình ảnh là địa chỉ của Mạc Tử.
Giang Y Linh thấy bản thân cần trốn trước, liền xin phép ông nội đi ngay.
Giang Y Linh chạy nhay như một cơn gió, cô không muốn trả lời mấy câu hỏi của ông đâu, phiền lắm.
Cô liền bắt taxi đến chỗ được Mạc Tử định vị.
Mò mãi mới tìm được thư viện, rồi mất một lúc mới tìm được Mạc Tử.
Bắt bà đây khốn khổ vậy, xem như cậu giỏi.
Có Anh Thật TốtTác giả: Mạc LinhhTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhWoo.. Trời hôm nay thật đẹp, bầu trời trong veo, gió thổi thật mát. Đúng là thời tiết mùa thu thật đẹp. Hôm nay, cô mặc chiếc váy vàng nhạt, đi đôi giày Adidas trắng, không thể công nhận rằng: Dù trong hoàn cảnh nào cô đều rất đẹp. Nơi cô đang đứng là công viên dành cho những đôi tình nhân, nơi này được trang hoàng rất đẹp vì sắp có lễ hội diễn ra, mỗi năm chỉ có một lần. Nhìn người con trai trước mặt cô lại nhớ trước đó vài tiếng cô đã tự đưa ra cho bản thân một lộ trình mới trong cuộc đời của chính mình. Cô từ bỏ tất cả, những thứ mà ai cũng mong muốn để đổi lấy tự do và hạnh phúc của bản thân. Cô muốn cùng anh ta bỏ trốn, đi đến nơi mà ông nội cô không tìm được, cô từ bỏ địa vị, tiền tài để mong được sống bình yên bên người đàn ông mình yêu, vậy mà khi cô chọn từ bỏ mọi thứ, hắn lại chọn từ bỏ cô. Hahaha, cô cười một cách châm biếm. Thật nực cười, khi mà cô cứ nghĩ tình yêu của mình sẽ đủ lớn để vượt qua tất cả. Thì ra là không, không có thứ tình yêu đó. Có lẽ ông nội cô nói đúng… Ở Giang giaMọi người đã đầy đủ trên bàn ăn, nhìn bữa ăn sáng rất thịnh soạn, đủ thứ kiểu Tây, kiểu Đông.Giang Y Linh nghe dì Tú bảo là sợ cô thay đổi sở thích, nên nấu hết các kiểu ăn sáng.Nhìn bàn ăn sáng trước mặt mà cô không biết nói gì.Vốn bữa sáng trôi bình yên, nhưng một cuộc điện thoại đã thay đổi toàn bộ không khí.Ông ngoại trầm mặc nhìn Y Linh, cô không hiểu.“ Hôm nay chúng ta có buổi bán đấu giá một miếng đất ở ngoại thành, bộ phận bên chúng ta nói rằng miếng đất đó đã ngầm rơi vào tay Mạc gia rồi...” – ông ngập ngừng không nói tiếp.Trong lòng cô đôm đốp, xong rồi....!“ Nhưng bên chủ thầu lại báo rằng chúng ta là người thắng thầu.Mạc gia còn giử cho chúng ta một câu “ Đây là quà gia mắt sớm”” – Nói đến đây Giang Y Linh giật giật mi mắt“ Ông ông à, chuyện này thì liên quan gì đến cháu.” – Chắc không liên quan đâu ha“ Sao lại không liên quan gì đến cháu” – Giang gia và Mạc gia có qua lại nhưng đâu thân thiết đến mức độ như vậy.Ông biết chuyện này chắc chắn liên quan đến Y Linh nhà mình.Giang Mẫn ngồi bên cũng mơ hồ hiểu ra.Chỉ là bà không hiểu, Mạc gia lần này định làm gì, bà ta không hề nghe người báo lại là Giang Y Linh có bất kỳ quan hệ nào với gia chủ hiện tại của Mạc gia_Mạc Quân Ngôn.Giang Y Linh định mở miệng giải thích thì tiếng tinh tinh reo lên.Màn hình điện thoại nhảy lên tin nhắn của Mạc Tử[ Người của Tiểu Linh Linh] : Cứu....[hình ảnh]Cái tên đó là do Mạc Tử đặt, cô không đặt.Tôi vô tội...!Trên hình ảnh là địa chỉ của Mạc Tử.Giang Y Linh thấy bản thân cần trốn trước, liền xin phép ông nội đi ngay.Giang Y Linh chạy nhay như một cơn gió, cô không muốn trả lời mấy câu hỏi của ông đâu, phiền lắm.Cô liền bắt taxi đến chỗ được Mạc Tử định vị.Mò mãi mới tìm được thư viện, rồi mất một lúc mới tìm được Mạc Tử.Bắt bà đây khốn khổ vậy, xem như cậu giỏi.