Woo.. Trời hôm nay thật đẹp, bầu trời trong veo, gió thổi thật mát. Đúng là thời tiết mùa thu thật đẹp. Hôm nay, cô mặc chiếc váy vàng nhạt, đi đôi giày Adidas trắng, không thể công nhận rằng: Dù trong hoàn cảnh nào cô đều rất đẹp. Nơi cô đang đứng là công viên dành cho những đôi tình nhân, nơi này được trang hoàng rất đẹp vì sắp có lễ hội diễn ra, mỗi năm chỉ có một lần. Nhìn người con trai trước mặt cô lại nhớ trước đó vài tiếng cô đã tự đưa ra cho bản thân một lộ trình mới trong cuộc đời của chính mình. Cô từ bỏ tất cả, những thứ mà ai cũng mong muốn để đổi lấy tự do và hạnh phúc của bản thân. Cô muốn cùng anh ta bỏ trốn, đi đến nơi mà ông nội cô không tìm được, cô từ bỏ địa vị, tiền tài để mong được sống bình yên bên người đàn ông mình yêu, vậy mà khi cô chọn từ bỏ mọi thứ, hắn lại chọn từ bỏ cô. Hahaha, cô cười một cách châm biếm. Thật nực cười, khi mà cô cứ nghĩ tình yêu của mình sẽ đủ lớn để vượt qua tất cả. Thì ra là không, không có thứ tình yêu đó. Có lẽ ông nội cô nói đúng…
Chương 38: 38: Khá Đẹp
Có Anh Thật TốtTác giả: Mạc LinhhTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhWoo.. Trời hôm nay thật đẹp, bầu trời trong veo, gió thổi thật mát. Đúng là thời tiết mùa thu thật đẹp. Hôm nay, cô mặc chiếc váy vàng nhạt, đi đôi giày Adidas trắng, không thể công nhận rằng: Dù trong hoàn cảnh nào cô đều rất đẹp. Nơi cô đang đứng là công viên dành cho những đôi tình nhân, nơi này được trang hoàng rất đẹp vì sắp có lễ hội diễn ra, mỗi năm chỉ có một lần. Nhìn người con trai trước mặt cô lại nhớ trước đó vài tiếng cô đã tự đưa ra cho bản thân một lộ trình mới trong cuộc đời của chính mình. Cô từ bỏ tất cả, những thứ mà ai cũng mong muốn để đổi lấy tự do và hạnh phúc của bản thân. Cô muốn cùng anh ta bỏ trốn, đi đến nơi mà ông nội cô không tìm được, cô từ bỏ địa vị, tiền tài để mong được sống bình yên bên người đàn ông mình yêu, vậy mà khi cô chọn từ bỏ mọi thứ, hắn lại chọn từ bỏ cô. Hahaha, cô cười một cách châm biếm. Thật nực cười, khi mà cô cứ nghĩ tình yêu của mình sẽ đủ lớn để vượt qua tất cả. Thì ra là không, không có thứ tình yêu đó. Có lẽ ông nội cô nói đúng… “ Bây giờ chỉ còn tao với mày.Muốn chết như thế nào, hay trước khi chết muốn đọ súng với tao.Nhìn bọn đàn em của mày đi, hay là mày tự sát đi cho nó nhanh.Nào muốn tao giết hay muốn tự mình làm” – Giang Y Linh cười lưu manh một cách bất cần nói.Tên lão đại giận dữ định nói điều gì.“Đùng” – Thôi tự cô giết cho nhanh.Lão đại: “...” – không phải cho hắn lựa chọn sao?Giang Y Linh đi vòng xung quanh mấy cái xác, cô tìm thấy trên người tên lão đại có một chiếc điện thoại.Phá mật khẩu xong, lục trong tin nhắn các cuộc gọi đều không có gì cả.Vậy thì đợi đi.Cô nhét chiếc điện thoại vào túi áo.Xét một lượt mấy cái xác, trên ngón tay út đều có xăm một hình xăm hình mặt trăng lưỡi liềm khá đặc biệt.Vì mỗi hình lưỡi liềm đều được gia công thêm một đóa hoa rất kiều diễm bên cạnh, nhìn chúng khá quen mắt nhưng cô vẫn chưa đoán ra được đó là gì.“Khá đẹp” – đó là điều kết luận duy nhất sau khi ngắm ngía chúng mất một phút.[...] - Ừ thì đẹp đó -_-Giang Y Linh đang hăng say suy nghĩ thì từ trên mái nhà bay xuống một bóng người.Suýt chút nữa là cô cầm súng bắn rồi, nếu không phải mùi hương trên người đó rất quen thuộc thì cô chắc chắn bắn kẻ đó thành tổ ong luôn.“ Ôi chao bé yêu, nào nào cậu cầm súng chĩa vào mình như vậy là sao chứ.” – Một giọng nữ ngọt ngào lên tiếng.“ Đại tỷ à, cậu có thể đừng đánh úp người khác được không chứ, cậu cứ như vậy là chết sớm đó.” – Giang Y Linh cảm thán nói.“ Không phải mình nhảy từ mái nhà xuống phịch một cái không phải tiếng động thì là gì”Giang Y Linh quay lưng đi về phía con đường lúc nãy, không thèm để ý người nọ.“Này này, cậu không giải quyết cái đống này hả” – Cô gái đó hét lên hỏi người phía trước.“ Cậu ở đó làm cảnh hả, dọn dẹp giúp bổn cô nương đi, nếu không đừng có mơ ngủ nhờ nhà mình đêm nay” – Giang Y Linh với giọng trả lời.Cô gái ấy rậm chân tức tối, lại bị nó sai vặt.Cô vỗ tay, từ trong bóng đêm có một toán người, trên người bọn chúng đều ăn mặt rất đồng đều, trên ngực còn cài huy hiệu con hổ bằng vàng, đi ra cung kính gọi“ Công chúa có gì sai bảo?”“ Xử lý đi” – Cô gái nói.Dừng lại một chút nói tiếp“Đưa hành lý đây”Một tên áo đen kéo chiếc va ly cúi đầu đưa cho cô.
“ Bây giờ chỉ còn tao với mày.
Muốn chết như thế nào, hay trước khi chết muốn đọ súng với tao.
Nhìn bọn đàn em của mày đi, hay là mày tự sát đi cho nó nhanh.
Nào muốn tao giết hay muốn tự mình làm” – Giang Y Linh cười lưu manh một cách bất cần nói.
Tên lão đại giận dữ định nói điều gì.
“Đùng” – Thôi tự cô giết cho nhanh.
Lão đại: “...” – không phải cho hắn lựa chọn sao?
Giang Y Linh đi vòng xung quanh mấy cái xác, cô tìm thấy trên người tên lão đại có một chiếc điện thoại.
Phá mật khẩu xong, lục trong tin nhắn các cuộc gọi đều không có gì cả.
Vậy thì đợi đi.
Cô nhét chiếc điện thoại vào túi áo.
Xét một lượt mấy cái xác, trên ngón tay út đều có xăm một hình xăm hình mặt trăng lưỡi liềm khá đặc biệt.
Vì mỗi hình lưỡi liềm đều được gia công thêm một đóa hoa rất kiều diễm bên cạnh, nhìn chúng khá quen mắt nhưng cô vẫn chưa đoán ra được đó là gì.
“Khá đẹp” – đó là điều kết luận duy nhất sau khi ngắm ngía chúng mất một phút.
[...] - Ừ thì đẹp đó -_-
Giang Y Linh đang hăng say suy nghĩ thì từ trên mái nhà bay xuống một bóng người.
Suýt chút nữa là cô cầm súng bắn rồi, nếu không phải mùi hương trên người đó rất quen thuộc thì cô chắc chắn bắn kẻ đó thành tổ ong luôn.
“ Ôi chao bé yêu, nào nào cậu cầm súng chĩa vào mình như vậy là sao chứ.” – Một giọng nữ ngọt ngào lên tiếng.
“ Đại tỷ à, cậu có thể đừng đánh úp người khác được không chứ, cậu cứ như vậy là chết sớm đó.” – Giang Y Linh cảm thán nói.
“ Không phải mình nhảy từ mái nhà xuống phịch một cái không phải tiếng động thì là gì”
Giang Y Linh quay lưng đi về phía con đường lúc nãy, không thèm để ý người nọ.
“Này này, cậu không giải quyết cái đống này hả” – Cô gái đó hét lên hỏi người phía trước.
“ Cậu ở đó làm cảnh hả, dọn dẹp giúp bổn cô nương đi, nếu không đừng có mơ ngủ nhờ nhà mình đêm nay” – Giang Y Linh với giọng trả lời.
Cô gái ấy rậm chân tức tối, lại bị nó sai vặt.
Cô vỗ tay, từ trong bóng đêm có một toán người, trên người bọn chúng đều ăn mặt rất đồng đều, trên ngực còn cài huy hiệu con hổ bằng vàng, đi ra cung kính gọi
“ Công chúa có gì sai bảo?”
“ Xử lý đi” – Cô gái nói.
Dừng lại một chút nói tiếp
“Đưa hành lý đây”
Một tên áo đen kéo chiếc va ly cúi đầu đưa cho cô.
Có Anh Thật TốtTác giả: Mạc LinhhTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhWoo.. Trời hôm nay thật đẹp, bầu trời trong veo, gió thổi thật mát. Đúng là thời tiết mùa thu thật đẹp. Hôm nay, cô mặc chiếc váy vàng nhạt, đi đôi giày Adidas trắng, không thể công nhận rằng: Dù trong hoàn cảnh nào cô đều rất đẹp. Nơi cô đang đứng là công viên dành cho những đôi tình nhân, nơi này được trang hoàng rất đẹp vì sắp có lễ hội diễn ra, mỗi năm chỉ có một lần. Nhìn người con trai trước mặt cô lại nhớ trước đó vài tiếng cô đã tự đưa ra cho bản thân một lộ trình mới trong cuộc đời của chính mình. Cô từ bỏ tất cả, những thứ mà ai cũng mong muốn để đổi lấy tự do và hạnh phúc của bản thân. Cô muốn cùng anh ta bỏ trốn, đi đến nơi mà ông nội cô không tìm được, cô từ bỏ địa vị, tiền tài để mong được sống bình yên bên người đàn ông mình yêu, vậy mà khi cô chọn từ bỏ mọi thứ, hắn lại chọn từ bỏ cô. Hahaha, cô cười một cách châm biếm. Thật nực cười, khi mà cô cứ nghĩ tình yêu của mình sẽ đủ lớn để vượt qua tất cả. Thì ra là không, không có thứ tình yêu đó. Có lẽ ông nội cô nói đúng… “ Bây giờ chỉ còn tao với mày.Muốn chết như thế nào, hay trước khi chết muốn đọ súng với tao.Nhìn bọn đàn em của mày đi, hay là mày tự sát đi cho nó nhanh.Nào muốn tao giết hay muốn tự mình làm” – Giang Y Linh cười lưu manh một cách bất cần nói.Tên lão đại giận dữ định nói điều gì.“Đùng” – Thôi tự cô giết cho nhanh.Lão đại: “...” – không phải cho hắn lựa chọn sao?Giang Y Linh đi vòng xung quanh mấy cái xác, cô tìm thấy trên người tên lão đại có một chiếc điện thoại.Phá mật khẩu xong, lục trong tin nhắn các cuộc gọi đều không có gì cả.Vậy thì đợi đi.Cô nhét chiếc điện thoại vào túi áo.Xét một lượt mấy cái xác, trên ngón tay út đều có xăm một hình xăm hình mặt trăng lưỡi liềm khá đặc biệt.Vì mỗi hình lưỡi liềm đều được gia công thêm một đóa hoa rất kiều diễm bên cạnh, nhìn chúng khá quen mắt nhưng cô vẫn chưa đoán ra được đó là gì.“Khá đẹp” – đó là điều kết luận duy nhất sau khi ngắm ngía chúng mất một phút.[...] - Ừ thì đẹp đó -_-Giang Y Linh đang hăng say suy nghĩ thì từ trên mái nhà bay xuống một bóng người.Suýt chút nữa là cô cầm súng bắn rồi, nếu không phải mùi hương trên người đó rất quen thuộc thì cô chắc chắn bắn kẻ đó thành tổ ong luôn.“ Ôi chao bé yêu, nào nào cậu cầm súng chĩa vào mình như vậy là sao chứ.” – Một giọng nữ ngọt ngào lên tiếng.“ Đại tỷ à, cậu có thể đừng đánh úp người khác được không chứ, cậu cứ như vậy là chết sớm đó.” – Giang Y Linh cảm thán nói.“ Không phải mình nhảy từ mái nhà xuống phịch một cái không phải tiếng động thì là gì”Giang Y Linh quay lưng đi về phía con đường lúc nãy, không thèm để ý người nọ.“Này này, cậu không giải quyết cái đống này hả” – Cô gái đó hét lên hỏi người phía trước.“ Cậu ở đó làm cảnh hả, dọn dẹp giúp bổn cô nương đi, nếu không đừng có mơ ngủ nhờ nhà mình đêm nay” – Giang Y Linh với giọng trả lời.Cô gái ấy rậm chân tức tối, lại bị nó sai vặt.Cô vỗ tay, từ trong bóng đêm có một toán người, trên người bọn chúng đều ăn mặt rất đồng đều, trên ngực còn cài huy hiệu con hổ bằng vàng, đi ra cung kính gọi“ Công chúa có gì sai bảo?”“ Xử lý đi” – Cô gái nói.Dừng lại một chút nói tiếp“Đưa hành lý đây”Một tên áo đen kéo chiếc va ly cúi đầu đưa cho cô.